Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 246: Lần này thật phát tài rồi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Núi hoang vô biên vô tận.
Nơi này là lãnh địa của bộ tộc Huyết Nhãn Ma Viên. Huyết thống của bọn chúng cực kỳ cao quý, có thể nói là chúng thuộc hàng ngũ quý tộc trong yêu thú.
Huyết mạch của những loại yêu thú hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng kia căn bản là không có cách nào so sánh cùng bọn chúng, bởi vì hai bên không phải là cùng một cấp bậc.
Uỳnh!
Mặt đất chấn động. Từ phương xa, hai con Huyết Nhãn Ma Viên to lớn chậm rãi đi tới.
Trong đó một con Huyết Nhãn Ma Viên có thân thể to lớn, so sánh với nó, con còn lại cũng thấp bé hơn không ít.
Nếu như Lâm Phàm ở chỗ này, hắn tuyệt đối sẽ nhận ra con Huyết Nhãn Ma Viên thấp bé hơn kia chính là con Huyết Nhãn Ma Viên đã nhiều lần đánh chết hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, con Huyết Nhãn Ma Viên này so với trước kia đã to lên không ít, chí ít cũng đã cao thêm một nửa. Cơ bắp cũng trông càng thêm cuồn cuộn, khí tức cũng càng thêm cường hãn.
Phương xa có một tòa tế đàn cổ xưa to lớn. Trên tế đàn này dính đầy máu tươi. Số máu tươi này đã ngưng kết cho thấy chúng có niên đại cực kỳ xa xưa, nhưng mà trong đó vẫn như cũ ẩn chứa sức mạnh cực kỳ cuồng bạo.
Lúc này có một đám Huyết Nhãn Ma Viên đang vâyquanh tế đàn. Những con Huyết Nhãn Ma Viên này có thân hình cao lớn, khí tức cường hãn. Nhưng khi chúng nhìn thấy con Huyết Nhãn Ma Viên từ phương xa đi tới kia, bọn chúng cũng đều tránh ra hai bên tạo thành một con đường.
Trong mắt của con Huyết Nhãn Ma Viên thấp bé kia lóe ra thần sắc sợ sệt, thế nhưng mà vào lúc này, nó cố gắng hít thật sâu như muốn lấy thêm dũng khí, sau đó một thân một mình đi về phía tế đàn.
Nó biết, muốn thành niên tức đột phá Thiên Cương cảnh thì nó cần lấy được truyền thừa huyết mạch từ tiên tổ của bọn chúng chính là Hoang Cổ Hung Viên.
Sau khi leo lên tế đàn, nó đứng ở trên đó lẳng lặng chờ đợi.
Đột nhiên!
Tế đàn tỏa ra ánh sáng màu máu. Quang mang đại thịnh, xông thẳng lên trời cao. Một khí tức cổ xưa giáng xuống, bao phủ tế đàn.
Con Huyết Nhãn Ma Viên thấp bé kia gầm lên. Tiếng gầm rung trời. Lúc này, một giọt máu màu đỏ xuất hiện ở trên tế đàn. Khi con Huyết Nhãn Ma Viên kia nhìn thấy giọt máu tươi này, nó há to cái miệng khổng lồ ra giống như là hài tử gào khóc đòi ăn vậy, ngồi đợi giọt máu tươi này rơi xuống.
Thế nhưng mà đợi một lúc lâu, nó cũng không cảm giác được máu tươi của tiên tổ rơi vào miệng, ngược lại chung quanh vang lên tiếng gầm thét của đồng loại.
Một con Huyết Nhãn Ma Viên chỉ cao như một người bình thường nhanh chóng đi ra từ hư không, bắt lấy giọt máu tươi kia, sau đó móng tay vạch một cái, chia giọt máu thành hai phần, rồi ném một phần vào trong miệng con Huyết Nhãn Ma Viên thấp bé kia.
– Vội cái gì! Ta chỉ mượn một phần máu tươi mà thôi. Huống hồ con vượn nhỏ này cũng không luyện hóa được nhiều như vậy, cho nó cả cũng lãng phí.
Thiên Tu hóa thành Huyết Nhãn Ma Viên, nhanh chóng xé rách hư không rời đi.
Nguyên bản hắn cũng không muốn gây sự với chủng tộc Huyết Nhãn Ma Viên này bởi vì chủng tộc này cực kỳ thù dai.
Đúng lúc này, một con Huyết Nhãn Ma Viên đột nhiên xuất hiện, vỗ một chưởng về phía hư không. Sức mạnh cuồng bạo nhanh chóng xé rách hư không, đánh tới Thiên Tu.
Lúc này, Thiên Tu đã trốn vào trong hư không. Ông vung tay hóa giải sức mạnh của một chưởng này rồi quay đầu nhìn thoáng qua con Huyết Nhãn Ma Viên kia tựa như là đang nhớ lại chuyện xưa.
– Ngươi đã lớn như vậy rồi sao?
– Rống!
Con Huyết Nhãn Ma Viên này nổi giận gầm lên một tiếng, nói:
– Rời đi thì vĩnh viễn đừng trở về…
Khi nhìn thấy con Huyết Nhãn Ma Viên mới xuất hiện này, toàn bộ mấy con Huyết Nhãn Ma Viên ở chung quanh đều quỳ xuống. Đây chính là Hoàng của bọn chúng, là Huyết Nhãn Ma Viên có thực lực mạnh nhất, huyết mạch cũng đã đạt tới tình trạng tiếp cận với Hoang Cổ Hung Viên.
Nhưng mà không biết vì sao, bọn chúng phát hiện nơi khóe mắt của Hoàng lại có thứ gì đó óng ánh lăn xuống.
Lâm Phàm mang theo mười tên đệ tử nội môn nhất phẩm, chuẩn bị bay về phía tông môn thì đột nhiên, bọn họ phát hiện ở phía trước có một mảnh sương khói che đậy nửa bầu trời.
– Đó là cái gì?
Lâm Phàm hỏi.
Vương Thiên Trọng nhìn chằm chằm một lúc, nói:
– Sư huynh, đó là khói báo động. thành Hắc Thạch giống như là đã xảy ra chuyện rồi.
– Đi, đi xem một chút.
Trong lòng của Lâm Phàm khẽ động. Hắn cảm giác phải có thứ gì đó khó lường đang vẫy gọi hắn.
Mười một vệt sáng vạch phá thiên địa bay thẳng đến chỗ khói báo động kia.
Thành Hắc Thạch.
Lúc này, thị vệ đang đứng đầy trên tường thành. Tuy rằng trên người đang khoác áo giáp dày nặng, nhưng mà sắc mặt của mỗi một vị thị vệ đều rất ngưng trọng, thậm chí còn xen lẫn vẻ sợ hãi.
– Thành chủ đại nhân, theo cái nhìn của thuộc hạ, lần thú triều này nhất định là có người ở sau lưng điều khiển.
Một tướng quân mặc khôi giáp màu bạc nói.
Hắn nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào tình huống ở phương xa, cảm giác rất không ổn.
– Có người điều khiển sao? Đến cùng là ai có thể điều khiển nhiều yêu thú như thế cơ chứ?
Thành chủ của thành Hắc Thạch nghiêm mặt lại, hỏi.
– Yêu thú không biết công thành, nhưng mà lần này, yêu thú tựa như là một đội quân vậy, tiến lùi có kỷ luật. Hơn nữa bên trong ánh mắt của bọn chúng chỉ có sát khí giống như là muốn hủy diệt cả thành Hắc Thạch.
Vị tướng quân này nhìn về phía phương xa. Thú triều kiểu này chưa bao giờ xuất hiện khiến cho bọn hắn trở tay không kịp. Thậm chí bởi vì chưa bao giờ chuẩn bị ở phương diện này cho nên tường thành này chỉ sợ thật khó mà ngăn cản yêu thú công kích.
– Thành chủ, chúng ta đã tới.
Lúc này, mấy người dẫn đầu một nhóm quân lớn từ phương xa đi tới.
Đó là tộc trưởng của ba đại gia tộc trong thành Hắc Thạch dẫn theo tộc nhân tới trợ chiến.
Hiện giờ, thành Hắc Thạch phải đối mặt với thú triều. Đây là thời khắc nguy cơ chưa bao giờ có. Nếu như tất cả không đoàn kết nhất trí lại, kết cục cuối cùng chỉ sợ không cần phải nói, tất cả mọi người đều có thể nghĩ đến.
– Đa tạ các vị tộc trưởng ra tay tương trợ.Dân chúng trong thành Hắc Thạch sẽ nhớ kỹ công lao của mọi người.
Thành chủ nói.
– Thành chủ nói nghiêm trọng rồi. Chúng ta không chỉ là người thành Hắc Thạch còn người của Viêm Hoa tông. Bây giờ, chúng ta chỉ có đoàn kết nhất trí mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này mà thôi. Không biết thành chủ đã cho người đi thông báo cho Viêm Hoa tông chưa? Bằng vào sức mạnh có hạn của chúng ta ở nơi này, e rằng cũng chỉ có thể ngăn cản thú triều được mấy ngày mà thôi. Nếu như trong đám yêu thú ở dưới kia có yêu thú cao giai, sợ là chúng ta còn không trụ nổi một ngày.
Một vị tộc trưởng mở miệng nói.
– Đệ tử của Viêm Hoa tông thường trú ở thành Hắc Thạch là Diệp Duy đại nhân đã đi rồi. Tu vi của Diệp đại nhân là Địa Cương cảnh tầng bảy, có thể phi hành cho nên, có thể nhanh chóng báo tin cho Viêm Hoa tông.
Thành chủ nói.
Một vị tộc trưởng khác lập tức giật mình, nói:
– Thành chủ, Diệp đại nhân chính là một trong hai vị cường giả Địa Cương cảnh tầng bảy duy nhất của thành Hắc Thạch chúng ta. Bây giờ đại nhân đã đi mất. Nếu như chúng ta lại gặp phải yêu thú cao giai, vậy thì nên làm thế nào?
Thành chủ lắc đầu, nói:
– Trong thành chỉ có ta và Diệp đại nhân là cường giả Địa Cương cảnh tầng bảy, nhưng ta là thành chủ cho nên không thể rời đi. Hơn nữa, Diệp đại nhân là đệ tử nội môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông. Sau khi trở lại tông môn, đại nhân có thể nhanh chóng cầu viện cứu binh tới tiếp ứng chúng ta. Nếu như chúng ta không thể chống cự đến khi đó, cũng chí ít có thể để Diệp đại nhân sống sót, bảo tồn thực lực cho Viêm Hoa tông.
Mấy người nghe hắn nói như thế, cũng không nói thêm gì nữa. Bọn họ cũng đều hiểu ý tứ của thành chủ.
Mỗi một thành trì ở trong lãnh địa của Viêm Hoa tông đều sẽ có một tên đệ tử nội môn tọa trấn, bảo đảm thành trì an toàn. Có người sinh hoạt lâu dài ở chỗ này rồi lấy vợ sinh con thành lập gia tộc, trong ba đại gia tộc hiện nay của thành Hắc Thạch có hai nhà chính là hậu đại của đệ tử Viêm Hoa tông đã từng trấn thủ nơi này.
Rống!
Đúng lúc này, tiếng rống giận dữ rung trời vang lên.
– Thành chủ đại nhân, đám yêu thú lại tiếp tục tập kích.
Một thị vệ hét lên. Khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ kinh hãi. Hai tay nắm thật chặt binh khí. Mặc dù còn không có chiến đấu cùng yêu thú, nhưng mà mồ hôi trên trán lại nhỏ xuống như mưa.
Mặt đất chấn động. Thanh âm trầm muộn truyền vào trong tai của mỗi người.
Người dân ở bên trong thành Hắc Thạch cũng đều cực kỳ khẩn trương, không biết cuối cùng sẽ như thế nào. Nếu như để yêu thú đánh được vào trong thành vậy thì tất cả mọi người đều khó mà may mắn thoát khỏi kết cục tử vong.
Mấy người thành chủ lập tức đi lên tường thành. Khi nhìn thấy đám yêu thú phô thiên cái địa ở dưới chân thành, bọn họ cũng đều triệt để trợn tròn mắt.
Yêu thú Tôi Thể cảnh chiếm cứ hơn phân nửa mà yêu thú Địa Cương cảnh cũng có không ít.
– Bắn tên!
Thành chủ hét lớn một tiếng. Biểu lộ ở trên mặt cũng vô cùng ngưng trọng.
Bỗng nhiên, từ phương xa vang lên tiếng hét.
– Đừng bắn tên.
12 vệt sáng vạch phá thiên địa, nhanh chóng bay tới trên tường thành.
Hưu!
Nhưng mà mệnh lệnh của thành chủ đã vang lên, tên đã bắn ra. Tên bay đầy trời giống như là mưa rào, ầm ầm lao xuống chỗ đám yêu thú.
– Không được! Những con yêu thú này đều là của ta.
Thân thể của Lâm Phàm lóe lên, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt đám yêu thú. Hắn vươn tay vỗ một chưởng, đánh nát toàn bộ những mũi tên kia.
Nhìn thấy cảnh này, thành chủ cực kỳ nghi hoặc, không biết là có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng mà khi nhìn thấy rõ một người trong số những người vừa tới, hắn đột nhiên hô:
– Đại nhân, tại sao ngài lại trở về?
Diệp Duy nói:
– Trên đường trở về, ta gặp được các sư huynh, cho nên dẫn bọn họ đến đây cứu thành.
– Vậy chuyện này…
Nghe Diệp Duy nói thế, thành chủ càng thêm nghi hoặc. Người kia ngăn trở mưa tên cứu yêu thú, không biết rốt cuộc là muốn làm gì.
– Lâm sư huynh, chúng ta tới giúp ngươi.
Vương Thiên Trọng hô.
– Tất cả dừng lại cho ta. Mấy người các ngươi cứ ở trên tường thành đi. Nơi này giao cho ta.
Nhìn thấy đám yêu thú này, hô hấp của Lâm Phàm càng ngày càng nhanh, ngay cả hai con ngươi cũng trở nên đỏ ngầu.
Đã bao lâu rồi?
Tựa như là cho tới bây giờ, hắn đều không có gặp được nhiều yêu thú đến như thế này đi.
Trước kia muốn tìm yêu thú kiếm điểm tích lũy, hắn đều phải liều mạng tìm kiếm.
Bây giờ có một đám yêu thú lít nha lít nhít xuất hiện ở trước mặt, hắn làm sao có thể trấn định được đây.
Những con yêu thú này đều là điểm tích lũy mà, mặc dù đại đa số đều có tu vi rất yếu, nhưng mà được cái là số lượng rất nhiều.
– Sư huynh, để chúng ta đến giúp ngươi đi.
Vương Thiên Trọng lại một lần nữa mở miệng nói. Hắn cảm giác nhiều yêu thú như thế, một mình sư huynh khó mà giải quyết được.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm giác ánh mắt của sư huynh khóa chặt hắn. Khi nhìn thấy ánh mắt của sư huynh, nội tâm của hắn đều đột nhiên run lên.
– Ta nói rồi. Ai cũng không được phép nhúc nhích hay ra tay. Nếu không thì ta sẽ đánh các ngươi.
– Những con yêu thú này đều là ta. Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp đoạt.
Rồi Lâm Phàm quát to.
– Bật hết hỏa lực.
Cuồng Thân!
Bạo Huyết!
Thất Thần Thiên Pháp!
Tất cả công pháp đều được thi triển, trạng thái đạt đến đỉnh phong, một khí tức ngập trời bạo phát ra.
Đều là của ta. Tất cả đều là của ta.
Đám yêu thú ngẩng đầu, không biết tình huống của nhân loại này là như thế nào. Tại sao lại muốn ngăn cản những mũi tên này thay bọn chúng.
Băng Diệt!
Lâm Phàm giơ tay lên. Một chưởng đánh xuống.Không gian đều bị đánh nát.
Ầm!
Ầm!
Đám yêu thú không ngừng nổ tung.
Điểm tích lũy không ngừng tăng lên.
– Hóa Thần Kiếm Trận
Trong chốc lát, kiếm ý tỏa ra ý cảnh hủy diệt hết thảy phóng lên tận trời. Từng chuôi kiếm trôi nổi ở sau lưng Lâm Phàm, sau đó nhanh chóng đánh xuống đám yêu thú.
Vạn kiếm cùng đánh, hủy diệt hết thảy.
– Ta không nhịn được nữa rồi. Sung sướng quá! Chưa bao giờ ta được thoải mái như vậy. Những con yêu thú này đến cùng là tới từ nơi nào. Thật sự là quá sảng khoái!
Lâm Phàm cảm giác mình sắp hạnh phúc đến hôn mê rồi.
Những con yêu thú này tới thật là đúng lúc.
Trên tường thành.
Thành chủ ngây người, ánh mắt có chút dại ra, lắp bắp nói:
– Vị đại nhân này…
Cường hãn! Thật sự là quá cường hãn! Thậm chí để hắn có cảm giác nếu như là vị đại nhân này đến công thành, chỉ sợ trong nháy mắt, thành Hắc Thạch sẽ hủy diệt, bọn hắn thậm chí ngay cả một chút năng lực chống đỡ cũng đều không có.
Trong nháy mắt, trong khu vực ba trượng xung quanh Lâm Phàm, yêu thú đã bị tử thương thảm trọng.
Máu thịt của yêu thú văng tung tóe. Mặt đất ở bên ngoài thành Hắc Thạch đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ đậm.
Lúc nhìn thấy bóng người ở trong hư không kia, Vương Thiên Trọng cũng triệt để sửng sốt.Nếu như không phải biết người này chính là Lâm sư huynh, hắn cũng sẽ tưởng rằng là ma đầu nào giáng lâm.
Tóc màu đỏ tươi, mắt màu đỏ tươi, thân thể đen kịt hỗn hợp đường vân màu đỏ, đó là đặc thù mà nhân loại có khả năng có sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận