Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 235: Để ta đánh chết các ngươi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Thần Tử chết rồi.
Con dân của Nhật Chiếu tông ở bên trong thành Fukuoka ngây ngốc, không dám tin tưởng. Thần Tử của Nhật Chiếu tông lại bị người này một quyền đánh nổ. Trong lòng của bọn họ thật giống như có cái trụ cột gì đó sụp đổ vậy.
Những thành viên của tổ chức bí mật ẩn giấu ở trong thành Fukuoka cũng đều kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tại Nhật Chiếu tông, Thần Tử có địa vị cao thượng, có thể nói là tương lai của tông môn. Đối với Nhật Chiếu tông, một vị Thần Tử chết đi đều tổn thất to lớn.
Quá hay. Thật sự là quá hay.
Bọn họ ẩn giấu ở Nhật Chiếu tông nhiều năm như vậy nhưng cho dù là liều cả tính mạng, cũng chỉ có thể đánh mấy trận nhỏ. Muốn giết Thần Tử của Nhật Chiếu tông, đó là chuyện không tưởng, giống như là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao vậy.
Lâm Phàm muốn bình tĩnh lại, nhưng mà trái tim cũng không tự chủ được đập nhanh hơn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có chuyện tốt như vậy xảy ra với mình. Người đưa bảo bối đến nối liền không dứt, mình cũng không thể cự tuyệt được.
Nếu như Lý Yêu Hoàng kia đích thân tới hiện trường thì tên Thần Tử này tuyệt đối sẽ không chết mà mình rất có thể bị Lý Yêu Hoàng kia giết.
Nhưng mà thật đáng tiếc, người kia không có mặt ở đây, chỉ có bốn tên Thiên Cương cảnh mang theo một con gà yếu đến đây vây bắt mình.
– Các ngươi phải tự tin cỡ nào mới cho rằng chỉ với đội hình này là có thể giết ta?
Thân thể của Lâm Phàm hơi chấn động. Khí tức phun trào. Thân thể gồm hai màu đỏ đen đan xen, tản ra khí tức làm cho người hoảng sợ. Nhất là Vô Tướng Sắc Thân càng làm cho sức mạnh của Lâm Phàm đạt đến cực hạn.
Chu Võ Đông trợn mắt, quay đầu nhìn ba người Trần Phù Tử, nói:
– Thần Tử đã chết rồi. Cho dù là liều tính mạng, chúng ta cũng phải giết tặc tử này. Nếu không khi trở lại tông môn, chúng ta cũng khó thoát khỏi tội chết.
Ba người Trần Phù Tử gật đầu. Bọn họ cũng biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, trong lòng cũng có chút oán giận.
Tại sao ngươi lại muốn giết Thần Tử? Cho dù là tranh đoạt bảo bối, đả thương Thần Tử thôi là cũng được rồi.
Tình huống phát triển đến bây giờ đã coi như là không chết không thôi. Hôm nay không phải là tặc tử này chết thì chính là bốn người bọn họ vẫn lạc.
– Khốn khiếp. Ngươi ngàn vạn lần không nên giết Thần Tử.
Chu Võ Đông đạp mạnh chân xuống. Từ lòng bàn chân của hắn, một sức mạnh mênh mông bắn ra, nhanh chóng xuyên qua hư không, đánh thẳng đến vị trí của Lâm Phàm.
Bình thường, chỉ bằng sức mạnh này đã đủ để trấn áp tất cả cường giả dưới Thiên Cương cảnh rồi, nhưng mà đáng tiếc hôm nay bọn họ lại gặp phải Lâm Phàm.
– Giết đều đã giết rồi, còn có nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Lâm Phàm cười to, mặc cho sức mạnh này đánh tới, mái tóc dài màu đỏ ngòm phất phới theo gió, đôi mắt màu máu trông cực kỳ khủng bố.
Ở trong mắt của mọi người, tặc tử này hoàn toàn chính là một con ác ma đến từ vực sâu.
Thân hình cao lớn kia khiến cho người ta có cảm giác áp bách.
Bốn người Trần Phù Tử liếc nhìn nhau. Trong nháy mắt, khí tức cũng nhảy lên tới đỉnh phong. Mặc dù kẻ ở trước mắt này chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh nhưng mà bọn họ cũng muốn lấy ra toàn bộ thực lực.
Trải qua tình huống phía trước, bọn họ đã biết tặc tử này có được năng lực đào thoát cực kỳ quỷ dị, cho nên chỉ có thể lấy ra toàn bộ thực lực, dùng một đòn giết chết, như vậy đối phương mới khó có thể chạy thoát.
– Giết!
Uỳnh!
Bốn vị cường giả Thiên Cương cảnh trong nháy mắt đã xuất thủ. Sức mạnh cường hãn tràn ngập ở trong hư không. Cuồng phong như là những lưỡi dao sắc bén, nhanh chóng cắt đứt hư không, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
– Hắc hắc!
Lâm Phàm mỉm cười, tay trái cầm cái chảo, tay phải cầm Lang Nha bổng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo như là muốn đóng băng cả thiên địa này. Bước chân khẽ động, thân hình hóa thành một vệt sáng nhanh chóng lao tới.
Người trong thành Fukuoka quan sát cảnh tượng trong hư không cũng đều há to miệng ra.
Đây là chiến đấu ở cấp bậc Thiên Cương cảnh, đủ để kinh thiên động địa.
– Hư Không Trấn!
Trong mắt của Lâm Phàm lấp lóe tinh quang, mái tóc màu máu sôi trào, Lang Nha bổng trong tay nhanh chóng đánh xuống.
Đây là một trong các đặc tính của Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân, một đòn đánh ra, hư không cũng phải chấn động.
Ảnh Sát sợ hãi. Hắn có tu vi Thiên Cương cảnh tầng hai, bình thường cũng có thể coi là một cường giả. Thế nhưng mà giờ phút này, từ trên Lang Nha bổng kia, hắn lại cảm nhận được một sức mạnh khó mà địch nổi.
Hắn lập tức vận chuyển cương khí hình thành một màn sáng bao bọc toàn thân. Màn sáng này là một trong những năng lực đặc thù của cường giả Thiên Cương cảnh, đó là lấy thiên địa chi lực hình thành vòng bảo hộ. Hắn muốn dùng vòng bảo hộ này để ngăn cản một đòn kia của Lâm Phàm rồi tìm cơ hội phản kích.
Nhưng mà khi bị Lang Nha bổng kia chạm đến, vòng bảo hộ thiên địa chi lực này đột nhiên vỡ vụn.
Phốc!
Thanh âm xương cốt bị vỡ nát vang lên.
Ảnh Sát hô to đầy thảm thiết. Bả vai của hắn đã bị Lang Nha bổng đập vỡ nát. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ hư không. Nhìn thấy cảnh này, ba người Trần Phù Tử ở chung quanh cũng tức giận đến muốn rách cả mí mắt. Bọn họ lập tức liên thủ đánh về phía Lâm Phàm.
Ánh sáng màu máu loé lên trong mắt của Lâm Phàm. Lúc hắn muốn nhấc Lang Nha bổng lên thì đột nhiên, Ảnh Sát lại vươn tay giữ chặt lấy Lang Nha bổng. Khóe miệng có máu tươi chảy ra, Ảnh Sát quát ầm lên:
– Trấn áp hắn đi.
Hạo Quân không chút do dự đánh ra một quyền, trong miệng thì gào thét:
– Tặc tử đi chết đi.
– Các ngươi thật quá đáng, thật sự cho rằng ta là người dễ bị khi dễ sao?
Lâm Phàm chợt quát to. Từ dưới lòng bàn chân của hắn, cương khí bạo phát ra. Cái chảo được hắn giơ lên cao, sau đó đột nhiên vỗ xuống đầu của Ảnh Sát.
Đáy chảo tản ra ánh sáng lạnh lẽo, không gian đều chịu không được chấn động này mà nhanh chóng vỡ nát.
Ầm!
– A!
Ảnh Sát kêu thảm. Nửa bên mặt của hắn đã bị cái chảo đập bẹp.
Uỳnh!
Uỳnh!
Ba đòn cực mạnh đánh ở trên người của Lâm Phàm khiến thân thể của hắn khẽ run lên.
– Chết đi cho ta.
Lâm Phàm không để ý đến những chiêu này mà thu cái chảo vào trong nhẫn trữ vật, hai tay nhanh chóng bắt lấy đầu của Ảnh Sát.
– Ảnh Sát cẩn thận.
Thấy cảnh này, ba người kia quá sợ hãi. Không ngờ sau khi trực tiếp chịu đòn của ba người bọn họ, kẻ này lại còn có năng lực bắt lấy Ảnh Sát.
Đây căn bản là đấu pháp liều mạng, không né tránh.
– Chết đi!
Ầm!
Đầu của Ảnh Sát trong nháy mắt đã nổ tung. Máu tươi nhuộm đỏ hai bàn tay, sau đó từ trong khe hở của các ngón tay chảy xuôi xuống dưới đất.
Lâm Phàm lắc lắc bàn tay dính đầy máu tươi, nhìn về phía ba người còn đang vây quanh ở bên cạnh mình, nói:
– Thiên Cương cảnh tầng hai cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Thương thế do ba người vừa đánh lên trên người mặc dù rất nặng, tuy nhiên lại không có ảnh hưởng nhiều đến thực lực.
Trước đây, thân thể của hắn cũng không quá mạnh, nhưng mà hiện tại, thân thể lại cường hãn đến mức không thể tưởng tượng được.
– Ngươi đã giết Thần Tử vậy mà còn dám giết Ảnh Sát.
Hạo Quân giận dữ hét lên tựa như là lão hổ đang phát cuồng vậy.
– Ta cảm giác các ngươi đều thích nói nhảm. Giết thì cũng đã giết rồi. Ta thấy các ngươi giống như không thích dùng binh khí, vậy thì ta cũng không cần. Đúng là chỉ có dùng nắm đấm mới là phương thức chiến đấu chính xác của nam nhân.
Lâm Phàm cười. Hắn nhanh chóng thu cái chảo cùng Lang Nha bổng vào trong nhẫn trữ vật.
Mặc dù sau khi được lão sư luyện chế lại, hai thanh binh khí này rất cường đại nhưng mà khi chiến đấu với cường giả Thiên Cương cảnh thì đúng là chúng vẫn hơi kém. Xem ra lúc trở về, mình còn cần nhờ lão sư luyện chế lại.
Song quyền đụng nhau phát ra một tiếng nổ lớn. Sau đó hắn liếc quanh một vòng, rồi nhìn chằm chằm về phía Hạo Quân.
– Hiện tại ngươi là kẻ yếu nhất. Như vậy người chết kế tiếp chính là ngươi. Cường giả đều cần lưu đến sau cùng.
Uỳnh!
Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã biến mất.
Hạo Quân gầm thét:
– Tặc tử, ngươi quá phách lối rồi. Ta phải giết ngươi.
– Chúng ta đừng phân tán. Chỉ cần hắn dám xuất hiện thì chúng ta cùng nhau ra tay. Ta không tin kẻ này sẽ chịu được.
Trần Phù Tử nghiêm nghị nói. Lúc này, trong lòng của hắn cũng cực kỳ khiếp sợ. Kẻ này rõ ràng chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng tám, vậy mà đã cường đại như thế.
Tên này còn cường đại hơn cả đệ nhất Thần Tử của Nhật Chiếu tông bọn họ.
Nếu để tên này đột phá đến Thiên Cương cảnh thì hắn sẽ còn mạnh mẽ đến mức nào. Hiện tại, bọn họ nhất định phải thừa dịp hắn chưa trưởng thành, dốc toàn lực giết hắn.
– Chết đi.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã xuất hiện ở sau lưng Hạo Quân. Song quyền hợp lại rồi đập tới.
– Chân Thần Vương Quyền
Hạo Quân chợt quát to. Ánh sáng màu vàng ở trên nắm tay giống như là tấm lụa đánh về phía Lâm Phàm. Một quyền này tràn ngập thần uy giống như là thiên địa chi uy.
Một quyền này ẩn chứa một loại uy thế mà Lâm Phàm không có, nhưng mà sức mạnh lại yếu hơn Lâm Phàm rất nhiều.
– Ngay cả Thiên Cương cũng không có mà ngươi dám đánh với ta sao?
Trong lòng của Hạo Quân cực kỳ phẫn nộ, hắn chính là cường giả Thiên Cương cảnh, giờ lại bị một võ giả Địa Cương cảnh bức đến mức độ này. Chuyện này khiến hắn không thể chịu đựng được.
Lâm Phàm điên cuồng nói:
– Sức mạnh của ta đủ để đánh vỡ hết thảy.
Uỳnh!
Hai nắm đấm đụng vào nhau. Dư ba đột nhiên khuếch tán, chấn động thiên địa. Bức tường phía ngoài thành Fukuoka không ngừng vỡ nát, rõ ràng là không thể thừa nhận sức mạnh mênh mông này.
Phốc!
Thân thể của Hạo Quân giống như là đạn pháo, bắn xuống dưới. Trên mặt lộ rõ thần sắc không dám tin tưởng, hắn không ngờ sức mạnh của kẻ này lại cường đại như thế.
Trần Phù Tử cùng Chu Võ Đông đồng thời đánh tới phía sau lưng Lâm Phàm. Hai loại sức mạnh cường hãn nhanh chóng xuyên qua thân thể của Lâm Phàm.
Người bình thường mà nhận công kích như thế này chỉ sợ đã sớm chết rồi.
Thế nhưng mà khiến cho hai người kinh hãi chính là biểu lộ trên mặt của kẻ này không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ là hắn cũng đột nhiên rơi xuống phía dưới, hình thành một cái hố sâu to lớn trên mặt đất.
– Kẻ này thật sự là quá kinh khủng. Dưới sự liên thủ của chúng ta, lại có thể làm được đến bước này, hắn thật sự chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng tám hay sao?
Trần Phù Tử kinh hãi, quay sang nói với Chu Võ Đông.
Mà khi hai người còn đang nghiên cứu thảo luận những việc này thì từ phía dưới, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
– Cái gì? Hắn còn không chết sao?
Hai người quay đầu nhìn qua thì phát hiện một bóng người như ẩn như hiện ở dưới cái hố sâu kia. Mà trong tay của người kia còn giống như mang theo một người khác.
– Không tốt, là Hạo Quân.
– Hai người các ngươi đánh ta đến khí huyết sôi trào rồi.
Lâm Phàm bước ra một bước. Hạo Quân ở trong lòng bàn tay của Lâm Phàm còn đang liên tục phun máu tươi. Nguyên bản hắn đã bị trọng thương, giờ phút này càng giống như là một con chó chết, bị Lâm Phàm kéo đi.
– Thả Hạo Quân ra.
Chu Võ Đông lạnh lùng nói.
Lân này, tổn thất thật sự là quá thảm trọng. Thậm chí sắp đến tình trạng mà bọn họ sắp không chịu đựng nổi rồi.
Hơn nữa đến bây giờ, ngay cả đối phương là ai mà bọn họ cũng không biết.
Lâm Phàm cười. Một tay nắm lấy chân của Hạo Quân, một tay khác thì bắt lấy đầu, sau đó hắn kéo mạnh.
Phốc phốc!
– Xin lỗi, hắn chết rồi.
Lâm Phàm ném thi thể không đầu của Hạo Quân xuống dưới đất, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn hai người ở trên không trung, nói:
– Hiện tại chỉ còn lại hai người các ngươi mà thôi. Sao các ngươi không khoanh tay chịu trói để ta đánh chết các ngươi, như thế sẽ đỡ đau đớn hơn đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận