Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 236: Đây là tình huống như thế nào?

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Thật mạnh!
Những thành viên của tổ chức bí mật ẩn tàng ở trong thành Fukuoka vẫn đang choáng váng khi nhìn cảnh tượng ở trước mắt. Tuy rằng mấy người Lâm Phàm đánh nhau ở trên không nhưng dư ba cũng đã phá hủy cả một vùng. Chiến đấu ở cấp độ như vậy căn bản không phải thứ mà người như bọn họ có khả năng nhúng tay.
E rằng chỉ vẻn vẹn là dư ba của trận chiến này cũng có thể xoắn bọn họ thành mảnh vụn.
– Đây mới là chiến đấu giữa các cường giả. Người trẻ tuổi kia đến cùng là ai? Liệu có phải là người của Viêm Hoa tông chúng ta hay không?
Một tên nam tử thì thầm ở trong lòng. Trong ánh mắt của hắn lóe ra vẻ điên cuồng tựa như là đang mong Viêm Hoa tông cường đại. Nhưng mà hắn không dám hỏi thăm, bởi vì nơi này là Nhật Chiếu tông.
Mà bây giờ, trong nội tâm của Chu Võ Đông cùng Trần Phù Tử đang rỉ máu.
– A! Tặc tử, tội của ngươi đáng chết vạn lần.
Hai người điên cuồng gầm thét, bọn họ không ngờ mọi chuyện sẽ đi đến bước này. Đây là chuyện mà bọn họ không thể tiếp nhận.
– Ha ha.
Lâm Phàm cười. Máu tươi ở trên người không ngừng chảy xuống. Bị mấy tên này đánh nhiều lần như vậy, cho dù thân thể làm bằng sắt thì cũng phải vỡ nát.
Chỉ là khoảng cách đến lúc tử vong còn rất dài, chỉ dựa vào hai người bọn họ thì vẫn chưa được.
Huyết chi lực!
Máu tươi ở trên hai bộ thi thể giống như là có được linh tính vậy, chậm rãi chảy tới dưới chân Lâm Phàm, sau đó bị Lâm Phàm hấp thu.
Uỳnh!
Huyết khí triệt để bạo phát ra. Ánh sáng màu máu che đậy một nửa bầu trời.
– Ngươi là ác ma.
Chu Võ Đông nhìn bộ dáng của Lâm Phàm bây giờ, cũng phải sợ hãi. Người trước mắt có mái tóc dài màu đỏ ngòm, thân thể khổng lồ, bầu trời phía sau đều một màu đỏ hồng. Hiện giờ Lâm Phàm giống như là ác ma trong vực sâu vậy.
– Hi vọng các ngươi có thể để ta chiến đấu thoải mái.
Lâm Phàm cười, giơ chân giẫm xuống đất, chân khí bạo phát ra. Mặt đất ở xung quanh hoàn toàn sụp đổ, vết nứt lít nha lít nhít kéo dài ra bốn phương tám hướng.
– Vỡ nát!
Năm ngón tay nắm lại thành quyền. Hào quang sáng chói bao phủ ở trên nắm tay, hình thành vòng xoáy cương khí. Không gian như là mặt kính vậy, không ngừng vỡ nát. Uy thế này đã thuộc về cấp độ của Thiên Cương cảnh rồi.
Địa Cương cảnh muốn đạt tới mức độ này trừ phi là thi triển công pháp cao cấp đến mức Quỷ Thần khó lường.
– Đồ hỗn trướng.
Chu Võ Đông chợt quát to. Hư không ở phía sau lưng của hắn chấn động, quang mang bắn ra bốn phía. Bỗng nhiên hắn xòe bàn tay ra. Giống như là có thần uy giáng lâm, bàn tay của hắn tựa như là hóa thành thiên địa, đánh thẳng tới Lâm Phàm, muốn trấn áp hắn.
Hai người bọn họ đều là cường giả Thiên Cương cảnh tầng ba, vậy mà bây giờ không thể trấn áp một sâu kiến Địa Cương cảnh tầng tám. Chuyện này mà truyền ra ngoài còn không bị người cười đến rụng răng sao?
Hơn nữa bây giờ cả ba người Hạo Quân, Ảnh Sát, Vu Mãnh đã bị gia hỏa này giết cho nên bọn họ đã không có cách nào quay đầu lại.
Hôm nay không phải tặc tử này chết thì chính là bọn họ chết. Dù liều mạng thì bọn họ cũng muốn trấn áp người này.
Uỳnh!
Một quyền của Lâm Phàm đánh lên bàn tay do thiên địa chi lực hình thành này, lực trùng kích bộc phát, cả một vùng của thế giới đều như là bị đánh thành hư vô.
– Thoải mái, Thiên Cương cảnh tầng ba quả nhiên còn có chút tác dụng.
Lâm Phàm cười lớn. Khí huyết trong cơ thể hắn triệt để sôi trào. Động tác không ngừng biến đối, các loại chiêu thức liên tục được đánh ra, dù đang lấy một địch hai nhưng mà hắn cũng không có vẻ gì là bị áp lực.
Có thì cũng chỉ là tâm tình nhẹ nhàng, vui vẻ, lâm ly khi được chiến đấu sảng khoái.
Ầm!
Bụng của hắn bị một quyền của Chu Võ Đông đánh trúng. Cương khí lăng lệ xuyên thẳng qua thân thể của hắn rồi đục một lỗ ở trên mặt đất. Còn Lâm Phàm thì phun ra một búng máu tươi.
Nhưng mà Lâm Phàm cũng kịp đánh một quyền vào ngực của Chu Võ Đông.
Ba người hỗn chiến. Từng quyền từng quyền đánh thẳng vào người. Công pháp cường hãn liên tục được thi triển, đánh đến long trời lở đất. Thế nhưng mà càng đánh Trần Phù Tử lại càng kinh hãi. Hắn cảm thấy kẻ ở trước mắt này giống như là không biết đau đớn vậy.
– Không, ta không tin mình không giết được ngươi.
Trần Phù Tử tức giận gào thét. Sau đó hắn đánh ra một chưởng. Cương khi hình thành một bàn tay khổng lồ giáng xuống đầu Lâm Phàm.
Kinh Long Đại Thủ Ấn!
Một con cuồng long xuất hiện, lao nhanh ra giống như là có thể bay thẳng lên chín tầng trời. Cuống long va chạm cùng bàn tay bằng cương khí kia hình thành lực trùng kích khổng lồ.
Hưu!
Lâm Phàm nhanh chóng đi thẳng tới trước mặt của Chu Võ Đông. Một quyền đánh thẳng về phía khuôn mặt của đối phương.
– Ngươi muốn chết.
Chu Võ Đông cũng không lùi bước, muốn liều mạng cùng Lâm Phàm. Thiên địa chi lực bao phủ ở trên người của hắn không ngừng bị Lâm Phàm phá hủy nhưng cũng không ngừng khôi phục.
– Người chưa đột phá Thiên Cương thì mãi mãi cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
Hắn không thể nhịn được nữa. Vốn dĩ có thiên địa chi lực hộ thân, vạn pháp không thể hủy diệt, thế nhưng mà mỗi một quyền của Lâm Phàm đều có uy lực như có thể đánh nát thiên địa. Loại sức mạnh này hoàn toàn chính xác là đã siêu việt Địa Cương cảnh khiến cho hai người bọn họ đều cảm thấy kinh hãi.
Nhưng mà lúc này, sau khi bị hai người Chu Võ Đông đánh trúng vô số lần, thân thể của Lâm Phàm cũng đã bắt đầu vỡ nát, máu tươi không ngừng chảy ra. Đối với loại sức mạnh như thiên địa chi lực, Lâm Phàm đúng là có chút hiếu kỳ. Nếu để cho Thiên Cương cảnh hội tụ thiên địa chi lực quấn quanh thân thể, hoàn toàn chính xác vạn pháp không thể phá hủy được.
Nhưng mà Chí Đạo Hữu Thần tràn đầy sức mạnh cuồng bạo, đừng nói là thiên địa chi lực, cho dù là cả thiên địa cũng đều có thể đánh nát.
Ầm!
Chu Võ Đông cùng Trần Phù Tử quát lớn. Sức mạnh cường đại không cách nào địch nổi đánh bay Lâm Phàm vào trong lòng đất.
– Hô!
Sau khi đánh xong, hai người không khỏi thở phào nhẹ nhom. Thời khắc này, bộ dáng của hai người Chu Võ Đông cũng không tốt lắm. Quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, khóe miệng còn có máu tươi đang chảy ra, làm gì còn có phong phạm của cường giả Thiên Cương cảnh.
– Kẻ này đáng sợ đến cực điểm.
Trần Phù Tử lạnh lùng nói. May mắn là hiện tại bọn họ đã giết chết đối phương.
Tất cả mọi người ở bên trong thành Fukuoka vẫn đang hoảng sợ, miệng lẩm bẩm hai chữ ‘khủng bố’.
Bọn họ chưa từng gặp qua chiến đấu kịch liệt như thế này.
Mỗi khi va chạm, thiên địa đều chấn động, phòng ốc ở bên trong thành Fukuoka cũng đều nứt toác ra. Nếu như trận chiến còn tiếp tục, chỉ sợ thành Fukuoka sẽ sớm không còn tồn tại.
– Hắn chết rồi…
Người của tổ chức bí mật không dám tin thậm chí có người rất đau lòng. Mặc dù bọn họ không biết thân phận thực sự của đối phương nhưng mà cảnh tượng người này không sợ sinh tử, liều mạng chiến đấu cùng cường giả của Nhật Chiếu tông đã sớm để máu tươi trong cơ thể bọn họ triệt để sôi trào.
– Chúng ta làm sao lại nhỏ yếu như vậy? Nhìn đối phương chiến đấu mà mình lại chỉ có thể trốn ở chỗ này quan sát.
Trong lòng của không ít người đều cảm thấy áy náy, hận không thể lao ra, hô to.
– Chúng ta là người của Viêm Hoa tông.
Nhưng mà bọn họ không dám, bởi vì nơi này là Nhật Chiếu tông.
Mà đúng lúc này, một thanh âm vang lên. Trong lòng của mấy người vui mừng, chẳng lẽ…
– Không sai, các ngươi xác thực rất mạnh, đáng tiếc vẫn còn không đủ.
Ở trong hố sâu, Lâm Phàm đứng thẳng người lên. Tuy rằng quần áo rách nát nhưng mà thân thể lại hoàn mỹ như lúc ban đầu, cương khí đã khôi phục đỉnh phong.
– Làm sao có thể?
Chu Võ Đông cùng Trần Phù Tử biến sắc. Bọn họ chỉ mới thở phào, lại không ngờ rằng kẻ này vẫn còn chưa chết.
Lâm Phàm cảm nhận trạng thái hiện tại của bản thân.
Liều mạng chiến đấu cùng hai vị cường giả Thiên Cương cảnh tầng ba, không có bất kỳ phòng hộ gì, từng quyền từng quyền đánh thẳng vào người.
Cuối cùng, hắn vẫn bị hai người này đánh nát, nội tạng trong cơ thể đã sớm tan vỡ nhưng mà rất đáng tiếc, mọi thứ chỉ là chuyện xảy ra trước thời gian mười giây đồng hồ mà thôi.
Sau khi phục sinh, một giọt máu tươi bay đi lúc trước đã không có bất kỳ tác dụng nào. Xem ra hắn cần phải tranh thủ thời gian trấn áp hai người kia mới được, đề phòng có thêm cường giả nhận được tin tức mà đi tới đây. Khi đó, hắn muốn chạy cũng sẽ rất phiền phức.
– Trên đời không có việc gì là không có khả năng. Trận chiến đấu của chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Uỳnh!
Lâm Phàm hóa thành hư ảnh một con thần long, sau đó lao thẳng đến chỗ hai người Trần Phù Tử.
Bên trong thành Fukuoka, thành viên của tổ chức bí mật nhìn thấy cảnh này, cảm thấy máu tươi trong cơ thể sôi trào. Quả nhiên là người kia không có chết.
Thiên địa lại một lần nữa chấn động. Uy thế vô tận nhanh chóng quét sạch mọi thứ ở xung quanh.
Trần Phù Tử vỗ một chưởng lên trên người Lâm Phàm, tức giận gào thét:
– Ta không tin, ngươi có thể chống đỡ đến bây giờ đã là kỳ tích rồi. Ngươi không thể nào chiến thắng được chúng ta.
Khục!
Một búng máu tươi được phun ra.
Màu huyết hồng ở trong mắt của Lâm Phàm càng ngày càng đậm. Hắn cũng không thèm để ý đến một chưởng của Trần Phù Tử mà vươn tay đánh một quyền vào bụng của Trần Phù Tử.
– Các ngươi rất dũng cảm, lại dám lựa chọn cứng đối cứng cùng với ta. Vậy thì để xem người nào trong chúng ta sẽ chết trước.
Phụt!
Trần Phù Tử lùi lại, liên tục phun ra mấy búng máu tươi. Mặc dù bọn họ là cường giả Thiên Cương cảnh, nhưng mà làm sao có thể vĩnh viễn chịu đựng những đòn đánh kinh khủng lại không có điểm dừng này.
Nếu như không phải là có thiên địa chi lực gia trì, thân thể đã sớm vỡ nát rồi.
Nhưng mà bọn họ nghĩ mãi mà cũng không thể hiểu được, kẻ này đến cùng là tu luyện công pháp gì, làm sao lại có thể khủng bố như thế.
– Hám Sơn Kình!
Ba tầng lực đạo bộc phát ra, đánh thẳng tới Trần Phù Tử.
Cực Diệt Phá Thể cũng đã đề thăng sức mạnh của Lâm Phàm lên gấp đôi, bây giờ ba tầng lực đạo bạo phát ra, đủ để đánh xuyên qua hết thảy.
– Tặc tử dừng tay lại.
Chu Võ Đông trợn mắt gào thét thế nhưng mà cuối cùng vẫn trễ.
Hai tay của Lâm Phàm hợp lại, đánh thẳng vào đầu của Trần Phù Tử. Sức mạnh cường đại giống như là một thanh đao sắc bén vậy, kéo thẳng một đường từ đầu đến chân. Phịch một tiếng. Thân thể của Trần Phù Tử chia làm hai nửa và rơi xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu to lớn.
Rốt cục cũng đã chết rồi.
Tứ chi của Trần Phù Tử mềm nhũn, vô lực rủ xuống, thân thể còn chưa hoàn toàn rơi xuống mặt đất thì cũng đã khí tuyệt bỏ mình.
– Ngươi…
Chu Võ Đông tức giận đến muốn rách cả mí mắt. Thần Tử chết rồi, sau đó liên tục là Ảnh Sát, Hạo Quân rồi Trần Phù Tử. Bây giờ năm người bọn họ cũng chỉ còn lại có một người là hắn mà thôi.
Giờ này, dù hắn có trở về được tông môn thì chỉ sợ mãi mãi cũng không cách nào xoay người thậm chí cũng có thể bị trở thành thức ăn đưa đi để nuôi nấng yêu thú.
– A a a!
Chu Võ Đông ngửa mặt lên trời gào thét:
– Tặc tử, tặc tử, ta muốn ngươi chết. Ta muốn ngươi chết…
Sức mạnh kinh khủng bạo phát ra. Tựa như là Chu Võ Đông muốn thi triển một loại công pháp nghịch thiên nào đó, cần tiêu hao sinh mệnh của bản thân mới có thể thi triển. Xem ra là hắn muốn đồng quy vu tận cùng Lâm Phàm.
– Ta thề, ta thề với trời. Nếu như không thể chém ngươi thành muôn mảnh, nghiền xương của ngươi thành tro, ta sẽ hóa thành tro tàn, vĩnh viễn không được luân hồi, siêu sinh.
Hắn thật sự đã nổi giận. Lửa giận ở trong lòng triệt để bạo phát ra. Kẻ ở trước mắt này đã phá hủy hết thảy mọi thứ của hắn rồi.
Bây giờ dù thi triển pháp môn thiêu đốt tính mệnh, hắn cũng muốn giết kẻ này.
Uỳnh!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên.
Thiên uy huy hoàng bao phủ ở phía trên bầu trời. Bầu trời nguyên bản đang trong xanh, vậy mà đột nhiên mây đen xuất hiện hình thành một vòng xoáy khổng lồ. Ở trong vòng xoáy có sấm sét dày đặc du tẩu. Từng tia sét to như là mãng xà vậy. Tiếng nổ lốp bốp vang lên. Cảnh tượng trông vô cùng kinh khủng.
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Võ Đông ngẩng đầu, hắn cũng không biết tại sao lại xuất hiện dị tượng như này?
Lâm Phàm cũng cảm thấy kinh hãi. Trời đang trong xanh, vậy mà nói đen là lập tức đen rồi, hơn nữa cảnh tượng này sao lại quen thuộc như vậy? Giống như là hắn đã nhìn qua cảnh tượng tương tự ở đâu nhỉ?
Uỳnh!
Một tia sét có kích thước như là một con mãng xà đánh thẳng xuống chỗ của Chu Võ Đông.
– Thiên phạt!
Thấy tia sét này, Chu Võ Đông lập tức biến sắc. Hắn tức giận, điên cuồng hét lớn:
– Thiên Đạo bất công, vì sao muốn làm như vậy với ta.
Ầm!
Sấm sét đánh xuống, thiên uy huy hoàng bao phủ hết thảy mọi thứ ở xung quanh. Một cái hố sâu to lớn xuất hiện ở trên mặt đất.
– Tình huống là như thế nào vậy? Chính ta có thể đánh được, ngươi tội gì mà lại đi thề cơ chứ?
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, cũng không biết là nên nói cái gì.
Đây chính là điểm tích lũy của hắn, hơn nữa còn có nhẫn trữ vật nữa chứ. Bây giờ tất cả đều không còn xót lại nữa rồi.
Giữa thiên địa đâu còn có bóng dáng của Chu Võ Đông, chỉ sợ là hắn thật sự đã hóa thành tro bụi.
Thiên uy cuồng bạo cũng chỉ tồn tại trong một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi. Chỉ là trong chốc lát, thiên địa cũng lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, bầu trời cũng lại trong xanh như cũ.
Giờ khắc này, giữa thiên địa đâu còn có người khác, chỉ có một mình Lâm Phàm đứng ngây người.
Đột nhiên, Lâm Phàm giơ ngón giữa lên, tức giận gào thét.
– Thiên phạt, ta thao nê mã…
Bạn cần đăng nhập để bình luận