Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 233: Thành chủ như thế này mới là thành chủ tốt

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Sau khi chuyển mọi thứ ở bên trong những chiếc nhẫn trữ vật này vào túi của mình, Lâm Phàm nhanh chóng ném những chiếc nhẫn trữ vật này đi.
– Hừ! Đám gia hỏa của cốc Thiên Hiểm kia cũng dám truy nã ta sao? Thật sự cho rằng ta là người dễ bắt nạt hay sao? Lần này để xem là người nào hung ác hơn.
Lâm Phàm bay trên không trung, trong ánh mắt lóe ra vẻ điên cuồng.
Lấy bản đồ ra, hắn nhanh chóng chọn được địa điểm tiếp theo.
Thành Saporo.
Trong phủ thành chủ, một kẻ mập như heo, mặt nung núc mỡ, hai con mắt híp mắt lại, trái ôm phải ấp, mân mê đồ nhắm, thỉnh thoảng hôn ca cơ* (nữ tử múa hát mua vui, kiểu như tay vịn trong quán bar) một cái. Hắn chính là thành chủ của thành Saporo.
Đối với hắn, cuộc sống như vậy chính là một cuộc sống ở thiên đường.
Hắn cũng đã từng là một thiếu niên tràn ngập đấu chí, thế nhưng mà khi tu vi đạt tới bình cảnh lại có được vị trí thành chủ, nhân sinh cũng đã đạt đến đỉnh phong, hắn đã thay đổi. Giờ hắn chỉ biết hưởng thụ vinh hoa phú quý, ngày ngày ôm mỹ nữ, hàng đêm sênh ca.
Về phần những kẻ chăm chỉ tu luyện kia, tất cả đều là một đám đần độn.
– Thành chủ đại nhân, đừng có sờ nữa mà.
Các ca cơ cười nhẹ nhàng. Lúc này, các nàng cũng đang cố gắng chịu đựng khuôn mặt buồn nôn của vị thành chủ này. Ai bảo người ở trước mắt này là thành chủ của thành Saporo, quyền cao chức trọng, khống chế sinh tử của mọi người quanh đây.
– Sờ một chút, ta chỉ sờ một chút thôi.
Thành chủ há miệng, nước bọt chảy ròng ròng, giống như là không thể chờ được nữa.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
– Ta chính là người bị Nhật Chiếu tông các ngươi treo thưởng một viên đan dược Thiên giai hạ phẩm. Ai muốn giết ta thì ra đi.
Thanh âm tựa như là xuyên thấu hư không, vang vọng khắp toàn bộ thành Saporo.
Thành chủ còn đang hưởng lạc lại bị lời này làm cho giật nảy mình, hắn lập tức quát ầm lên:
– Là ai? Là ai ở bên ngoài hô to gọi nhỏ? Người đâu, bắt lại, chặt đầu, phơi thi thể ở trước cửa thành trong ba ngày cho ta. Để mọi người biết được kết cục của việc quấy rầy nhã hứng của ta.
Lúc này, một tên thị vệ vội vã tiến đến, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn, nói:
– Thành chủ đại nhân, có việc vui lớn.
Thành chủ tiến lên, giơ chân đá thị vệ này một cái rồi nói:
– Quấy rầy nhã hứng của ta cũng dám nói là việc vui sao. Nói! Rốt cục là chuyện gì?
Thị vệ bị thành chủ đạp ngã trên mặt đất cũng không dám bất mãn. Hắn vội la lên:
– Tặc tử bị cốc Thiên Hiểm truy nã kia đang ở ngay ngoài thành. Nếu như thành chủ đại nhân bắt được hắn là có thể đổi được một viên đan dược Thiên giai hạ phẩm.
– Đổi được một viên đan dược Thiên giai hạ phẩm sao?
Vị thành chủ mập mạp kia nghe được lời nói này của thị vệ, trong lòng run lên. Mặc dù hiện tại hắn quyền cao chức trọng, có thể khống chế cả một thành nhưng đan dược Thiên giai cũng không phải là thứ mà hắn có khả năng lấy được.
Nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, nói:
– Tu vi của tặc tử này như thế nào?
Thị vệ cung kính nói:
– Thành chủ, tu vi của hắn chỉ là Địa Cương cảnh tầng tám.
– Chắc chắn chứ?
Vị thành chủ mập mạp này vui mừng nói. Nếu chỉ là Địa Cương cảnh tầng tám vậy thì cũng dễ làm.
– Thuộc hạ xác định.
Tên thị vệ này cũng rất hưng phấn. Nếu như thành chủ có thể bắt lấy gia hỏa kia đổi lấy đan dược Thiên giai, cũng có thể cao hứng mà ban thưởng cho hắn chút ít.
– Thật chứ?
Thị vệ cúi đầu, nói:
– Thiên chân vạn xác* (tương tự câu chắc chắn 100%).
– Người đâu, cùng ta đi bắt gia hỏa kia lại.
Thành chủ vui sướng. Chỉ là gia hỏa Địa Cương cảnh tầng tám cũng dám đến đây làm càn, hoàn toàn chính là muốn chết. Hắn đường đường là cường giả Địa Cương cảnh tầng chín, dù không có đột phá đến Thiên Cương cảnh, nhưng mà bắt một phế vật tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám cũng là việc dễ như trở bàn tay.
Lâm Phàm đứng giữa hư không, lẳng lặng chờ đợi. Ở phía dưới đã có không ít đệ tử của Nhật Chiếu tông tụ tập.
Nhưng mà tu vi của những đệ tử này thật quá yếu, khó mà được hắn để vào mắt.
Nhưng cũng may số lượng cũng nhiều, vẫn có thể giúp hắn thu hoạch được mấy chục nghìn điểm tích lũy.
Đặc biệt là vị thành chủ kia có tu vi như thế nào, thật ra khiến hắn rất mong đợi.
– Tặc tử thúc thủ chịu trói cho bổn thành chủ, như vậy ngươi có thể không phải chịu khổ.
Lúc này, một thanh âm truyền ra từ nội thành, sau đó từ cửa thành, mấy người nhanh chóng đi ra.
Thành chủ nhìn thấy chung quanh có nhiều người như vậy, lập tức quát lên một tiếng chói tai:
– Đều cút ngay cho bổn thành chủ. Đám dân đen các ngươi còn muốn cướp đoạt cùng bổn thành chủ hay sao?
– Không dám!
Thành chủ nhìn đám gia hỏa này một lúc, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
– Không dám là tốt nhất. Nếu như ai dám cướp đoạt cùng bổn thành chủ thì người đó chỉ có một con đường chết.
Mặc dù những người này đều là đệ tử của Nhật Chiếu tông nhưng mà người mập mạp như heo kia lại là thành chủ của nơi này nên có địa vị cao hơn bọn hắn rất nhiều.
Trừ phi Thần Tử hoặc là trưởng lão của tông môn đến đây mới có thể ép đối phương xuống.
Lâm Phàm nguyên bản còn có chút chờ mong, thế nhưng mà khi nhìn thấy gia hỏa mập mạp ở phía dưới, sắc mặt của hắn cũng dần dần đen lại.
Tựa như là từ chờ mong, trong nháy mắt biến thành tẻ nhạt vô vị.
– Ngươi… Là thành chủ của nơi này?
Hắn có chút không dám tin tưởng.
Vị thành chủ mập mạp như heo kia ngẩng đầu, đôi môi thật dầy hơi hé ra, vẻ mặt kiêu ngạo, cánh tay ngắn béo ú duỗi ra, chỉ về phía Lâm Phàm, nói:
– Tặc tử, bổn thành chủ mệnh lệnh cho ngươi xuống đây rồi lập tức thúc thủ chịu trói, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi hối hận.
– Bổn thành chủ chính là cường giả có tu vi là Địa Cương cảnh tầng chín mà ngươi chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám. Ngươi cho rằng ngươi có thể lật trời hay sao?
Lâm Phàm thở dài. Bỗng nhiên, hắn phát hiện trong thành tiếng kêu than dậy khắp trời đất, khác biệt rất lớn với những thành trì mà hắn từng đi qua.
Thành chủ này là ác bá, thậm chí còn có chút ngu xuẩn.
– Băng Diệt!
Oanh!
Thành chủ nguyên bản còn đang cao ngạo, chỉ trong chốc lát hắn đã tái mặt. Bởi vì hắn nhìn thấy người ở xung quanh bị một quyền kia đánh thành thịt nát.
Thậm chí, hắn cảm giác được một chiêu này tràn ngập uy thế vô thượng. Lúc này,hắn mới biết mình chỉ sợ cũng khó mà là địch thủ của đối phương.
Phù phù!
Thành chủ mập mạp như là heo kia lập tức quỳ xuống, đầu dí sát mặt đất.
Lâm Phàm hạ xuống, nhìn thành chủ đang cung kính quỳ lạy, sau đó hắn đi đến phía trước. Nhẫn trữ vật từ thi thể của những người xung quanh bay lên rồi rơi vào trong lòng bàn tay của Lâm Phàm.
Thành chủ nhìn thấy cảnh này, lập tức ngầm hiểu. Hắn nhanh chóng tháo toàn bộ mười cái nhẫn trữ vật trên mười ngón tay xuống, sau đó đặt ở hai tay, giơ lên cao, còn đầu vẫn như cũ dí sát mặt đất, không dám có ý niệm phản kháng.
Nếu như tên thành chủ của thành Saporo này là cường giả Thiên Cương cảnh, có lẽ còn có thể khiến Lâm Phàm chú ý.
Thế nhưng mà khi phát hiện tên thành chủ này chỉ có tu vi Địa Cương cảnh, Lâm Phàm đã lập tức cảm thấy mất hứng.
Tên này có thể thay thế Cung Nguyên trở thành vị thành chủ yếu nhất mà lâm Phàm từng gặp qua.
Nhưng Lâm Phàm sẽ không giết đối phương bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, thành chủ này rất không tệ. Hạng người ác bá, tham lam, không để ý đến sự sống chết của các con dân làm thành chủ mới tốt.
Kiểm tra mười chiếc nhẫn này là hắn thấy con heo mập này thật sự là giàu có, ở bên trên mười chiếc nhẫn trữ vật này không chỉ có rất nhiều tài nguyên lại còn khảm nạm bảo thạch.
Ầm!
Hắn nhanh chóng rời khỏi thành Saporo.
Thành chủ cúi đầu thật lâu, thẳng đến khi cảm giác chung quanh đều yên tĩnh lại, hắn mới ngẩng đầu lên. Khi phát hiện gia hỏa kinh khủng kia đã rời khỏi, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng cảm giác sau đó chính là đau lòng.
Nhẫn trữ vật của hắn đã bị tên kia cướp đoạt rồi. Đây chính là tài phú mà hắn đã tích lũy trong nhiều năm.
Đáng hận.
Thật sự là rất đáng hận.
Xem ra chỉ có thể tiếp tục bóc lột từ trên người của những con dân kia. Chỉ có làm như thế, mới có thể khiến cho mình giàu có trở lại.
Giờ phút này, hắn lập tức đứng lên, thần sắc có chút bối rối, có chút hoảng sợ. Hắn muốn truyền tin tức tặc tử này đã đi ngang qua thành Saporo ra ngoài.
Mà khi nhìn thấy vị thành chủ mập mạp này còn thoải mái đi vào thành, con dân của Nhật Chiếu tông ở trong thành đều tuyệt vọng. Bọn họ không ngờ gia hỏa tham lam này tới cực điểm lại không có bị người kia giết chết.
Đáng giận, thật sự là đáng giận.
Thậm chí đối với tặc tử kia, bọn họ cũng thống hận theo, vì cái gì mà không giết tên thành chủ này.
Cốc Thiên Hiểm.
Lý Yêu Hoàng đã rời khỏi nơi này vì hắn phải trở về tông môn để chịu tội.
Mặc dù sẽ không mất mạng, nhưng mà toàn bộ vật tư ở bên trong cốc Thiên Hiểm lại bị cướp đoạt là chuyện lớn bằng trời, chỉ sợ hắn không thoát khỏi việc bị phạt nặng.
– Thần Tử, chuyện chính là như vậy.
Một trong bốn vị cường giả Thiên Cương cảnh mở miệng nói.
Sắc mặt lúc này của Vu Mãnh âm trầm đến đáng sợ, nói:
– Tại sao các ngươi lại chủ quan như thế? Để tặc tử kia có cơ hội cướp đoạt toàn bộ vật tư của cốc Thiên Hiểm?
Tu vi của bốn vị cường giả Thiên Cương cảnh này mặc dù cao hơn Vu Mãnh rất nhiều, nhưng mà địa vị của bọn hắn lại không có cao như Vu Mãnh. Bởi vì bọn hắn đã lớn tuổi, tiềm lực đã hao hết, không có cách nào so sánh cùng một vị Thần Tử. Hiện giờ, bọn họ chỉ có thể mưu cầu vị trí một trưởng lão ở tông môn, hơn nữa còn chỉ là vị trí của trưởng lão phổ thông.
– Thần Tử, đây cũng là do chúng ta không ngờ đến.
Nói đến đây, sắc mặt của bốn người cũng cực kỳ khó coi.
– Ảnh Sát, Hạo Quân, Trần Phù Tử, Chu Võ Đông, bốn người các ngươi thật đúng là rất tốt. Các ngươi đều là cường giả Thiên Cương cảnh, vậy mà lại để tặc tử chỉ có tu vi Địa Cương cảnh trốn thoát. Chuyện này rất khó làm cho người ta tin tưởng. Các ngươi có phải đã phản bội tông môn hay không?
Vu Mãnh lạnh lùng nói:
– Hay là nói, các ngươi thật sự cho rằng trên đời có người giống như là bản Thần Tử vậy, có thể lấy tu vi Địa Cương cảnh tầng chín giết chết cường giả Thiên Cương cảnh tầng một.
– Hay là nói, tặc tử kia vẻn vẹn lấy tu vi Địa Cương cảnh là có thể chạy thoát từ trong tay của những cường giả Thiên Cương cảnh tầng hai, tầng ba như các ngươi, thậm chí là từ trong tay cường giả Thiên Cương cảnh tầng bốn là Lý Yêu Hoàng đại nhân?
Chữ chữ như đao làm cho bốn người bọn họ cảm thấy kinh hãi, cũng không biết là nên trả lời như thế nào.
– Báo…
Lúc này, một tên đệ tử vội vã tiến đến.
– Chuyện gì?
Vu Mãnh hỏi.
– Tặc tử kia xuất hiện ở thành Nagoya, giết Cung thành chủ, về sau tiếp tục xuất hiện ở thành Saporo và cũng chém giết không ít người…
Đệ tử kia thành thật hồi báo.
Vừa dứt lời.
Vu Mãnh lật bàn tay một cái. Một tấm bản đồ xuất hiện ở trước mặt hắn. Hắn nghiêm mặt lại, không ngừng xem xét, sau đó hắn thu lại bản đồ.
– Đều đi theo ta mau, thời điểm cho các ngươi lập công chuộc tội đến rồi.
Bốn người nghe xong, lập tức vui sướng, nói:
– Thần Tử, ngài biết hắn muốn đi đâu?
– Hừ, nếu như ta không có đoán sai, hắn hẳn là sẽ đi thành Fukuoka.
Vu Mãnh nói.
– Thần Tử, thủ đoạn chạy trốn của người kia thần bí khó lường, ta sợ chỉ chúng ta khó mà bắt được đối phương.
Bốn người vội vàng nói.
Vu Mãnh lạnh lẽo nhìn bốn người, nói:
– Chẳng lẽ các ngươi nghĩ Thiên Mệnh Hà Đồ của ta chỉ là vật trưng bày hay sao?
Khi bốn người nghe thấy Thiên Mệnh Hà Đồ, lập tức giật mình. Bọn hắn tự nhiên biết bảo bối này là cái gì. Đây chính là pháp bảo, có được năng lực thần bí khó lường.
Ngay cả bọn hắn cũng không có bảo bối bực này, vậy mà…
– Đi…
Vu Mãnh vung tay. Một bức tranh dài trôi nổi ở giữa không trung, sau đó cuốn lấy tất cả mọi người rồi bức tranh nhanh chóng xé mở hư không, chui vào và lướt đi.
Đây là bảo bối có thể xé rách hư không, có thể nói là cực kỳ cường hãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận