Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 242: Đừng nói trộm, nói cầm

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Đối với những ánh mắt khác thường ở chung quanh, Lâm Phàm trực tiếp coi như là không khí. So với điểm tích lũy, những ánh mắt này tính là gì.
– Lão sư, việc cấp bách bây giờ chính là đưa những đứa bé này trở về với cha mẹ của chúng.
Thiên Tu rất muốn ra tay, dùng uy thế tuyệt đối trấn áp đám người của Thiên Thần giáo này, một lần nữa gây dựng lại hình tượng trưởng lão uy nghiêm ở trong lòng của các đệ tử chung quanh.
Tuy nhiên lại bị đồ nhi giành trước khiến cho hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.
– Ừm.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Hoàn toàn chính xác là cần đưa trở về. Bây giờ trên khắp Viêm Hoa tông đều xuất hiện hiện tượng trẻ con mất tích, xem ra đều là hành vi của Thiên Thần giáo. Đám người này chưa diệt trừ thì Viêm Hoa tông ta còn chưa yên ổn được.
Muốn trở nên cường thịnh, tất phải trừ nội hoạn.
Bên ngoài tông môn cường đại san sát, có không ít tông môn vẫn nhìn chằm chằm vào lãnh địa của Viêm Hoa tông. Mặc dù còn không có lộ ra răng nanh, nhưng chỉ cần nhắm mắt cũng có thể cảm thấy.
Đối với Viêm Hoa tông, Thiên Thần giáo là một mầm họa lớn, ảnh hưởng đến sự phát triển của Viêm Hoa tông. Nếu như có thể nhanh chóng hủy diệt mới là điều tốt nhất.
Cho dù là không thể diệt trừ toàn bộ thì cũng muốn ép cho Thiên Thần giáo không dám ra ngoài làm càn.
Bây giờ nghĩ lại, mình lưu Đại Yêu Sư lại tại Nhật Chiếu tông, ngược lại là một quân cờ tốt.
Để cho hắn điên cuồng nghiên cứu, tiến hành dung hợp. Chờ ngày nào đó thật sự phát sinh chiến tranh thì đám người Nhật Chiếu tông sẽ biết đến cùng là ai nhận thua trước.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn quanh, nói:
– Những đứa bé này đều là bị Thiên Thần giáo bắt cóc. Hiện tại có vị sư đệ nào nguyện ý hộ tống những đứa bé này về nhà an toàn hay không?
Vừa dứt lời.
Cả đám người trở nên rối loạn tưng bừng.
– Chúng ta nguyện ý.
Lúc này, rất nhiều đệ tử đứng dậy, hơn nữa những người này đều có tu vi Địa Cương cảnh.
Những đệ tử có chỉ tu vi Tôi Thể cảnh kia cũng rất muốn làm, thế nhưng mà tu vi quá thấp, cho nên không dám mở miệng.
– Sư huynh, chúng ta cũng rất muốn đi nhưng mà tu vi của chúng ta quá yếu. Nếu trên đường về gặp phải nguy hiểm, chúng ta cũng không thể bảo vệ an toàn cho những đứa bé này.
Lâm Phàm nhẹ gật đầu, cảm thấy rất vui mừng. Hắn hi vọng tông môn có thể đoàn kết nhất trí, đồng thời cũng ưa thích tông môn có tranh đấu công bằng, bởi vì chỉ có tranh đấu công bằng mới có thể làm cho các đệ tử tiến bộ nhanh hơn.
Nếu như chỉ có bình yên, không có xung đột gì bộc phát, bất cứ chuyện gì đều giúp đỡ lẫn nhau thì cũng không phải là chuyện tốt đối với tông môn, mà là mãn tính tử vong bên trong an nhàn.
Nhất là dưới tình huống loạn thù trong giặc ngoài này của Viêm Hoa tông bây giờ.
– Rất tốt, tu vi tạm thời thấp thì cũng không nên gấp, từ từ tu luyện cuối cùng rồi sẽ mạnh lên. Số đan dược Nhân giai này mọi người lấy về đi, cố gắng tu luyện, chờ đến khi mạnh lên sẽ giúp được tông môn nhiều hơn.
Lâm Phàm khoát tay. Từ trong nhẫn trữ vật, một đống đan dược như là một con trường long bay ra, rơi vào trong tay những đệ tử có tu vi Tôi Thể cảnh ở đây.
Đan hương mê người, số lượng kinh người.
Một người mười viên đan dược, ba viên Nhân giai thượng phẩm, hai viên trung phẩm, năm viên hạ phẩm.
Giờ khắc này, các đệ tử có tu vi Tôi Thể cảnh kia triệt để hưng phấn, con mắt đều trợn to rồi, thậm chí còn lộ ra màu máu nữa. Đối với bọn họ, mười viên đan dược này chính là một món tiền khổng lồ.
Bọn họ muốn có được mười viên đan dược này, cũng không biết phải phấn đấu trong bao lâu nữa. Dù sao trong số mười viên này còn có đan dược Nhân giai thượng phẩm cực kỳ trân quý.
Phải biết rằng, ở trong tông môn, cho dù là muốn mua một viên đan dược Nhân giai hạ phẩm đều cần mấy ngàn Viêm Hoa Tệ. Hơn nữa bọn họ có thể cảm giác được, phẩm chất của những viên đan dược này cũng rất cao, có lẽ hiệu quả phải mạnh hơn một, hai thành so với đan dược của tông môn.
Thiên Tu khẽ gật đầu, càng ngày hắn càng cảm thấy hài lòng đối với tên đồ đệ này của mình.
Dù sao địa vị hiện giờ của đồ đệ mình đã khác biệt. Hắn đã trở thành phong chủ của một ngọn núi, không chỉ cần có thực lực cường đại mà còn cần các đệ tử khác trong tông môn ủng hộ.
Đống đan dược Nhân giai vừa nãy e rằng cũng phải có mười, hai mươi ngàn viên, vậy mà hắn có thể thoải mái đưa ra ngoài. Hiển nhiên ở bên ngoài đồ đệ này của mình cũng đạt được không ít kỳ ngộ.
Không sai. Không sai. Không hổ là đồ đệ của Thiên Tu ta.
Lúc này, Lâm Phàm lại nhấc ngón tay, nói:
– Các sư đệ có tu vi đến Địa Cương cảnh cũng cần phải có đan dược phụ trợ. Số đan dược này mấy người cứ cầm đi, cố gắng tu luyện, nhanh chóng cường đại lên.
Trong chốc lát, từ trong nhẫn trữ vật của Lâm Phàm,một con rồng bằng đan dược khổng lồ bay ra.
Con rồng này còn cường đại hơn so với con rồng do đan dược Nhân giai tạo thành vừa rồi, đan hương tản ra khắp cả một vùng.
Khi những đệ tử Địa Cương cảnh kia nhìn thấy năm viên đan dược Huyền giai xuất hiện ở trong tay của mình, trong chốc lát đều trợn tròn mắt.
Bởi vì phẩm chất của những viên đan dược Huyền giai này đều là trung phẩm, thậm chí còn có thượng phẩm.
Bây giờ nơi này có nhiều người như vậy, số lượng đan dược mà Lâm sư huynh bỏ ra chỉ sợ cũng phải đến 10,000 viên.
Khiếp sợ!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ. Bọn họ đã không dám tưởng tượng, đây là tài phú cỡ nào, ban thưởng lớn cỡ nào.
– Tạ sư huynh ban thưởng.
Các đệ tử sôi trào lên, hận không thể ôm lấy đùi Lâm Phàm mà hôn.
Đối với bọn họ, đây là một món tiền khổng lồ.
Bọn họ đương nhiên là biết được Viêm Hoa tông nghèo, cho nên không thể giống như là mấy tông môn cường đại, mỗi tháng miễn phí cung ứng đan dược cho đệ tử tu luyện được.
Hết thảy mọi thứ đều cần chính bọn họ cố gắng.
Thiên Tu nguyên bản rất bình tĩnh, thế nhưng mà khi nhìn thấy đồ nhi lấy ra nhiều đan dược như vậy, hắn cũng trợn tròn mắt.
Mặc dù phẩm giai của những viên đan dược này không cao nhưng mà tính ra đây cũng là một món tiền khổng lồ.
– Đồ nhi, thời gian qua ngươi đã trải qua những chuyện gì vậy?
Thiên Tu không dám tin hỏi.
Lâm Phàm bình tĩnh cười cười, nói:
– Không có gì đâu lão sư, đều là mấy việc nhỏ mà thôi.
Số đan dược này tính cái gì? Trong nhẫn trữ vật của hắn hiện tại còn có rất nhiều, toàn bộ tài nguyên của cốc Thiên Hiểm đều bị hắn cướp sạch mà.
Đây chính là số lượng đan dược dành cho mấy trăm nghìn người tu luyện trong một năm đó.
Bây giờ đan dược mà hắn cho đi cũng chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.
Nhưng lúc này, hắn cũng có cảm giác nên vì tông môn mà làm chút gì đó.
– Các vị sư đệ không cần hưng phấn, sau này sẽ càng ngày càng tốt. Mà ở chỗ này, ta muốn công bố một việc. Sau một tháng nữa, ta sẽ tổ chức một trận tranh tài, thi đấu giữa các đệ tử phân biệt giành cho các đệ tử nội ngoại môn, tổng cộng có sáu hạng thi đấu.
– Với đệ tử nội môn nhất phẩm, phần thưởng cho mỗi người ở ba hạng đầu sẽ là mười bình đan dược Huyền giai thượng phẩm, mười hạng đầu mỗi người năm bình đan dược Huyền giai thượng phẩm, 20 hạng đầu mỗi người ba bình đan dược Huyền giai thượng phẩm, mà 50 người đứng đầu thì là một bình đan dược Huyền giai thượng phẩm, mãi cho đến năm trăm người đứng đầu đều có ban thưởng. Nội môn nhị phẩm thì là đan dược Huyền giai trung phẩm, nội môn tam phẩm thì là đan dược Huyền giai hạ phẩm.
– Đệ tử ngoại môn cũng như thế, đan dược Nhân giai thượng, trung, hạ phẩm làm phần thưởng
– Đồng thời thiết lập giải thưởng ưu tú, danh ngạch không hạn chế, ban thưởng lúc đó sẽ công bố.
–Hi vọng các vị sư đệ nhanh chóng báo danh. Mặc kệ thắng thua, quan trọng là được tham dự, có lẽ dù ngươi là người đứng cuối cùng thì vẫn có thể được giải thưởng ưu tú.
Khi Lâm Phàm vừa mới nói xong, các đệ tử ở trên đại điện triệt để choáng váng.
Bọn họ không nghĩ tới Lâm sư huynh sẽ nói ra lời như thế này. Tông môn cũng đã từng tổ chức tranh tài như thế, nhưng mà phần thưởng không có cách nào so sánh được với Lâm sư huynh.
Hơn nữa còn là năm trăm người đứng đầu đều có ban thưởng. Đây chính là việc làm cho tất cả mọi người đều hưng phấn, bởi vì điều này đại biểu người người đều có hi vọng được ban thưởng đan dược.
Lâm Phàm hiện tại cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu đan dược mà thôi. Đan dược Nhân giai, Huyền giai đều là đan dược chủ lưu ở trên đời. Về phần đan dược Địa giai thì vẫn đừng suy nghĩ, bởi vì đan dược cấp bậc này thật sự quá trân quý, cho dù là cường giả Thiên Cương cảnh cũng đều cần đan dược Địa giai tu luyện.
Mà đối với những đệ tử có tu vi Thiên Cương cảnh trở xuống, đan dược Huyền giai cùng Nhân giai cũng đã đủ rồi.
Mặc dù so với một vài siêu cấp đại tông môn, phần thưởng này có lẽ vẫn là có chút keo kiệt, nhưng mà đối với các đệ tử của Viêm Hoa tông, lại giống như là hạnh phúc gõ cửa vậy khiến cho người ta có cảm giác sảng khoái không nói được thành lời.
Lâm Phàm khoát tay, nói:
– Tốt. Các sư đệ tranh thủ thời gian đưa bọn nhỏ trở về đi. Đi sớm về sớm. Sau một tháng nữa thì thi đấu sẽ chính thức bắt đầu, các đệ cũng đừng bỏ qua.
– Vâng, sư huynh.
Các đệ tử hô to một tiếng. Bọn họ nhanh chóng chọn lựa một đứa bé, lên tiếng hỏi vị trí thành trì của đứa bé này, sau đó không kịp chờ đợi, nhanh chóng rời tông.
Hiện tại, Lâm Phàm có cảm giác thật sự là quá sung sướng. Lúc trước, hắn nghèo như thế, bây giờ được làm thổ hào, không cảm thụ một chút thật khó mà biết.
– Thiết Lãng, ngươi có nguyện ý bái nhập vào Vô Địch phong của ta, sau này đi theo ta tu hành hay không?
Lâm Phàm nhìn về phía đứa bé lẻ loi nhưng lại rất kiên cường kia.
– Đệ tử nguyện ý. Tạ ơn đại nhân.
Thiết Lãng quỳ xuống, đập đầu.
– Nếu vào Viêm Hoa tông, sau này cứ gọi ta là sư huynh.
Lâm Phàm cảm giác đứa nhỏ này cũng rất đáng thương. May mà nó đã gặp được mình. Giờ vào Viêm Hoa tông, sau này được mình bồi dưỡng, nó cũng có thể trở thành cường giả.
– Vâng, sư huynh.
Trong đám người, có hai bóng người đứng ở hai chỗ khác biệt, nhưng mà ánh mắt lại cùng nhìn về một hướng.
Trong tay của Vương Phù nắm lấy mười viên đan dược, ánh mắt lóe ra vẻ sùng bái, nói:
– Đây chính là phong chủ Vô Địch phong, Lâm sư huynh sao? Quả nhiên là rồng trong loài người, đối với đồng môn thân mật, hào phóng. Ta nhất định phải cố gắng, lấy Lâm sư huynh làm gương, sau này cũng trở thành nhân vật giống như vậy.
Hắn tin tưởng mình có thể bởi vì hắn biết mình không phải người bình thường, sau này nhất định có thể trở thành cường giả chân đạp thiên địa, nhấc tay hái sao, đạp Cửu U ở dưới chân.
Còn hướng bên kia, một thân hình mỹ lệ giấu ở bên trong đám đệ tử. Nếu như không xem mặt, đây tuyệt đối là tuyệt thế mỹ nữ, thế nhưng mà sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, tất cả mộng tưởng đều tan vỡ.
Chung quanh nàng có một vài đệ tử nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
– Các ngươi nhìn kìa, đó là Mộ Linh.Hiện tại trông nàng ta càng ngày càng kinh khủng. Trước kia cái bớt của nàng vẫn chỉ là ở má trái, hiện tại cũng đã che kín cả khuôn mặt rồi.
– Đúng vậy a, cũng không biết tình huống của nàng là như thế nào. Bằng vào ánh mắt ta, khuôn mặt còn có ngũ quan của Mộ Linh này cũng thật là tốt, nhưng mà… Đáng tiếc.
– Thế nào, ngươi coi trọng người ta sao?
– Đi đi, ngươi mới coi trọng nàng ta ý. Ngươi không thấy được ánh mắt của Mộ Linh khi nhìn về phía Lâm sư huynh không giống bình thường sao?
– Hừ. Lâm sư huynh thân là phong chủ Vô Địch phong, sau này có khả năng rất lớn là sẽ trở thành tông chủ của Viêm Hoa tông. Nếu như Mộ Linh này nên duyên cùng với Lâm sư huynh, về sau khách từ những tông môn khác đến thăm, còn không chê cười Viêm Hoa tông chúng ta hay sao?
– Điều này cũng đúng.
Mộ Linh đứng yên lặng ở nơi đó. Nàng phát hiện thính giác của mình càng ngày càng nhạy cảm. Nàng có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của các sư huynh đệ ở chung quanh nhưng trên mặt của nàng không có bất kỳ thần sắc tức giận gì, ngược lại rất bình tĩnh.
Sau đó, nàng cúi đầu quan sát đan dược ở trong tay, đôi môi khẽ nhúc nhích.
– Tạ ơn, Lâm sư huynh.
Thiết Lãng đi theo sau lưng Lâm Phàm, đi về phía Vô Địch phong.
Thiên Tu nhìn đồ đệ của mình, nói:
– Đồ nhi, ngươi có phải là nói quá rồi hay không? Dù vi sư cũng không có nhiều đan dược như vậy để ban thưởng.
– Lão sư, ngài đang khinh thường con sao?
Lâm Phàm cười. Nếu như không phải mỗi ngày đều nhìn tài phú trong nhẫn trữ vật, hắn cũng không dám tin tưởng đây là sự thực.
– Không phải vi sư khinh thường ngươi mà là ngươi làm sao lại có nhiều tài phú như thế.
Thiên Tu nói thẳng.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Lão sư, con đưa ngài đi thể nghiệm cảnh tượng mà ngài chưa bao giờ nhìn thấy, cũng coi như là đồ nhi mang ngài đi hưởng phúc. Nhưng ngài phải hứa với con không được lấy, chỉ cho nằm.
Mấy người Lâm Phàm, Thiên Tu, Lã Khải Minh đứng ở trước cửa đại điện của Vô Địch phong. Ngoại trừ Lâm Phàm, tất cả mấy người còn lại đều đang ngây ngốc, khóe miệng co quắp.
Lâm Phàm vươn tay, đứng nghiêng sang một bên, hơi khom người, duỗi thẳng tay, nói:
– Lão sư, đây là lễ vật mà đồ nhi chuẩn bị cho ngài, mời ngài bơi trong biển đan dược.
Trong đại điện rộng rãi hiện giờ đã chất đầy đan dược.
Thiên Tu đứng ngây ngốc ở cửa ra vào. Dù tu vi của hắn có cao hơn nữa cũng khó có thể tiếp nhận cảnh tượng ở trước mắt.
– Đồ nhi, ngươi đến cùng đã làm gì?
Thiên Tu nuốt nước miếng. Ngữ khí cũng hơi run run. Số lượng đan dược này thật…thật… khiến cho người ta không dám tin.
Lâm Phàm bình tĩnh, nói:
– Lão sư, không có gì đâu, con chỉ là cầm tất cả vật tư của Nhật Chiếu tông trong cốc Thiên Hiểm mà thôi.
Thiên Tu giật mình, nói:
– Trộm sao?
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Lão sư hãy nói cầm.
Qua hồi lâu, từ trong đại điện, Thiên Tu đi ra, sảng khoái, cảm thán nói:
– Đồ nhi, vi sư đời này chưa từng trải qua dạng thể nghiệm này. Cảm giác bị đan dược bao phủ kia thật sự là quá…
Lâm Phàm cười nói:
– Lão sư, ngài yên tâm. Về sau đồ nhi sẽ kiếm cho ngài một đống đan dược Thiên giai, để ngài tiếp tục tập bơi.
– Nhưng lão sư có trộm đan dược của con hay không?
Thiên Tu nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm một lúc rồi bình tĩnh nói:
– Đừng nói trộm, nói cầm.
– Vậy ngài có cầm sao?
– Cầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận