Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 229: Lần này thật sự phát tài

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Thực lực của ta lại tăng lên.
Sau khi uống xong một ngụm canh, Lâm Phàm phát hiện thực lực của mình đã tăng thêm một cấp độ, dung lượng khuếch trương thêm một phần giống như có một sức mạnh thần bí từ trong cơ thể khuếch tán ra tăng cường nội tình của mình.
– Thú vị.
Lâm Phàm cũng không hiểu quá rõ về tâm ma, chỉ có thể nói là biết được một phần nhỏ. Xem ra sau khi trở về tông môn, hắn phải xem qua kiến thức về phương diện này mới được.
Chỉ là mình mới có tu vi Địa Cương cảnh tầng tám thì đã có Tâm Ma đại kiếp, vậy chờ khi mình tới Địa Cương cảnh tầng chín, không biết sẽ còn có Tâm Ma đại kiếp hay không? Thật đúng là khiến cho người ta rất mong đợi.
Sau khi ăn no, hắn đổ toàn bộ phần còn thừa bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh ra. Sau đó, Thanh Uyên Địa Hỏa xuất hiện ở dưới đỉnh rồi bắt đầu thiêu đốt. Trong nháy mắt, nước ở bên trong đã sôi trào lên. Lâm Phàm lập tức ngồi vào bên trong. Ngâm trong nước nóng khiến hắn có cảm giác vô cùng sảng khoái, lỗ chân lông giống như là mở ra vậy.
Hắn vừa ngâm mình vừa tu luyện.
Hừng đông.
Lâm Phàm tỉnh lại từ trong quá trình tu luyện. Sau một đêm, điểm khổ tu cũng đã tăng thêm mấy trăm nghìn. Nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi hắn đưa mắt nhìn về phía phương xa. Cốc Thiên Hiểm, Lâm Phàm ta tới rồi.
Đột phá đến Địa Cương cảnh tầng bảy đúng là có rất nhiều chỗ tiện lợi, nhất là khi đi đường. Hiện tại có thể phi hành, tốc độ cũng nhanh đến mức cực hạn, đâu còn giống như là trước kia, cần chân đạp lên mặt đất, từ từ tiến lên.
Đây mới là năng lực cường giả nên có.
Qua hồi lâu, ở khu vực cực kỳ xa xôi bên kia, hai bên núi cao thẳng tắp, chỉ có một cái khe hở dựng đứng ở giữa thiên địa.
Bên kia chính là cốc Thiên Hiểm nhưng lực chú ý của Lâm Phàm cũng không ở nơi đó mà là ở phía dưới, một đội xe dài như là một con trường long đang từ từ chạy tới cốc Thiên Hiểm.
Yêu thú kéo xe đều là yêu thú Tôi Thể cảnh tầng tám. Mặc dù chúng không có trí tuệ nhưng mà sau khi bị thuần phục, chúng lại có thể thay thế con người, làm những việc khổ cực.
– Những thứ này là cái gì?
Lâm Phàm có chút hiếu kỳ. Đội xe này đang tiến về phía cốc Thiên Hiểm, hơn nữa những người bảo vệ của đội xe này đều là đệ tử của Nhật Chiếu tông, trong đó người cường đại nhất lại có tu vi tận Địa Cương cảnh tầng tám.
Có cường giả bực này bảo hộ, như vậy thứ mà nhóm người này vận chuyển hiển nhiên cũng không phải là thứ bình thường.
Lâm Phàm thu liễm khí tức, lẳng lặng lắng nghe những người ở phía dưới nói chuyện.
– Tá Đằng đại nhân, lần này cốc Thiên Hiểm cần nhiều vật tư như vậy. Chẳng lẽ là chuẩn bị khai chiến sao?
Người dẫn đầu nhìn về phía nam tử trung niên trầm mặc không nói ở bên cạnh, mở miệng dò hỏi.
Nam tử trung niên này chính là người có tu vi cao nhất ở trong đoàn xe. Cường giả Địa Cương cảnh tầng tám, Tá Đằng Binh, thực lực cường đại, cho dù là ở trong tông môn, người này cũng có địa vị rất cao.
– Ừm, bây giờ thế cục biến hóa là lúc nắm lấy cơ hội.
Tá Đằng Binh lạnh lùng nói.
Nam tử dẫn đường nghe được lời này của Tá Đằng Binh liền biến sắc. Bởi vì Thánh Đường tông chen chân cho nên Nhật Chiếu tông bọn họ phải ngưng chiến với Viêm Hoa tông. Nhưng mà bây giờ Thánh Đường tông bởi vì vội vàng trấn áp tàn đảng đối nghịch ở xung quanh, tạm thời không thể phân tán tinh lực.
Mà hắn cũng biết, nếu như Nhật Chiếu tông lại tiếp tục khai chiến với Viêm Hoa tông thêm một lần nữa. Sau khi cướp đoạt được lãnh thổ, coi như Thánh Đường tông kịp phản ứng, muốn ngăn cản thì cũng đã trễ.
Đồng thời Thánh Đường tông cũng sẽ không trừng phạt Nhật Chiếu tông.
Hắn biết, Thánh Đường tông còn cần Nhật Chiếu tông hỗ trợ áp chế Viêm Hoa tông, đồng thời hai tông môn khác là Hải Thần tông, Chân Dương tông cũng như vậy.
Để các tông môn phía dưới áp chế lẫn nhau chính là vì Thánh Đường tông không hy vọng có một tông môn nào đó đột nhiên cường thịnh lên, ảnh hưởng đến sự thống trị của bọn họ.
Khi nam tử dẫn đường vừa định hỏi thăm những chuyện khác, Tá Đằng Binh mở miệng:
– Cái gì không nên hỏi thì mãi mãi cũng không nên hỏi, biết càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh.
– Vâng.
Nam tử dẫn đường biến sắc, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa nhưng mà trong lòng của hắn cũng đang cực kỳ hưng phấn.
Nếu như Nhật Chiếu tông lại khai chiến với Viêm Hoa tông, bọn họ có thể lấy được càng nhiều chỗ tốt. Đây chính là cảnh tượng mà tất cả đệ tử của Nhật Chiếu tông đều muốn nhìn thấy.
– Nguyên lai thứ bọn họ vận chuyển chính là vật tư cho chiến tranh. Xem ra ta cần phải tìm cơ hội cướp hết.
Lâm Phàm thì thầm ở trong lòng, càng nghĩ càng hưng phấn. Ngoại trừ lục soát thi thể thì phương pháp phát tài nhanh nhất chính là cướp đoạt.
Mặc dù những phương pháp này đều bị người đời xưng là tà đạo nhưng mà ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Rất nhanh, hắn liền bị lý do này thuyết phục.
Mà ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị xuất thủ, hắn đột nhiên ngừng lại.
– Không được. Mình không thể xúc động như vậy, không thể bởi vì nhỏ mất lớn. Đám vật tư này nhìn giống như rất nhiều nhưng mà vật tư tich lũy ở bên trong cốc Thiên Hiểm khẳng định sẽ càng thêm phong phú. Nếu như có thể lẫn vào trong cốc Thiên Hiểm, tìm đến chỗ cất giữ vật tư, vậy thì mình sẽ trở thành cự phú.
Mặc dù chỉ số thông minh của hắn có đôi khi không đủ dùng, nhưng mà lúc then chốt như thế này thì sẽ không xuất hiện sai lầm.
Hắn thấy, lấy tốc độ của đám người kia rất có thể cần đến sáng ngày mai mới có thể đến cốc Thiên Hiểm, hơn nữa nhìn những con yêu thú kéo xe này đều có vẻ mệt mỏi, hiển nhiên cần nghỉ ngơi.
Vậy để đến đêm rồi ra tay, nếu như thất bại thì cứ làm thịt tất cả.
Một đường theo dõi mãi cho đến ban đêm.
– Toàn thể nghỉ ngơi ba canh giờ.
Tá Đằng Binh hô to, ra hiệu cho tất cả mọi người nghỉ ngơi.
Những đệ tử vận chuyển vật tư kia lập tức nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể nghỉ ngơi, hơn nữa có cũng người cần phải đi vệ sinh.
Lúc này, mấy tên đệ tử của chiếc xe chở vật tư ở phía sau cùng đi về phía trước.
Lâm Phàm lập tức bắt lấy cơ hội này, thu liễm khí tức, nhẹ nhàng chạy thẳng đến bên kia, sau đó mở một cái rương ra. Cũng mặc kệ bên trong đang chứa cái gì, hắn vung tay lên, thu hết vào trong nhẫn trữ vật, sau đó lẳng lặng nằm vào bên trong.
Kẽo kẹt!
Thanh âm cái rương khép kín mặc dù rất nhỏ những vẫn khiến Tá Đằng Binh chú ý.
– Đại nhân, có chuyện gì sao?
Nam tử dẫn đường nghi ngờ hỏi.
Tá Đằng Binh chau mày, cảnh giác nhìn quanh lại không phát hiện có vấn đề gì nhưng mà vừa mới có thanh âm vang lên làm cho hắn có dự cảm không tốt. Sau đó, hắn đứng lên, nói:
– Đừng nghỉ ngơi nữa, tiếp tục xuất phát.
Nam tử dẫn đường vội la lên:
– Đại nhân, chúng ta đã đi cả ngày rồi, yêu thú cùng các đệ tử đều đã rất mệt mỏi.
– Muốn chết thì cứ tiếp tục nghỉ ngơi, không muốn chết thì đứng dậy đi tiếp cho ta.
Sắc mặt của Tá Đằng Binh phát lạnh, trong giọng nói tràn đầy sát ý.
Nam tử dẫn đường khẽ run lên. Hắn cũng không dám hỏi nhiều nữa, quay đầu về phía chung quanh, hô lớn:
– Không muốn chết thì đứng lên, tiếp tục đi cho ta.
Trong lòng của hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà ai bảo Tá Đằng Binh mạnh hơn hắn, địa vị trong tông môn cũng cao hơn hắn, hắn còn biết làm sao. Vốn dĩ hắn nghĩ ở trong địa bàn của Nhật Chiếu tông, ai dám làm càn, nhất là hiện tại, bọn họ đã tới gần cốc Thiên Hiểm, kẻ muốn tới đây nháo sự còn phải xem lại thực lực của bản thân mới được.
Lâm Phàm nằm ở trong rương, nghe được mệnh lệnh ở phía bên ngoài, trong nội tâm cũng thầm hô may mắn. Không ngờ những người kia cảnh giác như vậy, nhưng chắc bọn họ cũng ngờ là ta lại trốn ở trong này đi.
Theo tốc độ này, khả năng còn phải đi một lúc lâu nữa mới tới nơi, mình cứ ngủ một giấc đã.
Không biết đã qua bao lâu.
Phịch.
Lâm Phàm bị tiếng động đánh thức. Sau đó, hắn nghe được tiếng bước chân đi xa, còn có tiếng đóng cửa vang lên.
– Xem ra đã đến nơi mà ta muốn đến.
Trong lòng của hắn vui sướng. Rốt cục đã đợi được đến lúc này, xoa xoa hai tay, không ngờ cũng có một ngày mình phải đối mặt với tài phú khổng lồ.
Mở cái rương ra.
Chung quanh không có một ai mà đập vào mắt hắn là từng cái rương to lớn.
Nơi này hiển nhiên chính là chỗ cốc Thiên Hiểm cất giữ vật tư.
Lâm Phàm tiện tay mở ra một cái rương khác, bên trong chứa đầy đan dược, cầm một bình thuốc lên, đổ một viên ra.
– Không sai, mặc dù chỉ là đan dược Nhân giai trung phẩm, nhưng mà tính cả một cái rương này thì cũng không thể coi là ít. Xem ra vì chiến tranh, Nhật Chiếu tông rất có thể đã lấy ra vốn liếng chân chính.
Lâm Phàm vung tay lên, thu toàn bộ đan dược ở trong rương.
Chỉ tính riêng một rương này ít nhất cũng có 100 bình đan dược.
Nhưng mà nơi này là nơi nào, chung quanh có vô số rương lớn chồng chất cùng một chỗ. Đó là tài phú khổng lồ cỡ nào, thật khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Hắn tiếp tục mở một cái rương khác ra, lại là đan dược. Mặc dù phẩm giai rất thấp, nhưng vẫn như cũ không thể coi thường. Dùng đan dược của người khác đi nuôi sống Vô Địch phong của mình, đó là sự tình làm cho người sảng khoái cỡ nào.
– Đều mở ra cho ta.
Lâm Phàm cười lớn trong lòng, cương khí bạo phát ra, thao túng tất cả cái rương ở nơi này mở nắp ra. Vô số bình đan dược bay ra, trôi nổi ở giữa không trung. Sau đó Lâm Phàm vung tay lên, nhanh chóng thu vào trong nhẫn trữ vật.
– Đây là nguyên tinh.
Lâm Phàm nhìn thấy bên trong mười cái rương lớn chất đầy nguyên tinh, cũng cười to.
Thứ này chính là tài nguyên cực kỳ hiếm có, mặc dù không thể dùng tu luyện, nhưng mà năng lượng ẩn chứa bên trong nguyên tinh cực kỳ mênh mông. Nếu như có thể bạo phát ra, uy lực sẽ kinh thiên động địa. Mà cũng không biết Chiến Thuyền Tám Cánh kia đã nổ Nhật Chiếu tông thành dạng nào rồi?
Trong đại điện của cốc Thiên Hiểm.
Tá Đằng Binh quan sát mọi người chung quanh, nói:
– Các vị đại nhân, vật tư đã được đưa đến an toàn. Lần này có 1000 bình đan dược Nhân giai trung phẩm, 1000 bình đan dược Nhân giai thượng phẩm, 1000 bình đan dược Huyền giai hạ phẩm…
Hắn hồi báo cẩn thận số lượng vật tư lần này cho cao tầng của cốc Thiên Hiểm. Lần này tông môn lệnh cho mấy ngàn tên Luyện Đan đại sư ngày đêm luyện chế số lượng lớn đan dược để chuẩn bị cho chiến tranh. Số đan dược này được vận chuyển đến mấy chỗ cứ điểm quan trọng của Nhật Chiếu tông.
– Quá ít.
Một nam tử trung niên ngồi ở trung ương đại điện đứng lên, thần sắc ngưng trọng, nói:
– Cốc Thiên Hiểm có 100,000 đệ tử, số đan dược này cũng không duy trì tu luyện được bao lâu. Chỉ sợ tùy tiện phân một chút thì cũng đã tiêu hao sạch sẽ.
– Đại nhân, Luyện Đan sư của tông môn vẫn đang ngày đêm luyện chế nhưng mà nhu cầu của các cứ điểm đều quá lớn, cho nên…
Tá Đằng Binh lập tức giải thích.
Vị đại nhân ở trước mắt này chính là trưởng lão của tông môn, tu vi còn đạt đến Thiên Cương cảnh tầng bốn. Mà bốn người khác ở cũng là cường giả Thiên Cương cảnh tầng hai, tầng ba, cường hãn hơn hắn rất nhiều.
– Nếu như đám người của tông môn nguyện ý móc từ trong túi ra một chút, số đan dược này cũng coi là cái gì.
Lý Yêu Hoàng lạnh lùng nói, trên người phát tán ra uy thế khiến cho người cảm thấy kinh hãi. Đây chính là uy thế của cường giả Thiên Cương cảnh.
Đột nhiên!
Cốc Thiên Hiểm chấn động, tiếng còi báo động vang lên.
– Không tốt, có người đang cướp vật tư.
Lý Yêu Hoàng biến sắc. Trong nháy mắt, hắn hóa thành một vệt sáng, lao về phía chỗ cất giữ vật tư.
Mà những người khác thì nhìn nhau, sau đó cũng vội vàng theo sát ở phía sau.
Bọn họ tự nhiên biết vật tư bị cướp đoạt là tình huống nguy hiểm bực nào, chỉ không biết đến cùng là ai lại có lá gan to như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận