Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 277: Bỏ bàn tay của ngươi ra

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Lâm huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Phải chăng có chuyện phiền lòng?
Mặc Kinh Trập hỏi đến. Hắn chỉ từng thừa nhận hai người. Một người là Kiếm Vô Trần, nhưng mà người này lại đi ám sát đồng môn. Hành vi trơ trẽn này khiến Mặc Kinh Trập khinh thường cho nên đã nhất đao lưỡng đoạn. Còn một người khác chính là Lâm Phàm.
Hiện tại, Lâm Phàm không quá muốn nói chuyện. Hắn đang nghĩ chẳng lẽ là hai người tu luyện công pháp không giống nhau?
Nhưng chuyện này cũng không có khả năng, Kinh Long Đại Thiên Công là do Mặc Kinh Trập đưa cho hắn, làm sao có thể tu luyện không giống với chính chủ được.
– Không có gì. Chỉ là hiện tại, lá gan của Thiên Thần giáo càng ngày càng to, không ngờ dám vào thành ám sát.
Lâm Phàm nói.
Mặc lão gia tử trầm mặc một lát, nói:
– Phân bộ của Thiên Thần giáo bị Mặc gia ta diệt trừ, bọn chúng không cam lòng là chuyện tất nhiên. Hôm nay, người tới là cấp bậc chủ giáo, chẳng qua hắn đã bị tiểu huynh đệ giết chết, chắc chắn sẽ không có việc gì.
– A, lão gia tử chắc chắn sao?
– Ta cũng không quá chắc chắn. Chẳng qua Thiên Thần giáo giấu ở chỗ tối, cường giả cấp chủ giáo bị giết chết sẽ để bọn họ cho rằng thành Linh Phong có cường giả trấn thủ, cho nên sẽ không dễ dàng tiếp tục ra tay, sợ bại lộ vị trí.
Mặc lão gia tử nói.
Lâm Phàm cảm giác lão gia tử nói hoàn toàn chính xác là có đạo lý. Lúc trước, ở tông môn, sau khi đoạt được thi thể của Quân Vô Thiên, Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo cũng lập tức rút lui. Còn có tượng đá kia cũng thế, Giáo Vương của Thiên Thần giáo cũng đã ra tay nhưng mà vì không bị lão sư truy tung đến, dù tự chặt cánh tay, hắn cũng muốn bỏ chạy đủ để nhìn ra Thiên Thần giáo không hề muốn bị người phát hiện.
Lần này, nếu như không phải mình đến thành Linh Phong, chỉ sợ Mặc gia thật có thể bị diệt, nhưng do mình ra tay, Thiên Thần giáo cũng sẽ sợ đầu sợ đuôi. Trừ khi thật sự nắm chắc, bọn chúng có lẽ không dám tùy ý ra tay.
– A. Đúng rồi! Các ngươi cần phải chú ý một chút, hiện tại công pháp Hoán Bì Liễm Tức của Thiên Thần giáo đã cải tiến, rất khó bị phát hiện. Nếu như các ngươi gặp người có hành tung quỷ dị thì cần phải chú ý một chút.
Hắn nhất định phải nói chuyện này. Bên trong Thiên Thần giáo chỉ sợ cũng có không ít thiên tài. Thiên Thần giáo có thể tranh đấu cùng Viêm Hoa tông đến bây giờ không chỉ là dựa vào ẩn tàng, mà chủ yếu là nhờ những hạng người thiên tài này không ngừng nghiên cứu phát minh công pháp, không ngừng tạo nên cường giả.
Nhưng mà hắn đến bây giờ còn không có hiểu rõ, Thiên Thần giáo đến cùng là dựa vào cơ sở gì mà có thể hình thành thế lực cường đại như thế. Xem ra thật sự là có thế lực cường đại chống đỡ ở sau lưng nó, vì chính là để Viêm Hoa tông không có thời gian phát triển.
Nếu thật là như thế vậy thì đúng là rất kinh khủng.
– Yên tâm, ngày mai lão phu liền phái người điều tra toàn thành, đồng thời sau này nghiêm ngặt kiểm tra người vào thành.
Mặc lão gia tử nói.
Lâm Phàm đứng dậy, nói:
– Tốt! Vậy vãn bối không quấy rầy nữa. Vãn bối còn có chuyện, ngày sau sẽ lại đến bái phỏng lão gia tử.
– Lâm huynh đệ, ngươi muốn đi rồi?
Mặc Kinh Trập kinh ngạc, tựa như là không ngờ Lâm Phàm nhanh như vậy đã muốn rời đi.
– Ừm.
Hắn đến thành Linh Phong nhưng không có thu hoạch được đáp án mà hắn muốn. Vậy thì phải đi hiểm địa Vạn Quật môn một chuyến, nơi đó có mật tàng còn đang chờ mình, đồng thời còn có con ếch xanh khả ái kia cũng không biết như thế nào.
– Cáo từ!
Nói xong, Lâm Phàm xé rách hư không, nhanh chóng rời đi.
Mặc Lăng Vũ ngây người nhìn qua. Sau khi từ biệt ở đầm Giao Long, mới có mấy tháng mà không ngờ khi gặp lại lần nữa, Lâm công tử đã cường đại như thế.
– Lăng Vũ, nhìn cái gì đấy?
Mặc lão gia tử nhìn ánh mắt của con gái, vui mừng cười nói tựa như là phát hiện cái gì.
– Không có gì.
Mặc Lăng Vũ ngượng ngùng cúi đầu, không nói thêm gì.
Hư không!
Lâm Phàm nhìn xuống thành Linh Phong. Trước kia tu vi thấp, hắn đúng là không có cảm giác gì, nhưng mà bây giờ lại có thể cảm nhận được phía trên thành Linh Phong có sức mạnh huyền diệu tồn tại.
Đây có lẽ chính là trận pháp đi.
Nhưng sức mạnh này quá yếu, không có chút tác dụng nào với cường giả Thiên Cương cảnh.
Xem ra những thứ mà mình cần học tập còn có rất nhiều.
Luyện đan, luyện khí hắn đều đã thử qua, mặc dù có thể học tập nhưng mà hai thứ này tương đối thâm ảo, cần tiêu tốn rất nhiều thời gian mới có thể lĩnh hội. Nếu như có thể rút thưởng mà thu hoạch được năng lực như vậy là tốt nhất, cho dù là phải dùng điểm tích lũy để tăng lên, hắn cũng nguyện ý.
Bởi vì tốn thời gian để lĩnh ngộ, chẳng bằng đi kiếm điểm tích lũy.
Mà bây giờ điểm tích lũy còn có gần 800 nghìn. Bởi vì tạm thời cũng không cần làm gì cả cho nên hắn muốn giữ lại, chờ sau này hãy nói.
Dù đang ở trong hư không nhưng mà Lâm Phàm vẫn một mực cảm thụ được tình huống chung quanh.
Thiên Thần giáo nếu hoành hành tại Viêm Hoa tông, nếu như hắn gặp được tự nhiên là muốn xử lý nhưng mà mãi cho đến hiểm địa Vạn Quật môn, hắn cũng không có cảm nhận được dị dạng.
Phường thị Vân Hải.
Nơi này vẫn như cũ phi thường náo nhiệt, người đến người đi, rất phồn vinh.
Có hai đại hiểm địa là vực sâu Vạn Quật, phế cảnh Triệu Linh ở đây là có thể cam đoan phường thị Vân Hải một mực hưng thịnh.
– Điểm tích lũy có bao nhiêu cũng ít. Xem ra mình có cơ hội nên càn quét qua hai hiểm địa này mới được.
Nhưng mà nghĩ lại, mặc dù bây giờ hắn đã là cường giả Thiên Cương cảnh tầng một nhưng vẫn có rất nhiều tồn tại cường đại hơn mình.
Dù vậy, hắn cũng không sợ, cường đại thì cường đại, cùng lắm thì đánh chết mình mà thôi.
Đi lại trong chợ, hắn nhíu mày. Mùi nơi này có gì đó không đúng, trước kia không có cách nào cảm thụ, nhưng mà hiện tại lại có thể cảm nhận được.
Trong một trà lâu nào đó.
Một nam tử đẹp trai, dáng người thẳng tắp quay chung quanh một nữ tử, nói:
– Ảnh Nhi, nàng không nên tức giận nha.
– Hừ!
Nữ tử khoanh tay trước ngực, hai ngọn núi bị cánh tay ép chặt càng thêm ngạo nhân. Nàng quay đầu qua, hừ một tiếng, biểu hiện giống như rất tức tối vậy.
Nam tử kia nói:
– Ảnh Nhi, đừng nóng giận. Ta mang cho ngươi một món đồ tốt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người chung quanh cũng đều cười. Bọn họ biết nam tử đẹp trai kia là ai, chính là tiểu công tử của Dược Vương các, được người xưng Dược Vương tiểu công tử.
Ở phường thị Vân Hải, Dược Vương các cùng Đan Đỉnh các được gọi là hai đại thương hội.
Võ giả lịch luyện ở trong hai đại hiểm địa thu hoạch được thảo dược, bảo bối thì sẽ bán cho một trong hai nhà. Nếu như xuất hiện thứ gì quá quý giá, như vậy hai nhà này cũng sẽ ra giá rất cao để tranh đoạt.
Nhưng lần tranh đoạt gần nhất là ở mấy tháng trước, hai bên tranh mua thi thể của Huyết Giao.
Nhưng theo bọn họ nghĩ, nữ tử này thật sự là quá xinh đẹp, giống như là tiên tử giáng lâm vậy, mặt xinh da trắng, khó trách có thể hấp dẫn Dược Vương tiểu công tử xoay quanh.
– Ngươi có thể lấy được thứ tốt gì.
Nữ tử vẫn như cũ cao ngạo hừ lạnh, nhưng lại là hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
Trong lòng bàn tay của Dược Vương tiểu công tử xuất hiện một cái hộp gấm, nói:
– Ngươi lần trước không phải là nói với ta muốn xem bảo bối của Dược Vương các ta một chút sao? Ta vì ngươi len lén lấy ra.
Nữ tử Ảnh Nhi kia nghe hắn nói thế, lập tức nở nụ cười hưng phấn. Nàng đưa tay ra và nói:
– Cho ta xem một chút.
Dược Vương tiểu công tử nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói:
– Ảnh Nhi, nơi này không an toàn. Bảo bối này rất quý giá. Ta chỉ có thể lặng lẽ mở ra để ngươi nhìn một chút. Ta còn muốn tranh thủ thời gian trả về, nếu không cha của ta sẽ đánh chết ta.
– Ngươi không phải thật tâm đối với ta.
Ảnh Nhi kiều hừ lạnh giống như là rất không vui.
Nghe nàng nói thế, Dược Vương tiểu công tử trầm mặc một lát rồi cắn răng nói:
– Vậy thì tốt! Nhưng ngươi không thể cầm đi, nhìn một chút rồi phải tranh thủ thời gian cho ta.
– Ừm.
Mà đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở trước mặt nữ tử này, khẽ hít một hơi.
– Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy một nam tử dựa vào Ảnh Nhi gần như thế, còn dán tới, Dược Vương tiểu công tử làm sao có thể nhịn được.
– Mùi không đúng.
Nam tử ngửi ngửi mỹ nữ này chính là Lâm Phàm. Sau khi đi vào phường thị Vân Hải, hắn phát hiện nơi này quả thật là ngư long hỗn tạp, người của Thiên Thần giáo vậy mà thật trà trộn ở chỗ này.
Trong khi tìm kiếm mùi ở gần nhất, hắn liền đi tới trà lâu này.
Nhìn thấy tình huống này, người chung quanh cũng là cả kinh, châu đầu thảo luận.
– Người kia là ai? Lá gan cũng quá lớn đi!
– Đây chính là nữ nhân mà Dược Vương tiểu công tử nhìn trúng, hắn vậy mà tới gần như thế, chẳng lẽ là không muốn sống nữa hay sao?
Đám người xì xào bàn tán, cảm giác trời cũng thay đổi.
Thậm chí theo bọn họ nghĩ, người này nếu không phải kẻ ngu thì chính là tên điên. Nơi này chính là phường thị Vân Hải, Dược Vương các cùng Đan Đỉnh các chính là hai thế lực lớn nhất ở đây.
Cho dù cường giả Thiên Cương cảnh tới đây cũng phải thành thành thật thật.
Bởi vì các chủ của Dược Vương các chính là cao thủ luyện đan, cho nên không ít cường giả Thiên Cương cảnh đều đồng ý trở thành cung phụng của Dược Vương các.
Gương mặt của Ảnh Nhi lộ vẻ chán ghét, thậm chí có chút sợ hãi, nói:
– Ngươi làm gì vậy?
Đột nhiên!
Cảnh tượng làm cho tất cả mọi người khiếp sợ phát sinh, thậm chí để bọn họ cảm giác trời đều nhanh phải sụp xuống rồi vậy.
Chỉ thấy nam tử kia vậy mà vươn tay nắm lấy mái tóc của nữ tử Ảnh Nhi kia. Nữ tử xinh đẹp như Thiên Tiên kia vậy mà bị hắn nhấc lên cao, ép vào cây cột to giữa trà lâu.
– Ẩn tàng thật sâu.
Nhìn nữ tử ở trước mắt, Lâm Phàm lập tức nở nụ cười.
Nguyên tắc của Lâm Phàm chính là gặp được giáo đồ của Thiên Thần giáo thì giết, xuất hiện bao nhiêu thì thịt bấy nhiêu, tuyệt đối sẽ không buông tha bất cứ kẻ nào.
– Ngươi làm gì vây? Mau buông Ảnh Nhi ra! Ta là Dược Vương tiểu công tử. Ngươi quá to gan rồi.
Dược Vương tiểu công tử giận dữ hét rồi hắn nhanh chóng đánh ra một chưởng. Sức mạnh mênh mông nhanh chóng đánh tới sau lưng Lâm Phàm.
Nhưng mà một chưởng này giống như là đánh lên trên mặt nước vậy, chỉ tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Cảnh tượng kế tiếp để Dược Vương tiểu công tử giận đến hai mắt đỏ bừng.
– A! Ngươi dám.
Nam tử ở trước mắt này vậy mà vươn bàn tay heo kia của hắn sờ loạn ở trên người Ảnh Nhi, từ phần bụng một mực kéo dài đến ngực. Đây chính là chỗ mà hắn còn chưa bao giờ sờ qua.
– Còn muốn chạy.
Ầm!
Lâm Phàm khẽ dùng sức, bàn tay nhanh chóng đâm xuyên qua lồng ngực của nữ tử mà đúng lúc này, một cục thịt nhanh chóng chui ra từ phía sau lưng, đụng gãy cột gỗ, muốn thoát đi.
– Có chút ý tứ.
Lâm Phàm đấm ra một quyền, nhanh chóng đánh nát cục thịt kia.
Mà nhìn thấy túi da thật mỏng kia, Dược Vương tiểu công tử lập tức trợn tròn mắt. Đây là Ảnh Nhi của hắn sao?
Hộp gấm từ trong tay trượt xuống.
Một hạt châu màu xám lăn xuống, bên ngoài có sương mù màu xám quấn quanh, nhìn qua đã biết không phải là vật phàm.
Đúng lúc này, từ bốn phương tám hướng, mấy bóng người đột nhiên lao về phía hạt châu kia.
– Quả nhiên còn có rất nhiều.
Lâm Phàm cười. Nhưng khi nhìn thấy hạt châu ở trên đất kia, hắn đúng là hiếu kỳ. Hắn nhanh chóng hút hạt châu vào tay, lập tức cảm nhận được hạt châu này bất phàm, bên trong tựa như là có thứ gì đó, nhưng mà cụ thể là cái gì thì hắn không biết được rồi.
– Lấy hạt châu kia.
Những giáo đồ của Thiên Thần giáo giấu ở trong đám người đánh thẳng đến Lâm Phàm. Mọi ánh mắt đều khóa chặt tại trên hạt châu này.
– Các ngươi đều muốn thứ này sao? Như vậy càng không thể đưa cho các ngươi.
Lâm Phàm ném hạt châu vào trong nhẫn trữ vật rồi đánh ra một chưởng. Những người kia lập tức cảm thấy một sức mạnh mênh mông đánh tới rồi lập tức nổ tung, toàn bộ hóa thành sương máu.
Điểm tích lũy tới tay.
– Một đám rác rưởi.
Lâm Phàm cười, không biết Thiên Thần giáo tại sao lại muốn hạt châu này.
– Đệ tử của Viêm Hoa tông đưa hạt châu kia cho ta.
Đúng lúc này, bầu trời phát sinh biến hóa, mây máu từ phương xa cuồn cuộn bay đến. Ở trong mây máu kia giống như có tồn tại gì đó cực kỳ kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận