Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 280: Hư Không sinh linh

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Mục đích hắn tới nơi này chính là tiến vào mật tàng Vạn Quật, tìm kiếm bảo bối cất giữ ở bên trong.
– Ếch xanh, ngươi nói bên trong mật tàng Vạn Quật kia hẳn là có bảo bối đi.
Ếch xanh cũng không dám xác định, nói:
– Hẳn là có đi.
– Cái gì gọi là hẳn là?
Lâm Phàm nhìn ếch xanh. U Minh Hắc Mãng kia còn dễ nói, nhưng mà ếch xanh này lại rất hay không thành thật. Mặc dù nó sẽ không phản bội mình, nhưng mà tuyệt đối sẽ ẩn tàng rất nhiều chuyện. Nhưng hắn cũng không vội, cái gì đến thì từ từ sẽ đến. Nếu như có cái gì là lập tức đều moi ra hết, vậy thì thật không có ý nghĩa, không chút thú vị.
– Khẳng định có.
Ếch xanh biến sắc, tự tin nói:
– Bên trong mật tàng Vạn Quật kia nhất định có bảo bối.
Tiểu Hắc hiện tại cũng đổi tên gọi Lão Hắc.
– Mật tàng Vạn Quật là chỗ do Vạn Quật lão tổ sáng tạo, hẳn là có cất giữ một vài thứ gì đó của Vạn Quật lão tổ, nhưng cũng không biết lúc hắn xé rách hư không rời đi, hắn có mang đi hay không.
– Xé rách hư không.
Lâm Phàm trầm mặc một lát, nói:
– Hắn có thể xé rách hư không ở trong này mà hiện tại ta đã là cường giả Thiên Cương cảnh nhưng không có cách nào xé rách. Xem ra Vạn Quật lão tổ này rất lợi hại.
Lão Hắc gật đầu, nói:
– Vạn Quật lão tổ là cường giả đã sớm thành danh từ vạn năm trước, thủ đoạn phi phàm. Mà vùng thiên địa này chính là do hắn mở ra. Cho nên hắn muốn xé rách hư không tự nhiên là đơn giản đến cực điểm.
Cường giả sao?
Đó là mong ước của Lâm Phàm và hiện tại hắn cũng đang một mực đi thẳng theo phương hướng này.
Thậm chí hắn đã nghĩ kỹ, chờ sau khi hắn trở thành người mạnh nhất trên thế gian này thì chỉ có hắn mới có thể gọi là cường giả, người khác đều gọi là kẻ yếu. Mà bây giờ, hắn thừa nhận mình là kẻ yếu, bởi vì hắn biết có người càng mạnh mẽ hơn.
Vừa ngờ còn có người mạnh mẽ hơn hắn, máu tươi trong cơ thể hắn liền sôi trào lên.
– Đi! Chúng ta đi mật tàng Vạn Quật thôi.
Hắn cũng đã không muốn đợi nữa rồi. Hiện tại, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian tiến vào mật tàng, nhìn xem ở trong đó đến cùng là có bảo bối gì.
– Chủ nhân, có khi là chúng ta vẫn đừng nên đi.
Ếch xanh có chút kính sợ đối với chỗ kia. Theo hắn thấy bây giờ đi chính là muốn chết.
– Ta bảo đi thì phải đi. Đừng nói nhảm nhiều như vậy.
Lâm Phàm nhanh chóng nắm ếch xanh ở trong tay, nói:
– Ngươi tranh thủ thời gian dẫn đường đi! Đừng có nói nhảm nữa!
– Chủ nhân, ngài bóp ta đau. Ngài không cần trừng ta, ta nhát gan. Ngài cứ đi về phía trước, một mực tiến về phía trước.
Ếch xanh oa oa kêu to. Nó đã tuyệt vọng rồi. Rơi vào trong tay kẻ liều mạng này, sau này nhân sinh của nó sẽ cực kỳ bi kịch.
Nhớ lại trước kia, khi còn là hình người, rõ ràng nó đang ngao du tại trên chín tầng trời, tự nhiên lại bị người gõ ám côn. Khi tỉnh lại thì nó thấy mình đã ở trong cơ thể của một con ếch xanh không có chút nào tu vi nào. Nó cố gắng kéo dài hơi tàn, mãi mới chờ được đến lúc hi vọng tiến đến thì lại gặp được kẻ liều mạng này, nhanh chóng bị bắt lại, trở thành yêu sủng.
Nghĩ lại mấy vạn năm này, cuộc đời nó đơn giản là vô cùng thê thảm.
Lão Hắc cuốn lên yêu khí ngập trời, đi theo ở phía sau.
Hắn không biết mật tàng Vạn Quật ở nơi nào. So với kẻ đã sống ở nơi này vài vạn năm như ếch xanh thì hắn cũng giống như Lâm Phàm vậy, chỉ là kẻ ngoại lai mà thôi.
Càng xâm nhập sâu, tình huống chung quanh phát sinh biến hóa càng rõ ràng.
Bầu trời dần dần tối lại, bóng tối có màu xám, thậm chí còn có sấm sét đánh thẳng xuống, thanh thế ngập trời, trông có vẻ cực kỳ khủng bố.
Phần phật!
Cương phong thổi đến, xé rách tất cả. Cho dù là mặt đất cứng rắn như sắt cũng bị gió cắt đứt tạo thành vô số vết nứt, ngay cả ngọn núi gập ghềnh cũng bị tiêu diệt.
– Đây là cương phong. Năm đó ta chính là bị cương phong này ngăn cản ở bên ngoài. Thiên Cương cảnh trở xuống chạm vào đều sẽ bị xoắn thành mảnh vỡ.
Ếch xanh ngưng trọng nói. Đối với những đồ chơi này, nó đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Năm đó lúc đến nơi này, nó liền bị cản ở chỗ này, không có cách nào tiếp tục thâm nhập sâu hơn.
– Kì quái.
Đột nhiên, ếch xanh phát hiện chỗ không đúng.
– Có cái gì kỳ quái vậy?
Lâm Phàm cảm giác ếch xanh này đang thật sự là ngạc nhiên. Nếu như không phải là biết lịch duyệt của ếch xanh này rất cao, hắn chỉ sợ cũng sẽ cho rằng nó là một tên nhà quê.
Ếch xanh trầm tư một lát, nói:
– Lúc trước kia, khi ta tới đây, có không ít yêu thú cường đại sinh sống ở trong cương phong này. Tại sao hiện tại lại không có bất kỳ con yêu thú nào?
– Lần trước ngươi tới là lúc nào?
Ếch xanh nói:
– Sáu ngàn năm trước.
Một mực trầm mặc không nói như lão Hắc cũng phải mở miệng:
– Sáu ngàn năm trước. Ngươi nghĩ rằng yêu thú cũng giống như con ếch xanh khốn khiếp nhà ngươi, có thể sống lâu như thế sao?
– Lão Hắc, hiện tại chúng ta đều có cùng một chủ nhân, là người trên cùng một thuyền. Ta hi vọng con Hắc Mãng già như ngươi có thể tôn trọng ta một chút.
Ếch xanh bắt đầu giảng đạo lý, không giống làm càn lúc trước như vậy.
Là những người đồng mệnh tương liên, nó tự nhiên muốn giữ gìn mối quan hệ.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm chung quanh, ở đây không có bất cứ vật gì cả. Về phần những con yêu thú sinh sống ở trong cương phong mà ếch xanh nói tới, hắn không nhìn thấy. Nhưng có thể sinh tồn trong này thì thực lực tất nhiên không yếu, khẳng định đều có tu vi là Thiên Cương cảnh.
Cũng không lâu lắm, cương phong biến mất. Tình cảnh trước mặt ngược lại khiến cho Lâm Phàm hơi kinh ngạc.
Mật tàng Vạn Quật này có chút ghê gớm.
Trước mắt.
Từng tầng hư không như những tờ giấy đơn bạc đè lên nhau.
– Phải có năng lực cỡ nào mới có thể làm ra cảnh tượng bực này.
Lão Hắc sợ hãi than thở. Năm đó, ở trước mặt Vạn Quật lão tổ, hắn còn chưa kịp thi triển đại chiêu thì đã bị trấn áp, cho nên cũng không biết rõ thực lực chân thật của Vạn Quật lão tổ là cường đại đến mức nào.
Năm đó, hắn đến hiểm địa Vạn Quật môn khiêu chiến Vạn Quật lão tổ cũng bởi vì tên kia giết đồ tử đồ tôn của hắn. Về sau, ngay khi đối phương sắp giết hắn, hắn liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, khóc lóc kể lể tu hành không dễ.
Cuối cùng, Vạn Quật lão tổ kia liền cho hắn một con đường sống, chỉ là phong ấn vài vạn năm, tiêu hao tất cả huyết mạch, sức mạnh của hắn khiến hắn một lần nữa biến trở về một con rắn nhỏ phổ thông.
Có thể nói, loại trừng phạt này là tàn nhẫn bực nào.
– Đây chính là hư không điệp gia. Nếu như bước vào trong đó, ta cũng sẽ không biết mình đang ở chỗ nào, chỉ có thể liên tục một lần lại một lần, không ngừng đánh vỡ hư không.
Ếch xanh nói:
– Nhưng chủ nhân, ngài có chìa khoá của mật tàng Vạn Quật kia, cho nên có thể căn cứ chỉ dẫn, tìm kiếm được chỗ cất giấu bảo tàng chân chính.
– Các ngươi đợi ở chỗ này.
Hắn ném ếch xanh xuống rồi đi tới. Ếch xanh rơi xuống mặt đất, lộn một vòng.
– Chủ nhân, ta tin tưởng ngài nhất định sẽ tìm được bảo tàng. Ta cùng lão Hắc ở chỗ này chờ ngài khải hoàn trở về. Vô luận như thế nào, ngài đều phải nhớ kỹ, có một con ếch xanh yên lặng thủ hộ ngươi.
Ếch xanh rất gian nan gạt ra hai giọt nước mắt ếch, phất phất tay, xem như là cáo biệt.
Lâm Phàm không có để ý. Hắn nhanh chóng bước vào trong khu vực hư không điệp gia rồi không biết đã bị na di tới nơi nào.
– Hô! Cuối cùng thì tên này cũng đã đi.
Ếch xanh đặt mông ngồi dưới đất, lau mồ hôi trán.
Lão Hắc nhìn chằm chằm vào khu vực hư không điệp gia kia, nói:
– Nếu như không phải thực lực của lão phu đại giảm, bản thể bị hao tổn, lão phu khẳng định cũng muốn xông vào khu vực hư không điệp gia này một lần.
Ếch xanh liếc mắt nhìn lão Hắc, nói:
– Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Bằng thực lực của ngươi, đi vào chắc chắn sẽ chết. Đây là hư không điệp gia, mỗi một cái hư không đều là đơn độc tồn tại, mà căn cứ theo phỏng đoán của ta, khu vực hư không điệp gia này đã tồn tại nhiều năm, hẳn là đã dựng dục ra Hư Không sinh linh, mỗi một con đều là Thiên Cương cảnh.
– Ngươi là muốn hắn chết?
Lão Hắc nhìn ếch xanh. Hắn đúng là không ngờ ếch xanh lại có ý nghĩ này.
– Sai. Hắn là chủ nhân của ta, ta là yêu sủng của hắn. Ta làm sao có thể phản bội hắn được, Những Hư Không sinh linh này do hư không thai nghén mà sinh, bởi vì cả đời đều sinh sống trong khu vực trống rỗng, tịch mịch này, cho nên bọn chúng rất hữu hảo đối với kẻ ngoại lai, bình thường đều sẽ mời làm khách, làm bạn với bọn chúng cả một đời.
Ếch xanh cười nói:
– Nhưng mọi chuyện rất khó nói, dù sao chủ nhân cũng có chìa khoá, có thể tìm được bảo tàng.
– Ngươi làm như vậy đến cùng là vì cái gì? Nếu hắn có thể tìm được bảo tàng, ngươi vừa rồi còn không bằng nói thẳng ra.
Lão Hắc đã thề, trước khi nhân loại này chết, hắn cần thủ hộ ngọn núi của nhân loại kia, cũng chính là nhận nhân loại kia làm chủ. Nếu như kẻ này bị hao hết tuổi thọ mà chết ở trong hư không điệp gia này, lời thề này cũng không có vi phạm.
Ếch xanh thở dài, nói:
– Ta chỉ không muốn chịu đau nữa thôi. Hắn quá ác với ta rồi.
– Chuyện này…
Lão Hắc nhìn ếch xanh, lập tức lộ mặt ghét bỏ. Hiển nhiên là hắn không ngờ ếch xanh này sẽ nói những lời buồn nôn như vậy.
– Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Lâm Phàm phát hiện mình đã đứng ở trên đất. Nhưng khi nhìn lại thì hắn phát hiện đất đai này chỉ là một mảnh hư không tối tăm, màu xám tro mà thôi, thậm chí ngay cả chung quanh cũng đều là một mảnh tối tăm, màu xám tro, không có vật gì, chỉ có hư không khí lưu đang lưu chuyển.
– Này! Có ai không?
Hắn hô lớn một tiếng, lập tức rất nhiều tiếng vọng vang lên.
– Này! Có ai không?
– Này! Có ai không?
Tiếng vọng liên tiếp vang lên rồi dần dần chồng chất lên nhau.
– Đây chính là hư không điệp gia sao? Đúng là rất thần kỳ.
Lâm Phàm lấy chìa khoá của hiểm địa Vạn Quật môn ra, lưu quang phía trên không ngừng lưu chuyển, sau đó một vệt ánh bắn ra, kéo dài về phía trước, sau đó uốn lượn, lúc hướng lên, lúc hướng xuống, hiển nhiên là đang chỉ đường.
– Có sinh linh, ngươi đến bồi bạn với ta sao? Ta thật tịch mịch.
Đúng lúc này, hư không điệp gia chấn động. Vô số hư không khí lưu tối tăm, màu xám tro ngưng tụ lại cùng một chỗ rồi hóa thành một con ác ma hai sừng màu xám. Con ác ma này cao khoảng trăm trượng. Lúc nó mở miệng, hư không khí lưu liên tục bị phun ra.
– Ta muốn đi tìm mật tàng, ngươi có thể giúp ta hay không?
Hiện tại, Lâm Phàm muốn đi tìm bảo tàng, sao có thể ở lại trong này làm bạn với gia hỏa tịch mịch này được.
– Mật tàng sao? Nguyên lai là ngươi đến để tìm kiếm mật tàng. Ta có thể giúp ngươi nhưng ngươi nhất định phải làm cho ta vui vẻ.
Hư Không sinh linh nói.
Những Hư Không sinh linh này do khu vực hư không điệp gia này thai nghén mà thành. Chúng không có tức giận, không có thiện ý, cũng không có tình cảm. Chúng không biết bắt đầu từ đâu, sẽ đi nơi nào mà chỉ biết di chuyển trong hư không tịch mịch, vô tận này.
– Vui vẻ?
Lâm Phàm trầm tư một lát, sau đó mở miệng nói:
– Sức mạnh của ngươi rất lớn sao?
Hư Không sinh linh, nói:
– Lớn! Nơi này là thế giới của ta, không có gì mà ta không làm được.
– Vậy thì tốt! Ta sẽ dạy cho ngươi một trò chơi để ngươi không nhàm chán nữa, có được hay không?
Lâm Phàm cười nói.
– Tốt! Nếu như ngươi có thế để ta không nhàm chán nữa thì ta sẽ để ngươi rời đi, tiếp tục tìm kiếm mật tàng. Ngoài ra, ta sẽ đưa cho ngươi một khối Hư Không Kết Tinh, nếu không thì ngươi phải ở chỗ này làm bạn với ta.
Nói xong, Hư Không sinh linh vươn tay ra. Trong lòng bàn tay màu xám xuất hiện một viên tinh thể, bên trong tinh thể này có dòng khí màu xám đang lưu chuyển.
Lâm Phàm nhìn không thấu thực lực của Hư Không sinh linh này. Khả năng là chúng rất mạnh, cũng có thể là rất yếu. Nhưng đối phương đã hữu hảo như vậy thì hắn cũng không ngại chỉ điểm một phen.
– Ngươi dùng tay trái của ngươi nắm lấy đầu của mình rồi nhấc lên, có làm được không?
Lâm Phàm nói.
– Đây là chuyện rất đơn giản.
Hư Không sinh linh vươn tay, nắm lấy đầu, dùng sức nhấc lên.
– Ồ! Không nhấc lên nổi.
– Vì cái gì mà ta không nhấc lên nổi vậy?
– Tốt! Thú vị!

Bạn cần đăng nhập để bình luận