Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 239: Sao mà cần thời gian dài như vậy

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Thành Vị Xuyên.
Đây là một thành trì của Viêm Hoa tông nằm ở gần biên giới với Nhật Chiếu tông. Thành trì này bị nước bao quanh bốn phía, tạo thành một lớp phòng hộ tự nhiên. Bình thường, khi người dân muốn đi đâu đều phải cưỡi thuyền đi lại. Người dân bình thường ở đây đa số sinh sống dựa vào nghề đánh cá.
Mặc dù thành Vị Xuyên nằm ở gần biên giới với Nhật Chiếu tông, nhưng mà thành trì này lại rất ít khi bị xâm lược, đó cũng là bởi vì có con sông này.
Chỗ cảng thuyền ở thành Vị Xuyên, một chiếc thuyền to lớn đậu ở nơi đó. Thuyền dài khoảng chừng mấy chục trượng từ xa nhìn lại trông giống như là một con quái vật khổng lồ.
Hai hàng người mặc trang phục màu xanh đậm có khuôn mặt lạnh lùng đứng nghiêm ở nơi đó trông giống như là trường thương vậy.
– Trẻ em của các nhà đều không cho phép khóc nữa, theo thứ tự xếp hàng lên thuyền.
Một nam tử trung niên có khí tức hùng hậu mở miệng nói. Tiếng nói vang vọng khắp cả cảng thuyền.
Người dân trong thành đều đang an ủi con em của nhà mình.
– Nghe lời mẹ, con phải cố gắng học võ, sau này thành tài trở về với mẹ.
Một phụ nữ nắm cánh tay của con mình đưa lên thuyền, nước mắt vẫn chảy ra như mưa.
Nàng mặc dù không muốn xa con nhưng lại bất lực. Bởi vì đây là mệnh lệnh của thành chủ, mỗi gia đình đều phải đưa một đứa bé đến Thiết Kiếm đường tu hành.
Mặc dù tiền trợ cấp rất phong phú, nhưng mà có nhà nào lại nguyện ý để con mình đi đến chỗ xa xôi như Thiết Kiếm đường học võ tận mười năm. Không biết mười năm sau, bọn họ còn có thể nhìn thấy con mình hay không?
Trên thuyền lớn, chỗ mũi tàu có hai nam tử đang đứng.
Một lão giả mặc dù thân thể gầy gò nhưng mà ánh mắt lại không hề đục ngầu thậm chí còn lóe ra tinh quang.
Mà nam tử trung niên ở bên cạnh thì mặc quần áo hoa lệ, khí thế phi phàm.
– Ngụy thành chủ, chuyện lần này đa tạ sự giúp đỡ của ngươi.
Lão giả bình tĩnh nói. Nhìn đội ngũ đang xếp thành một hàng dài kia, trên khuôn mặt gầy gò của lão cũng nở nụ cười xán lạn.
Ngụy Long thân là thành chủ của thành Vị Xuyên, tự nhiên có được quyền lợi lớn lao, nhưng mà giờ phút này, khi đối mặt với lão giả cũng thản nhiên:
– Việc rất nhỏ mà thôi.
Đột nhiên!
Đám người trở nên rối loạn tưng bừng.
– Anh, ta không cho ngươi đi.
Một đứa bé khoảng chừng bốn tuổi, trên đầu còn đội mũ hổ, chân đi giày vải, chạy ra từ trong đám người, trong thanh âm non nớt kia tràn đầy vẻ quyến luyến.
Trong đám người, một bé trai chỉ có tám tuổi, nhìn thấy em trai chạy đến, không khỏi nở nụ cười, nói:
– Tiểu Hổ, chờ anh học thành tài rồi sẽ về.
Lão giả nhìn thấy cái đứa bé bốn tuổi kia, con mắt lóe sáng, nói:
– Đứa bé này không tệ.
Ngụy Long nghe được lời nói này của lão giả, nhẹ gật đầu, mở miệng nói:
– Đứa bé kia cũng đưa lên thuyền, cùng đi đến Thiết Kiếm đường học võ.
Lúc này, một đôi vợ chồng chạy ra, vừa chạy vừa không ngừng nói:
– Thành chủ đại nhân, hắn còn nhỏ không thể đi, chờ lớn một chút lại đi có được hay không?
Ngụy Long nhướng mày, nói:
– Hừ, bây giờ Nhật Chiếu tông còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Để con mình học võ từ nhỏ, sau này mới có năng lực bảo vệ đất nước. Chẳng lẽ ngay cả đạo lý này mà các ngươi cũng không hiểu hay sao?
Tiểu Hổ ồn ào gào thét, nói:
– Mẹ, ta muốn cùng ca ca đi học võ.
Lần này trong thành, mỗi hộ gia đình đều phải đưa một đứa bé đi, cho dù là con trai độc nhất thì cũng phải cho nó tham gia. Cho nên đối với mệnh lệnh lần này của thành chủ, người dân trong thành phàn nàn rất nhiều.
Nhưng mà thành chủ đã ra lệnh, bọn họ cũng không thể không nghe theo.
Hơn nữa thành chủ đã nói bọn trẻ đi Thiết Kiếm đường học võ, mười năm sau sẽ còn trở về. Bởi vậy có không ít người đều ôm hi vọng, mười năm mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ đi qua.
Mà vừa lúc này, một thanh âm từ trên bầu trời truyền tới.
– Các ngươi đang làm gì vậy?
Lâm Phàm vừa mới rời khỏi lãnh địa của Nhật Chiếu tông, đi vào lãnh địa của Viêm Hoa tông. Vốn dĩ là hắn muốn lập tức trở về tông môn, tuy nhiên lại bị tình huống ở dưới này hấp dẫn.
Nhất là trông thấy nhiều trẻ con xếp hàng lên thuyền như vậy, cảnh tượng này khiến cho hắn rất cảm thấy nghi ngờ.
– Ai?
Ngụy Long lập tức cảnh giác nói.Khi nhìn thấy bóng người đang đứng ở không trung kia, nội tâm cũng ngưng trọng. Có thể đứng trong hư không chính là tiêu chí của cường giả có tu vi là Địa Cương cảnh tầng bảy trở lên.
Thành trì ở khu vực biên giới như là thành Vị Xuyên tại sao lại có cường giả bực này đến đây.
Khi lão giả nhìn thấy bóng người ở trong không trung kia, ánh mắt cũng co lại. Hắn cảm giác người này có khí tức hùng hậu, không phải là hạng người bình thường.
– Tại hạ Ngụy Long, thành chủ của thành Vị Xuyên bái kiến đại nhân.
Ngụy Long chỉ nhìn trang phục của người kia cũng đã biết người này là đệ tử của Viêm Hoa tông. Lúc này, hắn cũng cực kỳ nghi hoặc, không biết đệ tử của Viêm Hoa tông làm sao lại xuất hiện ở đây.
– Lão đầu, ngươi là ai?
Lâm Phàm hỏi. Mấy người ở nơi này chỉ có Ngụy Long cùng lão đầu kia là cũng coi như không kém.
Về phần những người khác, tất cả đều là sâu kiến, không đáng giá nhắc tới.
Lão giả đi ra, trên mặt nở nụ cười thật tươi, nói:
– Lão hủ là Tiêu Chân, đà chủ của phân đà Thiết Kiếm đường ở thành Vị Xuyên.
– Thiết Kiếm đường sao?
Lâm Phàm suy nghĩ, tựa như là đang nghĩ xem Thiết Kiếm đường này là tổ chức gì.
Dù sao Viêm Hoa tông đất rộng người đông. Tổ chức cũng có rất nhiều lại cũng không có hệ thống quản lý thống nhất, hình như chỉ cần có cường giả Thiên Cương cảnh tọa trấn là có thể mở đường chiêu thu đệ tử, truyền thụ công pháp, thành lập tổ chức.
Thậm chí đến bây giờ, một vài người chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh cũng mở đường thu đồ, vô cùng lộn xộn.
Nghĩ một lúc mà hắn cũng không nghĩ ra, thôi thì không nghĩ nữa.
– Các ngươi đang làm gì?
Sau khi đi đến Nhật Chiếu tông, Lâm Phàm cũng bắt đầu cảnh giác. Người của Viêm Hoa tông có thể ẩn nấp ở trong lãnh địa của Nhật Chiếu tông, như vậy người của Nhật Chiếu tông cũng có thể ẩn nấp ở trong lãnh địa của Viêm Hoa tông.
Cho nên gặp được chuyện khả nghi như này, hắn nhất định phải đến kiểm tra.
Chính mình dù sao cũng là người của Viêm Hoa tông, những người này cũng con dân của Viêm Hoa tông, sao có thể bỏ mặc không quan tâm.
Ngụy Long ôm quyền cười nói:
– Khởi bẩm đại nhân, đây là Thiết Kiếm tông đang chiêu thu đồ đệ.
– A, thu đồ đệ, có kiểu thu đồ đệ như các ngươi sao? Ta nhớ bên trong bộ luật Viêm Hoa tông không có điều luật cưỡng ép thu đồ đệ này mà.
Ánh mắt của Lâm Phàm đảo qua, nhìn chằm chằm vào Ngụy Long và lão giả kia, chỉ cần hai người này dám loạn động, hắn sẽ nhanh chóng trấn áp.
– Đại nhân, hiện tại Nhật Chiếu tông đang nhìn chằm chằm vào lãnh thổ của chúng ta. Thân là thành chủ của thành Vị Xuyên, tại hạ cũng có chút lo lắng, muốn để Viêm Hoa tông có thể bồi dưỡng thêm càng nhiều cường giả, tương lai có thể đối kháng cùng Nhật Chiếu tông, cho nên mới vội vã cho đám trẻ này đến Thiết Kiếm tông tu hành.
Ngụy Long không nghĩ tới tên đệ tử của Viêm Hoa tông này lại hỏi nhiều vấn đề như thế, có chút khó đối phó nhưng mà đối phương hiển nhiên cũng không dễ chọc, chỉ có thể từ từ quần nhau, hy vọng có thể lừa dối được đối phương.
– Lo lắng sao?
Lâm Phàm cười cười, nhưng mà thanh âm không khỏi nghiêm nghị lại.
– Ngươi nói cái quái gì thế? Viêm Hoa tông cũng không có cưỡng ép thu trẻ con tu luyện. Ngươi thân là một thành Vị Xuyên chủ, vậy mà cũng dám bức bách các con dân trong thành để bọn trẻ phải rời khỏi cha mẹ. Hành vi này của Ngụy thành chủ giống như là đã vượt quyền đó.
– Đại nhân…
Lâm Phàm nhanh chóng khoát tay, đi đến trước mặt đứa bé tám tuổi kia, sờ đầu của đối phương, nói:
– Tiểu tử nói cho ta biết! Ngươi muốn rời khỏi người nhà của ngươi sao?
Đứa bé ngẩng đầu, nhìn vị đại nhân ở trước mắt này một chút, lại nhìn em trai ở phương xa kia một chút, sau đó nó nhỏ giọng nói:
– Đại nhân, ta không muốn đi.
– Tốt, trở về đi, khi còn bé thì phải hảo hảo hưởng thụ thân tình, đến 13 tuổi mới có thể bắt đầu tu hành học võ, nào có sớm như vậy.
Lâm Phàm vỗ vỗ đầu đứa bé, nhẹ nhàng nói:
– Đi thôi.
– Đa tạ đại nhân.
Đứa bé cung kính cảm tạ Lâm Phàm, sau đó chạy về phía bố mẹ cùng em trai.
Khi đứa bé đi ngang qua trước mặt mấy người thị vệ kia, sắc mặt của một tên thị vệ trở nên lạnh lẽo. Hắn đưa tay ra bắt lấy đứa bé kia rồi lạnh lùng nói:
– Đà chủ chưa cho phép thì các ngươi không được rời đi.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt tên thị vệ kia đã bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống bên trong dòng sông phía dưới, máu tươi nhuộm đỏ một đoạn nước sông.
– Làm sao? Các ngươi đều muốn tạo phản hay sao?
Lâm Phàm lạnh lẽo nhìn quanh, sau đó dậm chân một cái, nhanh chóng nhảy lên trên thuyền, nói:
– Thiết Kiếm đường sao? Tốt, đưa ta đi đến tổng bộ của các ngươi. Giờ ta muốn xem xem, là ai dám làm trái với quy định của Viêm Hoa tông, trẻ con chưa đến mười tuổi mà cũng muốn cưỡng ép thu đồ.
Sắc mặt của Tiêu Chân hơi biến đổi, không nghĩ tới tên đệ tử của Viêm Hoa tông này bá đạo như thế, nói ra tay là lập tức ra tay, không hề có ý lưu tình.
– Mấy đứa thời gian để các ngươi học võ còn chưa tới, chờ đến khi đủ 13 tuổi thì hẵng đi học võ, bây giờ thì đều trở về bên cha mẹ của mình đi.
Lâm Phàm quay đầu về phía đám trẻ con còn đang xếp hàng kia và nói. Bởi vì bị uy thế của một chiêu vừa rồi trấn áp cho nên tất cả thị vệ kia đều không dám động đậy, rất sợ trở thành thi thể kế tiếp bị ném xuống sông, trở thành đồ ăn cho cá.
Tròng mắt của Ngụy Long loạn chuyển, sau đó hắn ôm quyền, nói:
– Nếu như đây là ý tứ của đại nhân, vậy tại hạ chỉ có thể nghe theo. Đại nhân muốn đi Thiết Kiếm đường, vậy cứ để Tiêu đà chủ dẫn đường.
– Ai bảo ngươi đi xuống? Cùng đi với ta luôn đi.
Lâm Phàm ngăn Ngụy Long lại. Hắn muốn đi quan sát một chút xem Thiết Kiếm đường này đến cùng là muốn làm gì.
Ngụy Long vốn dĩ muốn nói gì đó nữa, thế nhưng mà sau khi nhìn thấy Tiêu Chân khẽ gật đầu, hắn cũng ôm quyền nói:
– Đại nhân đã nói như thế, vậy thì tại hạ cũng xin theo đại nhân đi một chuyến.
Lâm Phàm quan sát đám thị vệ ở phía dưới rồi nói:
– Tất cả các ngươi đều lên thuyền cho ta. Ta chỉ cho các ngươi thời gian mười phút. Sau đó, ai còn không có lên thuyền thì phải chết.
Nghe được lời nói này của Lâm Phàm, những thị vệ kia nhìn nhau một lúc rồi lập tức leo lên thuyền.
Rất nhanh, con thuyền rời bên chạy về phương xa.
Mà các thành dân của thành Vị Xuyên nhìn thấy con mình trở về, cũng nở nụ cười tươi, cảm thấy vui sướng không nói được ra thành lời.
Có thể không đi thì tốt nhất là không đi. Vị đại nhân kia cũng đã nói rồi, 13 tuổi mới có thể bắt đầu tu hành.
Trong đám người, có mấy bóng người châu đầu ghé tai, thì thầm với nhau:
– Người kia là ai vậy?
– Không biết, nhưng mà có thể thấy được là đệ tử của Viêm Hoa tông ta. Tên Ngụy Long này có quỷ, chỉ là chúng ta tạm thời không có chứng cứ nên không thể ra tay mà thôi, không ngờ lần này lại xuất hiện biến cố.
– Ừm, Thiết Kiếm đường quy mô không lớn. Nơi này ít nhất cũng có mấy ngàn đứa bé, Thiết Kiếm đường làm sao có thể nuôi sống được. Ta đã sớm cảm giác được chuyện này có vấn đề. Chỉ là không biết người kia đi đến tổng bộ của Thiết Kiếm đường, liệu có xảy ra chuyện gì hay không?
– Hẳn là sẽ không, người này có thể đứng giữa không trung, tu vi ít nhất cũng là Địa Cương cảnh tầng bảy, còn lợi hại hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta vẫn nên đi hành hiệp trượng nghĩa thôi.
– Đi.
Trên thuyền lớn.
Tiêu Chân đi đến bên cạnh Lâm Phàm, cung kính nói:
– Đại nhân, từ nơi này đến Thiết Kiếm đường cần hai ngày. Xin đại nhân vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi cho tốt. Khi nào đến nơi, ta sẽ thông báo cho đại nhân.
Lâm Phàm khoát tay, nói:
– Không cần! Ngươi cứ nói cho ta biết Thiết Kiếm đường ở đâu là được.
Tiêu Chân nhíu mày, hơi chần chờ một lúc, sau đó cũng không có cách nào, chỉ có thể nói ra vị trí của Thiết Kiếm đường.
Ngụy Long đứng ở một bên, trái tim cũng đang đập loạn. Hắn còn đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Lâm Phàm khẽ giẫm chân nhảy lên rồi nhanh chóng bay xuống phía đáy thuyền.
– Người này muốn làm gì?
Tiêu Chân hơi sững sờ, không biết Lâm Phàm muốn làm gì.
Ầm ầm!
Đột nhiên, thân thuyền lắc lư rồi nhanh chóng rời khỏi mặt nước, trôi nổi ở trong hư không.
– Cần gì phải đến hai ngày, mấy canh giờ là được rồi.
Một cánh tay của Lâm Phàm đỡ ở dưới đáy thuyền, sau đó bay thẳng đến phương xa.
– Cái này…
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Tiêu Chân cùng Ngụy Long đều biến đổi. Gia hỏa này làm sao lại cường đại như vậy.
Sau đó hai người liếc nhau, trong mắt đều lóe ra sát ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận