Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 255: Chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Mấy người tông chủ, trưởng lão rời khỏi, trở lại chỗ sâu trong tông môn, hoặc là trở lại ngọn núi của mình tiếp tục bế quan tiềm tu.
– Đa tạ Lâm sư huynh.
Đạo Thiên Vương đứng dậy, ôm quyền cảm tạ. Hắn đúng là không ngờ vị phong chủ của Vô Địch phong này sẽ giúp hắn nói chuyện.
Hắn thân là phong chủ của Thiên Vương phong, tự nhiên biết quy củ tông môn. Mặc dù không có quy định rõ ràng nhưng muốn để tông chủ cùng các trưởng lão đồng ý là chuyện rất khó, rất khó.
Nhưng cũng may, mọi chuyện đều đã được giải quyết.
– Không cần, đều là sư huynh đệ đồng tông, đệ muội nếu là Thiên Yêu Hồ tộc, như vậy về sau, ta cũng sẽ không làm khó Thiên Yêu Hồ tộc.
Lâm Phàm khoát tay nói.
Niềm vui thú trong khoảng thời gian này của hắn chính là chém yêu thú, kiếm điểm tích lũy.
Bây giờ, thê tử của Đạo Thiên Vương lại là Thiên Yêu Hồ tộc. Như vậy sau này, khi chém yêu thú, mình cũng phải chú ý một chút, cũng không thể chém cả người nhà thê tử của Đạo Thiên Vương.
Hơn nữa nếu không có chú ý, tiện đường làm thịt luôn cả thê tử của hắn, vậy thì thật sự là xảy ra đại sự.
Đạo Thiên Vương cảm giác vị phong chủ của Vô Địch phong ở trước mặt này đang chiếm tiện nghi của hắn.
Cái tiếng ‘đệ muội’ kia kêu thật đúng là vô cùng thuận miệng.
Vậy mình còn không phải gọi đối phương là Lâm sư huynh hay sao?
Nguyên bản lần này, hắn trở về tông môn chủ yếu là vì hai chuyện. Đầu tiên chính là bởi vì đã đột phá đến Thiên Cương cảnh, hắn muốn lực áp mấy phong chủ khác, trở thành người đứng đầu của thập phong.
Chuyện thứ hai chính là báo cho tông môn về việc của Mị nhi.
Bây giờ xem ra, chuyện thứ hai đã hoàn tất một cách viên mãn nhưng mà còn chuyện thứ nhất, tạm thời vẫn là đừng suy nghĩ đến nữa, hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực của vị phong chủ của Vô Địch phong này. Người này chiến lực ngập trời, sức mạnh kinh khủng tuyệt không phải là người như hắn có khả năng so sánh.
– Lâm… Lâm sư huynh, đây là một gốc Tử Ngọc Tiên Đằng, thiên tài địa bảo mà ta phát hiện ở trong hiểm địa. Nếu trồng nó ở trên ngọn núi của mình, có thể cải biến thổ nhưỡng ở trên ngọn núi, có được các loại công hiệu khác biệt. Hôm nay, ta liền đưa cho sư huynh.
Đạo Thiên Vương lật bàn tay một cái, một viên hạt giống đã nảy mầm non nằm ở trong lòng bàn tay.
Tử Ngọc Tiên Đằng này đúng là một bảo vật có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Lâm Phàm cũng không coi trọng những đồ chơi này. Nhưng nghe được lời nói này của Đạo Thiên Vương, tâm tình cũng không khỏi vui sướng. Xem ra là tên này cũng biết mình cường đại, cho nên muốn nhận mình làm lão đại.
Bởi vậy, hắn cũng không hề khách khí, nhanh chóng cầm lấy hạt giống Tử Ngọc Tiên Đằng này, để vào trong nhẫn trữ vật.
– Vậy ta cũng đa tạ Đạo sư đệ. Hiện tại sư huynh tạm thời không có thứ gì để đưa cho sư đệ cả. Nhưng mà sư đệ yên tâm, chờ qua một thời gian ngắn nữa, sư huynh đi ra ngoài một chuyến, khẳng định sẽ có lễ vật đưa cho sư đệ.
Lâm Phàm kiểm tra nhẫn trữ vật một chút, tâm cũng cảm thấy thật lạnh. Bên trong cũng không có đồ vật cao cấp gì.
Đạo Thiên Vương vội vàng khoát tay, nói:
– Không cần! Không cần đâu! Đây chỉ là do sư đệ cảm kích sư huynh mới vừa rồi giúp ta nói chuyện. Chờ ngày sau, Mị Nhi hoá hình, chúng ta sẽ cùng nhau đến cảm tạ sư huynh.
– Không được. Thân là sư huynh, ta cũng không thể lấy không lễ vật của sư đệ được. Chờ ta đi ra ngoài một chuyến, ngày sau trở về khẳng định sẽ bù lại cho sư đệ.
Lâm Phàm khoát tay nói.
– Sư đệ, sư huynh cáo từ trước. Chờ lần sau, chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện một chút. Còn về chuyện kia, sư đệ không cần để trong lòng. Thân là sư huynh đệ đồng tông, chúng ta tự nhiên cần giúp đỡ cho nhau.
– Sư huynh nói rất đúng.
Đạo Thiên Vương gật đầu. Hắn rất đồng ý với lời nói này của Lâm Phàm. Mặc dù là phong chủ Thiên Vương phong, nhưng mà đối với các đệ tử trong tông môn, hắn cũng đều đối xử như nhau.
Nhất là bây giờ đã có được tình yêu cho nên hắn cũng không có xem trọng việc tranh đoạt quyền lợi như là ở dĩ vãng.
Lúc này, hắn đang tính nếu như về sau không làm phong chủ nữa thì hắn có lẽ sẽ trở thành một trưởng lão.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm lật bàn tay một cái. Hạt giống Tử Ngọc Tiên Đằng xuất hiện ở trong tay. Sau đó, hắn quăng hạt giống về phía ngọn núi của mình. Hạt giống này nhanh chóng bám rễ sinh chồi. Từ bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh, hắn múc một bầu nước suối, nhanh chóng tưới lên trên mầm non mới mọc kia.
Tử Ngọc Tiên Đằng nhanh chóng lớn lên. Vô số sợi dây leo màu tím giống như là xúc giác vậy dũng mãnh lao tới bốn phương tám hướng, leo lên và quấn quanh ở trên Vô Địch phong.
Sau đó, tốc độ sinh trưởng của Tử Ngọc Tiên Đằng dần dần chậm chạp. Sau nửa canh giờ, Tử Ngọc Tiên Đằng rốt cuộc dừng lại, không sinh trưởng nữa.
– Thú vị! Tử Ngọc Tiên Đằng này thật đúng là một bảo vật bất phàm.
Hắn phát hiện thổ nhưỡng ở trên Vô Địch phong hoàn toàn chính xác là có phát sinh biến hóa rõ ràng. Thổ nhưỡng trồng trọt thảo dược giống như là được tăng cường thêm một loại sức sống nào đó vậy. Thảo dược đã trồng kia hiện giờ tràn đầy sinh cơ, khác biệt cực lớn với lúc trước.
Đúng là không biết, sau khi Tử Ngọc Tiên Đằng này hoàn toàn trưởng thành sẽ phát sinh cảnh tượng như thế nào.
Nhưng để Lâm Phàm cảm thấy nghi hoặc chính là mình cũng đã đi qua mấy cái hiểm địa, làm sao lại chưa từng gặp qua những bảo bối như thế này.
Không khoa học, rất không khoa học.
– Sư huynh, đây là cái gì?
Lã Khải Minh cảm nhận được Vô Địch phong phát sinh biến hóa, vội vã chạy tới hỏi thăm.
Khi nhìn thấy những sợi dây leo màu tím kia, hắn cũng giật nảy mình.
Lâm Phàm cười nói:
– Sư đệ, không có việc gì đâu. Đây là Tử Ngọc Tiên Đằng do Đạo Thiên Vương Đạo sư đệ đưa tặng, có thể cải biến thổ nhưỡng của Vô Địch phong.
– Nha.
Lã Khải Minh chưa thấy qua đồ vật cao cấp như vậy, sau đó gật đầu, nói:
– Lâm sư huynh, viêc báo danh cho thi đấu đã không sai biệt lắm, chỉ cần thêm một đoạn thời gian là có thể chỉnh lý tốt.
– Ha ha.
Lâm Phàm cười, nói:
– Có Lã sư đệ làm việc là ta yên tâm rồi. Nếu có chuyện gì thì sư đệ cứ đi tìm những vị trưởng lão quản sự ở trong tông kia, bọn họ sẽ giúp ngươi giải quyết.
Đa số trưởng lão ở trong tông đều từng là đệ tử nội môn, có người là Địa Cương cảnh, cũng có người là Thiên Cương cảnh. Bọn họ tự cảm thấy tiềm lực của bản thân đã hao hết, bởi vậy xin trở thành trưởng lão, phụ trách việc vặt to to nhỏ nhỏ ở trong tông.
Mà Lâm Phàm hiện tại là phong chủ của Vô Địch phong, càng lực áp mấy vị phong chủ còn lại. Cho nên nếu như Vô Địch phong có chuyện gì, bọn họ bình thường cũng sẽ không từ chối. Chút thể diện này bọn họ vẫn sẽ cho hắn.
– Vâng.
Lã Khải Minh gật đầu, hắn đã quyết định, tạm thời từ bỏ việc đề thăng tu vi, cố gắng quản lý Vô Địch phong. Về phần trách nhiệm thủ vệ ngọn núi, hắn cũng giao cho mấy người Trương Long.
Nếu như người người đều tu luyện như vậy việc quản lý Vô Địch phong nên giao cho người nào đây.
Hắn rất coi trọng Vô Địch phong cho nên cũng không muốn Vô Địch phong xuất hiện bất kỳ biến cố gì.
Lâm Phàm nói rõ ràng tất cả chuyện, sau đó lập tức đi bế quan. Nửa tháng nữa chính là thời gian tổ chức thi đấu. Trước lúc đó, hắn cũng không chuẩn bị ra ngoài. Hắn còn đang phải suy nghĩ xem sau khi thi đấu kết thúc hắn nên đi kiếm thêm điểm tích lũy hay là đi tìm kiếm Thiên Thần giáo kia quần nhau một phen, quan sát xem đến cùng nó là tổ chức gì.
Trong mật thất.
– Trải qua hơn mười ngày tu luyện, điểm khổ tu đã đến mức độ này sao?
Điểm khổ tu: 8 094 450.
Sau đó, hắn ngồi xếp bằng, tiếp tục tiến hành tu luyện. Điểm khổ tu mặc dù cũng dễ dàng thu hoạch nhưng mà cần tiêu hao thời gian. Chỉ là không biết từ Địa Cương cảnh tầng chín đột phá đến Thiên Cương cảnh, hắn sẽ cần bao nhiêu điểm khổ tu đây.
Dựa theo tốc độ tăng như lúc trước, có lẽ khoảng 9 000 000 là đủ rồi.
Hai ngày khổ tu.
Điểm khổ tu tăng trưởng đến 9 000 000.
Nhưng mà kí hiệu (+) ở phía sau vẫn còn là màu xám, hiển nhiên là còn chưa đủ, cho nên hắn cũng mặc kệ, quyết định tiếp tục tu luyện, mãi cho đến thi đấu mới thôi.
Mười ngày trôi qua nhanh chóng.
Kí hiệu (+) đã sớm lóe sáng. Hiện tại, hắn chỉ cần ấn một cái là có thể đột phá Thiên Cương cảnh. Nhưng hắn cũng sẽ không ngốc mà đột phá tu vi vào lúc này. Nếu như bây giờ đột phá, vậy thì hắn cũng không phải là Thiên Cương mạnh nhất.
Hắn đã nghĩ kỹ lúc trước, khi đột phá, hắn cũng đều tích lũy nội tình đến đỉnh phong sau đó mới đột phá. Như vậy lần này, hắn cũng muốn tích lũy đến đỉnh phong bên trong đỉnh phong mới đột phá để trở thành Thiên Cương mạnh nhất.
Điểm khổ tu: 15 352 050.
Hơn mười lăm triệu điểm khổ tu là một con số cực kỳ khổng lồ, nhưng cũng chỉ đủ cho tu vi của hắn tăng từ Địa Cương cảnh tầng chín lên tới Thiên Cương cảnh tầng một mà thôi.
Hắn muốn thử rút thưởng một chút, nếu như có thể rút trúng Sáng Tạo Chỉ Nam cấp bậc Địa giai vậy thì mới thật là ngon.
Nhưng mà khả năng này đúng là hơi thấp hoặc có thể nói là không có khả năng này xảy ra.
Cũng không biết phẩm giai của hệ thống rút thưởng này đến khi nào mới có thể thăng cấp.
Hiện tại Thanh Đồng, Bạch Ngân đã không đủ, không thể thỏa mãn mình rồi.
Ở bên ngoài mật thất.
Lã Khải Minh đã chờ đợi hồi lâu. Khi nhìn thấy Lâm Phàm đi ra, hắn lập tức chạy tới, nói:
– Sư huynh, thi đấu lập tức muốn bắt đầu rồi. Ngài cũng không nên chậm trễ nữa.
– Ừm.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó nhìn về phía quảng trường ở phương xa. Nơi đó đã có rất nhiều đệ tử tụ tập từ sớm. Hắn nói:
– Đi, đi thôi.
Trên quảng trường.
Một đám đệ tử vẫn đang tụ tập, hưng phấn thảo luận.
– Rốt cục cũng đã đợi được đến ngày này. Trong khoảng thời gian này, ta đã liều mạng tu luyện, còn tu luyện một môn công pháp Huyền giai hạ phẩm đến cảnh giới đại thành. Lần này ta cam đoan nhất định có thể đi vào top 500.
– Ha ha, ngươi muốn xông vào top 500 nhưng mà ta cũng sẽ không để ngươi được như ý.
Những câu này đều là thảo luận của đệ tử nội môn tam phẩm.
Không chỉ đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn cũng cảm thấy rất hưng phấn. Trước kia tông môn cũng có tổ chức qua loại thi đấu tranh tài này, nhưng mà sau khi cử hành mấy lần thì không có tổ chức tiếp nữa.
Trong đó có một nguyên nhân là bởi vì thi đấu khiến cho rất nhiều sư huynh đệ kết thù, còn có một nguyên nhân chính là thực lực kinh tế của tông môn không theo kịp xu thế. Ban thưởng quá ít khiến cho rất nhiều đệ tử đều không có hứng thú với việc thi đấu.
Nhưng mà lần này thì khác, phần thưởng mà Lâm sư huynh lấy ra thật sự là quá phong phú khiến cho bọn họ cực kỳ chờ mong.
– Các ngươi nhìn kìa. Lâm sư huynh tới.
Đúng lúc này, có mấy đệ tử chỉ về phía xa. Chỉ thấy Lâm sư huynh chân đạp hư không nhanh chóng đi đến, sau đó đáp xuống chỗ chủ vị trên đài cao và không hề do dự ngồi xuống.
– Tham kiến Lâm sư huynh.
Các đệ tử chờ ở phía dưới nhìn người tới, ôm quyền cao giọng nói.
Thanh âm to như là sóng lớn vậy, một tầng lại một tầng khuấy động lên.
Lâm Phàm hài lòng gật đầu, nói:
– Các vị sư đệ, hôm nay mọi người sẽ phải cố gắng thật nhiều. Hi vọng các ngươi có thể lấy ra toàn bộ thực lực của các ngươi. Đoạt được xếp hạng thì cũng tốt nhưng mà các ngươi phải nhớ kỹ. Kết quả cố nhiên trọng yếu, nhưng quá trình càng quan trọng hơn. Ta tổ chức thi đấu là để mọi người giao lưu hoc hỏi từ đó tìm cách tiến bộ. Tất cả những chuyện ác ý tổn thương sẽ bị nghiêm trị.
– Vâng.
Các đệ tử đồng thanh nói. Bọn họ cảm giác Lâm sư huynh nói chuyện không giống với người khác.
Lúc này, từ bên trong Thiên Vương phong có một bóng người bay tới.
Người tới chính là Đạo Thiên Vương. Hắn nói:
– Lâm sư huynh, sư đệ có thể quan sát lần so tài này hay không?
Lâm Phàm cười to, nói:
– Đạo sư đệ khách khí, mời ngồi.
– Tham kiến Đạo sư huynh.
Các đệ tử ở dưới đài không ngờ Đạo sư huynh cũng tới. Hơn nữa nhìn qua, Đạo sư huynh có quan hệ rất tốt với Lâm sư huynh, còn gọi Lâm sư huynh là sư huynh. Đây chẳng phải là nói rõ Đạo sư huynh đã cam bái hạ phong hay sao?
Đây cũng là chuyện chưa từng xảy ra.
Dù là Quân Vô Thiên đã từng lực áp chín vị phong chủ nhưng cũng không thể ép bất kỳ ai trong chín người phải cúi đầu nhận thua.
Mà đúng lúc này, từ bên trong Vân Tiêu phong cũng có một bóng người bay tới.
Vân Tiêu đạp không mà đến, sắc mặt bình tĩnh vẫn có vẻ tự tin như là bình thường vậy.
Lần so tài này, Vân Tiêu cũng muốn quan sát.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua Vân Tiêu rồi cười. Hắn không ngờ Vân Tiêu đã có thể tỉnh ngộ từ trong chiến bại nhanh như vậy, hơn nữa nhìn qua khí thế lúc này, xem ra tên này đã càng mạnh mẽ hơn.
– Xin mời.
Vân Tiêu ngồi ở bên cạnh, sau đó nói khẽ:
– Bại qua một lần cũng không tính là gì, sau này ta sẽ còn khiêu chiến ngươi.
– Không sao, chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi.
Lâm Phàm cười. Chỉ là hắn cũng đang nghĩ, tên Vân Tiêu này có thể tiếp nhận mấy lần thất bại đây. Nếu như cuối cùng bị mình đánh cho sụp đổ thì cũng không phải là điều mà hắn muốn nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận