Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 285: Làm sao đột nhiên biến mất

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Máu thịt rải đầy một chỗ.
Đan Thần tức đến toàn thân phát run, tóc trắng trên không trung cũng tản ra ba động khiếp người. Hắn đưa tay sờ mặt, trên đó dính đầy nước bọt.
– Dơ bẩn, hèn hạ, vô sỉ, thấp hèn.
– A!
Khó mà chịu đựng.
Sắc mặt của Đan Thần trở nên dữ tợn. Hắn không ngờ mình lại gặp một kẻ điên thế này, thậm chí vừa rồi, hắn cảm giác dược lực của mình lại bị nhân loại này hấp thu gần 1 phần ngàn.
– Tình huống của sinh linh này đến cùng là như thế nào? Nhưng thôi, dù sao hắn cũng đã chết rồi, ta không cần nghĩ thêm nữa.
Đan Thần hừ lạnh một tiếng. Sau đó nhìn thấy trên bờ vai nhiễm máu tươi, sắc mặt lại trở nên âm trầm.
– Ta chính là Đan Thần. Sao lại có thể dính máu tươi bẩn thỉu như vậy.
Mặc dù trong lòng giận dữ nhưng sinh linh này đã bị hắn đánh nổ, chỉ có tìm được chìa khoá, rời đi. Sau khi ra ngoài, vượt qua thiên địa chi kiếp, trở thành đan dược Thần giai chân chính, từ đây sáng lập đại giáo vô thượng.
Đi đến chỗ tàn thi của Lâm Phàm, Đan Thần vươn tay, muốn lấy nhẫn trữ vật trên ngón tay của Lâm Phàm.
Nhưng đột nhiên, tàn thi trên mặt đất đột nhiên biến mất.
– Ta liếm!
Không từ biết khi nào, Lâm Phàm đã xuất hiện ở bên vai Đan Thần, nhanh chóng treo ở phía sau, điên cuồng liếm láp.
– A!
– Đáng giận, ngươi rốt cuộc là thứ gì? Ta muốn giết ngươi.
Đan Thần triệt để điên rồi, hắn không ngờ tên nhân loại này lại xuất hiện ở phía sau lưng của hắn. Mà cái lưỡi bẩn thỉu kia lại một lần nữa điên cuồng liếm láp hắn khiến cho hắn thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Lâm Phàm không quan tâm đến cảm thụ của Đan Thần. Lúc này, hắn đã không nghĩ được nhiều như thế, chỉ muốn điên cuồng liếm sạch viên đan dược này.
Im lặng, không có bất kỳ thứ gì quấy rầy chính là thoải mái như vậy đó.
Điểm khổ tu + 10,000.
Ầm!
Đan Thần nắm lấy Lâm Phàm, sau đó đột nhiên ném hắn đến phương xa, nói:
– Đồ hỗn trướng, ta muốn giết ngươi.
Nhưng mà vừa dứt lời, hắn lại đột nhiên chạy về phía cửa đá, sau đó hai tay nắm lấy cửa đá.
– Ta muốn rời khỏi, mở cửa.
– Mở cửa ra cho ta.
Đan Thần phát hiện một chuyện rất kinh khủng, đó chính là tên nhân loại này giống như không chết được.
– Đan Thần, ngươi đừng chạy, ngoan ngoãn để ta liếm sạch ngươi đi.
Trong mắt của Lâm Phàm lóe ra vẻ điên cuồng. Hắn không ngờ đan dược này lại có uy năng như thế.
Điểm khổ tu tăng trưởng với tốc độ thật sự là quá kinh khủng. Nếu như có thể triệt để liếm sạch sẽ Đan Thần, đó là kinh khủng cỡ nào.
Nhìn thấy Đan Thần muốn rời khỏi, hắn vốn là muốn dùng ‘Hữu Sắc Nhãn Tình’ làm cho đối phương tiến vào trạng thái thiểu năng trí tuệ, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, chuyện này chỉ sợ cũng không tốt lắm.
Bởi vì, hắn muốn nhìn cảnh tượng tên Đan Thần này vô lực mà dần dần sụp đổ một chút.
– Ta tới.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng tựa như sói đói nhào hổ vậy. Mặc dù Đan Thần rất mạnh, nhưng mà vào thời khắc này, Lâm Phàm căn bản không thèm để ý những thứ này. Chỉ cần liếm một cái thì đó chính là kiếm lời rồi.
– Đáng giận.
Đan Thần triệt để điên cuồng, nhanh chóng đánh ra một chưởng xuyên qua thân thể của Lâm Phàm. Mà Lâm Phàm như là không biết đau đớn vậy, hắn bước lên trước một bước, thân thể thuận cánh tay đến trước mặt Đan Thần. Sau đó, hắn lè lưỡi, liếm Đan Thần một cái.
– A! Ta không chịu nổi nữa rồi.
Đan Thần bạo phát, một chưởng lại một chưởng đập ở trên người Lâm Phàm, đập Lâm Phàm thành thịt nhão.
Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ mặt đất chung quanh.
Hô!
Hô!
Đan Thần đứng ở nơi đó, cảnh giác nhìn chung quanh, hắn không biết nhân loại này lúc nào sẽ xuất hiện lần nữa.
Tên nhân loại này vậy mà để hắn thúc thủ vô sách. Rõ ràng kẻ này đã bị hắn giết chết, thế nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện, tình huống này rốt cuộc là như thế nào.
Đột nhiên, có động tĩnh ở phía trước, Đan Thần lập tức thủ thế. Lúc này, Đan Thần giống như chim sợ cành cong vậy.
Thế nhưng mà lúc nhìn lại thì hắn phát hiện chỉ là một viên đan dược lăn xuống mà thôi.
– Xem ra lần này hắn thật đã chết rồi.
Đan Thần nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ nhân loại này đã thật sự tử vong.
– Ta liếm!
Nhưng ở thời khắc Đan Thần phân thần, cái lưỡi quen thuộc kia, âm thanh quen thuộc kia lại một lần nữa xuất hiện, liếm lấy liếm để.
– A!
Đan Thần chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn được. Dược lực trong cơ thể hắn lại bị hấp thu mảng lớn.
– Cút ngay cho ta.
Sức mạnh mênh mông bạo phát ra, nhanh chóng đánh bay Lâm Phàm. Sau đó, hắn chạy vòng quanh mật thất này.
Mặc dù, hắn không rời đi được nhưng mà tuyệt đối không thể bị tên nhân loại này bắt lấy.
– Đan Thần, ngươi đừng chạy! Đứng lại cho ta!
Lâm Phàm ở phía sau đuổi theo. Tinh quang trong mắt bộc phát. Hắn đã không nhịn được nữa rồi. Vật đại bổ bực này sao hắn có thể bỏ qua được.
Mười viên đan dược Thiên giai để cùng một chỗ, hơn nữa khoảng cách còn gần như thế, chỉ sợ là cố ý để dựng dục ra loại đan dược Thần giai như Đan Thần này đi.
Mật tàng Vạn Quật này có rất nhiều rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cho dù như thế, hắn cũng không thèm để ý. Bởi vì hiện tại hắn chỉ muốn liếm sạch sẽ Đan Thần này mà thôi.
Mặc dù liếm đến giờ đầu lưỡi đều có chút tê tê, nhưng mà vì điểm khổ tu, hắn cung liều mạng.
Trong khoảng thời gian này.
Thân thể của Lâm Phàm không ngừng nổ tung, hắn liên tục tử vong.
Mà biểu lộ của Đan Thần chậm rãi biến chuyển, từ thong dong đến sụp đổ. Hắn chứng kiến sinh linh này một lần lại một lần phục sinh, một lần lại một lần tử vong.
Phù phù!
Mồ hôi trên trán Đan Thần không ngừng lăn xuống, tí tách rơi trên mặt đất.
Mà những giọt mồ hôi này đều là tràn ngập đan hương, ẩn chứa dược lực nồng đậm.
Hắn là đan dược nửa bước Thần giai, một giọt máu tươi, một giọt mồ hôi đều ẩn chứa dược lực nồng đậm. Trong mắt người ngoài, hắn chính là vật đại bổ, bảo bối chân chính.
– Tại sao có thể như vậy, ngươi đến cùng là ai? Vì cái gì mà ngươi lại không chết.
Đan Thần gào thét. Hắn đã triệt để điên cuồng.
Nghịch thiên, cải mệnh, sáng tạo đại giáo vô thượng,… tất cả đều đã tan thành mây khói.
Hiện tại hắn chỉ muốn sống mà thôi. So với lúc trước, thân thể đã gầy đi một vòng lớn. Dược lực trong cơ thể không ngừng bị nhân loại này nuốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng hắn sẽ triệt để bị nhân loại này hấp thu.
– Đan Thần, ngươi đừng chạy, cũng đừng phản kháng, nghe lời có được hay không?
Lâm Phàm nhìn về phía Đan Thần với ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Hắn thấy vạn vật ở trên thế gian cho dù là mỹ nhân đẹp nhất cũng không sánh bằng Đan Thần ở trước mắt này.
Đây chính là căn bản của tất cả, cội nguồn của sức mạnh.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Đan Thần này có thực lực rất cường đại. Đan dược nửa bước Thần giai ít nhất cũng sánh ngang với Thiên Cương cảnh tầng tám, tầng chín đi, nhưng mà cụ thể là bao nhiêu thì hắn vẫn chưa biết được.
Mặc dù đối phương có thể dễ dàng trấn áp mình, nhưng mà cho dù chết, hắn cũng muốn tại trước khi chết liếm một cái.
Đối với Lâm Phàm, thời gian, tử vong không có gì đáng sợ, chân chính kinh khủng chính là không có cách nào liếm Đan Thần này.
– Ta là Đan Thần, đan dược nửa bước Thần giai. Nhân loại đáng giận, coi như tự hủy, ta cũng sẽ không để ngươi được như ý.
– A!
Trong chốc lát, Đan Thần rống giận. Một sức mạnh mênh mông được dựng dục ở trong cơ thể tựa như là muốn bạo phát ra vậy.
– Đáng hận, ta là đan dược nửa bước Thần giai, chỉ cần vượt qua thiên địa đại kiếp liền có thể trở thành đan dược Thần giai. Bây giờ lại bị một nhân loại bức đến tình trạng này. Dù là chết, ta cũng sẽ không để ngươi thu hoạch được.
Lâm Phàm phát hiện Đan Thần này vậy mà muốn tự hủy, trong lòng cũng thầm chửi.
Nếu là ở tình huống khác, hắn cũng muốn nhìn cảnh tượng Đan Thần dần dần sụp đổ là hùng vĩ bực nào, nhưng mà hiện tại nghĩ đến điểm khổ tu lại không nỡ. Xem ra, không cần Hữu Sắc Nhãn Tình là không được.
– Hữu Sắc Nhãn Tình, mở ra.
Năng lượng trong cơ thể Đan Thần càng ngày càng cuồng bạo, nhưng đột nhiên năng lượng dần bình ổn lại. Từ trong ánh mắt của nhân loại này, hắn cảm nhận được sự nhục nhã, khinh bỉ, khinh thường.
– Ngươi đang nhục nhã ta sao? Ngươi cho rằng ta là đan dược thì kém nhân loại các ngươi sao? Đáng giận. Thật quá ghê tởm, ta muốn giết ngươi.
Uỳnh!
Trong chốc lát, trong đầu Đan Thần không có ý nghĩ tự hủy, cũng không có ý nghĩ chạy trốn nữa.
Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến một điều, đó chính là triệt để trấn áp nhân loại này.
Ầm!
Một chưởng đánh nát Lâm Phàm.
Lâm Phàm thè lưỡi liếm một cái.
Điểm khổ tu + 10,000.
– Hữu Sắc Nhãn Tình quả thật là cường hãn, vậy mà có thể cho đối phương triệt để điên cuồng, mất đi lý trí để đối phương chiến đấu đến không chết không thôi.
Tử vong tiến đến.
Đan Thần cũng không có bởi vì Lâm Phàm tử vong mà dừng tay. Hắn đi đến bên cạnh thi thể, không ngừng xuất chưởng.
– Hỗn đản, cho dù ngươi đã chết, ta cũng muốn để ngươi chết không toàn thây.
Phụt phụt!
Ở trong tay Đan Thần, thi thể của Lâm Phàm chia năm xẻ bảy. Cảnh tượng cực kỳ khủng bố, thậm chí có thể nói khó có thể tưởng tượng.
Mười giây sau.
– Đan Thần, ta lại tới.
Lâm Phàm cười, nhanh chóng há miệng cắn một miếng trên vai của Đan Thần rồi nuốt chửng. Mỗi một khối thịt, mỗi một giọt máu tươi của Đan Thần đều là dược lực, vào miệng là tan.
Năng lượng tràn ngập trong cơ thể không ngừng chuyển hóa thành điểm khổ tu.
Khả năng để đan dược Thiên giai trở thành đan dược Thần giai là vô cùng thấp, hoặc có thể nói là khó như lên trời.
Thế nhưng mà ở trong mật tàng Vạn Quật này, Đan Thần này nuốt chín viên đan dược Thiên giai khác và trải qua vạn năm thoát biến, dần dần sinh ra linh trí, hình thành đan dược nửa bước Thần giai.
Ở trong đó cần có kỳ ngộ, còn có điều kiện chỉ sợ rất hà khắc.
Thời gian dần dần trôi qua.
Dược lực trong cơ thể Đan Thần càng ngày càng ít. Thân thể của hắn cũng không ngừng thu nhỏ, thậm chí dần dần tiến vào trạng thái hư ảnh.
Lúc này, trong thánh địa tu luyện của một tông môn nào đó.
Một thiếu niên mặc áo trắng, mũi ngọc tinh xảo, mắt phượng, môi hồng răng trắng, nhìn qua không hề giống thiếu niên đang ngồi xếp bằng. Lúc này, hai cánh tay mảnh khảnh thi triển các loại thủ ấn huyền diệu hình thành ba động trong hư không.
– Dẫn thần!
Một trận văn xuất hiện ở trước mặt hắn và dần dần khuếch tán ra. Một mái tóc trắng nổi lên từ trận văn.
– Trở về đi, đan dược nửa bước Thần giai của ta.
– A! Ta liều mạng với ngươi.
Nhìn thấy Đan Thần khô gầy ở trước mặt, nửa thân thể biến mất, còn lại nửa thân thể hiện ra hư ảo, biểu lộ trên mặt của thiếu niên áo trắng phát sinh biến hóa tựa như là không dám tin vậy.
– Đây là đan dược nửa bước Thần giai trong trí nhớ của ta sao?
Thiếu niên há miệng hút Đan Thần vào trong bụng, nhíu mày.
– Làm sao lại sền sệt như vậy?
Mật tàng Vạn Quật.
– Người đi đâu rồi?
Lâm Phàm đứng tại chỗ, nghi hoặc. Lúc hắn đang liếm cao hứng thì Đan Thần lại đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Chuyện này sao có thể xảy ra? Mật tàng Vạn Quật này đã bị phong tỏa, làm sao tên kia lại có thể biến mất một cách khó hiểu như vậy?
Hắn có chút nghi hoặc.
– Được rồi, có lẽ là do mình không chú ý đã liếm sạch rồi.
Sau khi trầm mặc một lát, hắn chỉ có thể nghĩ tới lý do này mà thôi.
Nhưng khi kiểm tra điểm khổ tu, hắn lại là ngây người, cần tu luyện bao lâu mới có thể tích lũy số lượng kinh người này.
Điểm khổ tu: 105,352,050.
Bạn cần đăng nhập để bình luận