Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 279: Thiên xuyên vạn xuyên nịnh nọt không xuyên*

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

(ý nói: trăm thứ ngàn thứ (có thể) không có tác dụng, nhưng nịnh nọt thì lại có tác dụng. Chỉ có ăn nói dễ nghe, lấy đc lòng ng ta. Ng ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu thì mình có cần gì cũng dễ dàng hơn.)
Tám tấm Phong Yêu Bia sừng sững ở đây khiến nơi phong ấn trông có vẻ rất ngột ngạt.
U Minh Hắc Mãng trầm mặc không nói, thậm chí ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
– Chủ nhân, chúng ta còn chờ cái gì nữa? Cứ phá vỡ phong ấn, bắt lão yêu này lên, lột da, rút gân hắn, ta sẽ giúp ngài luyện chế đan dược tốt.
Mặc dù ếch xanh rất ưu sầu, nhưng giờ phút này, hắn đứng thẳng lên, có bá khí bạo phát ra. Hắn không phải đối thủ của lão yêu này, nhưng mà hiện tại chủ nhân đang ở bên cạnh, nên bá đạo vẫn là phải bá đạo.
– A!
Tiếng gào thét của lão yêu vạn năm bạo phát ra từ nơi phong ấn:
– Con ếch xanh đáng chết kia, ta muốn nuốt ngươi.
Lâm Phàm hiện tại đúng là đang suy nghĩ xem đến cùng có nên giết lão yêu vạn năm này hay không? Nhìn hắn đã suy yếu đến mức này, hắn hoàn toàn không cần ra tay xử lý. Đúng là có chút lãng phí thời gian.
Nhưng tám tấm Phong Yêu Bia này đúng là có chút ý tứ.
Nghĩ vậy, Lâm Phàm giơ tay lên, chộp tới tám tấm Phong Yêu Bia. Đây là muốn luyện hóa tám tấm Phong Yêu Bia này. Mặc dù có niên đại xa xưa nhưng mà tám tấm Phong Yêu Bia này đúng là thú vị! Chúng lại có thể phong ấn một lão yêu vạn năm. Đúng là có thể cầm về nghiên cứu một phen.
Uỳnh!
Đất rung núi chuyển, tám tấm Phong Yêu Bia bị nhổ tận gốc. Yêu lực mênh mông từ lòng đất bộc phát ra, quét sạch thiên địa.
Tám tấm Phong Yêu Bia nổi bồng bềnh giữa không trung, tản ra quang mang mịt mờ.
Xem ra phong ấn đã quá lâu khiến sức mạnh của tám tấm Phong Yêu Bia bị suy yếu đi không ít, nhưng mà Phong Yêu Bia lại có thể dùng sức mạnh của lão yêu vạn năm này bổ sung cho phong ấn áp chế lão. Cách làm này rất thần kỳ.
Ếch xanh mở to mắt, nói:
– Lão yêu rốt cục muốn đi ra.
– Ha ha ha ha!
Đúng lúc này, lão yêu cười to. Tiếng cười vang vọng khắp thiên địa. Hắn nói:
– Lão phu rốt cục cũng đã đi ra được rồi. Ta muốn các ngươi chết.
Xoạt xoạt, nơi phong ấn xuất hiện vô số vết rạn lan ra bốn phương tám hướng. Từ trong những vết nứt này tỏa ra yêu khí màu đen, yêu khí nhanh chóng ngưng tụ ở trên không trung hình thành một con U Minh Hắc Mãng dữ tợn dài đến trăm trượng.
U Minh Hắc Mãng vặn vẹo ở trên không trung rồi gầm thét.
– Vạn năm, lão phu đã đợi vạn năm rồi. Bây giờ phong ấn đã bị ta phá vỡ, ta đã được tự do. Hiện tại, ta muốn giết ngươi. Chỉ là Thiên Cương cảnh tầng một cũng dám tìm lão yêu ta để gây phiền phức, chết cũng không có gì đáng tiếc.
Ếch xanh cảm nhận được khí tức của lão yêu này, lập tức sợ hãi nói:
– Không tốt! Chủ nhân, chúng ta chạy mau. Lão yêu này bị phong ấn lâu như thế mà vẫn lại còn thực lực Thiên Cương cảnh tầng ba. Quá kinh khủng đi. Ta cũng không muốn bị ăn sạch.
Lúc này, Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn yêu khí đầy trời rồi nhẹ gật đầu. Hắn cảm thấy lão yêu hoàn toàn chính xác là có chút năng lực.
Vô Địch Chân Thân.
Trong chốc lát, trên người Lâm Phàm bộc phát ra một sức mạnh mênh mông. Vô Địch Chân Thân to lớn hiện lên ở trong hư không, áo choàng màu đen che trời, Chân Thân không chân nhưng lại có vô số tia sáng không ngừng bay múa.
Cánh tay dữ tợn, phủ đầy lân giáp chộp thẳng về phía yêu khí nồng đậm kia.
U Minh Hắc Mãng nổi giận gầm lên:
– Không biết tự lượng sức mình, chỉ là Thiên Cương Chân Thân cũng dám ra tay với ta.
Rống!
Yêu lực mênh mông nhanh chóng bành trướng, nhưng mà khi va chạm cùng cánh tay kia, lại lập tức vỡ tan.
– Thật sự là đủ càn rỡ.
Lâm Phàm lắc đầu, đánh ra một chưởng. Sức mạnh cường hãn nghiền ép hư không đến không chịu nổi mà không ngừng vỡ tan.
Ầm!
Thân thể khổng lồ của U Minh Hắc Mãng bị một chưởng trực tiếp trấn áp trên mặt đất.
– Làm sao có thể, chuyện này sao có thể xảy ra.
U Minh Hắc Mãng gào thét, trong hai con ngươi sôi trào yêu khí kia đều lóe ra vẻ không dám tin.
Mặc dù hắn bị phong ấn rất lâu rồi nhưng mà thực lực vẫn còn. Đối phương rõ ràng chỉ có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng một, thấp hơn mình hai tầng cảnh giới lại có thể dùng một chưởng trấn áp mình.
Ếch xanh lúc đầu đã chuẩn bị chạy trốn, nhưng nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt này, nó cũng khiếp sợ. Sau đó tựa như là nghĩ đến điều gì, nó lập tức nâng chân lên, điên cuồng hô 666.
– Chủ nhân thật mạnh! Chủ nhân thật là lợi hại! Lão yêu, chỉ bằng chút thực lực của ngươi mà dám cuồng vọng ở trước mặt chủ nhân của ta sao? Hiện tại, ngươi biết hậu quả đi.
Hiện tại, ếch xanh cũng rất ngưng trọng. Thiên Cương cảnh tầng một trấn áp Thiên Cương cảnh tầng ba, đây quả thực là chuyện quá khủng bố. Dù là khi hắn còn ở hình người cũng không gặp nhiều.
Chỉ có Thiên Địa Chi Tử của những đại giáo kia mới có thể làm được. Chẳng lẽ nhân loại trước mắt này chính là Thiên Địa Chi Tử, có thể vượt cấp chém giết cường địch sao. Đây cũng quá là kinh khủng đi.
Hiện tại, Lâm Phàm cảm thấy rất hài lòng với ếch xanh. Có đôi khi, lúc mình chiến đấu mà có Fan hâm mộ kêu to, ủng hộ cũng rất không tệ.
Vô Địch Chân Thân sừng sững ở trong thiên địa, chỉ một tay đã có thể gắt gao trấn áp U Minh Hắc Mãng ở trên mặt đất.
– Đáng giận.
U Minh Hắc Mãng vẫn cố gắng giãy dụa. Thế nhưng mà lúc nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Cương Chân Thân này, hắn lại là đột nhiên run lên. Hai con ngươi một đỏ một vàng tản ra khí tức âm trầm mà kinh khủng, nhất là trên người Chân Thân này có lạc ấn lít nha lít nhít phù văn làm cho hắn có cảm giác trùng kích cực lớn.
– Đây rốt cuộc là Thiên Cương Chân Thân gì? Làm sao lại có người ngưng luyện ra Chân Thân dạng này?
U Minh Hắc Mãng vốn không dám tin nhưng mà bây giờ, hình ảnh này đã khắc sâu vào trong mắt. Dù hắn không muốn tin cũng không được, bởi vì tất cả đều tồn tại chân chân thật thật.
– Kỳ thật lúc đầu ta cũng định giết chết ngươi cơ nhưng mà nghĩ lại thì cảm thấy hơi đáng tiếc. Vô Địch phong của ta còn thiếu khuyết một thần thú giữ cửa, ngươi muốn hay không?
Hắn nhìn trúng bản chất của lão yêu vạn năm này. Vô Địch phong không có gì đặc sắc, nếu có một con U Minh Hắc Mãng tọa trấn, nói không chừng còn có thể thu hút người.
– Không có khả năng, lão phu chính là U Minh Hắc Mãng vạn năm, cường giả chí cao vô thượng. Lão phu tuyệt sẽ không trở thành yêu sủng của ngươi.
U Minh Hắc Mãng gào thét, nói:
– Ngươi đừng si tâm vọng tưởng.
– Ngươi đã làm nhiều việc ác, tàn sát bao nhiêu sinh mệnh vô tội. Ta vốn định mang ngươi đi về hướng quang minh những ngươi lại không biết hối cải. Vậy ta chỉ có thể dùng nắm đấm chính nghĩa để giáo dục ngươi.
Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu, Vô Địch Chân Thân nâng tay trái chính nghĩa lên rồi một quyền đánh xuống.
Ầm!
Sức mạnh mênh mông nhanh chóng đánh vào trên thân thể của U Minh Hắc Mãng.
U Minh Hắc Mãng lập tức kêu lên thảm thiết.
– Chính nghĩa mới là lộ tuyến phát triển của tương lai. Ai cũng biết hối cải.
Vô Địch Chân Thân lại đấm ra một quyền, đánh thẳng vào đầu của U Minh Hắc Mãng. Cái đầu to lớn kia va chạm cùng mặt đất khiến nham thạch vỡ nát. U Minh Hắc Mãng phun ra một búng máu tươi.
Thấy cảnh này, ếch xanh không khỏi run rẩy. Nó cảm thấy nhân loại này thật là tàn nhẫn.
– Lão yêu, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Chủ nhân nhà ta đã nguyện ý cho ngươi cơ hội rồi. Ngươi cũng đừng không biết tốt xấu.
Nó cảm giác mình cần phải khuyên bảo lão yêu một chút. Bây giờ nó đã trở thành yêu sủng của người khác, nếu như có thể kéo một kẻ khác xuống nước cùng, vậy thì cũng có thể tìm kiếm chút an ủi.
– Con ếch xanh khốn khiếp kia, ngươi im miệng cho ta. Ngươi chính là nô lệ, nô tài. Lão phu tuyệt đối sẽ không trở thành yêu sủng của bất luận người nào, dù là chết cũng sẽ không.
U Minh Hắc Mãng giận dữ hét. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm với ánh mắt dữ tợn và nói:
– Nhân loại, ngươi có gan thì giết ta đi.
– Lão yêu, ngươi làm sao lại không biết tốt xấu như thế.
Ếch xanh hét lên:
– Chủ nhân, người cứ tiếp tục đánh hắn đi.
Lâm Phàm dừng động tác trong tay lại.
– Nếu như ngươi đã nói dù chết cũng không nguyện ý, vậy thì ta chỉ có thể chém ngươi mà thôi. Nguyên bản ta còn muốn lập lời thề công bằng với ngươi nhưng xem ra ngươi không trân quý. Vậy thì đi chết đi.
Trong chốc lát.
Ánh sáng lạnh lẽo bao phủ cánh tay trái của Vô Địch Chân Thân. Khí tức mênh mông bành trướng mà ra.
– Chờ một chút, để lão phu nghĩ lại.
Phát hiện nhân loại này thật sự muốn giết chết hắn, U Minh Hắc Mãng cũng kinh hãi, vội vàng chặn lại.
– Ừm?
Lâm Phàm dừng động tác trong tay lại, nói:
– Ta chỉ cho ngươi 3 giây, nói đi.
Ếch xanh rất khinh thường, thì thầm trong lòng, cái gì mà lão yêu ngàn năm với cả vạn năm, hiếp yếu sợ mạnh, cuối cùng còn không phải sợ hãi cúi đầu. Nhưng nghĩ đến mình có bằng hữu chung cảnh ngộ, tâm tình của nó liền tốt hơn nhiều, rốt cục lại có gia hỏa muốn khổ cực giống như bản thân mình.
Hắn cũng không tin lão yêu nguyện ý chết. Bị phong ấn tới tận vạn năm, vừa mới được ra ngoài liền bị người chém, dù ai cũng nhất định không thể nào tiếp thu được.
Trong mắt của U Minh Hắc Mãng lấp lóe tinh quang. Hắn trầm tư một lát rồi nói:
– Tốt! Ta U Minh Hắc Mãng có thể thề, trước khi ngươi chết, ta tuyệt đối sẽ không phản bội, trông coi ngọn núi như lời ngươi nói.
– Tốt.
Lâm Phàm cười, hắn đúng là không ngờ U Minh Hắc Mãng này sẽ đồng ý thề như này. Thật đúng là có ý tứ.
Mà lúc này, tâm tư của U Minh Hắc Mãng cũng rất sinh động.
Con đường tu luyện nguy cơ trùng trùng, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Trong mấy vạn năm qua, có được mấy kẻ có thể ngao du thoải mái ở giữa thiên địa.
Hắn không tin nhân loại này có thể đi đến đỉnh phong của thế gian. Nếu quả thật kẻ này làm được, vậy thì nhận hắn làm chủ cũng không tính thua thiệt, nhưng nếu như hắn chết ở nửa đường, mình cũng có thể được tự do, từ đây độc bộ thiên hạ, không người có thể ngăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, U Minh Hắc Mãng cũng cảm giác là mình kiếm lời.
Giờ phút này, thiên địa chấn động, lời thề thành.
Lâm Phàm không cần U Minh Hắc Mãng đã chết mà là cần một con còn sống, dù sao còn sống sẽ có tác dụng lớn hơn chết rất nhiều.
Khi Vô Địch Chân Thân buông tay ra, U Minh Hắc Mãng không ngừng vặn vẹo, cuối cùng biến thành một lão giả mặc áo đen. Lúc này, lão giả lộ vẻ rất suy yếu, xem ra đúng là phong ấn này tra tấn hắn không nhẹ.
– Về sau ngươi liền gọi là Tiểu Hắc.
Lâm Phàm nói.
Nghe được danh tự này, U Minh Hắc Mãng biến sắc. Sau khi trầm mặc một lát, dù cảm giác khó mà mở miệng, nhưng hắn vẫn nói:
– Chủ nhân, ta có tên rồi. Ta gọi…
– Làm sao? Ngươi đang kháng cự cái tên mà ta ban cho ngươi hay sao?
Lâm Phàm lộ vẻ không vui, có thể được mình ban tặng danh tự, đó là vinh dự bậc nào. Con Hắc Mãng này vậy mà nghi hoặc, kháng cự vinh dự này. Thật đúng là để cho người ta giận dữ.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, U Minh Hắc Mãng bất đắc dĩ gật đầu, nói:
– Chủ nhân, ta không có! Về sau lão phu liền gọi là Tiểu Hắc.
– Tiểu Hắc, tại sao ngươi lại bị phong ấn vậy?
Hắn đúng là rất có hứng thú đối với tình huống trước kia.
Tiểu Hắc cúi đầu, nói:
– Thưa chủ nhân, ta là bị Vạn Quật lão tổ phong ấn. Về sau hắn xé rách hư không, biến mất không thấy gì nữa. Đã qua vạn năm rồi, hắn cũng chưa từng bao giờ trở về, chỉ sợ là đã chết đi.
Ếch xanh nghe hắn nói thế liền phản bác:
– Làm sao có thể? Trước kia, ta đã gặp qua Vạn Quật lão tổ. Người này có thực lực cường đại. Cho dù ngươi chết, hắn cũng sẽ không chết.
– A. Ếch xanh, xem ra ngươi biết rất nhiều.
Lâm Phàm nhìn về phía ếch xanh, nở nụ cười tươi. Ếch xanh này sống thật lâu, hơn nữa nhìn bộ dáng không giống như là người nơi này.
– Đó là đương nhiên, trên đời không có thứ gì mà ếch xanh ta lại không biết cả. Kiến thức của ta những người như các ngươi há lại có khả năng tưởng tượng.
Vừa dứt lời, ếch xanh cảm thấy mình bị người tóm lấy. Nó lập tức gào lên thê thảm:
– Chủ nhân tha mạng. Ta sai rồi. Về sau, ta sẽ không bao giờ cuồng vong nữa.
– Chủ nhân 666. Chủ nhân uy vũ bá khí. Chủ nhân đẹp trai nhất thiện hạ. Chủ nhân có thực lực kinh thiên động địa, người khác chỉ cần nhìn thấy chủ nhân sẽ lập tức cúi đầu cúng bái.
Vỗ mông ngựa không tệ, để Lâm Phàm rất thoải mái, cũng ấn chứng cho câu nói thiên xuyên vạn xuyên chỉ có nịnh nọt không xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận