Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 237: Tiền bối nhận làm người rồi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Vì cái gì mà ngươi lại đi thề cơ chứ?
Lâm Phàm cảm thấy thật khó có thể lý giải được. Muốn thề thì cứ thề đi, vì sao nhất định là phải bằng vào tính mệnh của ta làm lời thề. Chẳng lẽ là do hắn cũng không biết được ta không thể chết đi.
Lâm Phàm cũng không ngờ Chu Võ Đông sẽ làm như vậy.
Rõ ràng mình có thể tự tay trấn áp tên này, thu hoạch điểm tích lũy còn có tài phú trong nhẫn trữ vật, nhưng mà bây giờ đã không còn gì nữa.
– Ai!
Cuối cùng, Lâm Phàm chỉ có thể thở dài một tiếng. Thông qua lần chiến đấu này, hắn hiểu được, mình có thể chiến đấu cùng cường giả Thiên Cương cảnh tầng ba hơn nữa còn có thể trấn áp đối phương, chỉ là cần bỏ ra một cái giá nho nhỏ mà thôi.
Nhưng mà bản thân muốn đối mặt với cường giả Thiên Cương cảnh tầng bốn như Lý Yêu Hoàng thì vẫn còn một khoảng cách khá là xa.
Tài phú của Thần Tử và ba tên kia đều được Lâm Phàm thu hết vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Thành Fukuoka.
Tất cả mọi người còn đang run lẩy bẩy dưới thiên uy huy hoàng kia. Bọn họ cũng thấy được vị đại nhân của Nhật Chiếu tông kia chết dưới thiên kiếp, thân thể hóa thành tro tàn, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Thành viên trong tổ chức bí mật cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Hai tay của bọn họ cũng bắt đầu run rẩy lên.
Bọn họ không ngờ vị cường giả bị truy nã kia lại có thể giết nhiều cường giả của Nhật Chiếu tông như thế.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lâm Phàm hóa thành một vệt sáng bay về phương xa.
Lâm Phàm không có lưu lại tại thành Fukuoka vì hắn cũng không biết động tĩnh của nơi này có khiến cao tầng Nhật Chiếu tông chú ý hay không? Nếu như khiến cho một vị siêu cấp cường giả đến đây thì cũng không tốt lắm.
Trong một cái sơn động vô danh.
– Luyện hóa cho ta.
Sức mạnh mênh mông nhanh chóng bao phủ Thiên Mệnh Hà Đồ. Lạc ấn của Vu Mãnh vẫn còn ở trong đó nhưng mà bởi vì hắn đã tử vong cho nên lạc ấn cũng đã sắp tiêu tán rồi. Lâm Phàm chỉ cần luyện hóa một lúc là triệt để hóa thành tro tàn.
Lúc này, Thiên Mệnh Hà Đồ chỉ lớn chừng bàn tay nhưng uy thế mà nó phát tán ra còn mạnh hơn Thiên Hà Vương Đỉnh không ít. Chỉ là do tu vi của tên Vu Mãnh kia quá yếu cho nên không có cách nào phát huy ra uy lực chân chính của Thiên Mệnh Hà Đồ. Bằng không thì hắn cũng không thể bị Lâm Phàm giết chết dễ dàng như thế.
Hà Đồ triển khai, bao phủ thiên địa, có thể thu người khác vào trong tranh rồi lấy sức mạnh tuyệt đối trấn áp.
Hơn nữa thứ này còn có thể phá toái hư không, tiến hành xuyên qua hư không. Đặc biệt năng lực phòng ngự của thứ này cũng không tệ, xem như là loại hình pháp bảo đa năng.
Về phần phẩm giai, hẳn là Địa giai đỉnh phong, tiếp cận Thiên giai.
Pháp bảo này mới thật sự là pháp bảo, có được các loại năng lực thần kỳ.Mặc dù là Lang Nha bổng còn có cái chảo của mình đã trở thành pháp bảo Địa giai, nhưng mà lại không có bất kỳ công hiệu đặc thù gì, có thì cũng chỉ là lực phá hoại siêu cường mà thôi.
Muốn luyện chế ra những pháp bảo có được năng lực thần kỳ như thế này, không chỉ cần có thiên tài địa bảo mà còn cần cường giả Thiên Cương cảnh dẫn động thiên địa chi lực, dung nạp các loại quy tắc vào trong đó.
Lúc này, lâm Phàm đang quan sát Thiên Mệnh Hà Đồ ở lòng bàn tay. Phía trên có vẽ cẩm tú sơn hà, còn có mấy hình người bé nhỏ ở trong đó, trông sinh động như thật.
– Đồ tốt như này hẳn là có thể để mình tạm thời dùng.
Hắn hiện tại thế nhưng mà rất nghèo. Mặc dù có không ít đan dược Nhân giai, Huyền giai nhưng mà những loại đan dược này không còn bất kỳ tác dụng nào với hắn cả.
Đồng thời, trong cốc Thiên Hiểm kia cũng không có thiên tài địa bảo. Dù sao những thứ kia đều là đồ vật quý giá, người bình thường cũng không dùng đến, làm sao lại để chồng chất ở trong cốc Thiên Hiểm được.
Muốn tìm được những vật kia, chỉ sợ hắn phải đi tổng bộ của Nhật Chiếu tông hoặc là đi đến chỗ hiểm địa nào đó.
Nhưng mà hắn cũng không có quên mật tàng ở bên trong hiểm địa Vạn Quật môn kia nữa. Chỉ là sau khi đột phá Thiên Cương cảnh, hắn mới có thể đi đến nơi đó nên cũng cần một chút thời gian.
Hắn nhanh chóng kiểm tra điểm tích lũy một chút. Hiện tại, hắn đã tích lũy được đến 69300 điểm.
Thiên Cương cảnh tầng một cho 1000 điểm tích lũy, tầng hai là 2000 điểm, còn tầng ba thì là 3000 điểm.
Đây cũng một con đường kiếm điểm tích lũy rất không tệ.
Nhưng mà Thiên Cương cảnh khó tìm, cũng không phải có thể dễ dàng đụng phải như vậy.
Hơn nữa mình còn đang bị toàn bộ Nhật Chiếu tông truy nã.
Điểm khổ tu chỉ còn lại có hơn 2 triệu. Có lẽ hắn nên ẩn nấp tu luyện một đoạn thời gian, để tích lũy đủ điểm khổ tu mà chuẩn bị đột phá Địa Cương cảnh tầng chín.
Chỉ cần tích lũy thêm 6 triệu điểm khổ tu nữa là đủ rồi.
Khi tiến vào trạng thái tu luyện, Lâm Phàm nhanh chóng trầm mê vào trong đó.
Mấy ngày trôi qua.
Ở trong khoảng thời gian này, bên trong Nhật Chiếu tông nhấc lên sóng to gió lớn, chấn động cực lớn thậm chí còn có thể nói là khủng bố.
Trong trà lâu, trên đường đi,… Ở mấy chỗ này đều đang lưu truyền chuyện mới xảy ra ở trong đoạn thời gian này.
Mà đối với những tổ chức bí mật của Viêm Hoa tông, những tin tức này lại làm cho lòng người phấn chấn.
Bốn đại cường giả Thiên Cương cảnh của cốc Thiên Hiểm bị người giết.
Thần Tử Vu Mãnh của Nhật Chiếu tông cũng bị người giết.
Bốn người trước chỉ khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng mà người sau lại khiến cho toàn bộ Nhật Chiếu tông điên cuồng.
Ở trong đại điện của Nhật Chiếu tông.
Lý Yêu Hoàng quỳ ở phía dưới, đầu chôn thật sâu ở giữa hai tay, không dám nhìn thẳng vào tông chủ đang ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa.
– Thần Tử Vu Mãnh chết rồi, ngươi biết không?
Thanh âm của tông chủ Nhật Chiếu tông cực kỳ rét lạnh, giống như gió lạnh thổi ra từ hầm băng. Nhiệt độ trong toàn bộ đại điện đều giảm xuống, trên mấy cây cột trong cung điện đều xuất hiện một lớp băng mỏng.
Một lời dẫn động thiên địa hình thành dị tượng, có thể thấy rằng tu vi của tông chủ Nhật Chiếu tông đúng là khủng bố.
– Đệ tử biết.
Ngữ khí của Lý Yêu Hoàng có chút run rẩy. Hiển nhiên là hắn cũng không thể tin được tình huống lại biến thành như thế này. Bốn vị cường giả Thiên Cương cảnh lại còn có thêm Vu Mãnh có chiến lực tương đương với Thiên Cương cảnh nữa đồng thời truy sát lại bị một gia hỏa chỉ có tu vi Địa Cương cảnh giết. Chuyện này đúng là để cho người ta khó mà tiếp nhận.
Những người kia đều là tâm phúc của hắn. Hiện tại toàn bộ bị người giết, hắn cũng đã trở thành một tư lệnh không binh rồi.
– Ngươi nếu đã biết, vì sao còn ở nơi này?
Tiếng nói của tông chủ Nhật Chiếu tông ầm ầm nổ vang bên tai Lý Yêu Hoàng làm cho hắn kinh hãi. Khí huyết trong cơ thể hắn như là đang chảy ngược, nhất là thiên địa thần văn ở trong cơ thể cũng có dấu hiệu vỡ nát.
– Tông chủ thứ tội, đệ tử đến đây báo cáo. Người này đã cướp đoạt tất cả vật tư ở trong cốc Thiên Hiểm. Hiện giờ cốc Thiên Hiểm không có vật tư, các đệ tử căn bản là không chống đỡ nổi.
Lý Yêu Hoàng lạnh run, cúi đầu ở trên mặt đất. Cường giả Thiên Cương cảnh tầng bốn ở trước mặt tông chủ cũng chỉ như là sâu kiến mà thôi.
Tông chủ vung tay áo một cái, hư không nổ tung. Lý Yêu Hoàng lập tức cảm nhận được một cỗ sức mạnh cường hãn đánh tới. Hắn đột nhiên bay lên, va vào cây cột trong cung điện, phun ra một búng máu tươi.
Ở trước mặt tông chủ, hắn không dám vận dụng bất kỳ sức mạnh nào. Sau khi phun máu, hắn lập tức quỳ ở nơi đó, chờ đợi tông chủ tiếp tục trừng phạt.
– Dựa theo quy định của tông môn, tội mà ngươi phạm vào đáng chém. Nhưng mà bây giờ đang là lúc mà tông môn cần dùng người cho nên ta tạm thời lưu tính mệnh của ngươi.
Lý Yêu Hoàng nghe được lời nói này của tông chủ, lập tức dập đầu, nói:
– Đa tạ tông chủ tha thứ. Đa tạ tông chủ tha thứ.
– Nói cho ta biết, tên hắn là gì?
Tông chủ của Nhật Chiếu tông dò hỏi.
– Đệ tử không biết.
Lý Yêu Hoàng cúi đầu thật sâu, trong lòng tuyệt vọng. Đến tận bây giờ, ngay cả đối phương là ai mà hắn cũng không biết. Thật sự là tội đáng chết vạn lần.
– Hắn là người của tông môn nào?
Lý Yêu Hoàng hơi chút do dự.Hắn cũng không biết Lâm Phàm là người của tông môn nào. Nhưng mà hắn dám cam đoan, nếu như mình lại nói ‘không biết’ thì kết cục của mình sẽ cực kỳ thê thảm.
– Viêm Hoa tông.
Hắn đã không nghĩ được nhiều như thế. Dù sao Nhật Chiếu tông cũng có đại thù với Viêm Hoa tông. Mặc dù hai bên đã ngưng chiến nhưng mà tông môn vẫn đang một mực chuẩn bị để tiếp tục phát động chiến tranh, cho nên nhiều thêm một tội danh cũng không ngại.
– Viêm Hoa tông.
Khi ba chữ này vang lên, nhiệt độ bên trong đại điện lại một lần nữa hạ xuống, rét lạnh thấu xương khiến cho trong lòng người sợ hãi.
– Cơ Uyên.
– Tông chủ.
Lúc này, hư không phía sau tông chủ hơi chấn động rồi một bóng người bị khói đen che phủ xuất hiện, trôi nổi ở trên không trung. Người này không tay không chân, giống như toàn bộ cơ thể đều là do khói đen hình thành vậy.
– Ngươi bói một quẻ xem gia hỏa này bây giờ ở đâu.
Tông chủ lạnh lùng nói, trong giọng nói đã tràn ngập sát ý.
– Tốt, chỉ là một thằng nhóc con lại dám đến Nhật Chiếu tông làm càn, cũng không biết thu liễm, vậy thì để ta nhìn xem, hắn đang ở đâu?
Vừa dứt lời, hư không chấn động.
Một cái cối xay màu đen xuất hiện. Ở trên cái cối xay này có vô số phù văn thần bí lấp lóe. Những phù văn lít nha lít nhít này mịt mờ giống như là ánh sao trong buổi tối không trăng vậy.
– Ai nha, muốn bói toán cần tinh huyết để thôi động, tinh huyết này kiếm ở đâu đây?
Thanh âm của bóng đen có chút bén nhọn giống như là rất phiền não.
Lý Yêu Hoàng vẫn đang quỳ ở phía dưới. Nghe được lời nói này của bóng đen, hắn kinh hãi, thậm chí có chút tuyệt vọng. Hắn biết số lượng tinh huyết này cũng không phải đơn giản là một giọt, hai giọt mà là hơn phân nửa số lượng trong người mình. Nếu như tổn thất số tinh huyết này thì cũng không biết đến khi nào hắn mới có thể khôi phục.
Nhưng mà tình huống hiện tại đã không phải do hắn làm chủ.
Sau đó, hắn cũng không nói gì thêm mà chỉ đứng lên, há miệng ra. Tinh huyết điên cuồng lao ra, bay thẳng về hướng cái cối xay màu đen kia.
Cối xay màu đen nguyên bản còn đang ảm đạm phai mờ, nhưng mà sau khi hấp thu được số tinh huyết này, đột nhiên tản ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Mà Lý Yêu Hoàng bởi vì tổn thất hơn nửa tinh huyết, tinh thần uể oải. Nhưng mà hắn vẫn cố gắng đứng ở nơi đó. Hiện giờ, trong lòng của hắn hận không thể nuốt toàn bộ máu thịt của tặc tử kia.
– Phá vỡ thiên cơ, tầm căn vấn đạo.
Lập tức, một âm thanh thần bí vang lên từ trong miệng bóng đen kia. Cối xay từ từ xoay chuyển. Phù văn thần bí ở phía trên lấp lóe quang mang, từng sợi tơ kéo dài ra, xông thẳng vào trong thiên địa.
Trong đại điện, một bóng người lập tức xé mở hư không và biến mất.
– Thằng nhóc con này cứ giao cho ta đi.
Mà ở trong đại điện, một nam tử hơi mở mắt, sau đó suy nghĩ một lát rồi hắn lại nhắm mắt, không quan tâm nữa.
Trong sơn động.
Lâm Phàm mở mắt ra. Kiểm tra điểm khổ tu một chút, tâm tình cũng cảm thấy không tệ. Những ngày này cố gắng tu luyện, quả nhiên cũng được tích lũy kha khá điểm khổ tu rồi.
Bây giờ điểm khổ tu đã có hơn 8,2 triệu.
Có thể để tu vi của hắn tăng lên tới Địa Cương cảnh tầng chín.
Nhưng mà nội tình của bản thân còn chưa đủ, hiện tại tăng tu vi lên không phải là một cử chỉ sáng suốt.
Ầm ầm!
Đột nhiên, sơn động này chấn động. Sau đó giống như là bị một sức mạnh nào đó tác động, sơn động nhanh chóng bay lên cao. Ánh nắng chói chang lập tức chiếu vào.
– Ha ha ha, tìm được rồi, nguyên lai là ngươi trốn ở nơi này.
Một tiếng nói đột nhiên vang lên ở bên tai của Lâm Phàm.
Lâm Phàm hơi sững người. Khi mà hắn cẩn thận quan sát lại triệt để khiếp sợ.
Sơn mạch dài cả chục nghìn dặm tựa như là lưng rồng hiện giờ lại bị người nhổ tận gốc, giơ cao ở trong hư không. Vô số đá vụn rơi xuống đất. Mà ở trong hư không xa xôi kia có một bóng người đứng thẳng, thân hình được bao phủ trong quang mang chói mắt.
Siêu cấp cường giả!
Lâm Phàm triệt để khiếp sợ. Có thể nhổ tận gốc sơn mạch dài cả chục nghìn dặm, sức mạnh của người này đã khủng bố tới trình độ nào?
Hiện tại, hắn có tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám, thực lực mạnh mẽ đủ để trấn áp cường giả Thiên Cương cảnh tầng ba. Nếu muốn nhấc một ngọn núi lên cũng không thành vấn đề, nhưng mà muốn nói nhấc được sơn mạch dài cả chục nghìn dặm lên. Hoàn toàn chính là nằm mơ, căn bản là không có khả năng thực hiện.
– Tiểu tử, chính là ngươi gây sóng gió ở Nhật Chiếu tông trong mấy ngày qua sao?
Người kia mở miệng nói. Vừa dứt lời, bóng người hình thành uy thế khổng lồ, ép thẳng về phía Lâm Phàm.
Mặc dù uy thế này rất là khổng lồ, nhưng nó không hề có một chút tác dụng nào đối với Lâm Phàm.
– Tiền bối nhận lầm người rồi. Vãn bối gọi là Mãi Mãi Đề Thiết Cao, không phải là người mà tiền bối muốn tìm đâu.
Lâm Phàm vội vàng khoát tay, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Mình đã trốn thật kỹ rồi, làm sao vẫn bị người tìm được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận