Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 252: Đột phá thì cứ đột phá, còn khoe khoang cái gì

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Tâm thần thoát ly Lang Nha bổng, Lâm Phàm đúng là không ngờ sẽ có chuyện như thế.
Nhưng vì nghiệm chứng suy nghĩ của mình, hắn vội vã rời khỏi mật thất, hóa thành một vệt sáng bay đến ngọn núi của lão sư.
Thế nhưng mà khi hắn hỏi thăm lão sư về những chuyện có quan hệ với việc vừa mới phát sinh, câu trả lời của lão sư lại khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Lão sư nói Lực Lượng Pháp Tắc hoàn toàn không có linh trí, có cũng chỉ là sức mạnh hủy diệt vô cùng vô tận, nhất định phải vận dụng thiên địa chi lực mới có thể hàng phục, dung nạp vào trong cơ thể mới có thể lĩnh ngộ pháp tắc.
Lâm Phàm nói tình huống mà mình vừa gặp nhưng cuối cùng lại có kết quả là lão sư đặt bàn tay lên trên trán của hắn.
– Đồ nhi, tu luyện không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến. Nhìn xem! Bây giờ ngươi cũng đã xuất hiện ảo giác rồi.
Lão sư đã nói như vậy, hắn cũng không muốn nói thêm cái gì khác. Vốn dĩ là hắn còn định mang lão sư đến chỗ hắn gặp được Lực Lượng Pháp Tắc, để lão sư có thể lĩnh ngộ pháp tắc ở cấp độ càng sâu hơn, nhưng mà bây giờ nhìn lại, lão sư lại không tin tưởng hắn.
Điều này khiến cho hắn cảm thấy rất thương tâm.
Sau khi rời khỏi ngọn núi của lão sư, Lâm Phàm nhanh chóng trở lại Vô Địch phong. Vốn hắn muốn đi thẳng về mật thất để tiếp tục tu luyện, nhưng đột nhiên hắn quay đầu, nhìn về hướng Vân Tiêu phong ở phương xa.
– Tốt! Không ngờ tên này lại sắp đột phá Thiên Cương cảnh rồi. Thật đúng là đủ cố gắng.
Nhưng hắn rất muốn nói cho dù Vân Tiêu đột phá đến Thiên Cương cảnh cũng không có bất kỳ tác dụng nào, hắn vẫn có thể dễ dàng trấn áp đối phương. Thế nhưng mà người ta cũng không đến chỗ hắn để gây chuyện, mình cũng không cần đả kích người như vậy.
Bây giờ tu vi của hắn vẫn chỉ là Địa Cương cảnh tầng chín, vẫn là đi tu luyện thôi, cố gắng tích lũy điểm khổ tu, chí ít là nên tích lũy đủ điểm khổ tu để đột phá đến Thiên Cương cảnh.
Nếu không một ngày nào đó, nội tình tích lũy đủ nhưng không có điểm khổ tu, vậy thì thật sự là quá hại người.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng đi vào mật thất, tiếp tục tu luyện.
Tu luyện mặc dù rất buồn tẻ, nhưng mà vừa nghĩ đến cảm giác thoải mái sau khi thực lực mạnh lên kia, hắn liền cảm thấy toàn thân tràn đầy động lực.
Phong chủ của Vô Địch phong bế quan.
Phong chủ của Vân Tiêu phong bế quan.
Trong những ngày này, người của hai bên đều ở vào trong tình trạng khẩn trương.
Các đệ tử của Vô Địch phong còn đang lo lắng rằng khi phong chủ của Vân Tiêu phong đột phá đến Thiên Cương cảnh, bọn họ có thể nhận chèn ép hay không? Nhưng mà nghĩ lại hẳn là không có khả năng, dù sao lão sư của Lâm sư huynh chính là Thiên Tu trưởng lão, Vân sư huynh dù sao vuốt mặt cũng phải nể mũi.
Còn về phần Vân Tiêu phong, những ngày này, ở trong tông môn, các đệ tử lúc nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. Khi Vân sư huynh đột phá đến Thiên Cương cảnh, tất cả mọi thứ đều sẽ biến hóa, không giống như là lúc trước.
Chỉ cần Vân sư huynh trở thành cường giả Thiên Cương cảnh, như vậy nhất định có thể lực ép chín vị phong chủ còn lại, trở thành người đứng đầu của thập phong.
Đột nhiên, có một ngày.
Bầu trời nguyên bản trong xanh đột nhiên phát sinh ba động, từng đám mây cuồn cuộn lao đến, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ ở phía trên không trung của Vân Tiêu phong.
Trong vòng xoáy, sấm sét du tẩu, khí tức cuồng bạo.
– Ha ha ha ha!
Một tiếng cười vang lên, vọng khắp toàn bộ tông môn.
– Hôm nay Vân Tiêu ta muốn đột phá Thiên Cương cảnh. Các vị đồng môn có thể đến đây quan sát.
Thanh âm của Vân Tiêu vang lên từ Vân Tiêu phong, truyền vào trong tai của mỗi một vị đệ tử.
Sưu sưu!
Vô số bóng người từ khắp các nơi trong tông môn xuất hiện, bay đến, đứng ở trong tông môn đại điện, nhìn về phía đỉnh núi ở phương xa kia.
– Vân Tiêu sư huynh muốn đột phá Thiên Cương cảnh rồi. Các ngươi nhìn cái vòng xoáy Thiên Cương kia xem. Thật là cường đại! Khoảng cách xa như vậy mà ta cũng có thể cảm nhận được áp lực cực lớn.
– Không ngờ trong mười vị phong chủ, Vân Tiêu sư huynh lại là người đầu tiên đột phá Thiên Cương cảnh, đây là phúc của Viêm Hoa tông chúng ta.
– Khí tức thật mạnh. Sức mạnh thật cường hãn. Địa Cương cảnh quả nhiên là không thể so sánh cùng Thiên Cương cảnh được. So với trước kia, thực lực của Vân sư huynh ít nhất phải cường đại thêm mấy chục lần.
– Đây là điều hiển nhiên. Sau khi đột phá Thiên Cương cảnh là người ta có thể dẫn động thiên địa chi lực. Đây chính là sức mạnh của Thương Thiên, những Địa Cương cảnh như chúng ta há lại có thể sánh được.
– Không biết Vô Địch phong Lâm sư huynh hiện giờ cảm thấy như thế nào? Chỉ sợ là sẽ rất đau đầu đi.
Các đệ tử châu đầu ghé tai thảo luận. Có đệ tử phải lui về phía xa vì bọn họ không chịu được loại khí tức cuồng bạo kia.
Một vài tên đệ tử nội môn nhất phẩm có tu vi Địa Cương cảnh tầng chín hâm mộ nhìn về phía Vân Tiêu phong ở phương xa. Bọn họ một mực kẹt tại cửa ải này, không có cách nào tiến bộ. Nếu như có thể trở thành cường giả Thiên Cương cảnh, bọn họ cũng có thể thay thế một vị phong chủ, trở thành tồn tại được các đệ tử khác kính ngưỡng.
Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ đều kẹt tại cửa ải này, không có cách nào tiến lên.
Chỗ sâu trong tông môn, tông chủ cùng toàn bộ trưởng lão đều đi ra xem.
Trên mặt của Khô Mộc nở nụ cười, nói:
– Không sai! Không sai! Tích lũy rất hùng hậu, tu vi đã viên mãn, trạng thái lúc này của Vân Tiêu có thể nói là không tỳ vết. Ở thời điểm này đột phá Thiên Cương cảnh mới có thể trở thành người mạnh nhất.
Tông chủ chắp tay sau lưng, ánh mắt hiện lên ý cười. Đệ tử trong tông môn có thể trở thành cường giả Thiên Cương cảnh, thân là tông chủ, hắn tự nhiên cũng rất vui mừng. Chuyện này cũng chứng minh Viêm Hoa tông cũng không thua kém bất cứ tông môn nào. Có được ví dụ này tinh thần của các đệ tử sẽ thêm phấn chấn, tông môn sẽ càng ngày càng cường đại, thịnh vượng.
Vân Tiêu phong.
Vân Tiêu ngồi xếp bằng, tóc dài bay múa, hai tay kết ấn. Sức mạnh trong cơ thể cũng không còn cách nào áp chế, triệt để bạo phát ra.
Khuôn mặt của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng mà trong nội tâm lại vô cùng hưng phấn. Cuối cùng đã tới ngày hôm nay.
Thiên Cương cảnh là cảnh giới mà hắn tha thiết ước mơ.
Thậm chí, hắn đang nghĩ trong thế hệ này của Viêm Hoa tông, mình có lẽ là người đầu tiên đột phá Thiên Cương cảnh đi. Hơn nữa bởi vì hắn đột phá Thiên Cương cảnh dưới trạng thái viên mãn nhất cho nên hắn có thể còn cường đại hơn cả cường giả Thiên Cương cảnh tầng hai.
Khi nhìn về phía Vô Địch phong, trong mắt của hắn lóe ra chiến ý dạt dào.
Chỉ cần đột phá đến Thiên Cương cảnh, hắn có thể lực áp phong chủ Vô Địch phong, trở thành người đứng đầu của thập phong.
Lập tức, chung quanh thân thể của Vân Tiêu, rất nhiều loại sức mạnh bạo phát ra, hình thành các loại hư ảnh tương ứng với các công pháp mà hắn tu luyện, sau đó những hư ảnh đột nhiên bay lên trên không trung, hòa mình vào vòng xoáy Thiên Cương.
Ở phương xa, Khô Mộc trưởng lão gật đầu, nói:
– Không sai! Không sai! Công pháp tu luyện đều rất cao cấp, hơn nữa đều đạt đến cấp độ cực hạn.Xem ra sau khi Vân Tiêu đột phá đến Thiên Cương cảnh, thực lực sẽ cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn không thể coi thường.
Cát Luyện sững sờ, nói:
– Vân Tiêu vậy mà lại tu luyện Ngũ Khí Hóa Thiên Tự Tại Pháp.
Khô Mộc cười gật đầu, nói:
– Ừm, chính là môn công pháp này. Môn công pháp này là do Vân Tiêu đạt được từ trong bí cảnh. Hơn 200 năm trước, môn công pháp này thế nhưng mà đã vang danh thiên hạ vì là công pháp chủ tu của một vị Bán Thần.
Một bức đồ án đại biểu cho một môn công pháp.
Quyền pháp, đao pháp, chưởng pháp,… các loại công pháp cường hãn bạo phát ra, sau đó nổi bồng bềnh giữa không trung và không ngừng dung hợp.
Thiên Tu cũng đến xem lễ, ánh mắt như là nhìn thấu hết thảy, nói:
– Khô Mộc, ngươi đưa sinh mệnh nguyên lực mà ngọn núi kia của ngươi tích lũy trong mười năm cho Vân Tiêu. Thật đúng là đại thủ bút.
– Ha ha.
Khô Mộc cười, nói:
– Có là gì đâu? Vân Tiêu này là đệ tử có thiên phú cực cao, giờ lại có thêm sinh mệnh nguyên lực của ta, có thể làm cho Thiên Cương Chân Thân càng thêm vững chắc, đồng thời bù đắp thiếu hụt của bản thân. Trước kia, không phải là ta không muốn cho ngươi, mà là muốn giữ lại cho Vân Tiêu.
Thiên Tu vuốt râu dài, nói:
– Ừm. Thật là không tệ! So với khi ngươi đột phá Thiên Cương cảnh, Vân Tiêu còn viên mãn hơn. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, muốn tu luyện đến cảnh giới siêu việt ngươi đúng là không có bất cứ vấn đề gì. Chẳng qua nếu như có thể lại cô đọng thêm mười hay hai mươi năm nữa, mới đột phá Thiên Cương cảnh, nói không chừng cũng chỉ chênh lệch một chút so với ta trước kia.
Khô Mộc quay đầu nhìn về phía Thiên Tu, từ tốn nói:
– Có thể so sánh với ngươi sao? Năm đó ngươi thế nhưng mà kém chút nữa là khiến cho Viêm Hoa tông diệt môn rồi.
Thiên Tu cười cười, không nói thêm gì nữa.
Mà lúc này, không gian vang lên một tiếng quát lớn.
– Thiên Cương Chân Thân.
– Ngưng!
Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng đánh vào trên đỉnh núi của Vân Tiêu phong. Vân Tiêu bị cột sáng này bao phủ mà sau lưng của hắn đột nhiên có một hư ảnh xuất hiện. Hư ảnh này mặc trường bào màu trắng, tay cầm quạt giấy. Lấy Vân Tiêu làm trung tâm khuếch tán ra, thiên địa chi lực mênh mông, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Thiên Cương chi lực bên trong phạm vi của Viêm Hoa tông nhanh chóng bị rút lấy sạch sẽ, rót vào trong hư ảnh kia.
Mà được Thiên Cương chi lực bổ sung, hư ảnh kia không ngừng ngưng tụ thành thực chất. Khí tức cũng càng ngày càng mạnh. Ánh sáng màu trắng như là tấm lụa bao phủ bốn phương tám hướng.
Trong chốc lát.
Cơn gió mạnh cường đại đột nhiên khuếch tán ra đến. Gió mạnh đến mức làm cho một số đệ tử có cảm giác đứng không vững.
Mà cơn gió mạnh này giống như là vòi rồng vậy, không ngừng lớn mạnh, khuếch tán về phía các ngọn núi ở xung quanh.
Một số đệ tử nội môn nhất phẩm nhìn thấy cảnh này, không khỏi sợ hãi thán phục.
– Đột phá đến Thiên Cương cảnh vậy mà tạo thành uy thế cường đại như thế, nội tình của Vân Tiêu sư huynh chỉ sợ đã được tích lũy đến trình độ viên mãn rồi. Còn cả Thiên Cương Chân Thân kia nữa, hấp thu nhiều Thiên Cương chi lực như thế, lại còn có vẻ chưa bão hòa, không biết sẽ cường đại đến mức nào.
Phương xa, khu vực ảnh hưởng của gió lốc cương khí kia còn đang không ngừng mở rộng. Khi nó chạm đến mấy ngọn núi, bên trên những ngọn núi kia đột nhiên xuất hiện một màn sáng bao phủ lại. Đây chính là hộ sơn đại trận, bảo hộ ngọn núi tránh khỏi sự phá hủy của gió lốc.
– Không sai, khí thế kia rất không tệ. Nhìn cảnh tượng này, sau khi Vân Tiêu trở thành cường giả Thiên Cương cảnh, thực lực sẽ rất cường đại, e rằng có thể tương đương với một số cường giả Thiên Cương cảnh tầng hai phổ thông.
Khô Mộc trưởng lão gật đầu cười nói, cảm thấy rất hài lòng, Vân Tiêu tạo thành uy thế như vậy không hề khiến cho ông cảm thấy phẫn nộ, ngược lại nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng tươi.
Cát Luyện mỉm cười, nói:
– Thiên Tu, Vô Địch phong kia chính là ngọn núi của đồ nhi bảo bối của ngươi đó. Ngươi không đi hỗ trợ hắn ngăn trở gió lốc cương khí này sao? Nếu như cứ để như thế này, sợ rằng Vô Địch phong sẽ hư hao đó.
Những trưởng lão còn lại đều biết chuyện xảy ra ở Vô Địch phong lúc trước.
Lâm Phàm không hề cho Vân Tiêu mặt mũi mà vẫn trừng phạt Vương Thánh Khang, dẫn đến hắn bị mất mặt ở trước mặt đông đảo đệ tử.
Hiện tại Vân Tiêu đã đột phá Thiên Cương cảnh cho nên hắn muốn tìm lại thể diện. Nhưng hắn cũng không ra tay, mà lấy khí thế đột phá tạo thành áp lực cho đối phương, muốn cho đối phương minh bạch chênh lệch giữa Thiên Cương cảnh cùng Địa Cương cảnh đến cùng là như thế nào, đồng thời cũng hy vọng có thể gây dựng lại uy vọng của mình tại tông môn.
Vân Tiêu phong.
Vân Tiêu cảm nhận được sức mạnh bàng bạc trong cơ thể, kém chút nữa là lớn tiếng bật cười, nhưng hắn lại cố gắng nhịn xuống sự hưng phấn ở trong lòng, không ngừng hấp thu Thiên Cương chi lực. Hắn cảm giác được bản thân có thể câu thông rồi hình thành liên kết cùng thiên địa.
Khi đối đầu với địch nhân dưới Thiên Cương cảnh, hắn chỉ cần mượn dùng thiên địa chi lực là có thể cách không trấn áp.
Chuyện này tạo thành khác biệt to lớn khi vẫn còn là Địa Cương cảnh.
Hoặc là nói chênh lệch một trời một vực cũng không đủ.
Hiện tại, cho dù cùng chiến đấu với mười người, trăm người tương đương với mình lúc trước thì mình cũng đều có thể trong nháy mắt dùng thiên địa chi lực nghiền ép, trấn áp, hoàn toàn không có bất kỳ cái khả năng gì so sánh.
Mà đây còn là thực lực khi hắn chưa củng cố cảnh giới.
Hắn mặc cho gió lốc bằng cương khí đánh tới, chính là muốn để vị phong chủ của Vô Địch phong kia biết rõ sau khi mình đột phá Thiên Cương cảnh là cường đại đến mức nào.
– Lâm Phàm, trước kia ngươi cùng ta là ngang hàng nhưng mà hiện tại, ta đã là Thiên Nhân ở trên trời. Ở trong mắt ta, ngươi hiện tại cũng chỉ là phàm nhân mà thôi, trấn áp ngươi cũng là một việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà sau khi đột phá Thiên Cương cảnh, hắn cũng đã không có tâm tình chiến đấu cùng Địa Cương cảnh, cảm giác con đường sau này của hắn chính là Thiên Lộ.
Giờ khắc này, tâm thái của Vân Tiêu đã thăng hoa, rõ ràng đã có sự khác biệt cực lớn với trước kia.
Toàn thân run lên, một sức mạnh càng thêm cường đại bạo phát ra.
Mấy người Vương Thánh Khang quỳ một chân trên đất, cực kỳ hưng phấn.
Vân sư huynh rốt cục đã đột phá đến Thiên Cương cảnh.
Vô Địch phong.
Các đệ tử nhìn thấy cơn gió lốc to lớn từ phương xa, không ngừng cuốn tới, lập tức hốt hoảng.
– Không tốt! Cơn gió lốc kia đánh tới.
Mà lúc các đệ tử đều đang hoảng hốt.
Một thanh âm từ trong mật thất truyền ra.
– Vân Tiêu, ngươi đột phá thì cứ đột phá, khoe khoang ở trước mặt ta làm gì? Có phải là muốn bị đánh hay không?
Vừa dứt lời.
Từ trên Vô Địch phong, một khí tức kinh khủng bạo phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận