Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 240: Chủ giáo khu thứ tám

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Sau hơn hai canh giờ bay, một ngọn núi khổng lồ xuất hiện. Ngọn núi này cũng không biết là do cái gì tạo thành mà sáng bóng như kim loại. Nhìn từ đằng xa ngọn núi giống như là làm bằng sắt vậy.
Từ xa nhìn lại, trên ngọn núi sắt này giống như là có rất nhiều cây cối, thế nhưng mà sau khi tới gần, hắn mới phát hiện mỗi một gốc cây trên ngọn núi này thật ra là một chuôi kiếm sắt.
Những chuôi kiếm sắt bị cắm trên mặt đất kia có cái thì hoàn hảo vô khuyết, có cái thì đã bị hỏng, lưỡi kiếm đã sứt mẻ.
– Nơi này đúng là một chỗ tốt.
Lâm Phàm gật đầu tán thưởng. Người sáng lập Thiết Kiếm đường này đúng là biết lựa chọn địa điểm thiết kế tổng bộ. Ngọn núi sắt kỳ lạ này cũng có thể tìm được, hiển nhiên là người này cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề.
Thiên Thần giáo bắt cóc trẻ con, Nhật Chiếu tông cũng đang trộm, hiện giờ Thiết Kiếm đường lại cưỡng ép chiêu thu trẻ con, cảm giác này làm sao lại quen thuộc như vậy.
Không phải là Nhật Chiếu tông đang chống lưng cho Thiên Thần giáo đi.
Nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng, nếu như Nhật Chiếu tông có thể bồi dưỡng được một tổ chức có thể ẩn núp tại Viêm Hoa tông lâu như vậy, còn khó hủy diệt như thế, vậy thì Viêm Hoa tông đã sớm thất bại khi chiến đấu với Nhật Chiếu tông rồi.
Bên trong Thiết Kiếm đường!
– Đó là cái gì?
Các đệ tử ngẩng đầu, phát hiện bầu trời đen lại, đồng thời mấy bóng người lao tới. Đệ tử ở chung quanh nhìn thấy người tới, cung kính ôm quyền, nói:
– Đường chủ.
Trên không trung, Lâm Phàm nhìn tình huống ở phía dưới, sau đó nhanh chóng đáp xuống rồi ném thuyền lớn sang một bên.
Tuy rằng Tiêu Chân cùng Ngụy Long cảm thấy kinh hãi nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng nhảy từ trên thuyền xuống.
– Đại nhân, đây chính là Thiết Kiếm đường.
Ngụy Long nói.
– Vị đại nhân nào đại giá quang lâm đến Thiết Kiếm đường vậy? Tha thứ cho tại hạ không đến tiếp đón từ xa.
Một nam tử trung niên trên mặt có một vết sẹo dài dữ tợn ôm quyền nói. Người này cõng một thanh kiếm sắt ở sau lưng, thanh kiếm kia trông rất loang lổ bởi vô số vết rỉ sét, nhìn qua giống như là nó đã sắp bị hỏng vậy.
Lâm Phàm tiến lên, nói:
– Ngươi là ai?
Nam tử trung niên kia cười nói:
– Nguyên lai là đại nhân của Viêm Hoa tông. Tại hạ là đường chủ của Thiết Kiếm đường, Thiết Binh.
Sau đó hắn kinh ngạc nói:
– Ngụy thành chủ, ngài sao lại tới đây?
Ngụy Long buồn khổ thở dài, nói:
– Là ta tự chủ trương, muốn chia sẻ ưu sầu cho Viêm Hoa tông cho nên cưỡng ép ra lệnh cho những đứa bé kia đến Thiết Kiếm tông học nghệ. Vị đại nhân này cho rằng làm như vậy là trái với quy định của Viêm Hoa tông, cho nên đến đây kiểm tra.
– A, nguyên lai là chuyện này. Như vậy đại nhân thật đúng là hiểu lầm Ngụy thành chủ rồi. Ngụy thành chủ chính là vì nghĩ cho Viêm Hoa tông cho nên mới tốn công đưa rất nhiều đứa bé tới đây, chính là vì muốn Viêm Hoa tông lớn mạnh mà thôi.
Thiết Binh nói.
– Ừm? Đưa rất nhiều đứa bé tới, vậy ngươi kêu những đứa bé đã tới kia ra đây để ta hỏi chút chuyện.
Lâm Phàm nghe Thiết Binh nói thế nên muốn nhìn một chút. Nếu như Thiết Binh thật sự kêu những đứa bé kia đi ra, hắn cũng sẽ không hỏi thêm nữa mà sẽ chỉ răn dạy một đôi lời để bọn họ về sau đừng dùng thủ đoạn cứng rắn như thế.
– Đại nhân, ngài nói cái gì?
Thiết Binh sững sờ, nghi ngờ hỏi.
– Ta nói ngươi kêu những đứa bé kia đi ra cho ta hỏi một chút, vừa nãy ngươi không phải là nói Ngụy Long đã đưa rất nhiều đứa bé tới đây sao?
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Thiết Binh, giọng nói bắt đầu trở nên nghiêm nghị.
Thần sắc của Thiết Binh hơi cứng lại, mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội, nói:
– Đại nhân, ngài nghe lầm rồi. Ta không có nói câu này.
– Không, ngươi vừa nói.
Lâm Phàm trầm giọng nói. Gia hỏa này chẳng lẽ muốn nói lỗ tai của mình có vấn đề hay sao?
– Đại nhân, ngài nhất định là nghe lầm. Ta vừa mới nói là ngươi hiểu lầm Ngụy thành chủ. Hắn đưa những đứa bé kia đến Thiết Kiếm đường cũng vì muốn Viêm Hoa tông lớn mạnh mà thôi.
Thiết Binh trầm ổn, không nóng không vội nói.
Ngụy Long cùng Tiêu Chân đứng ở sau lưng Lâm Phàm, liếc nhìn nhau tựa như là đang trao đổi.
– Ta thật sự nghe lầm sao?
Ngữ khí của Lâm Phàm có chút nghi ngờ, chần chờ nói.
– Đúng vậy, đúng là đại nhân nghe lầm…
Phụt!
Lâm Phàm hơi nhấc bàn tay lên, trên đầu ngón tay có ánh sáng lóe lên. Đầu của Thiết Binh chậm rãi lăn xuống mặt đất.
Chỗ miệng vết thương không có máu tươi mà chỉ có một thứ chất lỏng màu trắng chảy ra thậm chí bên trong còn có dòi bọ đang bò lúc nhúc.
– Ta nói, ta không nghe lầm, ngươi rõ chưa?
Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt cũng đã biết việc này là do Thiên Thần giáo chủ trì, muốn gây sóng gió ở Viêm Hoa tông.
Nhưng tốc độ phát triển của Thiên Thần giáo này đúng là càng lúc càng nhanh, thậm chí cả thành chủ của một thành cũng bị bọn họ hàng phục, hoặc là nói thành chủ này từ đầu đã là người của Thiên Thần giáo.
Hai người Tiêu Chân cùng Ngụy Long đột nhiên lui lại về phía sau. Đồng thời lúc này, từ bốn phương tám hướng, vô số đệ tử của Thiết Kiếm đường vọt tới, biểu lộ trên mặt của mỗi đệ tử không còn là nghiêm trọng mà là tàn nhẫn.
– Không ngờ lại bị ngươi phát hiện.
Ngụy Long lạnh lùng nói, hắn không phải là người của Thiên Thần giáo mà là người hợp tác cùng Thiên Thần giáo.
Thiên Thần giáo cho hắn vinh hoa phú quý, cho hắn hết thảy mọi thứ mà hắn mong muốn, mà hắn chỉ cần tìm kiếm trẻ con cho Thiên Thần giáo, còn có cung cấp chỗ giam giữ.
Lâm Phàm nhìn quanh và nói:
– Người của Thiết Kiếm đường đều đã bị các ngươi giết rồi sao?
Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã quá xem thường Thiên Thần giáo. Thiết Kiếm đường mặc dù không phải là tổ chức gì lớn, nhưng nhìn qua thế núi này cũng có thể biết được, Thiết Kiếm đường không tầm thường.
Nhưng mà một tổ chức không tầm thường như thế này lại bị người của Thiên Thần giáo vô thanh vô tức xâm lấn, thậm chí giết sạch không còn một ai vậy mà không có người nào phát hiện được. Năng lực này không thể không nói là rất khủng bố.
– Ghê tởm, tại sao ngươi lại muốn hủy túi da này của ta?
Thân thể của Thiết Binh vẫn như cũ đứng ở nơi đó. Mặc dù thiếu đi phần đầu nhưng mà vẫn có thanh âm vang lên từ bên trong thân thể này.
– Cách làm buồn nôn thế này khiến ta cũng không biết Thiên Thần giáo các ngươi là người hay là yêu nữa.
Lâm Phàm vẫn chưa động thủ mà đang quan sát xem ở nơi này có cường giả hay không? Nhưng thật đáng tiếc, chỉ là một nhóm người có tu vi Địa Cương cảnh mà thôi, thậm chí trong những đệ tử này còn có kẻ chỉ có tu vi là Tôi Thể cảnh.
Nếu như chỉ dựa vào những người này, hắn cũng không tin có thể tiêu diệt Thiết Kiếm đường. Xem ra là có cường giả xuất thủ, sau đó mới để đám người này ẩn tàng ở nơi đây.
Phụt phụt!
Bụng của Thiết Binh đột nhiên bị xé mở. Một đôi bàn tay trắng bệch thò ra bên ngoài, sau đó một bóng người co quắp thành hình tròn như là một quả bóng muốn đi ra từ bên trong.
Lúc này, tình huống của những người ở chung quanh cũng giống như là Thiết Binh, bụng bị xé ra rồi có những người muốn đi ra từ bên trong.
Ngụy Long nhìn thấy cảnh tượng này cũng không rét mà run. Điều làm hắn khó chịu nhất ở Thiên Thần giáo chính là môn công pháp buồn nôn này.
Sau khi giết một người, bọn họ sẽ đào ngũ tạng lục phủ trong thân thể cũ ra và nhanh chóng chui vào bên trong. Sau khi vận chuyển công pháp buồn nôn kia, bọn họ có thể khiến những thân thể này giống như là người còn đang sống vậy.
– Khặc khặc! Đệ tử của Viêm Hoa tông hơn nữa còn là túi da đẹp trai như vậy, ta muốn.
Một bóng người quỷ dị xuất hiện ở sau lưng Lâm Phàm, vươn tay ra giống như là muốn vặn gãy cổ của Lâm Phàm.
– Lăn.
Lâm Phàm nhanh chóng đánh ra một chưởng, đập bóng người xuất hiện ở sau lưng hắn thành thịt nát.
– Đám giáo đồ của Thiên Thần giáo các ngươi thật sự là đến chết cũng không đổi. Nói! Những đứa bé mà các ngươi bắt tới đã bị dẫn đi đâu rồi?
Lâm Phàm lạnh lùng nói. Nhưng mà hắn thấy những tên điên của Thiên Thần giáo này sẽ không nói. Cho nên hắn lập tức nhìn về phía Ngụy Long, nói:
– Ngụy thành chủ, ta cho ngươi một cơ hội để chuộc tội. Những đứa bé kia bị bọn chúng đưa đến nơi nào?
Ngụy Long nghe Lâm Phàm nói như thế, phá lên cười
– Ngươi vẫn nên chú ý bảo vệ tính mạng của chính bản thân mình trước đi. Ngươi cho rằng ngươi có thể rời khỏi nơi này hay sao? Trước mặt ngươi chính là chủ giáo đại nhân của Thiên Thần giáo đó.
Sau khi người ở bên trong đi ra ngoài, thân thể của Thiết Binh trong nháy mắt mềm nhũn, hóa thành một bộ da rơi trên mặt đất, lúc này ở trước mặt Lâm Phàm là một cái nhân cầu hình tròn.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Nhân cầu này hơi giãy dụa, phát ra thanh âm làm cho người hoảng sợ.
– Hắc hắc, túi da này là của ta. Ai cũng không được tranh đoạt. Tiểu tử, bây giờ ngươi đã đến đây lại còn nhìn thấy thứ không nên nhìn, vậy thì cũng không cần phải đi nữa.
Nhân cầu kia tản ra khí tức làm cho người hoảng sợ. Sau khi thoát ra, tu vi Địa Cương cảnh tầng chín cũng không ẩn tàng được nữa, trong nháy mắt bạo phát ra.
Lâm Phàm không ngờ gia hỏa này lại có tu vi giống như tên Minh U mà mình gặp phải lúc trước, đều có tu vi là Địa Cương cảnh tầng chín. Có lẽ chính gia hỏa này mới là kẻ đã giết sạch người trong Thiết Kiếm đường. Với tu vi kia, hắn hoàn toàn có thể làm được.
Xoạt xoạt!
Lâm Phàm nhanh chóng giơ chân lên và đạp xuống. Vòng cương khí bảo hộ ở bên ngoài nhân cầu nguyên bản trông vô cùng cứng rắn, giống như là không có cái gì có thể hủy diệt, thế nhưng mà ở dưới một cước của Lâm Phàm trong nháy mắt đã vỡ nát.
– A! Làm sao có thể?
Nhân cầu kia hoảng sợ kêu lên, thanh âm cũng không âm u như trước mà giống như là của một người bình thường vậy.
Ầm!
Một cước phá nát vòng bảo hộ, sau đó uy thế không giảm nhanh chóng giẫm lên nhân cầu này.
– Biết nói tiếng người thì cứ nói, ra vẻ âm dương quái khí để hù dọa ai cơ chứ?
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng. Sau đó, hắn giơ tay lên. Trong nháy mắt, Hóa Thần Kiếm Trận đã được thi triển. Kiếm ý vô tận nhanh chóng giết sạch toàn bộ giáo đồ của Thiên Thần giáo ở chung quanh.
Cho dù mỗi người chỉ cộng thêm được hai, ba trăm điểm nhưng mà tổng cộng cũng tăng thêm cho Lâm Phàm hơn mười ngàn điểm tích lũy.
Ngụy Long nguyên bản còn đang hưng phấn đột nhiên sững người, nhìn về phía Tiêu Chân ở bên cạnh. Gia hỏa này vừa mới đi ra thì đã bị kiếm ý chém thành hai nửa.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ngụy Long đứng ở nơi đố, nuốt nước bọt, hai chân run lẩy bẩy. Đám người Thiên Thần giáo kia rõ ràng rất cường đại. Làm sao mà chỉ trong chớp mắt đã bị người ở trước mắt này diệt sạch không còn một ai?
Đối phương cũng không có giết hắn, xem ra không phải vì không thể mà là bởi vì mình còn có chỗ hữu dụng sao?
Phù phù!
Ngụy Long quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, nói:
– Đại nhân tha mạng. Tiểu nhân bị Thiên Thần giáo uy hiếp. Ta thật không muốn cấu kết cùng bọn chúng để làm việc xấu đâu.
– Tới đây.
Lâm Phàm ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngụy Long run lẩy bẩy đi đến trước mặt Lâm Phàm, sau đó tiếp tục quỳ xuống.
Lâm Phàm vươn tay, tóm lấy gia hỏa đang bị hắn giẫm ở dưới chân, rồi nhấc lên, nói:
– Thứ gì sền sệt như nước mũi thế này? Thật là buồn nôn! Được làm người không tốt sao? Tại sao lại muốn trở thành thứ người không ra người, yêu không ra yêu như thế này? Nói! Các ngươi giam giữ người ở nơi nào?
– Ngươi đến cùng là ai?
Chủ giáo của Thiên Thần giáo bị Lâm Phàm nắm trong tay nhưng vẫn liên tục gào thét. Đến bây giờ, hắn vẫn không dám tin mình sẽ bị đối phương trấn áp dễ dàng như vậy.
– Đại nhân, ta biết những đứa bé bị nhốt ở đâu.
Ngụy Long vội vàng hô lên. Hắn có hợp tác cùng Thiên Thần giáo cho nên cũng biết những đứa bé này bị giam ở nơi nào.
– Ngụy Long, nếu ngươi dám nói, Thiên Thần giáo sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chủ giáo kia gào thét. Một đôi mắt màu trắng không có con ngươi trông khủng bố đến cực điểm nhìn chằm chằm vào Ngụy Long.
Phụt phụt!
Lâm Phàm nhanh chóng lấy Thái Hoàng Kiếm ra, đâm xuyên qua tên chủ giáo này. Nhân cầu treo trên Thái Hoàng Kiếm như là thịt xiên vậy.
– Cũng thật là buồn nôn.
– Mang ta đi! Chỉ cần là thật, ta có thể tha chết cho ngươi.
Lâm Phàm nói.
– Vâng, đa tạ đại nhân.
Hiện giờ Ngụy Long làm gì còn cần biết Thiên Thần giáo cường đại như nào. Hiện tại mà không nói, bản thân sẽ phải phải chết.
Hắn nhanh chóng đưa Lâm Phàm đến chỗ giam giữ trẻ con.
– Ngươi biết hắn là ai không?
Lâm Phàm hỏi.
Ngụy Long đi ở phía trước, nói:
– Bẩm đại nhân, tiểu nhân biết, hắn là Cốt Yêu, chủ giáo khu thứ tám của Thiên Thần giáo.
Lâm Phàm nhẹ gật đầu, nói:
– Vậy ngươi có biết Thiên Thần giáo là tổ chức gì hay không? Đến cùng là ai ở sau lưng duy trì tổ chức này?
– Tiểu nhân cũng không biết. Tiểu nhân chỉ là thành chủ của thành Vị Xuyên, chỉ tiếp xúc cùng Cốt Yêu, còn không tiếp xúc với những người khác.
Ngụy Long vẫn run như cầy sấy nói.
Hắn hiện tại đã biết, tên đệ tử của Viêm Hoa tông ở trước mắt này tuyệt đối không phải là đệ tử bình thường, bằng không thì sao có thực lực cường đại như thế này được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận