Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 268: Tay của ta cứng đơ lại

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Hỏa Dung nhíu mày. Hắn phát hiện đồ đệ này của Thiên Tu còn hung ác hơn cả Thiên Tu. Chuyện thế này người bình thường đúng là không làm được.
Nhất là cảnh tượng máu tanh kia tại sao hắn có thể làm một cách thờ ơ, thậm chí không có một chút phản cảm nào như thế?
– Thiên Tu, đây là đồ đệ của ngươi.
Thích Đế Thiên quát ầm lên. Nội tâm của hắn vẫn đang rỉ máu, đây là hèn hạ cỡ nào, vô sỉ cỡ nào, mười tên Thiên Cương cảnh ra tay, còn có ai có thể chống cự.
Đồng thời toàn bộ cường giả Thiên Cương cảnh của Tượng Thần tông đã bị phân tán ra khắp nơi trên lãnh thổ Thái Thản tông. Nếu cứ thế này, e rằng tất cả các khu vực trú đóng sẽ lần lượt bị công phá hay sao?
– Ánh mắt không kém. Chỉ có như thế này mới có thể có tư cách trở thành đồ đệ của lão phu.
Thiên Tu đắc ý nói:
– Còn nói nhảm cái gì nữa? Chúng ta đánh tiếp đi! Như vậy lão phu cũng có thể kéo dài một khoảng thời gian cho đồ đệ của ta làm việc! Hỏa Dung, ra tay.
– Được.
Hỏa Dung gật đầu. Mặc kệ tình huống như thế nào thì hiện tại chính là chiến. Hắn cũng không nhớ là bao lâu rồi mình chiến đấu không có không kiêng nể gì như thế này.
– Đáng giận! Đáng giận.
Thích Đế Thiên giận dữ hét.
Thấy cảnh này, máu tươi trong cơ thể các trưởng lão của Thái Thản tông lại một lần nữa sôi trào lên tựa như là chưa từng hưng phấn bao giờ vậy.
Cảnh tượng ở trong màn sáng kia khiến cho bọn họ cực kỳ kích động.
Trong chốc lát, thiên địa lần nữa sụp đổ.
Một mình Thiên Tu cuốn lấy ba vị trưởng lão của Thánh Đường tông, để bọn họ không rảnh phân thân.
Lúc này, ba vị trưởng lão của Thánh Đường tông còn đang nghĩ nếu như Thiên Tu là trưởng lão của Thánh Đường tông giống như bọn họ thì chỉ sợ thế gian này không người nào có thể chống lại Thánh Đường tông rồi.
Từ sau khi Viêm Hoa Đại Đế biến mất, Viêm Hoa tông càng ngày càng sa sút. Thế nhưng mà Thiên Tu này hoành không xuất thế, hắn cùng mấy vị đồng môn cứng rắn chống Viêm Hoa tông đã rách nát đến cực hạn lên. Năng lực bực này không thể không nói là rất kinh thiên động địa.
Cho dù là Thánh Chủ của bọn họ cũng đã từng nói Thiên Tu của Viêm Hoa tông không kém gì hắn, thậm chí có thể sánh vai.
Chuyện này theo bọn họ nghĩ là chuyện hoàn toàn không thực tế, không có khả năng. Thế nhưng mà bây giờ, đối phương chỉ đưa đến một hình chiếu phân thân đã có thể áp chế ba người bọn họ. Chuyện này cũng đủ để nhìn ra Thiên Tu này cường hãn bực nào.
Biển máu phủ kín mặt đất, máu thịt bay tứ tung.
Lâm Phàm đứng trên không trung, có cảm giác thoải mái không nói được thành lời. Đến bây giờ, hắn đã diệt tầm 5 nhóm người của Tượng Thần tông rồi. Điểm tích lũy thu hoạch được cũng thật sự là quá to lớn.
Kim Quyền nuốt nước miếng, nói:
– Lâm phong chủ, chúng ta có phải tiếp tục nữa hay không?
Hắn cũng cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Chung quanh không có một chỗ có thể đứng chỗ, toàn bộ đều là máu tươi, kể cả quần áo của bọn họ cũng dính đầy máu rồi.
– Ừm, tiếp tục.
Lâm Phàm không hề muốn dừng lại. Nếu như hắn có thể lợi dụng cơ hội này để kiếm đủ điểm tích lũy cho mình trở thành vô địch trên thế gian này, vậy thì thật sự là muốn thoải mái đến nổ tung.
– Đi.
Không hề lãng phí một chút xíu thời gian, Lâm Phàm nhanh chóng tiến vào hư không, đi về phía một chỗ khác.
Thành Quan Sơn.
– Vừa rồi, chỗ đằng kia có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Một đệ tử Thái Thản tông kinh hãi nói. Vừa rồi đất rung núi chuyển tuyệt đối không phải là ảo giác.
Đệ tử Viêm Hoa tông trấn thủ nơi này lắc đầu, nói:
– Ta không biết nhưng tựa như là phát sinh chiến đấu.
– Chiến đấu sao?
Đệ tử Thái Thản tông nghi hoặc, nói:
– Đến cùng sẽ là ai?
Đệ tử Viêm Hoa tông biết trong nội tâm của người này đang rất khủng hoảng, vỗ bả vai của đối phương, nói:
– Yên tâm đi, Tượng Thần tông nhất định sẽ bị đuổi đi ra.
– Đa tạ.
Đệ tử Thái Thản tông cảm kích nói. Ở thời khắc tông môn bị địch tông xâm lấn này, Viêm Hoa tông có thể tới cứu viện, cũng đã khiến bọn họ cảm động vạn phần. Hắn thấy đây mới là hữu nghị chân chính.
Thậm chí, khoảng thời gian trước, khi Viêm Hoa tông bị Nhật Chiếu tông xâm lấn, tông môn lấy đại bộ phận tài nguyên của bọn họ đưa cho Viêm Hoa tông.
Khi đó, hắn còn phàn nàn qua mấy câu. Nhưng mà bây giờ, hắn đã hiểu được. Ở trên thế giới mà quan hệ tông môn cùng tông môn thường xuyên biến hóa này, có thể có được một minh hữu vĩnh viễn không phản bội là chuyện may mắn cỡ nào.
– Lâm phong chủ, phía trước có người.
Kim Quyền chỉ về phương xa, hưng phấn nói.
Nghe hắn nói thế, Lâm Phàm lập tức vui sướng. Quả nhiên, ở phương xa có một nhóm đệ tử Tượng Thần tông đang tụ tập.
– Đi thôi! Chém toàn bộ.
Hắn hiện tại đã sắp giết đến nhập ma. Bên ngoài cơ thể có huyết khí quấn quanh. Ánh sáng màu máu bên trong hai con ngươi càng ngày càng nồng đậm. Nguyên bản cơ thể có hai màu đỏ đen giờ lại nhuộm thêm màu máu đỏtươi, trông hắn chả khác nào ác ma màu máu trong địa ngục vậy.
Phương xa.
Đệ tử Tượng Thần tông còn đang trò chuyện với nhau. Trên gương măt của mỗi người đều lóe ra vẻ điên cuồng.
Bọn họ đều đang chờ đợi. Chỉ cần cao tầng của tông môn ra lệnh một tiếng, bọn họ đều có thể hóa thành sài lang hung ác nhất, nuốt chửng tông môn nhỏ bé như là Thái Thản tông này.
– Ngươi có ngửi được mùi máu tươi nồng đậm sao?
Một đệ tử Tượng Thần tông mở miệng nói.
– Mùi máu tươi ư? Chúng ta còn chưa bắt đầu đồ thành mà ngơi đã ngửi thấy mùi máu tươi rồi sao?
– Không tốt! Các ngươi nhìn kìa, có người đến.
Nhìn thấy hình dạng của Lâm Phàm, đệ tử Tượng Thần tông kinh hãi, sau đó quát:
– Có địch nhân.
Kim Quyền đã sớm chuẩn bị kỹ càng, một mực tìm kiếm cường giả Thiên Cương cảnh tầng năm trở lên. Thế nhưng mà sau khi tìm kiếm một phen, hắn lại hơi có chút thất vọng. Đừng nói là Thiên Cương cảnh tầng năm, Thiên Cương cảnh tầng một cũng không có mấy người.
– Không cần các vị ra tay, ta tới là được rồi.
Lâm Phàm nói.
Sau đó, hắn lấy ra cái chảo, không ngừng biến lớn, chuẩn bị một chảo giết sạch đám người ở dưới.
– Đó là cái gì?
Đệ tử Tượng Thần tông quá sợ hãi tựa như là gặp quỷ vậy. Binh khí màu đen to lớn, che khuất bầu trời kia bao phủ owr trong lòng của bọn họ.
Nhất là ở trong tầm mắt của bọn họ, trên binh khí kia dính đầy máu thịt, chỉ cần run run một chút là có máu tươi nhỏ giọt xuống.
Mấy người Kim Quyền nhìn pháp bảo này của Lâm phong chủ cũng cảm thán. Đây là pháp bảo mà Thiên Tu trưởng lão luyện chế cho Lâm phong chủ. Thật đúng là vô cùng cường đại.
Lâm Phàm giơ cao cái chảo lên. Nhưng lúc hắn chuẩn bị đập xuống thì đột nhiên, một tiếng nói vang lên, vọng khắp toàn bộ thiên địa.
– Tượng Thần tông cùng Thái Thản tông ngưng chiến. Đệ tử Tượng Thần tông lui về biên giới.
Thanh âm này ẩn chứa sức mạnh vô tận, truyền vào trong tai của mỗi một người.
Nghe được tin tức, đệ tử Thái Thản tông trấn thủ ở trong thành trì sôi trào lên.
Thần sắc nguyên bản ngưng trọng mà lo lắng giờ giãn ra, lộ ra vẻ hưng phấn.
– Ngưng chiến, chúng ta rốt cục đã đuổi được Tượng Thần tông ra ngoài.
– Chúng ta thắng.
Một đệ tử Thái Thản tông ôm đệ tử Viêm Hoa tông, nói:
– Bằng hữu, chúng ta thắng rồi. Đa tạ các ngươi.
Đệ tử Viêm Hoa tông kia lập tức nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, ngưng chiến là tốt rồi. Hắn cũng không thích chiến tranh.
Lâm Phàm đang giơ cao trên không trung cái chảo đột nhiên dừng lại.
Lâm Phàm kinh hãi. Hắn không ngờ hai bên lại ngưng chiến nhanh chóng như vậy. Hắn còn không có giết đủ mà.
Lúc đối mặt với sức mạnh cường hãn bực này, đệ tử Tượng Thần tông ở phía dưới cũng đều run như cầy sấy. Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì hai bên đã ngưng chiến, những người đứng ở trong không trung kia sẽ không thể chém bọn họ.
Cái chảo bỗng chậm rãi nhúc nhích.
Kim Quyền lập tức ngăn cản Lâm Phàm. Hắn lắc đầu, nói:
– Lâm phong chủ, không thể động thủ. Sau khi ngưng chiến, đệ tử của hai tông không thể giết lẫn nhau, nếu không tông môn sẽ bị xử phạt.
– Có chuyện như vậy sau?
Lâm Phàm có chút khó chịu. Bây giờ, điểm tích lũy đang ở trước mắt mà hắn lại không thể động thủ. Thật là quá khó chịu rồi!
Những đệ tử Tượng Thần tông kia thư giãn ngồi bệt xuống đất. Lúc này, bọn họ cũng không còn e ngại vũ khí to lớn ở trên không trung kia nữa. Thậm chí còn có đệ tử Tượng Thần tông ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Lâm Phàm tựa như là đang nói ngươi muốn làm gì.
– Đồ nhi!
Đúng lúc này, hư không chấn động.
Thiên Tu xuất hiện.
Lâm Phàm sững sờ. Hắn không hiểu được lão sư làm sao lại xuất hiện ở đây. Nhưng khi nhìn kỹ, hắn lại phát hiện đây không phải là bản thể của lão sư.
– Ai nha! Lão sư…
Đúng lúc này, Lâm Phàm đột nhiên run lên, tay phải giống như là cứng đơ vậy.
– Đồ nhi, ngươi làm sao vậy?
Thiên Tu kinh hãi, nói.
Tay trái của Lâm Phàm nắm lấy cổ tay bên phải. Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Hắn ngắc ngứ nói:
– Lão sư, tay phải… của ta không thể động, giống như là…
– Bắt không được.
Cái chảo chậm rãi tuột ra khỏi tay của hắn rồi rơi xuống, đập tới đệ tử phía dưới.
Lực Lượng Pháp Tắc ở trong cái chảo phát uy.
Lâm Phàm kinh hãi, nói:
– Người phía dưới mau chóng rời đi, ta không cầm được…
Uỳnh!
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của những đệ tử Tượng Thần tông kia, cái chảo kia rơi xuông, đập bọn họ nát bét.
– Đồ hỗn trướng…
Lúc này, một bóng người nhanh chóng xé rách hư không đi ra. Nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, hai mắt của Thích Đế Thiên đều đỏ lên.
– Thiên Tu, Thái Thản tông, các ngươi có ý gì? Chúng ta đã ngưng chiến, vậy mà các ngươi lại còn dám động thủ.
Thích Đế Thiên giận dữ hét.
Mà ánh mắt của những trưởng lão kia cũng trở nên ác liệt. Những người này đều là đệ tử tinh anh của Tượng Thần tông.
Thiên Tu không có để ý đến ánh mắt của mấy người Thích Đế Thiên, mà nóng vội đi đến bên cạnh Lâm Phàm, nói:
– Đồ đệ, tay của ngươi thế nào?
– Lão sư, tay phải của ta cứng đơ rồi.
Lâm Phàm trông rất thống khổ, mồ hôi lạnh trên trán ào ào chảy xuống.
– Đồ đệ chớ hoảng sợ, vi sư đến kiểm tra xem.
Thiên Tu nghiêm túc nói. Mặc dù lúc này hắn chỉ là hình chiếu phân thân nhưng mà trông giống hư là đang cố gắng kiểm tra.
– Đồ đệ, chuyện này có chút nghiêm trọng.
– A! Lão sư, ta sẽ không có chuyện gì đi.
Thích Đế Thiên thấy cảnh này, lửa giận trong lòng thiêu đốt, nói:
– Thiên Tu, còn có kẻ này nữa, các ngươi nhất định phải cho tông ta một lời giải thích.
Thiên Tu nhìn về phía Thích Đế Thiên, nói:
– Giải thích cái gì? Còn muốn giải thích cái gì? Ngươi không thấy được tay phải đồ đệ của ta đã cứng đơ lại sao? Nếu như không phải là Tượng Thần tông các ngươi xâm lấn Thái Thản tông, đồ đệ của ta làm sao lại có việc. Ngươi nghe cho rõ đây. Nếu như đồ đệ của ta có chuyện gì, lão phu nhất định sẽ liều mạng với ngươi.
– Ngươi… Vậy đệ tử của tông ta liền chết vô ích hay sao?
Thích Đế Thiên lạnh lùng nói.
– Chuyện này có thể làm sao bây giờ, chỉ là chuyện vô ý mà thôi. Huống hồ đồ đệ của ta cũng đã bảo bọn họ chạy mau. Bọn họ chạy quá chậm thì trách được ai?
Thiên Tu nghiêm nghị nói.
– Tốt! Hay cho một câu chỉ là vô ý mà thôi. Bản tông vô ý chém chết đồ đệ của ngươi, đó cũng vô ý rồi?
Khí thế của Thích Đế Thiên bộc phát ra, giống như là thật sự nổi giận vậy.
– Giết đồ đệ của ta sao?
Thiên Tu liếc mắt nhìn Thích Đế Thiên rồi nói:
– Ngươi dám vô ý cho lão phu xem. Lão phu sẽ đòi mạng ngươi.
Thích Đế Thiên tức đến tóc dài đều dựng lên, nói:
– Tốt! Tốt! Ngươi chờ đấy.
Sau đó, hắn mang theo tất cả trưởng lão của Tượng Thần tông nhanh chóng xé rách hư không rời đi.
Sau khi người rời đi.
Lâm Phàm mặt không đổi sắc bay xuống phía dưới, cầm cái chảo, ném trong nhẫn trữ vật.
Lúc này, hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận