Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 232: Quá ít, quá yếu

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Một đám người ngồi vây quanh ở trong một trụ sở bí mật.
Một nam tử trung niên có khuôn mặt nghiêm túc để lệnh truy nã ở trong tay lên trên bàn.
– Các ngươi cẩn thận nhìn một chút. Có ai biết người này hay không? Hắn đã trở thành người được treo giải thưởng lớn nhất trong toàn bộ lịch sử của Nhật Chiếu tông. Một viên đan dược Thiên giai hạ phẩm là phần thưởng khiến người khác điên cuồng.
Trần Thiên Phong là người phụ trách của tổ chức có tên là Quang Minh này, một mực tiềm phục ở tại Nhật Chiếu tông. Khi người ở bên ngoài đưa lệnh truy nã này cho hắn, hắn cũng có chút hiếu kỳ.
Nhưng mà khi nhìn thấy nội dung trên lệnh truy nã này, hắn lại cực kỳ khiếp sợ.
Đan dược Thiên giai hạ phẩm.
Cái giá này thật đúng là không nhỏ, đủ khiến cho tất cả mọi người điên cuồng.
Khi mà các thành viên ở chung quanh nhìn thấy nội dung bên trong lệnh truy nã, biểu lộ tuy khác nhau nhưng đều có chung một suy nghĩ, người này cực kỳ ghê gớm.
– Đội trưởng, hắn đã làm chuyện gì mà khiến cho Nhật Chiếu tông treo thưởng cao như thế?
Một thành viên nữ tính hỏi. Nữ tử này có khuôn mặt thanh tú, hai con ngươi có thần lộ ra vẻ thành thục hơn tuổi.
Trần Thiên Phong trầm mặc một lát rồi nói:
– Không dám tưởng tượng, chỉ không biết hắn có phải là người của Viêm Hoa tông hay không?
Lúc này, một lão nhân cầm lấy lệnh truy nã, cẩn thận nhìn, sau đó mở miệng nói:
– Người này là đệ tử của Viêm Hoa tông, hơn nữa còn là đệ tử hạch tâm.
Đám người nhìn về phía lão nhân, khiếp sợ nói:
– Chuyện này mà lão cũng có thể nhìn ra sao?
Lão nhân gật đầu, nói:
– Mặc dù tu vi của lão hủ không cao nhưng mà ở trên phương diện thôi diễn lại có chút tâm đắc. Từ trên khuôn mặt của người này, ta có thể thấy được chút ít.
– Phần truy nã này là từ cốc Thiên Hiểm phát ra, như vậy hiển nhiên là chuyện xảy ra ở bên trong cốc Thiên Hiểm. Cường giả trấn thủ cốc Thiên Hiểm, Lý Yêu Hoàng chính là cường giả Thiên Cương cảnh. Có thể bình yên rời khỏi nơi đó, tu vi của người này tuyệt đối không yếu cho nên có thể suy đoán ra người này tất nhiên là đệ tử hạch tâm của Viêm Hoa tông.
Đối với phỏng đoán của lão nhân này, đám người cũng bội phục không thôi, không hổ là người có được danh xưng cố vấn của tổ chức.
Trần Thiên Phong cảm thán nói:
– Nếu như chúng ta có thể làm quen với đối phương rồi cho đối phương gia nhập vào tổ chức chúng ta, sợ là chúng ta sẽ có thể mang đến cho Nhật Chiếu tông rắc rối càng lớn hơn nữa.
– Ai, cũng không biết Viêm Hoa tông khi nào mới có thể cường đại lên. Bây giờ ở trong có Thiên Thần giáo gây sóng gió, ở ngoài Nhật Chiếu tông rồi Chân Dương tông, Hải Thần tông như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm vào lãnh thổ của chúng ta.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc. Đây không phải là tình huống mà bọn hắn muốn nhìn thấy nhưng đây chính là tình hình thực tế, cho nên bọn hắn muốn dựa vào chút sức mọn của mình, mang đến cho Viêm Hoa tông một mảnh sinh cơ.
Cũng để con cháu sau này có thể sinh hoạt trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn.
Mà lệnh truy nã này cũng được chuyển đến trong tay vô số tổ chức.
Cung Thành.
– Đội trưởng, hắn chính là Lâm Phàm.
Tần Mộc Băng chỉ vào nam tử ở trên lệnh truy nã, hưng phấn nói.
– Chính là hắn sao?
Đội trưởng quan sát nhân vật ở trên lệnh truy nã này, hiển nhiên cũng rất khiếp sợ.
Tần Mộc Băng gật đầu, nói:
– Đúng vậy, hắn chính là cường giả đã giết Lẫm Đông Tam Quân. Hắn đến từ Viêm Hoa tông. Chỉ là đến cùng hắn đã làm đại sự lớn cỡ nào mà khiến cho cốc Thiên Hiểm lấy ra khen thưởng to lớn như vậy để tìm được tung tích của hắn.
Mọi người chung quanh trầm mặc không nói. Hành vi của cường giả bực này đã không phải là thứ mà bọn hắn có khả năng suy đoán.
Đối với bọn hắn, đan dược Thiên giai là thứ cao cấp bực nào, thậm chí là tài phú mà bọn họ cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng chỉ cần báo tung tích của người này cho cốc Thiên Hiểm là có thể kiếm được, hiển nhiên là Lâm Phàm đã mang đến nguy hại to lớn cho cốc Thiên Hiểm, ép đối phương phải lấy ra khen thưởng lớn như vậy.
Đột nhiên, một thanh âm vang vọng toàn bộ thành Nagoya.
– Lão tử chính là người bị treo giải thưởng một viên đan dược Thiên giai hạ phẩm đây. Ai muốn giết ta thì đi ra cho ta.
Sau khi Tần Mộc Băng nghe được thanh âm này, sau đó lại nhìn lệnh truy nã ở trong tay một chút, không khỏi kinh hãi.
– Đội trưởng, hắn không phải là đi tới nơi này đi. Nơi này chính là thành Nagoya, thành chủ chính là cường giả tuyệt thế Thiên Cương cảnh tầng một.
Thần sắc ở trên mặt của đội trưởng cũng hơi cứng lại, nói:
– Đi, đi ra xem một chút nhưng không phải lúc vạn bất đắc dĩ, chúng ta tuyệt đối đừng xuất thủ.
Vừa lúc nãy, bọn họ vẫn còn đang thảo luận nhân vật trên lệnh truy nã truy nã này, không ngờ hiện tại hắn lại đi đến thành Nagoya, hơn nữa còn lớn lối như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết tình cảnh của mình nguy hiểm đến như thế nào sao?
Bên ngoài thành Nagoya.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng giữa hư không, ánh mắt nhìn về phía bên trong thành Nagoya, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức.
Bên trong thành, vô số người ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người đang đứng giữa không trung kia, mà có rất nhiều người bay ra phía ngoài thành.
– Là gia hoả kia, là kẻ bị treo giải thưởng một viên đan dược Thiên giai hạ phẩm kia.
– Ha ha ha! Vận khí của ta thật sự là quá tốt rồi. Tài phú to lớn như vậy tự mình mò đến đây, ta cũng không thể từ chối rồi.
– Hắn là của ta. Ai cũng không được tranh đoạt cùng với ta.
Đột nhiên, một khí tức cường đại tựa như là một cột lửa vậy bạo phát ra từ trong phủ thành chủ. Một tiếng nói âm trầm như biển, vang vọng khắp toàn bộ thành Nagoya.
– Ngươi dám đến thành Nagoya chính là tự tìm đường chết.
Những đệ tử của Nhật Chiếu tông nhìn thấy tài phú đưa tới cửa kia cũng cực kỳ muốn xông lên, nhưng mà khi cảm nhận được khí tức này, bọn họ đều khiếp sợ.
– Là thành chủ.
– Xem ra tài phú này vô duyên với chúng ta rồi. Cung thành chủ chính là cường giả Thiên Cương cảnh, muốn xử lý tặc tử phách lối này có thể nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lâm Phàm đứng trên không trung, nhìn xuống phía dưới. Đã có không ít người ngẩng đầu nhìn về phía mình. Mười kẻ, trăm kẻ vẫn hơi ít.
Đây đều là đệ tử của Nhật Chiếu tông lưu lại tại thành Nagoya. Hiển nhiên bọn họ cũng đã biết được mình tới, muốn bắt giữ mình đi nhận lấy phần thưởng phong phú kia.
Tần Mộc Băng nói khẽ:
– Đội trưởng, chính là hắn, ta tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.
Nàng sẽ không quên Lâm Phàm. Tuy rằng khi đối mặt Lẫm Đông Tam Quân, sức mạnh mà Lâm Phàm bùng nổ ra thật sự là quá cuồng bạo nhưng bây giờ, nàng vẫn không khỏi lo lắng.
Đội trưởng chau mày, nói:
– Chuyện không tốt lắm. Cung Mạc chính là cường giả Thiên Cương cảnh mà tu vi của Lâm Phàm giống như chỉ là Địa Cương cảnh tầng tám. Chênh lệch giữa hai bên to lớn như thế, chỉ sợ nếu đánh nhau hắn sẽ không chịu đựng được mấy chiêu đâu.
Tần Mộc Băng khẽ biến sắc, nói:
– Đội trưởng, vậy chúng ta…
– Chúng ta chỉ sợ giúp không được. Nếu như chỉ là Địa Cương cảnh thì còn dễ nói, nhưng mà Thiên Cương cảnh chính là một bức tường mà không ai có thể vượt qua. Dù chúng ta có nhiều người hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì.
Lâm Phàm nhìn về phía trước. Bên trong vệt sáng đang nhanh chóng bay về phía bản thân kia ẩn chứa khí tức rất mạnh.
Đây là khí tức của cường giả Thiên Cương cảnh.
Nhưng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng một mà thôi.
– Ngươi chính là người bị truy nã kia.
Một nam tử trung niên khoác áo bào màu vàng đứng ở giữa không trung, ánh mắt như đao, thần sắc nghiêm túc, không giận tự uy. Khi hắn nói chuyện đều có hiện tượng thiên địa chấn động tựa như là sợ người không biết, hắn chính là một vị cường giả Thiên Cương cảnh.
Lâm Phàm không có để ý đến đối phương mà tiếp tục mở miệng nói:
– Còn có ai nữa không? Đi ra hết đi!
Tần Mộc Băng nghiêm mặt lại, nói:
– Hắn muốn làm gì vậy?
Mấy người ở xung quanh cũng không rõ Lâm Phàm đang định làm gì. Vì cái gì mà hắn còn muốn hỏi có ai đi ra nữa không? Ngươi không thấy đã có một vị cường giả Thiên Cương cảnh đứng ra rồi hay sao? Mấy người còn lại chỉ là Địa Cương cảnh, làm sao dám thò đầu ra? Định tát mặt Cung thành chủ hay sao?
– Làm càn, không nghe thấy ta đang nói chuyện với ngươi sao?
Cung Nguyên nổi giận. Hắn không ngờ kẻ này cũng dám không để ý đến cường giả Thiên Cương cảnh như mình. Hắn giơ chân đạp mạnh xuống, hư không chấn động. Một khí tức cường hãn đánh thẳng đến Lâm Phàm.
Khi cảm nhận được khí tức này, mấy người Tần Mộc Băng biến sắc. Dù là cách như vậy xa, bọn họ cũng có thể cảm thấy khí tức này mênh mông như biển, không thể đối kháng.
– Thật mạnh! Đây chính là uy thế của cường giả Thiên Cương cảnh hay sao? Hắn tại sao lại muốn tới nơi này, đây rõ ràng là đang tự tìm đường chết.
Đối mặt uy thế này, Lâm Phàm vẫn cực kỳ thản nhiên. Nhìn vị cường giả Thiên Cương cảnh tầng một ở trước mắt này một chút rồi lại nhìn những đệ tử của Nhật Chiếu tông ở phía dưới thành Nagoya kia một chút, hắn tiếc nuối lắc đầu.
– Quá ít.
Cung Nguyên nghiêm nghị nói:
– Ngươi nói cái gì?
Lâm Phàm giơ tay lên, năm ngón tay nắm lại thành quyền. Trong nháy mắt khí thế của hắn bạo phát ra tạo thành một cơn gió lốc khổng lồ.
– Băng Diệt!
Hắn đấm ra một quyền. Hư không đột nhiên sụp đổ. Một sức mạnh cường hãn nhanh chóng đánh xuống thành Nagoya. Sức mạnh kia cuồng bạo đến mức khiến cho lòng người kinh hãi.
Mặc dù Đại Băng Diệt Quyền Kinh chỉ là công pháp Địa giai nhưng mà ở trên phương diện bùng nổ sức mạnh lại cực kỳ đáng sợ.
Những đệ tử của Nhật Chiếu tông ở phía dưới thành Nagoya nhìn thấy cảnh này, lập tức hoảng sợ.
Chỉ là bọn hắn còn không có kịp phản ứng, sức mạnh kinh khủng đã xuyên qua hư không mà đánh xuống tới chỗ bọn hắn.
Uỳnh!
Mặt đất lõm sâu xuống dưới, toàn bộ thành Nagoya cũng chấn động.
Điểm tích lũy +200
Điểm tích lũy +90
Điểm tích lũy +400
Điểm tích lũy liên tục nhảy lên.
Một chiêu diệt trăm người.
33,000 điểm tích lũy tới tay.
– Vẫn là quá ít người. Nếu như có thêm mấy trăm người nữa, như vậy mới sảng khoái hơn.
Trong lòng của Lâm Phàm cảm thán, nhưng mà hắn cũng không có cách nào cả. Ở bên trong thành Nagoya này cũng chỉ có mấy người này mà thôi, hắn còn có thể làm gì được nữa.
– Thằng nhãi ranh, ngươi dám…
Cung Nguyên thấy cảnh này, giận muốn rách cả mí mắt. Ở trước mặt hắn mà kẻ này vẫn giết đệ tử của Nhật Chiếu tông, hoàn toàn là không có để hắn vào mắt.
Lửa giận thiêu đốt ở trong lòng.
Thiên Cương cảnh giận dữ, thiên địa cũng biến sắc. Một nửa bầu trời cũng biến thành màu đỏ bừng đủ thấy trong nội tâm của Cung Nguyên hiện tại phẫn nộ cỡ nào.
– Làm sao có thể?
Tần Mộc Băng há to miệng.
Ngay cả đội trưởng của nàng cũng trợn tròn mắt chỉ cảm thấy giống như là vừa gặp quỷ vậy.
Khi một chiêu vừa rồi đánh ra, không gian rõ ràng đã sụp đổ.
Sức mạnh mênh mông nhanh chóng xuyên qua hư không, đánh xuống phía dưới, tạo thành trùng kích to lớn. Đó căn bản không phải là uy lực mà Địa Cương cảnh có khả năng đánh ra.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn về phía Cung Nguyên, lắc đầu nói:
– Ngươi chính là Thiên Cương cảnh yếu nhất mà ta từng gặp.
– Ngươi nói cái gì?
Cung Nguyên giận dữ, sau đó điên cường cười to:
– Tốt. Tốt. Đã như vậy thì ta sẽ để ngươi nhìn rõ xem ta mạnh như thế nào.
Vừa nói xong, Cung Nguyên chợt quát to, thân thể hóa thành một vệt sáng, hình thành một lưỡi đao sắc bén chém xuống. Ánh đao xẹt qua hư không giống như là cắt đôi thiên địa.
– Bạo Lực Lang Nha Bổng, bật hết hỏa lực.
Lâm Phàm duỗi thẳng tay. Ngay khi lưỡi đao sắp đánh tới, Lang Nha Bổng đột nhiên đánh ra.
– Ngươi là Thiên Cương cảnh yếu nhất mà ta từng gặp. Ngươi khiến cho ta không có chút cảm giác sảng khoái nào.
Uỳnh!
Một bổng đánh xuống, không trung nổ vang.
Một đám mưa máu phun trào ra, nhuộm đỏ vùng thiên địa này.
– Yếu, quá yếu.
Lâm Phàm lắc đầu, vẫy tay một cái, nhẫn trữ vật trên những thi thể này nhanh chóng bay lên rồi rơi vào trong lòng bàn tay của Lâm Phàm.
Giết địch xong thì phải lục soát thi thể, thói quen tốt này không thể nào quên.
Dù hắn biết rõ không có bao nhiêu đồ tốt, nhưng cũng vẫn như cũ không thể quên.
Bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không biết liệu sẽ có kỳ tích xảy ra hay không?
Nhìn thoáng qua thành Nagoya rồi hắn không có chút do dự gì nữa, bay thẳng đến phương xa.
Không biết từ khi nào, người ở trong thành đã hoảng sợ gào thét.
– Thành chủ bị giết.
– Mộc Băng, ngươi véo ta một cái xem sao.
Đội trưởng nhìn mưa máu ở trong không trung, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
Mà mấy người Tần Mộc Băng cũng đã sớm ngây ra như phỗng. Bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ đến mức không có chút phản ứng nào.
Cường giả Thiên Cương cảnh cứ bị giết như vậy sao?
Hơn nữa còn là miểu sát…
Bạn cần đăng nhập để bình luận