Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 245: Không cần nhẫn nại xúc động

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Nơi này chỉ còn một mình ngươi mà thôi, cho nên hãy nói cho ta biết, cường giả ở chỗ các ngươi đâu rồi?
Lâm Phàm giơ tay lên, chộp lấy đầu của người trùm áo bào màu đen, sau đó dò hỏi:
– Đừng nói với ta ngươi chính là người mạnh nhất ở chỗ này đấy.
Người trùm áo bào đen vẫn đứng ở nơi đó, không hề động đậy tựa như là đang ngây ngẩn vậy. Bàn tay vẫn đang nắm chắc một bản công pháp giống như là không muốn mất đi.
Lâm Phàm chú ý đến chi tiết này, đưa tay ra nói:
– Thứ gì vậy? Lấy ra đây cho ta xem.
Người kia khẽ động, muốn lui về phía sau tránh né nhưng mà bởi vì đầu của hắn đã bị Lâm Phàm bắt lại, cho nên căn bản không thể lùi lại. Thế là người kia lại đưa cánh tay ra sau lưng để Lâm Phàm không với tới được.
Cuồng Thân!
Đột nhiên, thân thể của Lâm Phàm biến thành khổng lồ, cánh tay cũng dài ra hơn một chút.
Phốc!
Hắn nhanh chóng kéo tay của người kia ra phía trước, sau đó rất đơn giản cầm lấy quyển sách kia.
– Hắc hắc, như thế này không phải là đã lấy được rồi sao?
Lâm Phàm cất tiếng cười. Nhưng sau khi nhìn trang bìa, hắn lập tức ngừng cười, nói:
– Bản sửa chữa của Hoán Bì Liễm Tức.
– Nói cho ta biết, đây là ý gì?
Lâm Phàm lập tức dò hỏi.
Môn công pháp này hắn đã gặp qua, hơn nữa còn chiếm được một bản từ chỗ của một kẻ tên là Bạch Thạch. Đây là một môn công pháp buồn nôn mà quỷ dị. Người có thể sáng tạo ra loại công pháp này tuyệt đối có cứt ở trong đầu.
Phải là người biến thái cỡ nào mới có thể sáng tạo ra được công pháp buồn nôn như thế này.
– Không nói sao?
Hai tay của Lâm Phàm xiết chặt. Xương cốt của người này đã bị Lâm Phàm bẻ gãy mấy cây. Thân thể bị đè xuống, một búng máu tươi nhanh chóng nghẹn ở chỗ yết hầu. Nếu như Lâm Phàm lại hơi ép một chút, tuyệt đối có thể khiến người này phun ra.
– Không nói thì để ta nhìn xem đến cùng là ghi chép cái gì, bản sửa chữa của Hoán Bì Liễm Tức không chỉ có thể ẩn nấp ở trong cơ thể con người mà còn có thể ẩn nấp ở bên trong yêu thú. Lấy máu tươi tinh khiết của trẻ con làm kíp nổ, hỗn hợp cùng với máu tươi yêu thú…
– A. Giỏi đó. Còn biết sáng tạo công pháp mới cơ đấy.
Thanh âm của Lâm Phàm càng ngày càng lạnh lẽo. Trong giọng nói tràn ngập sát khí. Cánh tay không ngừng ép chặt. Người trùm áo bào đen lúc này không chịu nổi nữa, há miệng kêu lên thảm thiết.
Mà thanh âm này không còn lộ vẻ âm trầm mà đã giống như là của một người bình thường, hơn nữa còn là giọng của một nữ nhân.
Lâm Phàm hơi nghi hoặc. Hắn nhanh chóng kéo áo bào đen ra, khuôn mặt chân thực của người này hiện ra.
Tên giáo đồ này là một nữ nhân hơn nữa khuôn mặt lại là của một la lỵ (loli).
– Ngươi là nữ nhân.
Lâm Phàm buông đối phương ra, lui về phía sau một bước, trong mắt lóe ra thần sắc hưng phấn.
Nử tử kia dù đang phun máu tươi nhưng nàng cũng đã nhìn thấy thần sắc hưng phấn lấp lóe trong ánh mắt đối phương. Nàng cúi đầu, thầm nghĩ, tên đệ tử của Viêm Hoa tông này có ý tứ đối với mình.
Nàng không muốn chết. Nàng chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể cải tiến môn công pháp này. Bây giờ, bọn họ có thể ẩn nấp vào trong cơ thể yêu thú. Nếu như có thể phổ biến ở trong giáo, sau này nhất định có thể mang đến cho Viêm Hoa tông tai nạn khó có thể tưởng tượng.
– Đúng vậy, ta là một nữ nhân yếu đuối. Anh hùng tha cho ta có được hay không? Ta có thể thỏa mãn hết thảy mọi điều mà ngươi muốn.
Người áo đen lần nữa ngẩng đầu. Hai tròng mắt nguyên bản lạnh như băng giờ lại mang theo nhu tình. khuôn mặt lộ vẻ nhu hòa, vũ mị.
Lâm Phàm tiến lên, vươn tay. Người áo đen không có né tránh, mặc cho đối phương sờ lên mái tóc của nàng.
– Ta nhìn thấy ngươi thì lập tức có một loại xúc động.
Nữ tử này làm bộ xấu hổ, gương mặt ửng đỏ, nói nhỏ:
– Xúc động là bản tính của nhân loại, ngươi có thể không cần nhẫn nhịn.
– Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.
Lâm Phàm cười, cười rất vui vẻ.
Mà ngay khi nữ tử chuẩn bị sẵn sàng nghênh tiếp, nàng lại phát hiện tình huống không đúng.
– Ngươi muốn làm cái gì?
Nàng phát hiện tên đệ tử của Viêm Hoa tông này lại bóp lấy cổ của nàng rồi nâng nàng lên không trung.
– Không làm cái gì cả. Ngươi không phải cũng đã nói rồi sao? Không cần chịu đựng xúc động, lâu rồi ta không có nhìn pháo hoa, ta muốn đánh nổ ngươi…
Rồi Lâm Phàm lạnh lùng nói:
– Tiện nhân nhà ngươi thật đúng là lòng dạ rắn rết. Loại công pháp biến thái này mà cũng dám nghiên cứu, hơn nữa lại còn sáng tạo ra thứ còn buồn nôn hơn. Bây giờ để ta đưa ngươi chầu trời đi.
Ông!
Đúng lúc này, pho tượng nguyên bản không hề nhúc nhích kia lại bộc phát ra một khí tức kinh khủng. Khí tức này giống như là gợn sóng vậy, một vòng lại một vòng nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
– Giáo Vương hiển thánh. Giáo Vương hiển thánh tới cứu tín đồ.
Khi nhìn thấy cảnh này, nữ tử kia triệt để điên cuồng tựa như là không ngờ pho tượng Giáo Vương mà nàng một mực tế bái vậy mà đáp lại lời cầu nguyện của nàng.
– Viên mãn!
– Chính quả!
Từ bên trong pho tượng kia có một thanh âm vang lên. Thanh âm này vô hình vô thể nhưng lại khiến cho hư không chấn động.
– Thanh âm này muốn mê hoặc mình, đồng thời còn ẩn chứa uy áp, muốn trấn áp mình
Lâm Phàm nhìn pho tượng kia nhưng không có để ở trong lòng. Mình có Bất Tử Thân lại còn có thể miễn dịch tinh thần công kích cho nên không cần quan tâm.
Cho dù là uy thế của thiên khiển cũng không có tác dụng đối với mình, nói chi là uy thế của pho tượng này.
– Ngươi nói rất to. Vậy thì để thử xem thanh âm của ai càng vang dội hơn nhé.
Lâm Phàm nhanh chóng lấy cái máy MP 4 kia ra, nhấn nút và nói:
– Giáo Vương gì gì đó hả, nghe thanh âm này của ta đi.
Oanh!
Trong chốc lát, một thanh âm triệt để bạo phát ra.
‘Vô địch là cỡ nào, cỡ nào tịch mịch.’
‘Vô địch là cỡ nào, cỡ nào trống rỗng.’
Thanh âm truyền ra ngoài, Lâm Phàm cũng cảm thấy bản thân có chút biến hóa, máu tươi trong cơ thể tựa như là đang sôi trào.
– Tới đi. Ở bên trong nhạc nền này, ta chính là vô địch.
Lâm Phàm lập tức ném nữ tử kia lên không trung, năm ngón tay hợp lại rồi nhanh chóng đấm ra một quyền.
Ầm!
Trong nháy mắt, nữ tử kia đã nổ tung. Mưa máu bạo phát ra sau đó nhỏ giọt xuống dưới đất.
– Hỗn trướng! Tội lỗi của ngươi không thể tha thứ.
Thanh âm trong pho tượng càng ngày càng to, thậm chí như là thanh âm truyền về từ Viễn Cổ vậy.
– Còn dám tiếp tục so sánh cùng ta sao? Vậy thì nhìn xem thanh âm của ai lớn hơn.
Lâm Phàm nhanh chóng điều tiết âm lượng, thanh âm bên trong MP4 giống như là thiên âm vậy, triệt để oanh tạc ra.
Thanh âm của pho tượng nhanh chóng bị che lấp.
Bên ngoài, mồ hôi trên người mấy người Vương Thiên Trọng vã ra như tắm. Vừa rồi bọn họ đột nhiên cảm giác nội tâm tựa như là bị thanh âm gì dẫn dắt vậy, đầu óc giống như là bị sương mù màu đen che phủ, cảm giác siêu thoát hết thảy mọi thứ bạo phát ra, để bọn họ có ý nghĩ lấy cái chết đi chứng đạo.
Nhưng đột nhiên, ở trong đầu của bọn họ lại có một thanh âm khác nổ vang. Ở trong sương mù màu đen kia, một bóng người đứng ở đỉnh phong, vẫy tay xua đi sương mù màu đen, lôi bọn họ đi ra.
Mà bóng người kia rõ ràng là Lâm sư huynh.
Bây giờ bên tai bọn họ vẫn còn vang lên thanh âm vừa nghe được.
Nghe kỹ!
Thanh âm này chính là truyền từ bên trong hang núi kia ra ngoài.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào pho tượng ở trước mắt kia. Hắn cảm giác pho tượng này có chút quỷ dị, bộ mặt mơ hồ tựa như là bị sức mạnh gì đó che đậy vậy.
– Ngươi muốn chết.
– Đúng, ta đang muốn chết đây. Ngươi có giỏi thì đi ra đánh chết ta đi. Chỉ là một pho tượng mà thôi, có cái chim gì dùng đâu.
Lâm Phàm cười nói. So thanh âm với mình sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cái MP4 rút thưởng này yếu như vậy à? Ta muốn trực tiếp chọc thủng lỗ tai của ngươi đấy.
Đột nhiên, pho tượng ở trước mặt kia xuất hiện một khe hở đen kịt. Một khí lưu cuồng bạo cuồn cuộn ở trong vết nứt này ngược dòng đi ra. Đồng thời vết nứt càng lúc càng lớn tựa như là có thứ gì đó muốn đi ra từ bên trong vậy.
Một cánh tay màu xanh, móng tay cũng màu xanh, năm ngón tay hơi cong trông giống như là muốn bắt cái gì đó chậm rãi vươn ra ngoài, sau đó chộp về phía Lâm Phàm.
Hư không ở chung quanh đều như là bị ngưng kết lại.
Sắc mặt của Lâm Phàm trở nên ngưng trọng. Mặc dù cánh tay màu xanh này nhìn qua thì trông rất gầy yếu nhưng lại cho hắn cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm.
Xem ra là có một vị siêu cấp cường giả mượn dùng pho tượng làm điểm liên kết, cách không ra tay.
Xoạt xoạt!
Lúc này, Lâm Phàm không chút do dự, nhanh chóng bóp nát quả cầu thủy tinh màu vàng kia. Trong nháy mắt, từ bên trong quả cầu thủy tinh, một khí tức bạo phát ra. Từng tia từng tia sương trắng chui ra, cô đọng thành một hư ảnh, mà hư ảnh này bất thình lình chính là Thiên Tu.
– Thiên Tu…
Tiếng nói âm trầm kia lại một lần nữa vang lêntựa như là không dám tin vậy.
– Giáo Vương, ngươi dám giáng lâm đến đây sao? Vậy thì nhìn xem ta có thể tìm kiếm vị trí của ngươi hay không?
Hư ảnh kia tựa như là không chỉ có sức mạnh mà còn ẩn chứa cả ý thức. Sau khi nói xong, nó lập tức lao thẳng đến chỗ cánh tay màu xanh kia rồi quấn quanh nó tựa như là muốn đi vào trong vết nứt, truy tung đến vị trí bản thể của đối phương.
– Đáng giận! Thật sự là đáng giận! Ta sẽ trở lại.
Vết nứt trong nháy mắt đã bị Giáo Vương phong bế. Cánh tay màu xanh kia vẫn còn bị từng sợi râu màu trắng quấn quanh cho nên Giáo Vương không kịp thu lấy. Cánh tay rơi xuống đất, không động đậy nữa.
– Lão sư…
Khi Lâm Phàm mở miệng thì hắn lại phát hiện hư ảnh kia không có bất kỳ phản ứng nào.
– Tình huống là như thế nào vậy? Sao lại không phản ứng nữa rồi?
Quan sát cánh tay màu xanh ở trên mặt đất kia, Lâm Phàm cũng cảm thấy có chút choáng váng. Sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn nhanh chóng nhặt cánh tay này lên và ném vào trong nhẫn trữ vật.
– Không cần biết nó có hữu dụng hay không cũng không thể bỏ qua được, cứ mang về quan sát rồi tính.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt pho tượng kia. Hiện giờ sức mạnh bao phủ ở phía trên khuôn mặt của pho tượng cũng đã tiêu tán, pho tượng này rõ ràng là một pho tượng không mặt.
Lâm Phàm gõ gõ pho tượng. Chỗ gõ vang lên thanh âm thanh thúy. Hắn lẩm bẩm một mình:
– Ừm, hẳn là chất liệu tốt. Mình cứ mang về quan sát xem. Nếu như hữu dụng thì là tốt nhất, vô dụng thì dung luyện, tạo thành mấy cái ghế đá đặt ở trên Vô Địch phong cũng được.
Sau đó, hắn còn cố gắng tìm kiếm một phen. Nhưng cái phân bộ khu thứ tám này thật sự là khiến cho người ta có chút thất vọng, lại không hề có chút tài phú nào cả
– Chỗ này thật đúng là con mẹ nó quá nghèo
Hơn nữa để hắn nghĩ không ra chính là những tên giáo đồ này rõ ràng có thực lực không tệ, vậy mà trong nhẫn trữ vật của chúng cũng lại không có đồ vật gì tốt cả.
Không phải là tất cả tài phú đều đã bị nộp lên đi.
Nếu thật là như thế, Thiên Thần giáo này thật đúng là quá phận. Cao tầng thì ăn no đến mức miệng đầy mỡ còn các giáo đồ thì liếm bụi.
Đáng giận đến cực điểm!
Bên ngoài.
Vương Thiên Trọng tiến lên, nói:
– Lâm sư huynh, mọi chuyện thế nào?
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Trở về tông thôi! Bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi. Nơi này cũng đã không có ý nghĩa gì nữa, chỉ có điều cái phân bộ này thực sự quá nghèo rồi.
– Vậy sư huynh, những giáo đồ của Thiên Thần giáo kia đâu rồi?
– Chết rồi.
Hắn hiện tại không muốn nói cái gì cả, cảm giác cái phân bộ khu thứ tám này thật sự là quá nghèo. Có lẽ là tổng bộ của Thiên Thần giáo biết được những phân bộ như này rồi cũng sẽ bị tiêu diệt cho nên không có để lại tài phú ở chỗ này.
Có lẽ thật đúng là như thế.
Mấy người Vương Thiên Trọng cực kỳ chấn động. Mọi việc cứ như vậy đã kết thúc rồi sao?
Bọn họ còn không có ra tay mà đã kết thúc rồi. Hơn nữa mới vừa rồi khí tức ở bên trong rõ ràng không yếu, vậy mà chỉ là trong nháy mắt đã biến mất.
Đây cũng là chuyện làm cho người ta có chút không dám tin tưởng.
Nam Vực Băng Cốc, là địa phương ở cực nam, gió lạnh thấu xương, bất cứ sinh vật nào đến nơi này đều sẽ bị đông thành khối băng, cho dù là võ giả có tu vi Địa Cương cảnh đi tới đây cũng khó mà chịu đựng trong thời gian dài.
Nam Vực Băng Cốc nguyên bản bình tĩnh, đột nhiên có một tiếng long ngâm tức giận vang lên.
– Lão bất tử Thiên Tu kia, tại sao ngươi dám đến chỗ của ta ăn cắp?
Một bóng người xé rách hư không nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một thanh âm còn vang vọng:
– Lão phu đến đây, trông thấy ngươi bế quan, cho nên không muốn quấy nhiễu mà thôi, mượn dùng một quãng thời gian, về sau ta sẽ trả lại.
Trong chốc lát, một con yêu thú hình rồng to lớn nhanh chóng phá băng ra. Thân thể của con rồng này bao bọc trong băng tinh, tản ra ánh sáng óng ánh, long lanh, nhưng mà bên trong đôi mắt rồng kia lại có một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt. Con yêu thú này ngửa mặt lên trời gào thét, tản ra uy thế khủng bố. Toàn bộ hư không ở xung quanh tựa như là bị uy thế này phá tan.
– Lão già đáng giận, nếu như không phải là ngươi trốn ở Viêm Hoa tông không ra. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận