Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 287: Xúc động muốn khóc

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Mật tàng Vạn Quật đã không có thứ gì đáng để hắn lưu ý.
Điểm khổ tu đạt đến 100 triệu.
Con số kinh khủng này thật sự là khiến cho người ta sợ hãi.
Lão Hắc bây giờ đã thề, tự nhiên cũng cúi đầu.
– Chủ nhân, hiện tại ngài muốn đi nơi nào?
Hắn tung hoành thiên địa đã mấy chục nghìn năm, tu vi khủng bố, kiến thức cũng rộng, cũng không biết trải qua bao nhiêu việc rồi, lấy lên được, thả xuống được. Bây giờ không may bị Lâm Phàm hàng phục, hắn cũng chỉ có thể nhận.
Nếu làm tôi tớ, như vậy tự nhiên phải có tâm thái của một người tôi tớ.
– Chúng ta trở về Viêm Hoa tông. À, từ từ, ngươi giúp ta thẩm định mấy món đồ này đã.
Lâm Phàm lấy bộ kiếm trận trong mật tàng kia ra.
9999 thanh trường kiếm nhỏ bé dựng thẳng đứng, vây quanh thành hình tròn, trong chốc lát, một kiếm ý sát phạt bạo phát ra.
– Kiếm ý của kiếm trận này quá cường đại.
Lão Hắc biến sắc. Hắn có thể cảm giác được kiếm ý trọng yếu nhất trong kiếm trận này khiến cho người cảm giác giống như là vạn kiếm xuyên tâm. Khủng bố đến cực điểm.
– Đương nhiên, thứ có thể bị ta nhìn trúng há lại yếu đuối như vậy, nhưng mà ta muốn biết đây rốt cuộc là kiếm trận gì.
Hắn tự nhiên biết kiếm trận này bất phàm nhưng quan trọng là cho dù cổ tịch trong Viêm Hoa tông đều không có ghi chép về kiếm trận.Nghĩ cẩn thận thì cũng đúng thôi, Vạn Quật lão tổ đã tồn tại vô số năm còn Viêm Hoa tông mới thành lập bao lâu.
Hoàn toàn không có bất kỳ khả năng so sánh.
– Không biết.
Lão Hắc lắc đầu. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được kiến thức của mình có chút nông cạn.
– Đây là Vạn Tượng Kiếm Trận, do 9999 thanh kiếm đạo tạo thành, một loại kiếm trận có cường độ sát phạt rất mạnh.
Ếch xanh ở một bên đã khôi phục lại bình tĩnh, bộc lộ kiến thức uyên bác của nó.
– Kiếm trận này kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ là lúc thi triển ra thì quá tiêu hao cương khí.
– Ếch xanh, không ngờ ngươi lại biết đến nhiều như thế.
Lâm Phàm cảm giác ếch xanh này quả thật là không tồi, giữ ở bên người thật là một quyết định đúng đắn.
Giờ khắc này, ếch xanh ngóc đầu lên.
– Đó là dĩ nhiên, ta là ai? Ta làm sao có thể không biết những vật này được, nhưng mà đáng tiếc…
– Đáng tiếc cái gì?
Hắn cũng bị ếch xanh này làm cho hiếu kỳ.
– Nếu như có thêm công pháp phối hợp là Thiên Dẫn Kiếm Quyết, như vậy uy lực sẽ cực kỳ ghê gớm.
Ếch xanh lắc đầu nói.
– Nhưng cũng không thể có khả năng này bởi vì kiếm quyết kia đã sớm thất truyền rồi.
– Vậy ngươi xem nhìn đây là cái gì?
Lâm Phàm lấy hạt châu màu xám mà hắn cướp được từ phường thị Vân Hải ra.
– Ta cũng không biết, nhưng nhìn kết cấu của nó thì hẳn là một loại vật chất có được năng lực gửi lại năng lượng nào đó.
Ếch xanh nhìn thoáng qua nhưng vừa mới quay đầu đi thì nó bỗng giật mình nhìn lại.
– Ồ!
Lâm Phàm bắt lấy ếch xanh.
– Có chuyện thì nói hết một lần cho ta. Đừng thừa nước đục thả câu!
– Chủ nhân đừng bóp nữa! Ta nói. Trên hạt châu này có một loại phù văn thuộc về phù văn Hàng Lâm.
Ếch xanh vừa nghĩ đến kẻ ở trước mắt này chính là kẻ liều mạng, bị hù đến run rẩy, làm sao còn dám ẩn tàng.
– Phù văn Hàng Lâm ư?
Lâm Phàm không hiểu phù văn Hàng Lâm đến cùng là cái gì nhưng điều hắn quan tâm nhất chính là thứ này có chỗ nào hữu dụng đối với hắn hay không?
– Có hữu dụng đối với ta sao?
Ếch xanh lắc đầu.
– Vô dụng, năng lượng trong hạt châu này căn bản là không có cách nào hấp thu, thuộc về vật phẩm đặc thù.
– Nguyên lai là không có chút tác dụng nào.
Sau khi nghe ếch xanh nói thế, Lâm Phàm liền có ý nghĩ vứt hạt châu này đi. Bởi vì thứ rách rưới này mà hắn bị người đuổi giết. Sớm biết thế, hắn liền không thèm cướp.
– Ếch xanh, còn một vấn đề cuối cùng, ngươi có biết Long Giới hay không?
Sau khi Kinh Long Đại Thiên Công đạt tới cảnh giới viên mãn, đặc tính chỉ có cảm ứng Long Giới, nhưng hắn cảm ứng đến cảm ứng đi cũng không có chút phản ứng nào.
– Chủ nhân, ngươi làm sao biết đến Long Giới?
Nghe hắn nói thế, ếch xanh hơi biến sắc tựa như là không ngờ sẽ có người biết đến điều này vậy.
– Ngươi cứ nói hết những điều mà ngươi biết đi.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, kiềm chế ý nghĩ đem ếch xanh làm thành một nồi ếch nấu chuối.
Nói chuyện nói một nửa, hoa cúc vạn người đâm.
– Long Giới là một thế giới khác, đó là nơi sinh sống của gần như tất cả sinh vật hình rồng, bên trong có rất nhiều cường giả. Ta chưa từng đi qua, nhưng mà đã nghe nói qua.
Ếch xanh nói.
Lão Hắc chau mày, lâm vào trầm tư.
– Long Giới, ta đã từng cũng nghe tổ tông của ta nói qua, là nơi mà bộ tộc U Minh Hắc Mãng chúng ta muốn đi nhất, nhưng lại chưa bao giờ có ai đi qua đó được cả.
Ếch xanh hét lên:
– Long Giới há lại muốn đi thì có thể đi. Bên ngoài thế giới kia còn có Luyện Long Cửu Thiên Đại Trận. Ngươi nếu là đi qua, đừng nói tiến vào, chỉ cần tới gần đại trận kia thì sẽ bị nó hút thành xác khô.
Lão Hắc không ngờ ếch xanh lại hiểu nhiều như thế, trong lòng lại coi trọng nó thêm một chút.
Lâm Phàm trầm mặc một lát rồi lắc đầu bỏ qua. Tạm thời, hắn không muốn nghĩ nhiều như vậy, vẫn nên tăng thực lực bản thân lên trước rồi nói sau.
– Đi. Cả hai đều theo ta đi ra ngoài! Hiểm địa Vạn Quật môn đã không có cái gì đáng để chúng ta ở lại rồi.
Nghe Lâm Phàm nói thế, ếch xanh kinh hãi.
Ra ngoài sao?
Nói đùa gì vậy? Nó tình nguyện ở lại trong hiểm địa Vạn Quật môn này, yên lặng vượt qua quãng đời còn lại, cũng không muốn ra ngoài, chịu đựng kẻ liều mạng này tàn phá.
– Chủ nhân, ta không thể đi ra ngoài. Tu vi của ta còn chưa tới Thiên Cương cảnh.
Ếch xanh vội vàng nói, sau đó hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ trở nên vô cùng đáng thương, nói:
– Chủ nhân, là Oa Oa vô dụng. Tốc độ tu luyện của ta quá chậm, không có cách nào đột phá đến Thiên Cương cảnh. Trong lòng Oa Oa cũng cảm thấy rất khó chịu.
– Tu luyện chậm như vậy?
Lâm Phàm đúng là không ngờ ếch xanh này có tốc độ tu luyện chậm như vậy, đến bây giờ còn không đột phá đến Thiên Cương cảnh.
– Còn bao lâu nữa?
Ếch xanh trầm mặc một lát, đầu ếch vô tội ngẩng lên.
– Chủ nhân, chắc là sẽ cần khoảng ba, bốn ngàn năm nữa đi. Nếu không chủ nhân cùng lão Hắc cứ ra ngoài trước. Chờ ba, bốn ngàn năm sau, Oa Oa sẽ ra ngoài tìm các ngươi.
Lâm Phàm nhanh chóng tóm lấy ếch xanh, xách nó lên ngang mặt cho hai mắt nhìn thẳng nhau.
– Ngươi đang nói giỡn với ta hả?
Ếch xanh hiện lên dáng vẻ đáng thương.
– Chủ nhân, ta cũng rất bất đắc dĩ. Kỳ thật ta rất nguyện ý cùng chủ nhân ra ngoài, thế nhưng mà ta…
Đúng lúc này, lão Hắc ở một bên mở miệng nói.
– Chủ nhân, kỳ thật ếch xanh đã có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh rồi, chỉ là đang một mực áp chế mà thôi. Đây là nó chính miệng nói với ta.
– Lão Hắc, con Hắc Mãng ghê tởm kia, ngươi sao có thể vu hãm ta, ngươi thử đặt tay lên tim mà tự hỏi xem, ngươi không cảm thấy đau lòng sao?
Ếch xanh kinh hãi, nó không ngờ lão Hắc lại bán đứng mình.
Một người chịu tội dù sao cũng tốt hơn hai người đi, không ngờ lão Hắc lại còn lôi nó xuống nước.
Thật sự là uổng công nó tin tưởng lão.
Lúc này, ếch xanh cảm nhận được một ánh mắt. Ánh mắt này có ý tứ là muốn nấu nó.
– Chủ nhân, ta bị oan. Lão Hắc lừa ta.
Ếch xanh giơ chân trước lên, tội nghiệp lau một giọt nước mắt.
Lão Hắc lạnh nhạt.
– Ta không có lừa ngươi.
– Ngươi còn nói về sau ngươi tuyệt đối sẽ không…
Ầm ầm!
Thiên Hà Vương Đỉnh xuất hiện.
– Bỗng nhiên ta cảm thấy đói bụng quá. Lão Hắc, ngươi rất không tệ, rất thành thật, hôm nay ăn ếch xanh.
Lâm Phàm mặt không chút thay đổi nói.
Con ếch xanh này thật đúng là không thành thật.
– Vâng, chủ nhân.
Lão Hắc gật đầu, mỉm cười, nhìn về phía ếch xanh.
Ếch xanh biến sắc. Mặt ếch từ màu xanh lá đã chuyển qua màu trắng.
– Chủ nhân, Oa Oa đột nhiên nghĩ đến một bí pháp có thể để ta cưỡng ép đột phá. Dù là về sau trở thành Thiên Cương cảnh yếu nhất, ta cũng muốn đột phá đến Thiên Cương cảnh, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chủ nhân.
Lập tức, từ trên người ếch xanh bộc phát ra một sức mạnh mênh mông.
Đột phá!
Bầu trời bên trong hiểm địa Vạn Quật môn hiện lên một vòng xoáy. Trong vòng xoáy, mây đen quay cuồng, vô số phi trùng nho nhỏ bay ra.
Côn trùng lít nha lít nhít, che khuất bầu trời. Chỉ nhìn qua cũng thấy cảnh tượng này có chút khủng bố.
– Chủ nhân, đây chính là Tâm Ma đại kiếp của ta. Những con côn trùng này đã từng bị ta nuốt. Bây giờ, bọn chúng lại trở về. Ta muốn tiêu diệt hết bọn chúng.
Ngoài mặt thì ếch xanh gầm rú, nhưng mà trong lòng lại điên cuồng đậu đen rau muống. Tên điên này sao có thể đối xử với ta như thế? Ta thế nhưng mà ếch xanh sống mấy chục nghìn năm đó.
Lâm Phàm không nhìn thấy côn trùng nhưng lại có thể nhìn thấy vòng xoáy.
Hắn biết muốn vượt qua Tâm Ma đại kiếp thì cần trải qua cái gì.
Ếch xanh lè lưỡi, liếm chết một con côn trùng trong vòng xoáy.
Nếu cứ liếm từng cái như thế kia, biển côn trùng mênh mông như vậy, cũng không biết là ếch xanh muốn liếm tới khi nào.
– Chủ nhân, đám côn trùng này thật mạnh. Ta chỉ có thể tiêu diệt từng cái mà thôi. Nếu không,ta sẽ không vượt qua được Tâm Ma đại kiếp. Như vậy ta không có cách nào đột phá Thiên Cương.
Hiện tại, trong đầu ếch xanh chỉ có một ý nghĩ. Đó chính là có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo dài bấy lâu.
– Băng Diệt!
Đột nhiên, một cảnh tượng để ếch xanh kinh hoảng phát sinh.
Lâm Phàm đấm ra một quyền. Sức mạnh cuồng bạo quét sạch thiên địa, làm hư không vỡ nát.
– Tâm Ma đại kiếp mà thôi, ta đến xử lý là được.
Một quyền rung trời, vòng xoáy hư không đều chấn động tựa như là tùy thời đều có thể hủy diệt.
Ếch xanh kinh hãi.
– Chủ nhân, ta tự mình làm là được. Nếu không tu vi của ta sẽ cùng không tăng lên.
– Ngươi cần tu luyện cái gì, chỉ cần im lặng, làm một con yêu sủng hô 666 là được. Đi theo ta, ngươi còn sợ bị người khi dễ hay sao?
Uỳnh!
Hư không chấn động. Vòng xoáy Tâm Ma đại kiếp tựa như là muốn phản kháng.
– Thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Lâm Phàm tiếp tục đánh ra một chưởng, chưởng lực bao phủ vòng xoáy Tâm Ma đại kiếp. Uy lực của một chưởng này khiến thiên địa chấn động.
Ầm!
Vòng xoáy tiêu tán, thiên địa khôi phục như lúc ban đầu.
Ếch xanh ngây người, đồng thời còn có chút bất đắc dĩ, Tâm Ma đại kiếp cứ như vậy bị tiêu tán, nó còn muốn tiêu hao nhiều hơn thời gian một chút, đáng tiếc Lâm Phàm lại không cho nó bất cứ cơ hội nào.
– Tranh thủ thời gian cô đọng Thiên Cương Chân Thân đi.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
Hắn há có thể không nhìn ra ếch xanh đang kéo dài thời gian nhưng hắn chỉ cần một chưởng là diệt được kế hoạch đó rồi.
Giờ phút này, ếch xanh bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể cô đọng Thiên Cương Chân Thân.
Nhưng tình huống cô đọng Thiên Cương Chân Thân của ếch xanh lại vô cùng quái dị.
Có hình người xuất hiện, thế nhưng mà trong nháy mắt tiêu tán, thay vào đó là dáng vẻ ếch xanh.
Hắc Mãng mở miệng nói:
– Ếch xanh muốn cô đọng Thiên Cương Chân Thân thành hình người, nhưng mà điều đó không có khả năng. Bản thể là con ếch thì Thiên Cương Chân Thân sao có thể là dạng khác được.
Lúc này, trong nội tâm của ếch xanh đang điên cuồng đậu đen rau muống. Nó không muốn cô đọng thân ếch, nó muốn cô đọng hình người. Thế nhưng mà mỗi khi biến ra hình người, thì trong nháy mắt lại tiêu tán. Dù nó đã thi triển nghịch thiên bí pháp cũng không có bất kỳ tác dụng nào tựa như là bị một sức mạnh ngăn cách.
– Lòng dạ thật là độc ác, không chỉ có đánh ta vào trong cơ thể ếch xanh, lại còn hạ cấm thuật với ta, dù thi triển bí thuật cũng không thể cải biến. Ta thật hận.
Ếch xanh không có cam lòng. Nhưng mà nó biết nếu nhiều lần cô đọng không thành công sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Cho nên nó chỉ có thể ôm hận ngưng tụ thành thân ếch.
Lập tức, một cái Thiên Oa Chân Thân bảy màu hiện lên ở sau lưng nó, cũng coi là khó khăn lắm mới cô đọng Chân Thân thành công.
– Ai!
Sau khi đột phá thành công, ếch xanh ngồi bệt xuống dưới đất, thần sắc có chút thất lạc.
Đột nhiên, một bàn tay đặt ở trên đầu của nó.
– Ếch xanh, ngươi yên tâm đi theo ta. Chỉ cần không phản bội ta, về sau chủ nhân cho ngươi đánh những cừu nhân kia vào trong cơ thể côn trùng, để ngươi chơi đùa với bọn chúng.
Nhìn qua Lâm Phàm, mắt ếch xanh gạt ra hai giọt nước mắt. Nó gật mạnh đầu, sau đó đứng lên, chân trước tạo hình.
– Chủ nhân 666…
Xúc động muốn khóc bạo phát ở trong cơ thể ếch xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận