Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 266: Hắn có điểm gì tốt nào?

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Hiện trường triệt để nổ tung.
Các đệ tử của Tượng Thần tông chưa bao giờ ngờ bọn họ sẽ có kết cục này.
Về phần tìm kiếm trưởng lão để nhờ che chở ư? Đừng nói giỡn! Tiếng kêu thảm thiết của trưởng lão còn đang vang lên ở phương xa đó.
Các nữ tử của Thái Thản tông bị nhốt ở trong lồng giam chỉ cảm thấy choáng váng, ánh mắt đờ đẫn. Ở trong mắt của các nàng chỉ có bóng người đang chạy quanh, một chảo lại một chảo vỗ xuống kia.
– Cái chảo cùng Lang Nha bổng quả nhiên là Thần khí, sau khi được lão sư luyện chế lại có thêm nhiều tác dụng như thế. Tốt! Tốt!
Hiện giờ, Lâm Phàm rất vui vẻ. Sau khi đập quanh một vòng, hắn cất cái chảo đi, lấy Lang Nha bổng ra, kiểm tra chung quanh, nhìn xem có con cá nào lọt lưới hay không?
– Ồ!
Lúc này, hắn nhìn thấy một đệ tử Tượng Thần tông trốn ở trong bụi cỏ nhưng mà cái mông còn lộ ra bên ngoài.
Đệ tử Tượng Thần tông kia bởi vì sợ hãi cho nên thân thể đang run lẩy bẩy. Hắn không ngờ sẽ có người biến thái như vậy tồn tại ở trên đời này. Toàn bộ sư huynh đệ đồng tông của hắn đã bị cái chảo to lớn kia đập nát, thậm chí ngay cả thi thể hoàn chỉnh cũng khó mà tìm tới, toàn bộ đều đã chia năm xẻ bảy, chết không có chỗ chôn.
Đột nhiên!
Một giọng nói giống như là thanh âm của ác ma truyền vào trong tai của hắn.
– Thật sự là một vật nhỏ nghịch ngợm, bị ta chụp chết như những người khác thì tốt bao nhiêu, nhất định phải để ta đơn độc xử lý mới chịu cơ. Tốt! Ngươi đã thành công, vật nhỏ đi ra đi.
– A!
Đệ tử Tượng Thần tông kia quát to, xoay người, giương nanh múa vuốt chộp tới Lâm Phàm, thậm chí hắn đã quên mất mình là võ giả có tu vi ở trong người.
Ầm!
Lâm Phàm đấm ra một quyền, nhanh chóng đánh nát đệ tử Tượng Thần tông này.
– Vốn dĩ còn định dùng chiêu thức hoa lệ như Hóa Thần kiếm trận làm cho ngươi cảm thấy mình được chiếu cố nhưng nghĩ lại thì thôi. Cứ xử lý nhanh gọn là tốt nhất.
Xong xuôi, hắn phủi tay.
Toàn bộ mọi việc đều đã được giải quyết.
Giờ phút này, chỗ phương xa, bởi vì có mười vị trưởng lão liên hợp đánh tới cho nên Bồ Ấn Hà rất nhanh chóng đã bị trấn áp. Mặc dù đã bị chế trụ nhưng mà hắn vẫn tức giận gào thét.
– Hèn hạ! Vô sỉ! Có giỏi thì các ngươi đơn đả độc đấu với ta.
Hắn thật sự sắp bị điên rồi, cảm giác bị mười vị cường giả vây đánh thật sự là không dễ chịu, ngay cả muốn chết cũng khó khăn.
– Hừ, đơn đả độc đấu cái đầu ngươi. Nếu như không phải là Lâm phong chủ muốn lưu cái mạng nhỏ này của ngươi lại thì làm sao mà chúng ta có thể để ngươi giãy dụa đến bây giờ.
Một trưởng lão có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bảy lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Bồ Ấn Hà bị trấn áp, Lâm Phàm lập tức có cảm giác thoải mái không nói được thành lời, lại có 60, 000 điểm tích lũy tới tay.
Kim Quyền quan sát tình huống chung quanh, khóe miệng hơi co giật. Cảnh tượng huyết tinh như lúc trước lại phát sinh.
– Lâm phong chủ, hắn đã bị chúng ta dùng pháp tắc chế trụ, khó mà động đậy.
– Ừm, làm rất không tệ.
Lâm Phàm cảm thấy rất hài lòng, thầm nghĩ mang theo mười tay chân mạnh mẽ như này thật sự là thoải mái.
Sau đó Lâm Phàm nhanh chóng vươn tay, nắm lấy Bồ Ấn Hà, chạy về phương xa.
Bồ Ấn Hà không biết gia hỏa này muốn làm gì, trong lòng còn đang nghĩ đến phương pháp để chạy trốn, thế nhưng mà ngờ nghĩ lui, lại phát hiện khó mà có thể chạy được.
Có mười vị cường giả Thiên Cương cảnh trấn áp ở đây, tỷ lệ để hắn chạy trốn thành công cơ bản là không.
Mà đúng lúc này, hư không chấn động.
– Bồ sư đệ.
Một bóng người xé rách hư không, nhanh chóng đi đến.
Nhìn thấy người tới là ai, Bồ Ấn Hà vui sướng nói:
– Tát sư huynh, cứu ta…
Lâm Phàm thấy có người tới, lập tức hô lên:
– Mọi người tranh thủ thời gian bắt hắn lại.
Trong hư không, vị Tát sư huynh kia nhìn thấy Bồ Ấn Hà bị bắt, lửa giận ở trong lòng lập tức bùng lên. Thế nhưng mà khi nhìn thấy mười bóng người từ phương xa đang bay đến, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn không chút do dự, nhanh chóng xé rách hư không, trốn vào trong đó, trong nháy mắt đã bỏ chạy về phương xa.
Vẻ vui sướng ở trên mặt Bồ Ấn Hà đột nhiên đọng lại. Hắn không thể tin được Tát sư huynh vậy mà vứt bỏ hắn rời đi.
Kim Quyền khẽ lắc đầu, nói:
– Chúng ta không đuổi kịp. Hắn chạy quá nhanh.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, nói:
– Được rồi, đừng để ý tới hắn, gan nhỏ như chuột.
Ở trong hư không, Tát sư huynh còn đang vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Khi nhìn thấy mười tên cường giả kia tiếp cận hắn, trái tim của hắn đều bắt đầu đập thình thịch.
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, nếu như trễ một phút thôi thì chỉ sợ hắn đã bị mấy người kia đuổi theo.
Nhưng để hắn nghi ngờ chính là những người này đến cùng là ai? Làm sao lại dám ra tay với Tượng Thần tông bọn họ?
– Ngươi muốn làm gì?
Bồ Ấn Hà quát. Hắn phát hiện gia hỏa này, tách hai chân của hắn ra, còn để cánh tay của hắn duỗi thẳng, thân hình của hắn hiện giờ giống như là một chữ Đại (大) vậy.
– Đây là cách ta thể hiện sự coi trọng của mình đối với cường giả.
Lâm Phàm cảm giác hình dạng này cũng không tệ. Sau đó, hắn nhanh chóng lột nhẫn trữ vật ở trên ngón tay của Bồ Ấn Hà xuống và thu vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Rồi hắn quay người đi về phía mấy người Kim Quyền.
Mấy người Kim Quyền cũng không biết Lâm phong chủ đang muốn làm gì.
Nhưng mà khi nhìn thấy Lâm phong chủ lấy cái chảo ra, trong nháy mắt, bọn họ đã minh bạch mọi chuyện.
Lớn! Lớn!
Cái chảo không ngừng biến lớn.
Lâm Phàm vung cái chảo lên rồi nhằm thẳng Bồ Ấn Hà mà đập xuống.
Uỳnh!
Mắt đất vỡ nát tạo thành một cái hố sâu. Tiếng kêu thảm thiết của Bồ Ấn Hà lập tức vang lên.
– Thì ra là thế. Xem ra là sau khi đạt đến Thiên Cương cảnh tầng năm, bởi vì lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc cho nên thân thể cũng sẽ mạnh lên.
Lâm Phàm sờ cắm suy nghĩ. Hắn muốn hấp thu kinh nghiệm từ trong thực tiễn.
– Đồ hỗn trướng, thả ta ra.
Bồ Ấn Hà cảm thấy cực kỳ sỉ nhục. Hắn chính là cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu, đồng thời còn là trưởng lão của Tượng Thần tông, bây giờ gặp phải chuyện như vậy, quả thật là vô cùng nhục nhã.
– Các ngươi là người của Viêm Hoa tông có phải hay không? Chỉ có người của Viêm Hoa tông mới có thể cường đại như thế.
Hắn hiểu được những người này nhất định là người của Viêm Hoa tông. Mặc dù chiến lực đỉnh tiêm của Thái Thản tông cũng mạnh, nhưng mà vẫn yếu hơn Tượng Thần tông một chút.
Mà tu vi của đệ tử phía dưới thì càng không cần phải nói. Tông môn nghèo khó như vậy làm sao có thể bồi dưỡng ra được đệ tử cường đại.
Nhưng mà bây giờ, trong mười gia hỏa ở trước mặt này, chỉ tính riêng Thiên Cương cảnh tầng bảy thì đã có hai người. Đây là một lực lượng cường đại cỡ nào.
Lâm Phàm nghe hắn nói thế, tâm tình hơi vui vẻ một chút:
– Mặc dù ngươi đang tán dương Viêm Hoa tông của chúng ta, nhưng mà rất ngượng ngùng, đó cũng không thể là lý do để ta bỏ qua cho ngươi.
Ầm!
Cái chảo lại một lần nữa đánh tới.
Một lần, lại một lần.
– Thật là lợi hại! Ta đã đánh lâu như vậy rồi mà vẫn không thể đập chết ngươi.
Lâm Phàm dừng lại không đập nữa. Hắn cảm thấy thân thể của trưởng lão Tượng Thần tông ở trước mặt này thật đúng là quá cường đại, đã bị hắn đập bao nhiêu lần thế mà còn còn không có chết.
– Ha ha ha!
Bồ Ấn Hà phá lên cười, nói:
– Ta là cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu, ngươi làm sao có thể đập…
Phụt phụt!
Bồ Ấn Hà còn chưa nói xong đã lập tức im bặt, thần sắc trên mặt đọng lại tựa như là không dám tin tưởng vậy. Một thanh kiếm sắc bén nhanh chóng đâm xuyên qua bộ ngực của hắn.
– Thật là phiền phức.
Lâm Phàm lắc đầu, rút Thái Hoàng Kiếm ra khỏi lồng ngực của Bồ Ấn Hà, sau đó để vào trong nhẫn trữ vật.
60, 000 điểm tích lũy tới tay.
Nếu như không phải là ở hiện trường còn có cái lồng sắt chứa tù nhân kia, hắn đã sớm phóng to cái chảo đến trình độ lớn nhất rồi. Nhưng hắn biết người bị giam giữ ở trong lồng sắt kia hẳn là con dân của Thái Thản tông. Tình cảnh của bọn họ giống nhau như đúc tình huống mà mình gặp phải ở chỗ thành Phế Hỏa kia.
Hắn đi đến trước lồng sắt.
Các nữ tử ở bên trong giống như là đều rất e ngại hắn.
Trong lòng của Lâm Phàm thầm đậu đen rau muống. Những người của Tượng Thần tông kia thật đúng là biến thái, vậy mà chỉ bắt nữ tử. Thật là buồn nôn! Nhưng tại sao ánh mắt của những nữ tử này khi nhìn về phía mình lại đều có vẻ sợ hãi như vậy.
Chẳng lẽ mình thật đáng sợ như thế hay sao?
Nhưng ở trong đám người này, có một ánh mắt khiến cho Lâm Phàm chú ý.
Hắn không thể không nói, ánh mắt này rất không tệ, có tiềm chất trở thành người hâm mộ của Lâm Phàm ta.
– Chúng ta là người của Viêm Hoa tông, đến đây là để cứu các ngươi.
Lâm Phàm nói.
Vừa dứt lời.
Các nữ nhân ở trong lồng giam lập tức giật mình, nói:
– Các ngươi là người của Viêm Hoa tông sao?
– Ừm.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Đã không còn chuyện gì nữa, ta sẽ thả các ngươi ra.
Giờ khắc này, các nữ tử kia ngồi bệt xuống ở trong lồng giam. Trong khoảng thời gian này, tinh thần của các nàng đều bị kéo thật căng. Giờ phút này mới chỉ hơi buông lỏng, các nàng đã cảm thấy mệt nhọc.
– Ngươi tốt! Ta gọi là Diên Ca. Ngươi tên là gì?
Một tiểu cô nương có thân hình rất nhỏ nhắn, xinh xắn, hai tay nắm lấy góc áo, trông có chút ngượng ngùng, nhưng mà nhìn Lâm Phàm với ánh mắt sùng bái.
– Lâm Phàm.
Diên Ca chăm chú nhìn vào cơ bắp của Lâm Phàm, giống như là có chút hiếu kỳ, nói:
– Ta có thể chạm thử cơ thể của ngươi sao?
Lâm Phàm sững sờ. Đây là lần đầu tiên mà hắn nghe được có người nói lời như vậy. Nhưng hắn vẫn gật đầu và nói:
– Có thể.
Được Lâm Phàm cho phép, Diên Ca rất hưng phấn. Ngón tay mảnh khảnh nắm vuốt cơ bắp ở trên người của Lâm Phàm.
– Thật là cứng rắn.
Lâm Phàm cười, vươn tay xoa đầu của đối phương, nói:
– Tiểu nha đầu, cơ bắp đều như vậy.
– Tốt! Đưa bọn họ đến thành Linh Xuyên, chúng ta phải tiếp tục đi tới thành trì khác.
Cũng không đợi mấy nữ tử còn lại nói thêm cái gì khác, Lâm Phàm để mấy người Kim Quyền nhanh chóng xé rách hư không, mang theo những nữ tử này rời đi.
Thời gian chính là điểm tích lũy.
Diệt xong một đợt này, điểm tích lũy sẽ đạt đến một mức độ khổng lồ.
Bây giờ, hắn không có kiểm tra điểm tích lũy bởi vì muốn đến cuối cùng cho mình có một đợt kinh hỉ lớn.
Thành Linh Xuyên.
Diên Ca nhìn mấy bóng người biến mất ở trong hư không, không khỏi bĩu môi, nói:
– Đi nhanh vậy. Ta còn không kịp nói chuyện với hắn nữa chứ.
Nhũ mẫu tựa như là xem thấu tất cả, nói:
– Tiểu thư, ngươi vẫn còn nhỏ. Vị đại nhân kia cũng không thích hợp với ngươi.
– Nhũ mẫu, ta cảm giác rất thích hợp. Ta chính là ưa thích nam nhân như vậy mà. Huống hồ ta cũng không còn nhỏ nữa rồi, mặc dù ngực của ta nhỏ thật nhưng mà ta sẽ lớn lên.
Diên Ca cúi đầu nhìn thân hình của mình, cảm thấy rất tiếc nuối đối với một chỗ nào đó.
– Tiểu thư…
Khi nhũ mẫu vừa định nói cái gì đó thì lại bị tiểu thư làm cho khiếp sợ một phen.
Diên Ca nở nụ cười, nói:
– Ta biết tên của hắn. Hắn gọi là Lâm Phàm. Chờ sau khi đuổi được Tượng Thần tông ra ngoài lãnh thổ tông ta, ta sẽ bảo với phụ thân ta để người gả ta cho hắn.
– A?
Nhũ mẫu khiếp sợ nhìn tiểu thư của mình một lúc lâu. Nàng cảm thấy tiểu thư cũng hơi có chút điên khùng rồi. Vị đại nhân của Viêm Hoa tông kia đến cùng là có chỗ nào tốt! Thân thể cao to như vậy, lại đen như vậy, còn tàn nhẫn như vậy, trông chẳng giống nhân loại chút nào cả.
Ở trong hư không.
Lâm Phàm cười nói:
– Cảm giác như thế nào? Ta đã nói rồi. Chỉ có chủ động xuất kích mới là chân lý. Chỉ có dùng máu tươi uy hiếp những tên kia khiến cho bọn họ sinh ra bóng ma đối với việc xâm lược, đó mới là phương án sáng suốt. Hơn nữa các ngươi có nhìn thấy những nữ tử vừa rồi không? Chúng ta đồng thời còn có thể cứu vớt các nàng. Nếu như chúng ta không xuất kích, kết cục cuối cùng của các nàng sẽ bi thảm cỡ nào.
– Nhất là bên trong còn có một tiểu nữ hài nữa. Nàng vẫn còn chưa có lớn lên, còn ngây thơ cỡ nào, còn trong trắng cỡ nào. Cho nên chúng càng không thể để những người như nàng phải gặp độc thủ của đám người Tượng Thần tông, có phải như vậy hay không?
Kim Quyền gật đầu, nói:
– Nói đúng lắm.
Các trưởng lão khác cũng gật đầu, cảm giác Lâm phong chủ nói rất có lý.
– Nhưng Lâm phong chủ, thủ đoạn này của ngươi có…
Kim Quyền muốn nói lại thôi. Hắn cũng muốn nói rằng thủ đoạn này của Lâm Phàm có chút huyết tinh, không tốt lắm, nhưng chưa biết phải nói như thế nào?
– Kim trưởng lão, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Cho dù có bị người gọi là ác ma, ta cũng tuyệt không hối hận, chỉ cần có thể để thế gian tràn ngập hòa bình là được rồi.
Lâm Phàm cảm thán nói, trong lời nói phát ra chính khí, không biết sợ hãi kia khiến cho mấy người Kim Quyền cảm thấy kinh hãi đến choáng váng.
Bọn họ thân là trưởng lão của Viêm Hoa tông, rất coi trọng danh dự, còn Lâm phong chủ lại là phong chủ của Vô Địch phong. Giờ phút này, thấy lâm Phàm nói thế, bọn họ lập tức không biết nên nói cái gì mới đúng.
Còn đối với Lâm Phàm, chỉ cần có điểm tích lũy là được, quản nhiều như vậy làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận