Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 267: Đây là thảm cảnh cỡ nào

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Mười một bóng người xuyên qua hư không, từ thành Linh Xuyên đi về phía thành trì khác.
– Người đi đâu rồi?
Lâm Phàm đứng trên không trung, nhìn về phía dưới, nghi hoặc hỏi.
Giờ phút này, ở phía dưới kia không có một ai, nhưng mà lại có không ít đống lửa, đồ sắt bày ra ở nơi đó. Nhìn tình huống lộn xộn này giống như là những người ở phía dưới đi rất vội vàng, không có thời gian để mà kịp thu thập.
Kim Quyền bay xuống phía dưới kiểm tra một phen, sau đó bay lên không trung, nói:
– Đống lửa ở phía dưới vẫn còn hơi ấm, hiển nhiên là bọn họ mới đi không được bao lâu, hơn nữa còn là đi rất vội vàng, cho nên rất nhiều thứ vẫn còn không có thu thập.
– Ngươi nói bọn họ có phải là biết chúng ta đang đến hay không?
Ngữ khí của Lâm Phàm có chút không dám tin tưởng. Trong lòng của hắn vẫn đang hi vọng chân tướng không phải là như vậy, nếu không thì thật quá hại người.
– Hẳn là như vậy đi.
Kim Quyền cũng không quá chắc chắn, nhưng hắn cảm thấy Lâm phong chủ có chút huyết tinh, nếu không tại sao lại muốn một mực đuổi theo truy sát đệ tử của Tượng Thần tông vậy.
Những chuyện này hắn tuy thấy nhưng mà cũng nghĩ không thông. Nếu như Hỏa Dung trưởng lão có thể đánh lui thậm chí trấn áp cao tầng của Tượng Thần tông, như vậy trận chiến tranh này hoàn toàn có thể kết thúc. Tại sao lại phải phí công sức đi chém giết những đệ tử này?
– Theo ta đi! Làm sao có thể để bọn họ chạy được? Đám gia hỏa này có chút dũng khí hay không vậy? Nếu đã đi xâm lấn thì nên trấn thủ ở chỗ cũ chứ. Sao lại có cái chuyện nửa đường chạy trốn thế này?
Hắn chịu không được sự đả kích này. Nếu thật sự là như thế, vậy thì chẳng phải là hắn sẽ không kiếm được điểm tích lũy nữa sao?
Không có điểm tích lũy thì mình sẽ không thể mạnh lên. Nếu như mình không thể mạnh lên, Viêm Hoa tông sẽ không có cách nào cường đại. Viêm Hoa tông không cường đại lên, lão sư sẽ không thể đi ra ngoài hưởng phúc rồi… Mọi việc cuối cngf đều sẽ hỏng hết. Ảnh hưởng mà việc này mang đến thật sự là quá ác liệt.
Nhìn Lâm phong chủ đi vào hư không, bay về phương xa, Kim Quyền lắc đầu, nói:
– Còn nhìn cái gì nữa? Chúng ta mau đuổi theo Lâm phong chủ thôi.
Bọn họ thân là trưởng lão của tông môn, bây giờ còn trở thành tay chân của Lâm phong chủ, mặc dù trong lòng cũng rất nghi hoặc, không biết đoạn đường này đi để làm gì, mặc dù cảm giác khi chém giết đệ tử của Tượng Thần tông rất thoải mái, nhưng mà theo bọn họ việc này có chút lãng phí thời gian.
Tát Đề trốn vào hư không, nhìn dòng người cuồn cuộn ở phía sau. Thấy các đệ tử đi chậm rãi như vậy, hắn tức giận quát:
– Đi nhanh lên! Nhanh nữa lên! Chẳng lẽ là các ngươi muốn chết ở chỗ này hay sao?
Hắn nhận được tin cầu cứu của Bồ sư đệ, lập tức chạy đến hỗ trợ. Nhưng mà sao có thể nghĩ đến vừa thấy mặt Bồ sư đệ, chưa kịp làm gì thì đã có mười tên cường giả nhìn chằm chằm vào hắn.
Một khắc này, hắn cảm giác trái tim của mình đều nhanh nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, nỗi sợ hãi vô tận xông lên đầu.
Sau đó, việc trước tiên mà hắn làm chính là trốn vào hư không rồi trở về đây, dẫn các đệ tử mau chóng rời đi.
Hắn không ngờ những người kia cũng dám chủ động xuất kích, hơn nữa nhìn trang phục của bọn họ tựa như là đệ tử của Viêm Hoa tông.
Phong Thiên Tỏa Địa đại trận bị phá. Hiển nhiên chính là Viêm Hoa tông đến trợ giúp Thái Thản tông. Đối với tông môn này, hắn căm thù đến tận xương tuỷ. Nỗi sỉ nhục mà tông môn đã từng phải chịu đựng cũng không ngừng xuất hiện ở trong đầu.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ những việc này, nhất định phải lập tức rời đi, nếu không thì thật sự rất có thể bản thân sẽ chết.
– Tìm được rồi. Rốt cuộc thì ta cũng đã tìm được các ngươi rồi.
Đột nhiên một tiếng cười vang vọng ở trong thiên địa.
Khi nhìn thấy dòng người mênh mông, cuồn cuộn của Tượng Thần tông, tâm tình Lâm Phàm trở nên vui vẻ.
Một đường tìm kiếm, nội tâm cảm thấy xoắn xuýt, nếu như quả thật là để đám người này chạy mất, hắn cũng không biết bản thân có thể chịu được đả kích như vậy hay không? Việc này thật sự là làm cho hắn cảm thấy rất đau đớn đó.
– A?
Tát Đề kinh hãi. Hắn chỉ thấy từ phương xa có mười một bóng người đang lao tới, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt của một người trong đó đều ngưng tụ thành thực chất, tựa như là rất vui vẻ khi nhìn thấy bọn họ.
Đệ tử của Tượng Thần tông bọn họ không biết Tát trưởng lão đến cùng là đã trải qua cái gì, sau khi trở về, chuyện thứ nhất chính là để bọn họ tranh thủ thời gian rút lui.
Khi nghe tới thanh âm truyền đến từ phương xa, các đệ tử lập tức hô to:
– Tát trưởng lão, có người đột kích.
– Tát trưởng lão, ngươi muốn đi nơi nào?
Đột nhiên, các đệ tử của Tượng Thần tông nhìn thấy Tát trưởng lão nhanh chóng xé rách hư không, cũng không quay đầu lại đã vội vàng chạy đi cho bọn họ kinh hãi, dù cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
– Các ngươi tự lo bản thân cho tốt! Bản trưởng lão đi tìm viện binh.
Thanh âm của Tát Đề truyền đến từ trong hư không, sau đó dần dần tiêu tán.
Giờ khắc này, đệ tử Tượng Thần tông bọn họ đứng sững tại chỗ, triệt để choáng váng.
Bọn họ không thể tin được, trưởng lão vậy mà lại chạy trốn, vứt bỏ bọn họ ở chỗ này.
– Ha ha ha…
Lâm Phàm hưng phấn đến mức máu tươi trong cơ thể đều nhanh sôi trào lên. Vốn dĩ hắn còn cho là đám người này đã chạy mất, không ngờ cuối cùng lại để hắn tìm được.
– Các vị sư huynh an tâm chớ vội. Đệ tử của Tượng Thần tông ở nơi này cứ giao cho Lâm phong chủ là được rồi. Chúng ta không cần ra tay.
Kim Quyền phát hiện có mấy vị sư huynh rục rịch định ra tay trấn áp những đệ tử này, nhưng mà hắn là người đầu tiên đi theo Lâm phong chủ cho nên biết được tình huống ở bên trong, bởi vậy lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng trong lòng của hắn cũng đang cảm thán, Lâm phong chủ tại sao lại có ham mê ngược sát đệ tử có tu vi thấp như thế này? Loại ham mê này cũng không hay cho lắm.
Lâm Phàm hài lòng nhìn thoáng qua Kim Quyền, vị trưởng lão này không sai, rất biết làm người, đáng giá bồi dưỡng.
Hắc Thánh Thiên Sơn.
Hư không đã hoàn toàn đứt gãy.
Sức mạnh mênh mông như một dòng lũ đã sớm hủy diệt mảnh khu vực này. Ở trong khu vực này, những người có tu vi Thiên Cương cảnh trở xuống đều không thể sinh tồn, nếu như xuất hiện ở đây sợ rằng sẽ bị những sức mạnh cuồng bạo này nhanh chóng xé nát.
– Thiên Tu, Hỏa Dung, Viêm Hoa tông các ngươi thật sự muốn ra tay trợ giúp Thái Thản tông chống lại Tượng Thần tông ta hay sao?
Tông chủ của Tượng Thần tông đã sớm biến thành hình dạng đầu voi thân người. Vòi voi to lớn đột nhiên khẽ hút. Sức mạnh tàn dư ở trong hư không đều bị hắn hút vào trong bụng.
Hỏa Dung ngạo nghễ đứng thẳng. Mái tóc dài màu hỏa hồng bồng bềnh theo gió. Khí tức toàn thân đã đạt đến đỉnh phong, khuôn mặt không còn già nua nữa mà lại biến thành một vị thiếu niên môi hồng răng trắng, lông mày giống như là phù văn bằng lửa tản ra hào quang sáng chói.
– Thích Đế Thiên, Thái Thản tông chính là minh hữu của Viêm Hoa tông ta, cho nên tông ta há có thể để Tượng Thần tông các ngươi công nhiên xâm lấn lãnh địa của Thái Thản tông được. Cho dù là để đại chiến diễn ra, chúng ta cũng tuyệt đối không thể để Tượng Thần tông các ngươi xâm lấn nửa bước.
Trên hai tay của Hỏa Dung có đường vân hỏa diễm màu đỏ quấn quanh. Những đường vân này như là áo nghĩa truyền thừa xuống từ thời kỳ Thượng Cổ. Hỏa Dung chỉ cần khẽ vung tay, đường vân này đã đốt cháy mọi vật xung quanh đến hầu như không còn.
– Lão phu ghét nhất chính là chiến đấu đến một nửa lại đột nhiên nói nhảm. Các ngươi thật đúng là khiến cho ta cảm thấy quá thất vọng.
Bên cạnh Thiên Tu còn có Phá Ma Thiên Thần Chùy đang cuốn lấy ba trưởng lão kia của Thánh Đường tông, hơn nữa trông có vẻ còn rất thành thạo, điêu luyện, xem ra là ông vẫn còn dư lực.
Còn sắc mặt ba trưởng lão kia của Thánh Đường tông ngưng trọng, một người trong đó nói:
– Thiên Tu, thực lực của ngươi vậy mà đã cường hãn đến mức độ này sao?
Thiên Tu lắc đầu, nói:
– Ba người các ngươi đúng là phế vật. Nếu như không phải là bản thể của lão phu không thể tới đây, các ngươi nghĩ rằng là mình có thể kiên trì đến tận bây giờ hay sao? Nói các ngươi là trưởng lão của Thánh Đường tông, các ngươi còn không thừa nhận hay sao? Để Thánh Chủ của Thánh Đường tông các ngươi tới đây, bản thể của lão phu sẽ lập tức giáng lâm, chém Thánh Chủ của các ngươi.
– Càn rỡ.
Ba người giận dữ, không ngờ Thiên Tu này cuồng vọng như vậy.
– Nhìn xem. Đã không cần lừa dối nữa thì cứ thừa nhận đi, ta chỉ là nói mây câu mà thôi, làm gì mà kích động như vậy.
Thiên Tu bên ngoài vẫn cười nói, nhưng thần sắc cũng dần trở nên ngưng trọng.
Dù sao hiện giờ không phải là bản thể giáng lâm mà chỉ là một phân thân thôi, sức mạnh có hạn, tiêu hao một điểm là mất một điểm. Hơn nữa thực lực của ba tên này cũng không kém, trong lúc nhất thời, hắn cũng khó mà trấp áp bọn họ.
Tông chủ của Thái Thản tông, Phổ Đồ từ lâu đã thi triển ra Thiên Cương Chân Thân. Sức mạnh hủy diệt ẩn chứa trong thân thể khổng lồ kia cực kỳ kinh khủng nhưng mà đối mặt với chiến đấu ở tầng thứ này, hắn cũng không dám chủ quan.
Tông chủ của Tượng Thần tông bước ra một bước, Tượng Thần Chân Thân ở phía sau lưng gào thét, thanh âm to lớn vang lên:
– Lần này, toàn bộ đệ tử của tông ta đều được mệnh lệnh xuất chinh, đã sớm vây quanh tất cả thành trì của Thái Thản tông. Ngươi cho rằng các ngươi có thể ngăn lại hay sao? Cũng được! Vậy thì ta sẽ cho các ngươi nhìn xem, Thái Thản tông sắp đứng trước thảm cảnh cỡ nào.
Lúc này, tông chủ của Tượng Thần tông hơi nhấc bàn tay, một màn sáng hình tròn xuất hiện, rõ ràng là màn sáng này có thể giúp bọn họ nhìn thấy tình huống ở trên khắp lãnh địa của Thái Thản tông.
– Đệ tử của tông ta đã sớm tụ tập. Ngươi cho rằng chỉ bằng đám đệ tử của Thái Thản tông các ngươi có thể…
Lời còn chưa nói hết, tiếng kêu thê thảm đã truyền từ trong màn sáng kia ra ngoài.
– A! Cứu mạng! Trưởng lão cứu mạng.
– Đây là ác ma. Đừng có giết ta! Ta muốn về tông. Ta không muốn đến Thái Thản tông nữa.
– Ta không thể chết. Ta còn trẻ. Ta còn có rất nhiều…
– A!
Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt.
Đồng thời một tiếng cười cuồng ngạo vang lên, vọng khắp đất trời.
– Ha ha ha! Các ngươi trốn không thoát đâu. Các ngươi đều là của ta.
Trong màn sáng, một bóng người cao ba mét trong tay cầm một cây Lang Nha bổng dài trăm trượng liên tục đập xuống. Mái tóc dài màu đỏ ngòm tung bay theo gió. Hai con ngươi màu đỏ tươi càng lóe ra ánh sáng màu hồng. Bóng người này đang liên tục đồ sát đệ tử Tượng Thần tông.
– Kim trưởng lão, các ngươi xông lên, bắt lấy tên kia cho ta.
Tiếng nói kia lại tiếp tục vang lên. Mà ở trong màn sáng kia, mười bóng người nhanh chóng đánh tới vị trưởng lão Thiên Cương cảnh tầng năm của Tượng Thần tông kia.
Bầu không khí vốn dĩ ngột ngạt của Hắc Thánh Thiên Sơn đột nhiên tiêu tán.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về phía cảnh tượng trong màn sáng kia. Bọn họ ở trong này chiến đấu, căn bản không biết ở nơi khác đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Cũng không lâu sau, vị trưởng lão Thiên Cương cảnh tầng năm của Tượng Thần tông đã bị bắt lại.
Trong màn sáng, nam tử mái tóc dài màu đỏ ngòm kia cầm Lang Nha bổng không ngừng đập xuống, một bổng lại một bổng.
Máu tươi phun trào, máu thịt be bét, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Vị trưởng lão của Tượng Thần tông bị trấn áp kia kêu la thảm thiết, miệng vẫn hô to để cao tầng của tông môn đến cứu mạng, nhưng mà cuối cùng vẫn bị đối phương đập chết, thậm chí ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.
Toàn thân Thích Đế Thiên run rẩy. Những người bị chém kia đều là đệ tử tinh anh ở trong Tượng Thần tông. Nhất là nhìn thấy mười gia hỏa Thiên Cương cảnh tầng bảy, tầng sáu, tầng năm cùng nhau tiến lên, trấn áp vị trưởng lão Thiên Cương cảnh tầng năm kia, trái tim của hắn lập tức rỉ máu.
Những người này đều là chiến lực cao cấp của tông môn. Để bồi dưỡng được số lượng đệ tử bực này, tông môn đã tiêu hao không biết bao nhiêu công sức, bỏ ra bao nhiêu thời gian, bây giờ lại dễ dàng bị người giết chết như vậy.
Mà ở trong lòng của hắn, thanh âm truyền đến từ trong màn sáng kia lại chói tai như vậy.
– Người của Tượng Thần tông thật đúng là quá ngốc. Đi thôi! Chúng ta lại đi đến chỗ kế tiếp, hôm nay cố gắng xử lý bằng sạch đệ tử của Tượng Thần tông ở trên lãnh địa Thái Thản tông.
Ở trong hai con ngươi của Thích Đế Thiên, bóng người phách lối, cuồng vọng càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng, Thích Đế Thiên không kìm nén được nữa, lửa giận ở trong lòng triệt để bạo phát ra.
– A a a a! Thằng nhãi ranh, ngươi làm sao dám?
Thấy cảnh này, Thiên Tu cũng hơi sững sờ. Hắn cũng không ngờ đồ đệ của mình lại dũng mãnh như thế. Đồng thời khi nhìn thấy mười người đi theo ở bên cạnh Lâm Phàm, hắn cũng ngây người tựa như là không ngờ đồ đệ của mình lại có thể nghĩ đến biện pháp này, để mười vị trưởng lão của tông môn bảo hộ, an toàn của Lâm Phàm sẽ không phải lo nữa.
– Ha ha! Thích Đế Thiên, thảm cảnh này thật đúng là không tệ, đáng giá tán thưởng. Nhưng đối với ngươi, chuyện này cũng không quan trọng lắm đâu nhỉ? Dù sao nhân khẩu của Tượng Thần tông cũng rất đông đảo, bị đồ đệ của ta chém một chút cũng không phải là đại sự gì.
Thiên Tu thật sự không nhịn được muốn cười.Hắn thật sự là rất vừa lòng với đồ đệ của mình, nhất là cái chảo cùng Lang Nha bổng kia, hắn cảm giác luyện chế hai pháp bảo này cho Lâm Phàm đúng là một quyết định sáng suốt.
Công kích trong phạm vi lớn, hơn nữa chỉ cần thực lực không bằng đồ đệ của hắn, vậy thì đều sẽ bị trấn áp, không thể phản kháng được.
Nhân số có nhiều thì như thế nào? Ở trên tu vi đã tạo thành chênh lệch to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận