Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 269: Vấn đề này hơi có chút phức tạp

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Khóe miệng của Hỏa Dung hơi co giật. Loại đùa giỡn trăm chỗ sơ hở này mà hai sư đồ này cũng dám diễn sao?
– A, đây là Hỏa Dung trưởng lão?
Lâm Phàm nhìn về phía thiếu niên có khuôn mặt tuấn mỹ đứng bên cạnh lão sư, dò hỏi. Nếu như không phải có mái tóc đỏ kia, hắn cũng không nhận ra được.
Hỏa Dung lắc đầu. Thân thể giống như khí cầu bị xì hơi vậy, dần dần mềm nhũn ra. Trong nháy mắt, hắn lại biến thành dáng vẻ già nua như trước. Khí tức nguyên bản cuồng bạo, trong nháy mắt biến trở nên bình tĩnh.
Lâm Phàm đúng là hơi kinh ngạc, không ngờ Hỏa Dung trưởng lão còn có chiêu này. Hắn nhẹ nhàng huých tay lão sư và nói:
– Lão sư, ngài cũng có thể biến hình giống như Hỏa Dung trưởng lão sao?
– Lão sư của ngươi cũng không có năng lực như ta.
Hỏa Dung tự hào cười nói tựa như là nghĩ đến mình có chỗ mạnh mẽ hơn Thiên Tu mà cảm thấy vui vẻ.
Thiên Tu nhỏ giọng nói:
– Đồ đệ, lão già này lúc tuổi còn trẻ có kì ngộ, thu hoạch được một giọt Thời Gian Bản Nguyên, có thể giúp thân thể quay lại đến thời kỳ thiếu niên.
– Thời Gian Bản Nguyên?
Lâm Phàm cũng lần đầu tiên nghe được thứ này. Nhưng chỉ cần nghe tên là hắn biết, thứ này rất lợi hại. Bởi vì kiếp trước, đọc qua không ít truyện huyền huyễn, hắn thấy chỉ cần những thứ có liên quan đến bản nguyên đều không phải là đồ vật bình thường.
– Đồ đệ, về sau nếu ngươi gặp được một nữ tử tóc bạc hỏi ngươi có nguyện ý theo nàng ba năm hay không? Ngươi không cần nói gì nhiều, ngươi chỉ cần nói nguyện ý, như vậy sau ba năm, ngươi sẽ thu hoạch được một giọt Thời Gian Bản Nguyên.
Thiên Tu nói.
– A? Vậy chuyện này không phải là ăn cơm mềm* (cách nói châm biếm của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người lười quá chờ cơm nát ra rồi mới chịu tống vô họng ăn khỏi nhai, nghĩa bóng là chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống) hay sao? Ta không muốn là tiểu bạch kiểm* (trai bao, mang ý châm chọc).
Lâm Phàm chọn đúng lỗ thủng mà chọc* (ý nói đúng nghĩa bóng ẩn chứa trong chỗ nào đó).
Quả nhiên, sắc mặt của Hỏa Dung trưởng lão càng ngày càng đen, đen đến mức không thể đen hơn.
– Ha ha ha!
Thiên Tu lập tức cười phá lên, nói:
– Đồ nhi của ta quả nhiên thông minh. Đây chính là ăn cơm mềm. Năm đó ta cùng Hỏa Dung đều gặp được nữ tử kia, ta không chút do dự cự tuyệt, mà hắn thì lựa chọn đồng ý. Thật đúng là khiến lão phu chết cười.
– Thiên Tu, ngươi đừng vu hãm ta, lão phu chỉ là thấy nữ tử kia trông rất cô độc cho nên mới đi theo nàng ba năm.
Hỏa Dung phản bác.
– A, lão sư, ngươi thế nào?
Đúng lúc này, Lâm Phàm phát hiện thân hình của Thiên Tu dần dần bất ổn, giống như là sắp tiêu tán.
– Đồ đệ, sức mạnh của vi sư ở trong hình chiếu này đã hao hết. Sau khi trở lại tông môn, vi sư sẽ giảng giải cho ngươi những thứ này.
Vừa dứt lời.
Thiên Tu bỗng tiêu tán.
– Hỏa Dung trưởng lão, Tượng Thần tông làm sao lại đồng ý ngưng chiến nhanh như vậy?
Lâm Phàm cảm giác cuộc chiến tranh này phát sinh nhanh, kết thúc cũng nhanh. Hắn còn không giết đủ đâu. Cứ kết thúc như vậy khiến cho nội tâm của hắn cũng có chút hoang mang rối loạn.
Hỏa Dung trưởng lão thở dài, nói:
– Chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Sau khi về tông, ta sẽ nói sau.
Lại con mẹ nó về tông rồi nói. Thật đúng là khiến cho người ta bất đắc dĩ.
– Hỏa Dung, vị này chính là đồ đệ của Thiên Tu sao?
Lúc này, một nam tử to con đi tới. Nam tử này có khuôn mặt kiên nghị.
– Vị này là Phổ Đồ tông chủ của Thái Thản tông.
Hỏa Dung nói.
– Viêm Hoa tông phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm, tham kiến Phổ Đồ tông chủ.
Đây cũng là lần đầu tiên, Lâm Phàm nhìn thấy tông chủ của Thái Thản tông.
Phổ Đồ vươn tay, muốn đập vào vai của Lâm Phàm. Nhưng mà bởi vì Lâm Phàm vẫn ở trong trạng thái Cuồng Thân nên hắn với không tới. Cuối cùng, tay của ông đập vào cánh tay của đối phương. Ông lập tức cảm giác trên bàn tay có dính thứ gì đó sền sệt tựa như là máu.
Lúc Phổ Đồ ngẩng đầu, ông phát hiện vị Lâm phong chủ này đang cười với hắn. Phổ Đồ cũng cười nhưng mà vẻ mặt thoáng có chút xấu hổ.
– Không sai! Không sai! Quả thật là… tuấn tú lịch sự.
Phổ Đồ tán dương.
Thân thể cao lớn, làn da đen kịt còn kèm theo đường vân màu máu, nhìn qua là đã biết không có cái rắm quan hệ cùng tuấn tú lịch sự, nhưng mà Phổ Đồ nghĩ nửa ngày cũng không có tìm ra từ gì để hình dung.
Cuối cùng, ông cảm thấy bốn chữ ‘Tuấn tú lịch sự’ có thể bao dung vạn tượng, hình dung tất cả.
Đối với đồ đệ này của Thiên Tu, Hỏa Dung cũng không biết nên nói cái gì. Không biết là hắn đã tu luyện công pháp gì mà làm cho mình biến thành bộ dáng này, hơn nữa đến giờ còn không biến trở về. Đồng thời trên người tại sao có thể dính nhiều máu tươi như vậy, giống như là hắn vừa mới đi ra từ bên trong áo máu vậy.
Tổng bộ của Thái Thản tông.
Tông chủ cùng các trưởng lão đã trở về. Các đệ tử đều vui mừng hoan hô. Rốt cục, bọn họ đã đuổi được Tượng Thần tông ra khỏi lãnh thổ. Loại vui sướng này để bọn họ khó mà nhẫn nhịn.
– Phụ thân.
Một tiếng nói thanh thúy từ phương xa truyền đến.
Một bóng người nhỏ xinh lao tới chỗ Phổ Đồ.
– Con gái ngoan của ta.
Phổ Đồ nhìn thấy người kia, trên mặt nở nụ cười xán lạn. Thân là tông chủ của một nhưng lúc này, hắn cũng lộ ra dáng vẻ của một người cha.
– Hỏa Dung, đây là Diên Ca, con gái của ta.
Hỏa Dung gật đầu, cười nói:
– Phổ Đồ, may mà con gái của ngươi không hề giống ngươi chỉ giống mẹ nàng.
– Đúng vậy.
Hỏa Dung đã từng tới Thái Thản tông, cùng còn cùng đi lịch luyện với Phổ Đồ lúc đo vẫn còn là đệ tử Thái Thản tông, đồng thời cũng quen biết nữ tử thường xuyên quấn quýt ở bên cạnh Phổ Đồ.
– Là ngươi.
Mà vừa lúc này, Diên Ca trợn mắt há hốc mồm thật to, nhìn chằm chằm thân thể cao lớn của Lâm Phàm tựa như là rất vui sướng vậy.
– Nguyên lai ngươi là con gái của Phổ Đồ tông chủ.
Lâm Phàm cười nói. Hắn đúng là không ngờ người mà mình tiện tay cứu lại có thân phận như vậy.
Phổ tông chủ nghi hoặc, nói:
– Diên Ca, Lâm phong chủ, hai người biết nhau sao?
– Phụ thân, lúc trước ta bị người của Tượng Thần tông bắt lấy, là hắn đã cứu ta.
Diên Ca nói. Sau đó, nàng đi đến trước mặt Lâm Phàm. Lúc phát hiện trên người Lâm Phàm đều là máu tươi, nàng đứng yên nghĩ một lát. Sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, nàng vội vã chạy ra.
Cảnh tượng này khiến cho rất nhiều người đều nghi hoặc không thôi.
– Lâm phong chủ, đa tạ ngài đã cứu con gái của ta.
Phổ Đồ cảm kích nói. Hắn đúng là không ngờ đối phương lại cứu được con gái của hắn, đồng thời cũng may mắn, nếu không phải là có đối phương, con gái của mình rơi vào trong tay đệ tử Tượng Thần tông sẽ bi thảm thế nào.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
– Tiện tay mà thôi, Phổ Đồ tông chủ không cần khách khí.
Kim Quyền đứng ở một bên, không lên tiếng. Đó nào phải chỉ là tiện tay mà thôi, hoàn toàn chính là nghiền ép tàn bạo. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn chỉ sợ cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Đột nhiên!
Phổ tông chủ sững sờ. Chỉ thấy từ phương xa, con gái của mình mang theo một cái chậu đựng nước đến đây, hơn nữa nhìn bộ dáng giống như là rất vui sướng.
Lạch cạch!
Diên Ca đặt chậu nước ở bên cạnh, nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt khát vọng và nói:
– Ta có thể giúp ngươi lau sao?
– A?
Lâm Phàm sững sờ tựa như là không có kịp phản ứng.
Giờ phút này, không chỉ là hắn không kịp phản ứng mà ngay cả Phổ tông chủ còn có Hỏa Dung đều không có kịp phản ứng.
Nhất là Hỏa Dung, trong lòng cũng nói thầm, chẳng lẽ là con gái của Phổ Đồ nhìn trúng tiểu tử này hay sao.
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn cũng run lên.
Tiểu tử này một mực duy trì dáng vẻ khổng lồ, đen kịt có thể nói là khủng bố đến cực điểm này mà Diên Ca còn có thể nhìn trúng, ánh mắt của cô nàng này lạ thường đến bực nào.
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện trên người mình còn dính nhiều máu tươi như vậy. Hắn cười nói:
– Ta tự mình làm là được rồi.
Thiên Hà Vương Đỉnh xuất hiện. Sau đó, Lâm Phàm cầm cả cái đỉnh lên, dội nước lên trên người mình.
Diên Ca nguyên bản còn có chút thất vọng, nhưng đột nhiên, trong hai mắt manh manh kia của nàng đắm đuối nhìn Lâm Phàm đang tắm rửa bên trong dòng nước.
Cơ bắp cuồn cuộn khiến mặt của Diên Ca hơi đỏ lên.
Nhất là khi Lâm Phàm nâng cánh tay lên vuốt tóc, hành động đó càng khiến trái tim của Diên Ca đập rộn ràng.
– Rất đẹp trai…
Sau khi được nước sông cọ rửa, máu tươi trên người nhanh chóng chảy xuôi xuống dưới chân, đọng lại thành vũng máu trông cực kỳ khủng bố.
Nhìn thấy vũng máu tươi này, các đệ tử của Thái Thản tông cũng nuốt nước bọt, cảm giác thật là khủng khiếp, không biết người này đến cùng là đã giết bao nhiêu người mà có thể dính nhiều máu tươi như thế.
Theo bọn họ nghĩ, đệ tử Viêm Hoa tông ở trước mắt thật là khủng khiếp.
– Phụ thân, ta muốn gả cho hắn.
Diên Ca cũng không còn cách nào chịu đựng nữa, nhanh chóng mở miệng nói.
Ầm ầm!
Đám người nguyên bản còn không có dị dạng nhưng khi nghe được lời nói này, lập tức quá sợ hãi đến choáng váng, có không ít người kém chút nữa là ngã trên mặt đất.
Liền ngay cả Lâm Phàm đang giơ cao Thiên Hà Vương Đỉnh đều choáng váng tựa như là gặp quỷ vậy.
– Cái gì?
Phổ Đồ ngớ người, sợ mình nghe lầm.
Diên Ca đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
– Phụ thân, ta muốn gả cho hắn.
Hỏa Dung ngây người nhìn Lâm Phàm, lại nhìn Phổ Đồ, sau đó lại nhìn Diên Ca, hắn hoàn toàn không thể tin được, bằng dáng vẻ hiện tại của tiểu tử này lại còn có thể tán được gái?
Hắn sống lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này.
– Hỏa Dung, chuyện này…
Phổ Đồ nhìn về phía Hỏa Dung tựa như là không biết nên trả lời như thế nào.
Hỏa Dung ho nhẹ một tiếng. Vốn dĩ hắn muốn nói chuyện này làm sao có thể, chuyện này hoàn toàn chính là siêu việt thưởng thức cực hạn của nhân loại. Nhưng mà vừa nghĩ nếu như mình thật sự nói như vậy, để Thiên Tu biết mình chỉ sợ phải xanh cỏ.
– Vấn đề này còn cần phong chủ của tông ta tự mình trả lời.
Mấy người Kim Quyền cũng trợn tròn mắt. Bọn họ cũng không ngờ sẽ có tình huống như vậy, ánh mắt của nha đầu này đến cùng là bị sao vậy.
Sau khi biến thân, cơ thể của Lâm phong chủ cũng cao khoảng chừng ba mét mà tiểu nha đầu ở trước mắt này còn chưa đến mét rưỡi. Nếu như nàng nên duyên cùng với Lâm phong chủ, bọn họ thật không dám tưởng tượng một ngày nào đó có thể xảy ra án mạng hay không?
Không dám tưởng tượng.
Lúc này, Lâm Phàm đang điên cuồng đậu đen rau muống ở trong lòng. Nha đầu này nhìn qua tối đa cũng mới 14 tuổi, không ngờ đã có ý nghĩ như vậy.
Đây chính là tội ấu dâm đó, ít nhất là ba năm ăn cơm tù, cao nhất là tử hình.
Đồng thời hắn cũng không có khả năng phát rồ đến mức xuống tay với một tiểu la lỵ.
Nhưng mà ánh mắt sùng bái kia của đối phương để hắn rất hưởng thụ, có được người hâm mộ như này kỳ thật cũng không tệ lắm.
– Lâm phong chủ, ngươi nhìn…
Phổ Đồ cũng không thể nào tiếp thu được, nhưng mà hắn cũng không phản đối. Thái Thản tông cùng Viêm Hoa tông có quan hệ phi thường hữu hảo mà đối phương cũng là phong chủ của Viêm Hoa tông, địa vị cao thượng, con gái của mình đi qua cũng sẽ không bị ủy khuất.
Lạch cạch!
Lâm Phàm tiến lên, duỗi tay, sờ đầu của đối phương.
Diên Ca đỏ mặt, cúi đầu, nàng cảm thấy bàn tay Lâm Phàm thật ôn nhu.
– Tiểu nha đầu, ngươi còn quá yếu. Chờ ngươi trở nên cường đại thì hẵng đến nói câu này với ta. Ta cũng không thích bên cạnh ta xuất hiện vướng víu.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
– A!
Diên Ca ngẩng đầu. Trong ánh mắt manh manh có nước mắt chảy ra. Nàng khổ sở cắn môi.
– Nha đầu này không phải là đang khóc đi.
Lâm Phàm thầm nghĩ. Hắn thấy đây quả thực là đang nói chuyện phiếm cùng tiểu hài tử.
Chỉ là lúc này, Diên Ca lau sạch nước mắt, nói:
– Ừm, ta sẽ mạnh lên. Có phải nếu như ta mạnh lên thì có thể gả cho ngươi hay không?
– Chuyện này sao? Vậy phải xem ngươi có thể mạnh cỡ nào.
Lâm Phàm cười, sau đó nhìn về phía Hỏa Dung, nói:
– Trưởng lão, chúng ta cũng nên trở về đi.
Ý tứ rất rõ ràng, hiện tại không đi còn muốn chờ đến khi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận