Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 227: Lâm sư huynh trích lời

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Yêu Thành
Bên trong phòng nghiên cứu âm u, Đại Yêu Sư nhìn về phía Vọng Hi. Tiếng nói âm trầm như là ác ma của vực sâu vang lên:
– Chủ nhân đã rời khỏi rồi. Ta hi vọng ngươi sẽ không quấy rầy nghiên cứu của ta. Hiện tại ta đang sáng tạo binh khí chiến tranh kinh khủng nhất trên thế gian cho chủ nhân. Nếu như ngươi quấy rầy, ta sẽ không khách khí với ngươi.
Con rối Sinh Tử đúng là rất bá đạo. Hiện giờ, thể xác và tinh thần của Đại Yêu Sư chỉ phục tùng Lâm Phàm. Dù Vọng Hi cũng là cấp dưới của Lâm Phàm, nhưng mà nếu như ảnh hưởng đến việc nghiên cứu của hắn, Đại Yêu Sư cũng sẽ không khách khí.
– Ta cũng muốn nghiên cứu.
Vọng Hi muốn chứng minh mình cũng không phải là không có một chút tác dụng nào, nàng cũng phải cống hiến cho đại nhân.
– Ngươi sao?
Đại Yêu Sư cười to và nói:
– Nữ nhân, ngươi cho rằng ngươi có thể lĩnh hội được những kiến thức cao thâm như là dung hợp này hay sao? Đừng vọng tưởng! Đây không phải là thứ mà ngươi có khả năng học được.
Vọng Hi đi đến trước mặt Đại Yêu Sư, cúi đầu thật sâu, thành khẩn nói:
– Đại Yêu Sư, xin ngươi dạy ta kiến thức về dung hợp. Ta không muốn trở thành người vô dụng. Ta cũng muốn cống hiến cho đại nhân. Xin ngươi.
Đại Yêu Sư ngừng cười, nhìn đối phương thật lâu, ánh mắt toát ra vẻ hài lòng, nói:
– Tốt. Ngươi đã muốn cống hiến cho chủ nhân thì ta sẽ thỏa mãn ngươi. Sau này ngươi chính là trợ thủ của ta, cùng ta học tập kiến thức mà chủ nhân đã để lại.
– Nhưng mà trước đó, ngươi cần hiệu được kết cấu cơ thể người. Ta hi vọng hôm nay có thể nhìn thấy bộ thi thể bị ngươi cắt thành hai nửa kia khôi phục lại nguyên dạng. Nếu như ngươi không làm được, như vậy là ngươi không có thiên phú ở phương diện này.
Hắn không muốn lãng phí thời gian với một phế vật, từ đó ảnh hưởng tới tiến độ nghiên cứu của mình.
– Vâng.
Vọng Hi không hề do dự, đi đến bên cạnh bộ thi thể đã bị phân thành hai nửa kia, sau đó nhanh chóng chữa trị.
Vô Địch phong.
Ở trong khoảng thời gian Lâm Phàm rời khỏi tông môn, nơi này phát triển cực kỳ thuận lợi. Có được số lượng lớn đan dược Nhân giai, Huyền giai mà Lâm Phàm để lại đủ để nuôi sống đệ tử ở trong Vô Địch phong.
Đồng thời có được địa phương tu luyện thần kỳ như Tôi Thể Trì tự nhiên khiến cho rất nhiều đệ tử muốn gia nhập nơi này.
Lã Khải Minh biết trọng trách của mình rất nặng, bận bịu tứ phía, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có bao nhiêu, cho nên tốc độ đề thăng tu vi của hắn cũng rất chậm chạp.
Nhưng mà hắn biết, Vô Địch phong muốn lớn mạnh nhất định phải phân công chuẩn xác, thiên phú tu luyện của hắn kém hơn mấy người Trương Long rất nhiều, cho nên hắn muốn mấy người kia cố gắng tu luyện, đề thăng thực lực để bọn họ trở thành chủ lực của Vô Địch phong.
Mà Trương Long, Âm Tiểu Thiên, Cao Đại Tráng, Hoàng Phú Quý cũng không có làm cho Lã Khải Minh thất vọng. Trong đoạn thời gian này, tu vi của bọn họ cũng nhanh chóng đề thăng.
Mặc dù Tần Sơn là cường giả Địa Cương cảnh tầng bốn nhưng mà bởi vì tinh thần của hắn vẫn còn không ổn định cho nên chỉ có thể đợi tại Vô Địch phong.
Lã Khải Minh đi vào Tôi Thể Trì, nhìn thấy vô số đệ tử đang tu luyện ở trong đó, cũng cực kỳ thỏa mãn. Đây là thánh địa tu luyện do Lâm sư huynh mở ra. Đệ tử chưa đến Địa Cương cảnh dùng nước sông ở nơi này rèn luyện thân thể, hiệu quả hiện ra cực kỳ rõ rệt, hoàn toàn cải biến phương thức rèn luyện hung tàn của tông môn ở trong quá khứ.
Lúc này, thanh âm ầm ĩ truyền đến.
– Ngươi là thứ gì? Nơi này chính là Tôi Thể Trì. Phế vật như ngươi cũng dám đến đây sao? Cút sang một bên đi.
Một đệ tử to con tát bay một đệ tử khác.
Còn bên cạnh đệ tử to con kia, một người khác giơ chân đạp lên trên người đệ tử vừa ngã, nói:
– Kẻ yếu đuối như ngươi còn muốn chiếm một chỗ ở trong này sao? Cho ngươi dùng chính là lãng phí. Ta nghe người khác nói ngươi chỉ là gia phó của một đại gia tộc, muốn cải biến vận mệnh của bản thân cho nên mới gia nhập Viêm Hoa tông. Nhưng ta cho ngươi biết, gia phó vĩnh viễn là gia phó, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.
Mười ngón tay của Vương Phù nắm chặt lại. Hắn cảm thấy không cam lòng. Hắn chỉ có tu vi là Tôi Thể cảnh tầng sáu. Vì mới vừa vào Viêm Hoa tông không lâu nên hắn chưa quen cuộc sống ở trong này. Vốn cho là sau khi gia nhập Viêm Hoa tông, tu vi có thể nhanh chóng đề thăng, thế nhưng mà không ngờ lại liên tục bị mọi người xa lánh, chèn ép.
Ở Tôi Thể Trì, hắn tu luyện, chịu đựng thống khổ một ngày một đêm chính là vì muốn đề thăng tu vi. Thế nhưng mà ngay khi chuẩn bị đột phá, hắn lại bị đám người này cắt đứt, làm cho khí huyết phản phệ.
Nghĩ đến thời gian cực khổ ở trong đại gia tộc kia, lửa giận ở trong lòng của hắn rốt cuộc khó mà áp chế nữa. Hắn muốn cải biến vận mệnh, đồng thời cũng muốn giết những người này. Hắn không tin, trời đất bao la không có chỗ nào cho hắn dung thân.
Ngay khi hắn chuẩn bị xông lên, đánh với những gia hoả Tôi Thể cảnh tầng tám này, một tiếng quát lớn vang lên.
– Dừng tay.
Sắc mặt của Lã Khải Minh cực kỳ khó coi. Hắn nhanh chóng bước tới.
Hai người nhìn thấy rõ bộ dáng của người đang đi tới, nội tâm run lên, sau đó vội vàng tiến lên, cung kính nói:
– Lã sư huynh.
Vị Lã sư huynh này chính là tâm phúc của phong chủ Vô Địch phong. Toàn bộ mọi việc từ trên xuống dưới của Vô Địch phong đều do sư huynh quản lý, là người mà bọn họ không thể trêu vào.
Lần trước, hai người Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh của Vân Tiêu phong đến Vô Địch phong làm càn, đả thương Lã sư huynh, kết cục sau cùng thê thảm đến mức làm người ta không dám tin.
– Các ngươi đang muốn làm gì?
Lã Khải Minh chịu đựng phẫn nộ trong lòng, dò hỏi.
– Sư huynh, kẻ này nhục mạ chúng ta. Chúng ta không thể nhịn được nữa mới ra tay giáo huấn hắn. Nếu như sư huynh không tin có thể hỏi các sư đệ ở chung quanh xem.
Một trong hai đệ tử to con nói. Sau đó, hắn còn liếc nhìn các đệ tử ở chung quanh.
Ánh mắt kia như đang nói cho tất cả mọi người, các ngươi tốt nhất là nên phối hợp với ta.
Vương Phù nghe đối phương đổi trắng thay đen, muốn gầm thét lên để giải thích nhưng mà hắn nhịn xuống. Lần này hắn nhận ra, Viêm Hoa tông cũng chỉ là một tông môn lừa đời lấy tiếng mà thôi. Chỉ cần qua hôm nay, hắn sẽ rời khỏi Viêm Hoa tông. Hắn không tin mình sẽ trầm luân như vậy mãi.
– Thật sao?
Lã Khải Minh quay sang hỏi thăm mấy đệ tử ở chung quanh.
Các đệ tử ở chung quanh cũng rất khó chịu. Bọn họ rất muốn nói tình hình thực tế ra nhưng mà vì một đệ tử mới vào tông lại đi đắc tội hai đệ tử cũ ở trước mắt hiển nhiên không phải là cử chỉ sáng suốt.
– Vâng, đệ tử này mắng Lý sư huynh cùng Chu sư huynh, cho nên hai vị sư huynh mới ra tay giáo huấn hắn.
Hai người kia nghe được lời nói này, trong lòng không khỏi cười to.
Vương Phù nghe được lời nói này, oán hận trong lòng lại một lần nữa tăng thêm. Hắn cảm nhận được sự thống khổ khi ăn nhờ ở đậu* (sống ở nhà người khác), cùng với cảm giác không cam lòng khi bị người xem thường.
Trong lòng của hắn thề, sau này nhất định sẽ khiến cho những người này đẹp mắt, để bọn họ biết ức hiếp mình là hành vi sai lầm bực nào.
Nhưng vào lúc này, cảnh tượng khiến cho hắn không ngờ lại phát sinh.
Đùng!
Lã Khải Minh trong nháy mắt tát cho hai người Lý, Chu nằm lăn trên mặt đất, nói:
– Các ngươi coi ta là kẻ điếc sao? Hay là nghĩ mắt của ta mù?
Sau đó, hắn không để ý đến hai người này nữa, mà đi đến trước mặt Vương Phù vươn tay ra, nhẹ nhàng nói:
– Vị sư đệ này, ngươi không sao chứ?
Vương Phù nhìn về phía Lã Khải Minh, sau đó hàm răng cắn chặt, nhịn đau cố gắng đứng lên.
– Không có việc gì.
– Ta thấy khí huyết của ngươi bất thường, hiển nhiên là lúc đột phá bị người đánh gãy. Đây là một viên đan dược chữa thương, ngươi nhanh chóng uống vào đi.
Lã Khải Minh lấy một viên đan dược Nhân giai thượng phẩm ra, đưa tới trước mặt Vương Phù.
Các đệ tử ở chung quanh thấy cảnh này cũng sợ hãi thán phục, không ngờ Lã sư huynh lại cho tiểu tử này một viên đan dược Nhân giai thượng phẩm. Sư huynh cũng quá quan tâm đối phương đi.
Mà ngay cả Vương Phù cũng choáng váng, hắn gia nhập Viêm Hoa tông cũng chỉ mới hơn mười ngày mà thôi, chưa từng gặp được chuyện như vậy.
Lã Khải Minh nhìn thấy đối phương ngây người, nhanh chóng nhét đan dược vào trong tay của đối phương, trên mặt nở nụ cười, nói:
– Cầm lấy đi, nhanh chóng uống vào, nếu để thương thế kéo dài sẽ lưu lại ám tật.
– Tạ ơn Lã sư huynh.
Khi nhìn thấy nụ cười này của Lã Khải Minh, sự phẫn nộ cùng âm u ở trong lòng của Vương Phù đột nhiên tiêu tán. Hắn đã cảm nhận được ấm áp giữa sư huynh đệ trong một tông môn.
Lã Khải Minh nhìn về phía hai người Lý, Chu, nghiêm nghị nói:
– Hai người các ngươi từ nay về sau không được phép bước vào Vô Địch phong nửa bước. Nếu như còn dám bước vào, ta sẽ đánh gãy chân của các ngươi.
– Lâm sư huynh mở Tôi Thể Trì chính là vì cho toàn bộ sư huynh đệ ở trong tông môn có một chỗ tu luyện, hai người các ngươi vì chiếm chỗ mà khi dễ sư đệ mới nhập môn, còn có thể diện hay không?
– Hôm nay, các ngươi may mắn đó. Nếu như bị Lâm sư huynh nhìn thấy, không chết cũng phải lột da.
– Lăn!
Một tiếng quát lớn nổ tung ở bên tai hai người khiến cho hai người bị hù dọa, nhanh chóng co cẳng chạy trốn, không dám lưu lại.
Sau đó, Lã Khải Minh lại nhìn về phía những sư đệ đổi trắng thay đen kia, hừ lạnh.
– Nhớ kỹ! Lâm sư huynh từng nói sư huynh đệ ở trong cùng một tông môn phải giúp đỡ lẫn nhau. Nếu như các ngươi bởi vì bị chút bức bách mà đã đổi trắng thay đen, như vậy chẳng phải là rét lạnh lòng của người khác hay sao? Tông môn còn làm như thế nào mới có thể cường đại lên.
Các đệ tử ở chung quanh cúi đầu, cực kỳ xấu hổ.
– Thôi, lần này coi như xong. Nếu như có lần sau, Vô Địch phong cũng sẽ không hoan nghênh các ngươi nữa.
Lã Khải Minh vung tay nói. Sau đó hắn nhìn về phía Vương Phù vẫn đang đứng ở một bên, nói:
– Vị sư đệ này, về sau nếu như gặp bất công tại Vô Địch phong thì có thể tới tìm ta. Ta gọi là Lã Khải Minh, thay Lâm sư huynh phụ trách mọi việc ở Vô Địch phong.
Vương Phù nhìn vị sư huynh ở trước mắt này. Đột nhiên hắn cảm giác ngọn lửa nhiệt huyết sắp bị dập tắt ở trong lòng lại một lần nữa bốc cháy rừng rực.
Hắn tự nhiên biết Vô Địch phong Lâm sư huynh, đó chính là thần tượng của hắn.
Lực áp ba vị phong chủ, uy thế cỡ này, bá đạo cỡ nào.
Mặc dù hắn hâm mộ nhưng không hề ghen ghét, bởi vì hắn tin tưởng rồi cũng sẽ có một ngày hắn làm được như vậy.
Lã Khải Minh không nói thêm gì nữa. Sau khi giải quyết chuyện nơi đây, hắn muốn đi chỗ khác kiểm tra. Vô Địch phong lớn như vậy, muốn quản lý cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Vương Phù nhìn thấy Lã Khải Minh đã sắp đi xa, mở miệng hô:
– Lã sư huynh, xin chờ một chút.
Lã Khải Minh quay đầu, không biết sư đệ này có chuyện gì nữa.
– Ta có thể gia nhập Vô Địch phong sao? Mặc dù hiện tại tu vi của ta rất yếu, nhưng mà ta tin tưởng chẳng mấy chốc ta sẽ mạnh lên.
Vương Phù nghiêm nghị nói. Chính nghĩa, công bằng chẳng phải là chấp niệm lớn nhất ở trong lòng của hắn hay sao?
Bình thường hắn đều giấu mọi việc ở trong lòng, bởi vì ở trước khi không có thực lực tuyệt đối, mọi thứ chỉ là vọng tưởng.
Nhưng bây giờ, hắn gặp được một con quái vật khổng lồ nhất trí với chấp niệm ở trong lòng của hắn, cho nên hắn muốn trở thành một phần tử ở trong đó, dùng sức mạnh nhỏ bé của mình đến giữ gìn những thứ này.
Lã Khải Minh trầm mặc một lát. Vô Địch phong đã không thu đệ tử nữa, bởi vì nếu lại thu thêm thì hắn sợ sẽ không có cách nào cung ứng đủ tài nguyên cho nhiều đệ tử như vậy tu luyện.
Thế nhưng mà ở trong ánh mắt của người sư đệ này, hắn lại thấy được một loại tinh thần, đồng thời còn có cảm giác nếu như cự tuyệt thì sẽ khiến cho Vô Địch phong bị tổn thất, cảm giác này rất kỳ diệu.
– Tốt. Mặc dù danh ngạch đệ tử ở trong Vô Địch phong đã đầy nhưng mà ta đặc biệt thu nhận ngươi. Ngươi trở về uống đan dược, chữa khỏi thương thế, ngày mai hãy tới tìm ta.
Lã Khải Minh nói, sau đó khoát tay, đi thẳng.
Hai tay của Vương Phù nắm chặt, gương mặt lộ vẻ hưng phấn, hắn nói:
– Tạ ơn Lã sư huynh.
Trên đường!
Lã Khải Minh trầm tư một lát, lấy ra một quyển sách nhỏ, bên ngoài bìa của quyển sách này có mấy chữ lớn.
‘Lâm sư huynh trích lời’
– Lời nói vừa rồi của ta có phải là Lâm sư huynh đã nói qua hay không? Tựa như là có, cứ ghi chép lại đã, về sau ta phải sao chép thành quy củ của Vô Địch phong, phát cho mỗi một vị đệ tử một bản.
Lã Khải Minh giơ tay lên, chấm chấm đầu bút lông lên đầu lưỡi, ghi chép lại câu mà hắn vừa mới nói kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận