Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 286: Thu sạch

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Điểm khổ tu tăng vọt, thể xác tinh thần đều không chịu được mà run rẩy.
Chỉ vẻn vẹn để điểm khổ tu tăng vọt là có thể nói rõ lần tiến vào mật tàng Vạn Quật này là đáng giá cỡ nào, đã làm cho Lâm Phàm không hề có cảm giác thua lỗ.
Trong tông môn tu luyện chỉ sợ cần cực kỳ lâu mới có thể tích lũy được nhiều điểm khổ tu như thế.
Tính toán một chút, muốn tích lũy điểm khổ tu khổng lồ như thế, hắn cần đến hơn 165 ngày mới có thể thu được, đây là còn ở trong tình huống không ngủ không nghỉ.
Nhưng hôm nay, chỉ cần liếm đan dược nửa bước Thần giai một đợt liền thu được số điểm khổ tu như vậy.
Thực tình kiếm lời.
Cố gắng để mình bình tĩnh lại, hắn tiếp tục kiểm tra.
Mười đan dược Thiên giai trôi nổi ở trên bệ đá, viên tượng trưng cho Đan Thần kia mặt ngoài vỡ ra, hoàn toàn không có dược lực, mà chín viên còn lại vẫn như cũ tản ra quang mang, Lâm Phàm cầm lấy, kiểm tra tỉ mỉ.
– Ai, chỉ có bề ngoài.
Lắc đầu, hắn cảm thấy tiếc nuối, ngón tay dùng sức, đan dược Thiên giai lập tức vỡ nát, hóa thành bụi bặm.
Dược lực trong này đã bị Đan Thần kia nuốt sạch, những viên đan dược Thiên giai này cũng chỉ có bề ngoài đẹp mắt nhưng bên trong lại chỉ còn cặn bã.
– Chẳng lẽ nơi này chỉ có đan dược mà không có những vật khác hay sao?
Hắn rơi vào trầm tư, cảm giác không có khả năng cho nên tiếp tục tìm kiếm.
– Thế này mới đúng chứ.
Lúc này, hắn cầm trong tay một bộ kiếm trận mà cười lớn. Bộ kiếm trận này thu nhỏ đến cực hạn, trôi nổi ở trong lòng bàn tay.
Mặc dù không biết đây là kiếm trận gì, nhưng mà kiếm ý ẩn chứa trong đó lại không thể coi thường, nhìn qua là biết đồ tốt rồi. Tịch thu!
Chỉ cần nhìn thấy thứ gì là hắn tịch thu thứ đó, không lưu lại chút nào, chờ trở về mới nghiên cứu kỹ càng.
Đúng lúc này, tám tấm Phong Yêu Bia bị thu phục lúc trước chấn động tựa như là cảm ứng được cái gì, trong nháy mắt bay ra từ trong nhẫn trữ vật.
– Tình huống này có chút quái dị?
Hắn không ngờ Phong Yêu Bia đã tiêu hao hơn phân nửa sức mạnh vậy mà sinh ra liên lạc cùng vật nào đó ở nơi này. Chuyện này khiến hắn rất hiếu kỳ.
Hưu!
Lúc này, một quầng sáng lấp lóe bay tới từ phương xa.
– Đây là tấm Phong Yêu Bia thứ chín sao?
Trong không trung, chín tấm Phong Yêu Bia hợp thành một thể tựa như là triệt để bù đắp, quang mang đại thịnh. Sau đó, chín quầng sáng bắn ra từ phía trên chín tấm Phong Yêu Bia kết nối với nhau hình thành một quả cầu. Quả cầu này tựa như là hạch tâm của chín tấm Phong Yêu Bia, phía trên có một phù văn huyền diệu.
– Cái này tựa như là đồ tốt.
Hắn không hề sợ hãi, đi thẳng đến chỗ chín tấm Phong Yêu Bia kia. Mà khi hắn đi tới gần, chín tấm Phong Yêu Bia giống như là cảm ứng được cái gì vậy, hơi chấn động. Một sức mạnh mênh mông nhanh chóng bộc phát ra, muốn trấn áp Lâm Phàm.
– Lại còn muốn phong ấn ta sao? Thật sự là không ngoan.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, có một uy thế mênh mông từ bên trong chín tấm Phong Yêu Bia truyền ra ngoài. Nếu như lão Hắc bị chín tấm Phong Yêu Bia trấn áp, chỉ sợ sớm đã chết rồi, sao còn có thể kéo dài hơi tàn đến một vạn năm.
Hắn giơ tay lên, nắm viên cầu kia vào trong tay. Đây chính là hạch tâm của chín tấm Phong Yêu Bia.
Hắn há miệng, nuốt vào trong bụng, từ từ luyện hóa, sau đó thu chín tấm Phong Yêu Bia vào trong nhẫn trữ vật.
– Lại là một phần thu hoạch khổng lồ.
Nếm được ngon ngọt, hắn lại tiếp tục lục lọi trong mật tàng Vạn Quật này. Hắn đã nhìn ra trong này có nhiều bảo bối ẩn tàng rất sâu.
Công pháp, lại là công pháp.
Thất Tình Lục Dục Phá Diệt Pháp
Chỉ hơi liếc mắt nhìn, hắn phát hiện công pháp này vậy mà cần ba trăm nghìn điểm tích lũy để lĩnh ngộ. Nhìn qua giới thiệu ở phía đầu, công pháp này dùng để chém thất tình lục dục, chính là công pháp đặc hiệu.
– Cái quái gì vậy? Tu luyện công pháp lại còn muốn chém cái này chém cái kia, đồ đần mới đi tu luyện.
Hắn cảm giác ngạnh công cũng rất không tệ. Nhìn thân thể hiện tại của hắn xem, hoàn mỹ cỡ nào, một quyền có thể đánh nổ hư không, mặc ngươi có đặc hiệu gì thì cũng chỉ cần một quyền là đánh nổ.
Tìm một phen.
Chí Cao Pháp
Lưu Ly Thân
Nếu như là người khác, những công pháp này đủ khiến trái tim kích động nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng mà theo Lâm Phàm thì cũng chỉ như thế, không đáng giá nhắc tới, không có chút nào làm cho người hưng phấn.
Kỳ thật, hắn không thích loại hình công pháp này. Hắn thấy những công pháp này không có cách nào thể nghiệm đến cảm giác quyền cùng quyền, thịt cùng thịt đụng vào nhau kia.
– A. Đây là trận pháp?
Bộ kiếm trận lúc trước là thuộc về loại hình sát phạt, nhưng bây giờ trong bản chép tay này lại là ghi chép hai loại trận pháp khác. Thú vị! Tịch thu.
– Đây là…
Sau khi tra xét cẩn thận, cuối cùng hắn cũng tìm thấy chỗ cất tài phú. Khi nhìn thấy tài phú chồng chất ở phía sau, hắn lại khiếp sợ, đủ loại thiên tài địa bảo, nhiều đến dọa người.
Thu sạch, không lưu lại chút nào.
Sau một thời gian ngắn bận rộn, hắn rốt cục hài lòng, nội tâm cực kỳ thoải mái.
Mật tàng Vạn Quật đã bị Lâm Phàm dời trống. Cho dù là một cái ghế đá hoặc là một chiếc đèn, hắn cũng không có buông tha.
Hắn biết mình không có nhiều kiến thức, sợ nhầm bảo bối thành rác rưởi mà bỏ qua, cho nên hắn thấy chỉ cần mình thu sạch thì sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Lúc chuẩn bị rời khỏi mật tàng Vạn Quật, hắn lại nhớ tới khối bia đá kia, sau đó nhanh chóng đi xuống.
Khối bia đá kia ăn sâu trong lòng đất.
– Tấm bia đá này cũng không tệ, mang về nghiên cứu một phen, nếu thực sự không được thì cứ sửa mấy chữ ở phía trên, để trên Vô Địch phong.
Hai tay của hắn nắm lấy bia đá, nhanh chóng rút nó lên, để vào trong nhẫn trữ vật.
Lúc chuẩn bị quay đầu thì hắn lại nhìn thấy bậc thang bằng ngọc thạch kia, trí não cũng bắt đầu chuyển động.
– Bậc thang này rốt cuộc là do thứ gì tạo thành nhỉ? Chúng trông đẹp mắt như thế, còn dễ nhìn hơn cả bậc thang của Vô Địch phong. Để xem mình có thể mang đi hay không?
Thời khắc này, Lâm Phàm như là thổ phỉ vào thành. Những nơi hắn đi qua đều bị vét sạch. Nghèo lâu nên đã thành quen rồi, gặp được đồ tốt đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hắn ôm một bậc thang rồi liều mạng nắm kéo, nhưng mà bậc thang này lại không nhúc nhích tí nào, rõ ràng chính là đơn độc lơ lửng, thế nhưng mà giống như cố định trong hư không vậy.
– Móa nó, có cho ta cầm hay không?
Lâm Phàm đấm ra một quyền khiến thềm đá chấn động, lưu quang phía trên giống như nhận trùng kích đột nhiên biến mất, nhưng mà sau một lát, lưu quang chuyển động giống như muốn khôi phục vậy.
Hắn tay mắt lanh lẹ, thử kéo thêm một lần, lại phát hiện có thể cầm được. Hắn mừng rỡ, nhanh chóng để chúng vào trong nhẫn trữ vật.
– Ha ha ha ha, không ngờ còn phải làm thế này mới được. Nhẹ nhàng thì không cho, nhất định phải bị đánh thì mới ngoan.
Lâm Phàm như không biết mệt, liên tục đấm ra một quyền cho lưu quang chấn động, sau đó kéo thềm đá để vào trong nhẫn trữ vật.
Một mực lặp lại, từ từ đi lên đến đỉnh.
Bên ngoài mật tàng Vạn Quật.
Ếch xanh cùng lão Hắc nhìn vô số không gian điệp gia ở trước mặt đến thất thần. Bọn họ không biết tình huống đến cùng là như thế nào.
– Ếch xanh, sắc mặt này của ngươi sao giống như là bị táo bón vậy?
Lão Hắc hỏi. Hắn phát hiện ếch xanh này ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, sắc mặt nghiêm túc tựa như là xảy ra chuyện gì vậy.
Ếch xanh lắc đầu, nói:
– Tại sao có thể như vậy? Lúc thì biến mất, trong chốc lát lại xuất hiện, hắn đến cùng là đã trải qua cái gì ở bên trong?
– Ngươi không phải nói đây là không gian điệp gia sao? Hắn có thể vượt qua sao Hư Không sinh linh ở bên trong sao?
Lão Hắc dò hỏi.
– Làm sao có thể vượt qua được? Ở bên trong không gian điệp gia, Hư Không sinh linh chính là bất tử bất diệt. Trừ phi đạt tới Thiên Cương cảnh tầng năm, lĩnh ngộ pháp tắc, lấy Hư Không Pháp Tắc đánh vỡ khu vực không gian điệp gia này. Mà khu vực không gian điệp gia này có điểm quái dị tựa như là liên lạc cùng một chỗ, có thể từ trong hủy diệt mà mạnh hơn, muốn dùng Hư Không Pháp Tắc đánh vỡ khu vực này gần như không có khả năng. Bởi vì đến cuối cùng, không gian điệp gia càng ngày càng ngưng kết, cho nên hiện tại chân tướng chỉ có một.
– Đó chính là hắn đang phải chơi đùa cùng những Hư Không sinh linh kia. Mà như vậy muốn rời đi, hoàn toàn không có khả năng.
– Ha ha ha ha!
Ếch xanh cười phá lên, sau đó tựa như là nghĩ đến điều gì đó, nó nằm ngửa ra cười lớn.
– Sinh hoạt chung một chỗ cùng Hư Không sinh linh. Quá buồn cười! Thật sự là quá buồn cười.
Nhìn ếch xanh, lão Hắc chau mày. Hắn có cảm giác gia hỏa này sau khi bị người đánh vào trong cơ thể ếch xanh cũng biến thành không bình thường.
Nếu như người bình thường, đột nhiên bị người đánh vào trong cơ thể ếch xanh, còn có thể sống cô đơn, tịch mịch mấy vạn năm, nghĩ thôi cũng cảm thấy là chuyện kinh khủng cỡ nào.
Nhưng gia hỏa này lại có thể sống vui vẻ trong hình hài ếch xanh như vậy. Nguyên nhân chỉ có một. Người này trời sinh chính là đồ đần.
– Ếch xanh, có chuyện cười gì mà làm cho ngươi cười vui vẻ như vậy? Có thể nói cùng ta hay không?
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trong không gian điệp gia kia, sau đó một bóng người xuất hiện, đứng trên không trung, nhìn chằm chằm vào con ếch xanh đang nằm dưới đất kia.
– Khụ khụ!
Ngay trong lúc cười to, nghe được giọng nói này, ếch xanh như là bị sặc vậy, không ngừng ho khan, trong mắt ếch hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong lòng hô to, chuyện này con mẹ nó làm sao có thể xảy ra?
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ đắc ý vừa rồi của mình, mặt ếch liên tục chuyển từ xanh sang trắng và ngược lại. Nó nói:
– Chủ nhân, ta vừa rồi nghĩ đến một chuyện thật buồn cười. Ta cũng bị chuyện cười của mình làm cho cười đến khóc.
Trong mắt ếch chảy ra mấy giọt nước mắt.
Giọt nước mắt không biết là khóc do buồn cười hay là khóc do thương tâm.
– Thật sao? Có thể làm cho ngươi cười đến khóc, chắc là hay lắm. Ngươi kể thử xem nào.
Lâm Phàm đi đến trước mặt ếch xanh, vươn tay tóm lấy nó, đưa lên ngang mặt mình, vừa cười vừa nói.
– Có một người ngao du trên không trung, muốn đi tụ hợp cùng thê tử. Đột nhiên, hắn bị người đánh lén. Khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã sống ở trong cơ thể ếch xanh. Ha ha ha. Buồn cười quá! Ta sắp cười đến chết rồi. Tại sao hắn lại ngu xuẩn như vậy? Tai sao lại bị người đánh hôn mê?
Ếch xanh vừa nói vừa chảy nước mắt, sau đó nâng chân trước lên, điên cuồng đánh 6.
– Chủ nhân, quá 666.
– Ai!
– Ai!
Ở thời khắc này, Lâm Phàm và lão Hắc đồng thời thở dài.
Lão Hắc nói:
– Ếch xanh, lấy kinh nghiệm nhiều năm tung hoành thiên địa củalão phu, ngươi rất có thể bị vợ ngươi hại.
– Đánh rắm! Câm miệng cho ta! Đây là chuyện không thể nào. Ta cùng vợ của ta tình sâu như biển. Nàng vĩnh viễn sẽ không hại ta. Nếu ngươi còn vu hãm vợ ta, ta sẽ cho ngươi biết tay.
Ếch xanh la hét, nhưng mà nước mắt trong mắt ếch rầm rầm chảy xuôi.
– Ếch xanh, làm sao khóc thương tâm như vậy?
Lâm Phàm vươn tay, lau nước mắt cho ếch xanh.
Ếch xanh nhếch miệng cười, nói:
– Ta không có thương tâm, chỉ là lần nữa nhìn thấy chủ nhân, ta thật cao hứng.
Sau đó con ếch đầu đong đưa, chân trước lúc lên lúc xuống, nói:
– 6666…
Lâm Phàm cùng lão Hắc liếc nhau, cảm thấy cố sự của ếch xanh này có chút thê thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận