Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 264: Bắt hắn lại, để ta tới

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– A a a!
Nhìn thấy môn hạ đệ tử bị Lang Nha bổng to lớn kia nện thành bánh thịt, trưởng lão của Tượng Thần tông tức giận, hổn hển gào thét.
Hắn không ngờ đối phương vậy mà hèn hạ, vô sỉ như thế, lấy lớn hiếp nhỏ. Môn hạ đệ tử hoàn toàn không hề có năng lực để mà ngăn cản.
Địa Cương cảnh tầng ba bị một bổng đập chết.
Cho dù là Địa Cương cảnh tầng bảy cũng bị một bổng đập chết.
Các đệ tử đều được đối xử như nhau, không có gì khác biệt. Ở dưới một bổng này, tất cả đều bị nện đến thịt nát xương tan, thậm chí máu thịt cùng bùn đất cũng đã trộn lại cùng với nhau, khó mà phân rõ.
– Lão tặc, đối thủ của ngươi hiện tại là ta. Phong chủ ở đây quan sát, vậy thì để ta trấn áp ngươi.
Kim Quyền quát lạnh. Dù vị trưởng lão này của Tượng Thần tông có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng sáu, hắn cũng không hề để vào trong mắt. Cảnh giới mặc dù giống nhau, nhưng mà về phương diện lĩnh ngộ đối với pháp tắc, hắn vượt qua đối phương rất nhiều.
– Các ngươi chết không yên lành.
Trưởng lão của Tượng Thần tông gào thét:
– Mật Tông vô thượng đại pháp, Phá Chướng Thiên Tượng Thuật.
Bò… Ò…!
Lập tức một tiếng voi rống vang lên, truyền khắp bốn phương. Sức mạnh mênh mông giống như là một dòng lũ đánh thẳng đến Kim Quyền.
Sắc mặt của Kim Quyền lạnh lùng. Lực Lượng Pháp Tắc hiện ra ở sau lưng. Hắn vươn tay.
– Nhật Nguyệt Trích Tinh!
Hai loại sức mạnh cực kỳ cường hãn va chạm khiến cho thiên địa giống như là kịch liệt đung đưa.
Các đệ tử trấn thủ tại thành Thanh Tự lúc này đang đưa mắt nhìn về phương xa. Bên kia mây gió khuấy động đất trời, tạo thành thiên địa dị tượng.
Nhìn thấy cảnh tượng nhật nguyệt tinh thần điên đảo, Trương Hằng kinh hãi nói:
– Đây là thần thông Nhật Nguyệt Trích Tinh của Kim trưởng lão. Hai người Lâm sư huynh chỉ sợ là đã giao thủ cùng người của Tượng Thần tông.
Các đệ tử của Thái Thản tông cực kỳ khiếp sợ, nói:
– Làm sao có thể, ở bên kia chính là nơi trú đóng của Tượng Thần tông, số lượng đệ tử đông đảo. Bên ta vẻn vẹn chỉ có hai người làm sao có thể đối mặt với thế công mênh mông kia.
Trương Hằng lắc đầu, không biết nói thế nào. Hắn biết đây là chuyện không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
Nhưng nhìn tình huống ở phương xa, hắn đã biết chiến đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
Giờ phút này, hẻm núi đã không còn là hẻm núi mà là vô số hố sâu tổ hợp lại thành một cái hố to lớn.
Lâm Phàm vung Lang Nha bổng lên, phía trên còn dính một chút máu thịt. Hắn nhấc ngón tay, Thiên Hà Vương Đỉnh xuất hiện, nước sông bay lên rửa sạch Lang Nha bổng.
Đối với binh khí, nhất định phải yêu thương quan tâm đến bọn chúng. Vừa rồi Lang nha bổng đã lập đại công, bây giờ, mình nhất định phải tẩy rửa sạch sẽ.
Trưởng lão của Tượng Thần tông nhìn thấy toàn bộ đệ tử ở đây đã bị đối phương chém, một búng máu ở trong miệng kém chút là phun ra. Giờ đối phương còn có lòng dạ thanh thản cọ rửa máu thịt dính ở trên binh khí càng làm cho hắn tức giận thêm cho nên hắn liên tục gầm thét.
Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ!
Lang Nha bổng đã khôi phục hình dạng nguyên bản. Lâm Phàm cẩn thận kiểm tra, cọ rửa cho sạch sẽ.
Ngẩng đầu, nhìn hai người chiến đấu ở trong hư không, Lâm Phàm nhíu mày, nói:
– Kim trưởng lão, nhanh chóng kết thúc đi. Ngài chơi hơi lâu rồi, chúng ta còn cần đi đến nơi khác nữa.
– Ha ha, Lâm phong chủ, chỉ là đã lâu ta không có chiến đấu cho nên mới muốn tôi luyện thần thông một chút mà thôi. Nhưng mà phong chủ đã nói như vậy, vậy thì ta cũng nhanh chóng kết thúc đây.
Kim Quyền cười lớn. Đối mặt với vị trưởng lão này của Tượng Thần tông, hắn càng ngày càng thành thạo điêu luyện tựa như là đang dùng đối phương để thí nghiệm thần thông mà mình mới tu thành.
Lâm Phàm đi vào trong hố sâu, nhíu chặt lông mày. Tất cả đều bị nện thành thịt vụn rồi, nhẫn trữ vật cũng khó tìm.
Lập tức, từ trên người của hắn, một khí tức bạo phát ra, bùn đất trong phương viên vài dặm bay lên. Ánh mắt nhanh chóng đảo qua, tìm kiếm, quan sát xem nhẫn trữ vật còn có tồn tại hay không?
Cũng đừng bảo bởi vì đợt oanh tạc vừa rồi của mình đã nghiền tất cả nhẫn trữ vật thành mảnh vỡ đó nha.
Cẩn thận nhìn một hồi, hắn có chút tiếc nuối, không ngờ nhẫn trữ vật thật sự là đã bị hủy diệt không còn gì.
Uỳnh!
Lúc này, trận chiến ở trên bầu trời phát sinh biến hóa.
Kim Quyền trưởng lão đánh ra một chiêu cường hãn dễ dàng trấn áp vị trưởng lão kia của Tượng Thần tông.
– A! Đáng giận! Ngươi không phải là người của Thái Thản tông, ngươi là người của Viêm Hoa tông.
Trưởng lão của Tượng Thần tông tức giận gào thét. Hắn không ngờ mình sẽ bị thua, nhưng mà hắn không thể chết ở chỗ này.
– A a a!
Một tiếng rống giận dữ vang lên. Chỉ thấy thân thể của trưởng lão Tượng Thần tông kia run run. Khí tức cuồng bạo, mất trật tự giống như là dải lụa khuếch tán ra. Từ lồng ngực của vị trưởng lão kia, hình xăm đầu voi thân người bay ra, nhanh chóng đánh tới Kim Quyền.
– Hừ! Không biết tự lượng sức mình.
Kim Quyền quát lạnh, vươn tay ra, trấn áp hư ảnh kia.
Nhìn thấy cảnh này, trưởng lão của Tượng Thần tông gào thét:
– Các ngươi chờ đó cho ta. Ta sẽ để các ngươi trả giá thật lớn.
Hắn biết mình không thể lưu lại ở chỗ này nữa. Mặc dù tu vi của hắn tương đương với đối phương nhưng mà người này lĩnh ngộ pháp tắc phải thâm sâu hơn hắn nhiều lắm.
Giờ khắc này, trưởng lão của Tượng Thần tông muốn chạy khỏi nơi đây. Nhưng mà khi hắn xoay người, hắn đột nhiên phát hiện ở phía này có một cái chảo màu đen to lớn như che nửa bầu trời đang dánh tới.
– Ngươi chạy được sao? Ta đã chờ ngươi thật lâu rồi.
Lâm Phàm vung cái chảo to lớn lên, đánh về phía trưởng lão của Tượng Thần tông. Hắn làm sao có thể để lão gia hỏa này rời khỏi được.
– Kim trưởng lão nhanh lên. Đừng lề mề!
Kim Quyền cũng nhanh chóng trấn áp hư ảnh đầu voi thân người rồi không có bất kỳ do dự, quang mang bao phủ lòng bàn tay, lực pháp tắc đánh thẳng về phía trưởng lão của Tượng Thần tông.
– Súc sinh! Các ngươi…
Nhìn thấy cảnh này, trưởng lão của Tượng Thần tông cảm thấy quá sợ hãi. Hắn không ngờ mình lại bị dồn đến đường chết. Hắn thấy mình đường đường là cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu, trưởng lão của Tượng Thần tông sao có thể chết tại nơi này.
– Ta muốn giết ngươi.
Giờ khắc này, trưởng lão của Tượng Thần tông hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm. Hắn trực tiếp không để ý đến đòn đánh của Kim Quyền mà lao về phía Lâm Phàm như muốn chém hắn cho hả dạ.
Lâm Phàm không hề lộ ra thần sắc sợ hãi. Hắn cũng muốn nhìn xem cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Uỳnh!
Một khí tức trùng thiên bạo phát ra. Thiên Mệnh Hà Đồ nhanh chóng bao phủ vị trưởng lão của Tượng Thần tông này lại.
Trong lúc nhất thời, Thiên Mệnh Hà Đồ vậy mà có thể thu trưởng lão của Tượng Thần tông vào bên trong họa cảnh.
Xoẹt!
– Đáng giận! Đáng giận!
Hai mắt của vị trưởng lão Tượng Thần tông này hóa thành màu đỏ hồng. Hai tay xé mở họa cảnh. Khi hắn chuẩn bị ra tay trấn áp Lâm Phàm thì đột nhiên cảm giác sau lưng có một sức mạnh kinh khủng đánh tới.
Ầm!
Một chưởng của Kim Quyền nhanh chóng đánh thẳng lên trên người của vị trưởng lão Tượng Thần tông kia. Lực pháp tắc cường hãn nhanh chóng xuyên qua thân thể vị trưởng lão của Tượng Thần tông này.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Vị trưởng lão này của Tượng Thần tông mặt vàng như màu đất, khí tức uể oải nhưng vẫn đang cố gắng giãy dụa.
– Lão tặc đi chết đi.
Kim Quyền tiếp tục đánh ra một chưởng.
Mà nhìn thấy cảnh này, Lâm Phàm lập tức quát:
– Kim trường lão, ngài chỉ cần trấn áp hắn lại thôi. Để ta tới giết.
Kim Quyền trưởng lão không biết Lâm phong chủ lại muốn làm gì, nhưng mà vẫn cắn răng, nhanh chóng quấn chặt lấy vị trưởng lão này của Tượng Thần tông, sau đó triệt để trấn áp hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phàm làm sao còn có thể chịu đựng. Hắn nhanh chóng lấy Lang Nha bổng ra và đập thẳng xuống đầu của vị trưởng lão Tượng Thần tông kia.
Ầm!
Vốn Lâm Phàm nghĩ một bổng đập xuống, cho dù là sắt thép rắn chắc cũng sẽ bị đập bẹp, huống hồ cái đầu của vị trưởng lão của Tượng Thần tông kia chỉ là máu thịt mà thôi. Vậy mà kết quả lại khiến cho Lâm Phàm choáng váng, dù máu vẫn chảy nhưng mà cũng chỉ như là một vết thương nhẹ mà thôi. Ánh mắt hung ác của vị trưởng lão Tượng Thần tông kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Hắn tức giận gào thét, tựa như là muốn giết Lâm Phàm.
Nhìn thấy ánh mắt này, Lâm Phàm cảm thấy hơi sững sờ. Ánh mắt này có chút hung ác.
– Hung cái gì hung? Ngươi dọa ta sợ biết không?
Lại là một bổng đánh lên trên đầu của đối phương, thế nhưng mà vẫn không có đánh nát được cái đầu này. Cái đầu của lão già này thật sự là quá cứng, như thế này rồi mà cũng đều không đập nát được.
– Kim trưởng lão nắm chặt. Chờ ta đập chết hắn mới thôi.
Bây giờ trong lòng của Kim Quyền cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn muốn giết đối phương thì là chuyện rất dễ dàng, nhưng mà muốn áp chế đối phương không thể động đậy lại khó càng thêm khó. Dù sao đối phương cũng là người có cùng cảnh giới với hắn. Nhưng mà Lâm phong chủ cũng đã mở miệng, hắn có thể nói cái gì.
Nếu như bản thân không thể làm cho Lâm phong chủ vui vẻ, về sau Lâm phong chủ trở thành tông chủ, muốn gây khó dễ với hắn thì sao.
Do đó, hắn chỉ có thể bộc phát toàn bộ sức mạnh cố gắng trấn áp vị trưởng lão này của Tượng Thần tông, nói:
– Phong chủ nhanh lên đi. Lão tặc này cũng rất lợi hại. Ta không thể giữ hắn quá lâu đâu.
– Đã biết.
Lâm Phàm còn không có chân chính chém qua cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu, không biết sau khi vượt cấp giết chết, hệ thống sẽ ban thưởng bao nhiêu điểm tích lũy đây.
Lang Nha bổng ở trong tay bộc phát ra sức mạnh mênh mông rồi nhanh chóng đánh xuống.
Ầm!
Máu tươi bắn ra nhưng lại còn không có đánh nổ được đầu của đối phương.
Hắn thật sự là không thể tin chuyện kỳ lạ này.
Một bổng lại một bổng đánh lên trên đầu của đối phương.
Đây là một cái đầu cứng rắn nhất mà hắn từng gặp.
Ầm!
Rốt cục, cảnh tượng mong muốn ở trong lòng của hắn cũng xảy ra.
Đầu của vị trưởng lão Tượng Thần tông kia nổ tung, máu tươi phun ra đầy trời.
Kim Quyền trưởng lão bị máu tươi bắn tung tóe khắp mặt. Lúc này trong lòng của hắn đang thầm thề về sau hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện loại này. Thế này thật sự là quá mệt mỏi.
Điểm tích lũy + 60000.
Nội tâm của Lâm Phàm run lên. 60 000 điểm tích lũy, số điểm này cũng quá khổng lồ rồi.
Tu vi của vị trưởng lão Tượng Thần tông này rất cường hãn, có thể nói đủ để nghiền ép mình. Nhưng bây giờ hắn bị mình giết, điểm tích lũy hoàn toàn chính xác là rất phong phú. Nhưng mà có vẻ hệ thống không có thưởng thêm khi vượt cấp giết chết khiến cho trong lòng Lâm Phàm cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng điểm tích lũy này cũng không sai, cũng có thể coi như là kiếm lời rồi.
Tứ chi của trưởng lão Tượng Thần tông kia mềm nhũn rồi nhanh chóng rủ xuống.
Nhìn thấy nhẫn trữ vật ở trên ngón tay của đối phương, Lâm Phàm nhanh chóng th lấy, nhìn cũng không nhìn, lập tức ném vào trong nhẫn trữ vật của mình.
– Đi, chúng ta chuyển sang nơi khác.
Lâm Phàm nói.
Kim Quyền lập tức ngăn lại, nói:
– Lâm phong chủ, không thể. Chuyện này rất nguy hiểm, mặc dù thực lực của Tượng Thần tông cũng không mạnh, nhưng mà rất khó nói sẽ không có cường giả trấn thủ ở nơi này. Nếu như chúng ta gặp phải cường giả Thiên Cương cảnh tầng bảy trở lên, ta sợ rằng mình sẽ không thể bảo hộ ngươi.
Nhưng mà Lâm Phàm làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt bực này cơ chứ, hắn vội vàng nói:
– Vậy những người khác của Viêm Hoa tông ở đâu rồi?
– Bọn họ đều phân tán, trú đóng tại các thành trì khác. Hơn nữa mục đích lần này của chúng ta chỉ là trợ giúp Thái Thản tông trấn thủ thành trì mà thôi, cũng không cần phải chủ động xuất kích.
Kim Quyền nói, kỳ thật lần này bọn họ tới đây chủ yếu là tăng cường sức mạnh để trấn thủ các thành trì của Thái Thản tông mà thôi.
Hỏa Dung trưởng lão thì đi tham gia chiến đấu với cao tầng của Tượng Thần tông. Nếu quả thật là đến tình trạng không thể ngăn cản thì mới là lúc bọn họ ra tay.
– Trấn thủ? Không cần xuất kích? Ngài nói đùa hay sao? Chúng ta đều đã đến đây rồi, nhất định phải để đám gia hỏa của Tượng Thần tông biết sự lợi hại của chúng ta.
– Đừng nói nhảm nữa! Chúng ta đi tới một thành trì khác triệu tập nhân thủ xuất kích trước.
Nhìn thấy điểm tích lũy đang không ngừng tăng lên, hắn làm sao có thể chịu đựng được cơ chứ.
Cơ hội tốt như vậy mà hắn cũng từ bỏ vậy thì hoàn toàn là thiên lý khó tha.
Thực lực của Tượng Thần tông mặc dù không quá mạnh, nhưng mà cường giả lại có không ít. Lấy tu vi bực này của mình mà muốn giết chết bọn họ và thu hoạch được điểm tích lũy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như gặp được cường giả, cơ bản là mình sẽ xong đời, cho nên nhất định phải kéo theo một đội hộ vệ, như vậy mới có thể thoải mái thu hoạch điểm tích lũy.
Thiên Mệnh Hà Đồ mở ra, xé rách hư không, hai người nhanh chóng đi về phía một thành trì khác.
Kim Quyền thở dài. Vốn dĩ không chủ động xuất kích mới là quyết sách của bọn họ, thế nhưng mà vị Lâm phong chủ này có sát tính quá nặng, lại muốn chủ động xuất kích. Việc này cũng khiến cho hắn cảm thấy rất khó xử lý. Thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Thành Linh Xuyên.
Đệ tử Viêm Hoa tông cùng đệ tử Thái Thản tông đứng ở trên tường thành, ánh mắt chăm chú nhìn về phương xa. Bọn họ đang đợi kết quả trận chiến sau cùng của cao tầng.
Đột nhiên!
Hư không bị xé rách, hai bóng người xuất hiện.
– Lâm phong chủ, Kim trưởng lão.
Quản Ngọc Phong kinh ngạc, không biết hai người bọn họ làm sao lại xuất hiện ở đây.
– Quản trưởng lão đi theo ta.
Lâm Phàm biết tu vi của vị Quản trưởng lão này cũng là Thiên Cương cảnh tầng sáu, đã đủ trở thành giúp đỡ. Về phần địch nhân từ Thiên Cương cảnh tầng năm trở xuống, chính hắn có thể giải quyết, không cần bất luận kẻ nào hỗ trợ.
– A?
Quản Ngọc Phong ngây người, không biết Lâm Phàm muốn làm gì.
Kim Quyền thở dài, nói:
– Quản sư đệ, Lâm phong chủ nói cái gì thì chúng ta cứ làm cái đó, để ngươi đi theo thì cứ đi theo thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận