Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 276: Ngươi lại dám can đảm nhục nhã ta

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Bên ngoài đại sảnh, không khí vô cùng ngột ngạt, toàn bộ Mặc phủ lại cực kỳ rất an tĩnh.
Mặc lão gia tử giờ mới để ý thấy. Ông nhìn chằm chằm vào chủ giáo, nói:
– Ngươi đã làm gì với những người khác trong Mặc phủ?
Dưới áo bào màu đen, chủ giáo kéo mũ áo che đầu ra, gương mặt khô gầy, ánh mắt âm trầm, cười, nói:
– Đương nhiên… là đã… giết sạch.
– Thiên Thần giáo các ngươi tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Các ngươi muốn báo thù, tìm một mình ta là được, cần gì phải giết hết người của Mặc gia ta. Các ngươi đúng là ác ma.
Mặc lão gia tử mặt đỏ tới mang tai, tức giận gào thét.
– Nhìn kìa, bọn họ trở về rồi.
Chủ giáo cười. Từ bốn phương tám hướng, rất nhiều bóng đen chạy tới, nói:
– Lúc này, ta nghĩ người của Mặc gia các ngươi đều đã chết ở trong tay của bọn họ.
Đúng lúc này, một người từ từ đứng lên.
– Chủ giáo đại nhân, toàn bộ người của Mặc gia đã biến mất, chúng ta không có tìm thấy ai cả.
Vừa dứt lời.
Chủ giáo biến sắc, sau đó cười phá lên, nói:
– Ha ha ha, xem ra người của Mặc gia các ngươi chỉ sợ cũng cảm nhận được đêm nay sẽ máu chảy xuống cho nên đã chạy trốn rồi, hơn nữa còn không thèm báo cho các ngươi. Thật đúng là đáng tiếc.
– Đừng nói nhảm! Ngươi nghĩ Mặc Kinh Trập ta đã chết rồi sao?
Mặc Kinh Trập tức giận quát. Một khí thế càng thêm mênh mông bạo phát ra. Khí thế này ngưng tụ thành một con kinh long bay thẳng lên trời. Hắn nói:
– hãy đỡ một chiêu mạnh nhất của ta, Địa Viêm Kinh Long Khí.
Trong chốc lát, cương khí sôi trào, kinh long giáng thẳng xuống đầu chủ giáo.
– Thật sự là không biết sống chết.
Chủ giáo lắc đầu, giơ tay lên, duỗi một ngón tay ra. Toàn bộ thế công của Mặc Kinh Trập vô thanh vô tức bị nghiền nát.
– Quỳ xuống!
Sức mạnh mênh mông nghiền ép xuống.
Trong chốc lát, Mặc Kinh Trập biến sắc, giống như là có lực lượng của trăm nghìn quân đè lên người vậy. Mồ hôi chảy xuống như mưa. Hắn gầm nhẹ:
– Ngươi nằm mơ.
– Anh!
Mặc Lăng Vũ kinh hãi. Nhưng ở trước sức mạnh khủng bố này, nàng không có bất luận năng lực gì để phản kháng.
– Thiên Thần giáo có giỏi thì ra tay với ta đi.
Mặc lão gia tử nổi giận gầm lên. Trường đao nhanh chóng bổ tới. Đao ý sắc bén nhanh chóng cuốn tới, thế nhưng mà còn chưa tới gần, trong nháy mắt đã tiêu tán.
– Mặc gia các ngươi hủy phân bộ của giáo ta, tội đáng chết vạn lần. Mà hắn là độc đinh của dòng chính Mặc gia các ngươi, vậy thì ta sẽ dằn vặt hắn đến chết. Tốt! Không quỳ xuống thì chết đi.
Chủ giáo âm trầm nói.
Ở dưới áp lựckhổng lồ này, Mặc Kinh Trập gào thét, bất khuất ngăn cản. Hắn quyết tâm dù toàn bộ thân thể sắp bị đập vụn, cũng tuyệt đối sẽ không quỳ xuống.
Đột nhiên!
Trong hai con ngươi hẹp dài của chủ giáo bộc phát ra tinh quang.
Áp lực đè lên người Mặc Kinh Trập đột nhiên tăng lên gấp bội.
– Đủ rồi, chớ quá mức.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra. Một bóng người thoải mái ngồi ở trên mái nhà tựa như là đã ở đó từ rất lâu.
– Lâm công tử.
Mặc Lăng Vũ kinh hô một tiếng tựa như là không ngờ lại nhìn thấy Lâm Phàm ở chỗ này.
Lâm Phàm cười gật đầu, nói:
– Mặc Kinh Trập, ngươi cũng quá kém đi. Chỉ mới chút áp lực ấy mà ngươi đã không chịu nổi rồi?
Mà khi Mặc Kinh Trập nhìn thấy Lâm Phàm, biểu lộ trên mặt có chút biến hóa, thậm chí không dám nhìn thẳng, bởi vì tin chết kia chính là do hắn trở về, báo cho Viêm Hoa tông. Về sau biết Lâm Phàm lại không chết, còn kéo theo vô số chuyện xảy ra, hắn cũng cảm giác việc mình báo tin chết về có chút không đúng.
Lâm Phàm nhảy xuống từ trên mái nhà.
– Vị này là?
Mặc lão gia tử không biết người trước mắt này là ai, làm sao lại xuất hiện ở đây.
– Phụ thân, vị này là Lâm công tử, đệ tử của Viêm Hoa tông, đồ đệ của Thiên Tu trưởng lão.
Mặc Lăng Vũ giới thiệu. Nàng tạm thời còn không biết Lâm Phàm đã trở thành phong chủ của Vô Địch phong.
Tại thời đại tin tức này khuếch tán chậm chạp này, trừ phi phát sinh đại sự kinh thiên, nếu không rất khó để tất cả mọi người đều biết.
Mặc Kinh Trập thở hổn hển, nói:
– Đối phương quá mạnh. Ta đã tận lực.
– Hắc hắc!
Lâm Phàm cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía chủ giáo, nói:
– Thiên Thần giáo thật đúng là to gan.
Hắn vừa nói xong, uy thế nghiền ép trên người Mặc Kinh Trập lập tức tiêu tán không còn, Mặc Kinh Trập thở phì phò, mồ hôi vã ra như mưa.
– Ngươi là ai?
Chủ giáo nghiêm nghị nói. Hắn không khỏi cảnh giác. Có thể ở trước mặt hắn, còn nghênh ngang như vậy, không sợ hãi tí nào, hiển nhiên không phải là người bình thường.
– Đệ tử của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm đơn giản giới thiệu, cũng không nói đến lai lịch cụ thể của mình, sợ dọa đối phương chạy mất.
Chủ giáo nghiêm mặt lại. Hắn có cảm giác lần hành động đêm nay chỉ sợ là đã không thành công rồi. Lòng sinh thối ý, sau đó hư không sau lưng hắn cũng hơi chấn động, hiển nhiên là muốn rời đi.
– Tốt! Ta đúng là không ngờ cứu viện của Viêm Hoa tông lại tới nhanh như vậy, nhưng không sao, bản chủ giáo sẽ từ từ chơi đùa cùng các ngươi.
– Ngươi còn muốn chạy?
Lâm Phàm đúng là không ngờ chủ giáo của Thiên Thần giáo lại cảnh giác như thế, cũng không đánh cùng mình một, hai mà đã muốn rời đi. Kẻ này cũng quá nhát gan rồi.
– Hừ, bản chủ giáo còn muốn đi, ai có thể ngăn lại.
– Hữu Sắc Nhãn Tình, mở ra.
Đột nhiên!
Ánh mắt của chủ giáo lập tức phát sinh biến hóa. Ánh mắt nguyên bản âm trầm đột nhiên lóe ra vẻ phẫn nộ, loại phẫn nộ kia như là thù giết cha, nhục vợ vậy.
Thậm chí để chủ giáo có cám giác bị người miệt thị, khinh thường.
– Đồ hỗn trướng, ngươi lại dám can đảm nhục nhã ta…
Chủ giáo tức giận quát ầm lên, hai mắt đỏ bừng.
– Chuyện gì xảy ra?
Mặc Lăng Vũ nghi hoặc, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
– Ai biết? Có thể là chó dại muốn cắn người.
Lâm Phàm cười. Hắn cảm giác Hữu Sắc Nhãn Tình này cũng quá mạnh. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thí nghiệm Hữu Sắc Nhãn Tình đối với người. Chủ giáo lúc trước đã muốn chạy trốn, thế nhưng mà sau khi trúng Hữu Sắc Nhãn Tình lại không muốn chạy nữa mà còn giống như là muốn quay đầu liều mạng với hắn vậy. Sự chênh lệch đúng là có chút lớn.
– Chủ giáo đại nhân, đệ tử của Viêm Hoa tông xuất hiện chỉ sợ sẽ có biến cố. Chúng ta tranh thủ thời gian…
Xoạt xoạt!
Nam tử áo bào đen kia còn chưa nói xong lời thì lại phát hiện cánh tay của chủ giáo đại nhân đã đâm xuyên ngực của hắn, lãnh huyết vô tình, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn.
– Ngươi lại dám can đảm nhục nhã ta…
– Ta liều mạng với ngươi!
Uỳnh!
Khí tức cuồng bạo bạo phát ra từ trên người chủ giáo. Thấy cảnh này, giáo đồ của Thiên Thần giáo ở chung quanh sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì. Chủ giáo đại nhân làm sao có thể đột nhiên giống như là bị điên vậy.
Khí thế kinh khủng này bao phủ trong lòng mọi người.
– Thiên… Thiên Cương cảnh tầng hai.
Mặc lão gia tử kinh hãi, nói:
– Cẩn thận…
Trong chốc lát, chủ giáo đánh tới. Khí thế mênh mông ngưng tụ thành uy áp kinh khủng ép về phía Lâm Phàm.
– Thật mạnh mẽ.
Lâm Phàm không phải cảm thán về chủ giáo kia mà là về Hữu Sắc Nhãn Tình này. Sau đó, hắn giơ tay lên, đấm ra một quyền. Một quyền này như là phá vỡ hư không, lấy sức mạnh thuần túy nghiền ép hư không đến vỡ nát. Sức mạnh hủy diệt nhanh chóng bao phủ chủ giáo.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khuôn mặt của chủ giáo vặn vẹo, thậm chí ngay cả thân thể cũng bắt đầu vặn vẹo, bị một sức mạnh không ngừng hủy diệt.
Nhưng ngay cả trước khi chết, hắn vẫn như cũ gầm thét lên.
– Ngươi lại dám can đảm nhục nhã ta…
Uỳnh!
Sức mạnh cưỡng hãn nhanh chóng xuyên qua chủ giáo, đánh về phía tấm màn đen bao phủ Mặc phủ. Tấm màn đen này lập tức hóa thành vô số điểm sáng nhỏ rồi bay tán loạn đầy trời.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, những giáo đồ kia biến sắc.
– Chạy mau!
Những bóng người màu đen nhanh chóng chia ra, chạy về bốn phương tám hướng.
– Thật đúng là quá yếu.
Lâm Phàm lắc đầu, vươn tay, vỗ một cái vào trong hư không. Lập tức, có vô số tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Những bóng đen đang chạy trốn kia bỗng nhiên nổ tung tựa như là bị không gian ép nát vậy.
Giải quyết xong, thu công.
Tất cả mọi người của Mặc gia đều trợn mắt hốc mồm tựa như là gặp ma, thậm chí là không dám tin.
Chuyện này cứ như vậy là kết thúc sao?
– Ngươi cũng mạnh như vậy?
Bị đả kích nhất chính là Mặc Kinh Trập, hắn lắc đầu, thở dài. Nhưng sau đó, như nghĩ đến điều gì đó, hắn cười nói:
– Tốt! Rất tốt! Không ngờ người mà Mặc Kinh Trập ta công nhận lại cường đại như thế. Chuyện này đủ để chứng minh ánh mắt của Mặc Kinh Trập ta là tốt đến nhường nào, có thể dễ dàng xem thấu sự bất phàm của ngươi.
Lâm Phàm nhìn đối phương như là nhìn một kẻ ngốc vậy.
– Ta tới là muốn hỏi ngươi một việc.
Chỉ là, Mặc Kinh Trập lại không để ý. Hắn giang tay ôm bả vai của Lâm Phàm, nói:
– Trước không cần hỏi, đêm nay không say không về. Đi! Nhưng người của Mặc gia ta đến cùng là đi đâu rồi? Ngươi đã ở đây thì không có khả năng cho những người kia đắc thủ.
Lâm Phàm hơi nhấc ngón tay, hư không vỡ ra, những người còn lại của Mặc gia xuất hiện.
Những người này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên, bị người cho bắt vào trong hư không.
Nhìn thấy những người này không có việc gì, Mặc lão gia tử cũng nhẹ nhàng thở ra. Ông lập tức phân phó hạ nhân tranh thủ thời gian chuẩn bị rượu, đồ ăn để tiếp đãi Lâm Phàm.
Trên bàn cơm.
Mặc Lăng Vũ ngồi ở bên cạnh Lâm Phàm, dáng người linh lung bị áo bào bao phủ. Nàng không nói gì, chỉ là ngồi rót rượu cho Lâm Phàm.
– Ai. Sau khi từ biệt ở vực sâu Vạn Quật đến nay cũng đã có vài tháng, ta rất tưởng niệm.
Mặc Kinh Trập cảm thán, ngửa đầu uống cạn chén rượu rồi nói:
– Người có thể bị Mặc Kinh Trập ta nhìn trúng quả nhiên không phải là người bình thường. Lâm huynh đệ, chúng ta cạn một chén.
– Ngươi không muốn giải thích gì với ta sao?
Lâm Phàm cười hỏi. Trưởng bối của Mặc Kinh Trập đều ở bên cạnh, hắn khẳng định không thể nói đối phương là kẻ ngu được.
– Chỉ có người chột dạ mới phải giải thích. Lấy tình cảm giữa chúng ta thì không cần giải thích. Chén rượu này chính là lời giải thích của ta.
Lại là một chén vào trong bụng.
Lâm Phàm thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi Mặc Kinh Trập là giả ngốc rồi. Nhưng nghĩ lại, ngốc đến cực hạn chính là thông minh cũng không phải là không có đạo lý.
Mặc lão gia tử không có chen ngang, tùy ý để Mặc Kinh Trập giao lưu với Lâm Phàm.
– Chờ một chút, ta muốn hỏi ngươi, ngươi lấy Kinh Long Đại Thiên Công ở đâu vậy?
Lâm Phàm hỏi.
Mặc Kinh Trập khoát tay, nói:
– Lâm sư huynh, lúc này không đề cập tới, Mặc Kinh Trập ta đưa công pháp cho ngươi vì coi ngươi là huynh đệ, chỉ là một bộ công pháp mà thôi, đáng gì.
Hiện tại, Lâm Phàm có xúc động muốn đánh chết Mặc Kinh Trập nhưng mà hắn vẫn nhịn được.
– Vậy ngươi tu luyện Kinh Long Đại Thiên Công tới cảnh giới viên mãn rồi hả?
Lâm Phàm hỏi lần nữa.
– Ha ha ha!
Mặc Kinh Trập cười, khiêm tốn khoát tay, nói:
– Chuyện cũ không đề cập tới. Bằng vào thiên tư tung hoành của ta, ta cũng đích thật là đã tu luyện công pháp này tới cảnh giới viên mãn. Đồng thời ở hiểm địa Dung Nham, ta lấy đại nghị lực, cho dung nham nhập thể để tu thành Địa Viêm Kinh Long Khí, đẩy công pháp này lên một tầng thứ cao hơn. Chuyện này cũng không đáng nhắc tới. Đến! Chúng ta uống rượu.
– Từ từ, ta hỏi ngươi thêm một vấn đề cuối cùng. Ngươi có cảm ứng Long Giới hoặc là biến hóa long thân sao?
Lâm Phàm đè chén rượu trong tay Mặc Kinh Trập xuống và hỏi.
Mặc Kinh Trập sững sờ, nói:
– Lâm huynh đệ, đây là hai vấn đề.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, nói:
– Nói sai, đó chính là hai vấn đề.
– Làm sao có thể? Mặc Kinh Trập ta đường đường là người của Viêm Hoa tông, làm sao lại biến hóa long thân. Về phần cảm ứng Long Giới, Long Giới lại là cái gì?
Mặc Kinh Trập nghi hoặc hỏi.
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy hắn thật sự là đang lãng phí thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận