Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 249: Cái này về sau để người ta còn chơi thế nào

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Lão sư, đây là bảo bối gì vậy? Sao mà nó lại tản ra khí tức rét lạnh thấu xương như thế? Không gian chung quanh giống như là bị đóng băng lại rồi.
Tầm mắt của Lâm Phàm còn không phải quá cao. Hắn cũng chưa từng thấy qua bao nhiêu thiên tài địa bảo chân chính. Lần này lão sư khiến cho hắn cảm giác mình đúng là một gã nhà quê chưa trông thấy việc đời.
Trước mắt, một viên băng tinh nổi bồng bềnh giữa không trung. Trên băng tinh này có một con rồng thủy tinh nhỏ đang lượn vòng, phun ra nuốt vào từng tia hàn ý khiến cho hàn khí đóng băng không gian trong phạm vi nhỏ.
Mà trong băng tinh này giống như là có cả một cái thế giới băng tuyết. Thật sự là rất thần kỳ!
Thiên Tu cười nói:
– Đây là thứ ở trên người của Băng Thiên Ma Long ở Nam Vực Băng Cốc. Thực lực của Băng Thiên Ma Long này rất ghê gớm. Cách một trăm năm, nó sẽ chảy một giọt nước mắt, sau đó nước mắt sẽ ngưng tụ thành băng tinh như này. Trong này ẩn chứa uy thế của Băng Thiên Ma Long kia còn có đặc tính đóng băng này nữa, cho nên viên băng tinh này có thể được coi là thiên tài địa bảo đỉnh cấp.
– Vậy quan hệ của lão sư cùng Băng Thiên Ma Long kia rất tốt sao? Đồ tốt bực này hắn cũng có thể bỏ được.
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi. Hắn có thể cảm giác được sức mạnh trong viên băng tinh này khủng bố đến cực điểm.
Thiên Tu vuốt râu, lạnh nhạt nói:
– Đây là chuyện đương nhiên. Lúc tuổi còn trẻ, vi sư cũng đã tu luyện ở Nam Vực Băng Cốc trong một thời gian. Quan hệ của ta cùng con rồng này rất tốt, khi lão sư đi lấy viên băng tinh này, lão rồng già kia cực kỳ hưng phấn, hai tay dâng lên thậm chí còn muốn giữ lão sư ở lại chơi thêm mấy ngày nữa. Nếu như không phải vội vã đi tìm tài liệu tiếp theo, vi sư chỉ sợ sẽ cùng lão rồng này ôn chuyện một phen.
Lâm Phàm quan sát biểu lộ của lão sư khi nói chuyện. Trông lão sư rất là tự nhiên, không giống như là có chuyện gì ẩn tàng khiến cho trong lòng của hắn cũng tin tưởng năm, sáu phần.
– Lão sư, xem ra lần sau ta có đi Nam Vực Băng Cốc mà gặp được vị Băng Thiên Ma Long này, con khẳng định sẽ đến bái phỏng một chút. Nếu như báo tên của lão sư ra, nói không chừng con còn có thể được vị tiền bối kia nhiệt tình tiếp đãi.
Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Thiên Tu cười không lộ răng, nói:
– Ừm, đây là tự nhiên. Nhưng nơi đó khí hậu phi thường quỷ dị, cho dù là vi sư cũng không chịu được lâu. Hiện giờ thực lực của ngươi còn thấp, cũng đừng đi đến chỗ kia để chịu tội.
Vừa dứt lời, ông liền khoát tay, hiển nhiên là không muốn nói thêm về việc này nữa. Lúc này lại có một giọt máu tươi tản ra uy thế cuồng bạo trôi nổi, bồng bềnh ở giữa không trung.
Giọt máu này nhỏ như là một hạt gạo nhưng lại vô cùng loá mắt. Ở phía trên giọt máu có hư ảnh của một con yêu thú cuồng bạo, đứng ở giữa thiên địa, uy vũ, bá đạo.
– Đây là một giọt tâm huyết của Hoang Cổ Hung Viên. Tâm huyết của yêu thú cũng giống với tinh huyết của võ giả chúng ta. Năng lượng ẩn chứa trong này mặc dù không lớn nhưng lại có thể chiết xuất huyết mạch để người ta có được huyết mạch thuần chính Hoang Cổ Hung Viên.
Thiên Tu nói.
Lâm Phàm nói:
– Lão sư, ngài lấy giọt máu này ở đâu vậy? Chẳng lẽ cũng lại là bằng hữu của người đưa cho sao?
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Nói không sai, vi sư có quan hệ rất tốt cùng với bộ tộc Huyết Nhãn Ma Viên. Vừa vặn đợt này bọn họ có một con non thực hiện nghi thức tiếp nhận truyền thừa, vi sư đi qua lấy một chút. Đây cũng không phải là việc gì khó khăn cả.
– Huyết Nhãn Ma Viên sao?
Lâm Phàm nghe được bốn chữ này, lập tức nghĩ đến con Huyết Nhãn Ma Viên mà hắn đã từng nhìn thấy kia. Đây chính là người quen cũ. Không ngờ quan hệ giữa lão sư cùng bộ tộc Huyết Nhãn Ma Viên lại tốt đến như vậy.
Sau đó Thiên Tu lại lấy ra mấy món thiên tài địa bảo nữa, vừa nhìn qua là Lâm Phàm cũng biết chúng cực kỳ phi phàm.
– Đồ nhi nhìn kỹ! Hiện tại, vi sư muốn luyện chế lại binh khí cho ngươi. Pháp bảo chân chính muốn hoàn thành không chỉ cần có những thiên tài địa bảo này làm tài liệu luyện chế mà còn cần dung nạp Thiên Địa pháp tắc.
– Thiên Hỏa lên.
Thiên Tu khoát tay. Trong hư không đột nhiên có một ngọn lửa ngập trời xuất hiện.
Ngọn lửa này không phải bình thường, cho dù là Thanh Uyên Địa Hỏa đều khó mà có thể so sánh, thậm chí có thể nói là như tiểu vu gặp đại vu.
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, dùng Thanh Uyên Địa Hỏa nhóm lửa, sau đó nhanh chóng nhảy vào, vừa thoải mái ngâm suối nước nóng đồng thời quan sát lão sư luyện khí.
Hắn thề nhất định phải học được luyện khí, cảm giác sau này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhưng hết thảy mọi thứ cũng phải nhìn xem hệ thống rút thưởng có ra lực hay không? Nếu như rút được bí kíp luyện khí thì sẽ giảm bớt cho hắn không ít công phu.
Về phần luyện đan, có con ếch xanh kia rồi, mình cũng không cần vội vã như vậy. Mà cũng không biết con ếch xanh kia tu luyện thế nào, không biết đã đột phá đến Thiên Cương cảnh hay chưa?
Nếu sống mấy chục nghìn năm, lại bị người đánh vào trong cơ thể của một con ếch xanh, khẳng định sẽ rất nhiều pháp môn tăng cao tu vi đi.
Khi luyện khí, Thiên Tu rất nghiêm túc.
Tu vi của hắn mặc dù cường đại nhưng mà luyện chế pháp bảo cũng cần cực kỳ nghiêm túc. Dù sao mỗi một pháp bảo đều không phải luyện chế là lập tức có thể thành công.
Nhưng vì muốn biểu hiện ở trước mặt đồ nhi một phen, Thiên Tu quyết định xuất ra toàn bộ thực lực, muốn luyện chế thành công.
Nhưng khi nhìn thấy đồ nhi nhàn nhã ngâm mình ở trong Thiên Hà Vương Đỉnh, ông cũng không biết là nên nói cái gì.
Chẳng lẽ tên đồ đệ này không thể nghiêm túc nhìn lão sư luyện khí sao?
– Đồ nhi, luyện chế binh khí bình thường thì đơn giản nhưng muốn luyện chế pháp bảo thì không còn dễ dàng như vậy nữa. Nếu Luyện khí sư không phải là Thiên Cương cảnh tầng năm, lĩnh ngộ Thiên Địa pháp tắc thì không thể luyện chế thành công.
Lúc này, chỉ thấy năm ngón tay của Thiên Tu làm động tác vồ lấy. Hư không đột nhiên sôi trào. Từ nơi sâu xa có vô số pháp tắc hiển hiện. Đây là pháp tắc mà chỉ cường giả mới có thể lĩnh ngộ được.
– Đồ nhi, hiện tại thiên tài địa bảo không đủ, chỉ có thể dung nạp một pháp tắc, ngươi muốn pháp tắc gì?
Vẻ mặt của Thiên Tu vẫn rất nghiêm túc tựa như là không thể lơi lỏng.
– Lão sư, con muốn pháp tắc mạnh nhất.
Lâm Phàm hét lên. Hiện tại, hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ. Thật sự là quá kinh người! Thực lực của lão sư rốt cuộc là cường hãn cỡ nào, vồ một cái là có thể hấp dẫn pháp tắc tới đây.
Mình cũng không biết khi nào mới có thể đạt đến cảnh giới như là của lão sư.
Thiên Tu lắc đầu, nói:
– Trên đời này không có pháp tắc mạnh nhất, thiên địa có vô số pháp tắc đều là dành cho bản thân cảm ngộ. Chỉ có mình trở nên cường đại thì pháp tắc sẽ càng thêm cường đại. Ở trên con đường tu hành, chớ có ý nghĩ muốn thứ mạnh nhất này.
Lâm Phàm biết lão sư đang giáo huấn bản thân, nhưng hắn cũng nghiêm túc lắng nghe. Lão sư là người từng trải, những gì mà lão sư biết đến khẳng định nhiều hơn so với mình.
Mặc dù mình có hệ thống nhưng cũng không thể quá mức tự cao tự đại.
– Lão sư, ngươi cảm thấy cái nào tốt thì cứ thế mà làm thôi.
Lâm Phàm cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cứ để lão sư đau đầu suy nghĩ hộ là tốt rồi.
– Ai.
Thiên Tu lắc đầu. Làm sao mà chuyện gì, đồ nhi này của mình cũng ném cho kẻ làm lão sư như mình chứ? Nhưng ông không dám khinh thường, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến thực lực của đồ nhi. Sau đó, ông vẫy tay một cái, thần niệm nhanh chóng bao phủ Lâm Phàm.
Lâm Phàm cảm giác giống như là có thật nhiều loại sức mạnh đi ra từ trong cơ thể của mình rồi dần dần tạo thành các loại đồ án hiện lên ở trên đỉnh đầu hắn.
Biểu lộ ở trên mặt của Thiên Tu lúc này rốt cuộc phát sinh biến hóa, nói:
– Đồ nhi, ngươi đến cùng là tu luyện thế nào? Tại sao gần như tất cả công pháp mà ngươi tu luyện đều là ngạnh công, chỉ có mỗi cái Hóa Thần Kiếm Trận này là không phải.
Hắn cũng choáng váng rồi, không biết đồ đệ của mình làm sao có thể tu luyện tới hiện tại. Tu luyện đều là ngạnh công, con đường sau này khó đi đó.
– Lão sư, không phải là ta còn có một môn Hư Không Thiết Cát Thuật này hay sao?
Lâm Phàm hét lên.
Thiên Tu dựng râu trừng mắt, nói:
– Đồ nhi ngốc, ai bảo ngươi tu luyện Hư Không Thiết Cát Thuật. Môn công pháp này của Nhật Chiếu tông hoàn toàn chính là làm chậm trễ thời gian tăng cấp, không dùng được. Nếu như ngươi có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh, xé rách hư không dễ như là đi chơi vậy, còn không công lãng phí tinh lực tu luyện môn công pháp này làm gì?
– A!
Lâm Phàm sững sờ, trong lòng như có ngàn vạn con thảo nê mã đang chạy qua.
Hư Không Thiết Cát Thuật hắn đã tăng lên tới tầng thứ ba, đã tiêu hao đến 90 000 điểm tích lũy đó.
Hiện tại lão sư nói một câu, tu luyện nó có làm được cái gì đâu khiến cho hắn có một loại xúc động muốn thổ huyết.
– Thôi, thôi, tu luyện thì tu luyện, về sau đừng lãng phí tinh lực vào nó nữa. Tác dụng của môn công pháp này với ngươi là không lớn. Chỉ có những người không thể đột phá Thiên Cương cảnh mới đi tu luyện môn công pháp này thôi.
Thiên Tu lắc đầu, nói:
– Đã như thế, ta sẽ dung nạp Lực Lượng Pháp Tắc cho ngươi. Nhớ lấy, khi ngươi còn không có đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng năm, tuyệt đối không nên cảm ứng Lực Lượng Pháp Tắc ở bên trong hai thanh binh khí này, nó sẽ xé rách thần hồn của ngươi đó.
– Lực Lượng Pháp Tắc tới.
Thiên Tu không do dự, vươn tay bắt lấy Lực Lượng Pháp Tắc mà pháp tắc này tựa như là có linh trí vậy, nhìn thấy mình sắp bị luyện hóa vào trong binh khí, muốn trốn xa, nhưng mà Thiên Tu sao có thể để nó rời đi.
Ông nhanh chóng chộp lấy sau đó năm ngón tay hợp lại, nghiền nát Lực Lượng Pháp Tắc rồi ném vào bên trong Thiên Hỏa.
– Còn muốn chạy sao? Thân là pháp tắc, có thể cống hiến một phần sức mạnh cho đồ nhi bảo bối của lão phu chính là vinh hạnh của ngươi.
Thiên Tu hơi nhấc ngón tay, băng tinh, máu tươi nhanh chóng bắn ra, đi vào trong Thiên Hỏa, đồng thời còn có các loại thiên tài địa bảo như là không cần tiền vậy cũng bị Thiên Tu nhanh chóng dung nhập vào trong đó.
Lập tức một uy thế mênh mông bạo phát ra.
Ở chỗ sâu trong tông môn.
Khi cảm nhận được khí tức này, mấy vị trưởng lão đỉnh tiêm khác đều nhíu mày.
Hỏa Dung càng cảm thán vạn phần, nói:
– Thiên Tu à. Thiên Tu à. Ngươi đang gian lận vì đồ nhi của ngươi đó, không ngờ ngươi lại luyện chế pháp bảo mà còn không phải pháp bảo bình thường, chỉ sợ là đã đạt đến Địa giai trung phẩm. Điều này sẽ khiến cho mấy vị phong chủ khác nghĩ như thế nào.
Hắn thân là trưởng lão công chính, công bình nhất ở trong tông môn, cho nên cực kỳ phản cảm đối với loại hành vi trơ trẽn này. Hắn thấy cạnh tranh giữa các đệ tử, hẳn là nên công bằng, các trưởng lão không nên nhúng tay.
Thế nhưng mà Thiên Tu thì hay rồi. Lấy hết toàn bộ tài sản ra, nện ở trên người tên đồ đệ này. Như vậy sau này mấy phong chủ khác làm sao còn có thể so đấu cùng Lâm Phàm được.
Chuyện này giống như là hai người đều có thành tích học tập rất tốt, muốn cùng phấn đấu xem về sau ai có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng mà một người chỉ có 200,000 đồng, còn một người trực tiếp có mấy trăm triệu tiền vốn.
Hoàn toàn không có cách nào so sánh được.
Lúc này, năm ngón tay của Thiên Tu lại vồ lấy, nhấc cánh tay màu xanh kia lên và nói:
– Giáo Vương, ngươi cũng cống hiến cho đồ nhi của ta đi.
Râu dài quấn quanh ở trên cánh tay tiêu tán. Dù không có bất kỳ cái gì áp chế nữa, nhưng mà cánh tay màu xanh kia cũng không nhúc nhích giống như là không có khí tức vậy.
– Hừ, gan nhỏ như chuột. Ngươi còn không bằng Hộ Giáo Pháp Vương, cấp dưới của ngươi.
Thiên Tu hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng lấy sức mạnh cường hãn đánh vỡ cánh tay màu xanh này, sau đó ném vào bên trong Thiên Hỏa.
Lâm Phàm mở to hai mắt. Hắn cảm giác Lang Nha bổng cùng cái chảo sau khi luyện thành, tuyệt đối sẽ càng thêm cường đại.
– Ngưng!
Thiên Tu chợt quát một tiếng.
Hư không nổ vang. Sấm sét lấp lóe, nhanh chóng đánh lên trên Thiên Hỏa tựa như là đang trợ giúp Thiên Tu rèn luyện hai pháp bảo này vậy.
Ông!
Gợn sóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
– Tốt.
Thiên Tu nhẹ nhàng thở ra. Trên trán của ông vậy mà chảy xuống một giọt mồ hôi.
Lâm Phàm nhanh chóng đi ra từ bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh, tay mắt lanh lẹ, nói:
– Lão sư, đồ nhi lau mồ hôi cho người. Lão sư vất vả rồi.
Thiên Tu cảm thấy rất vui mừng, cười.
– Không sao, vi sư nói cho ngươi. Luyện chế pháp bảo đối với vi sư cũng chỉ là chuyện đưa tay là làm được mà thôi. Nhớ năm đó, vi sư một tay chống trời, luyện chế 18 pháp bảo khiến cho thế nhân khiếp sợ, được mệnh danh là Luyện khí sư đứng đầu của Viêm Hoa tông. Nếu như không phải một lòng trầm mê tu luyện, thế gian không người có thể so sánh được với vi sư.
Lâm Phàm gật đầu, thuận theo ý tứ của lão sư mà liên tục vỗ mông ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận