Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 288: Ác ma buông ra thần của chúng ta

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Bên ngoài Vạn Quật môn, hai người, một ếch đột nhiên xuất hiện.
Bản thể của lão Hắc là U Minh Hắc Mãng, yêu khí rất nặng. Hắn vừa mới đi ra yêu khí đã sôi trào, hình thành yêu vân.
Từ nay về sau, sẽ không có người nào đi vào Vạn Quật môn được nữa. Bởi vì toàn bộ chìa khoá đã ở trong tay Lâm Phàm, không có chìa khoá sẽ không có cách nào tiến vào bên trong Vạn Quật môn.
Mà bây giờ, mật tàng Vạn Quật đã bị Lâm Phàm dọn sạch, đã sớm mất đi giá trị.
Nếu như nói chuyện làm cho Lâm Phàm cảm thấy tiếc nuối, đó chính là hắn không nhìn thấy yêu thú Thiên Cương cảnh ở bên trong hiểm địa Vạn Quật môn. Có lẽ do đã quá lâu, những yêu thú Thiên Cương cảnh kia đều đã chết đi.
Nếu như ếch xanh không nói tới cảnh tượng yêu thú Thiên Cương cảnh thành đàn kia, hắn chỉ sợ đều muốn cười ngoác mồm rồi.
Cửa ra vào.
Ếch xanh cuối cùng vẫn không quên liếc mắt nhìn hiểm địa Vạn Quật môn một chút. Dù sao nó cũng đã sống ở nơi này mấy chục nghìn năm, từ một con ếch xanh tham sống sợ chết, không có chút tu vi nào, cho tới bây giờ, nó đã trở thành cường giả Thiên Cương cảnh nhất trọng.
Nếu như là một người bình thường, tu luyện trong thời gian lâu như vậy, cho dù là đồ đần thì e rằng đã đạt tới trình độ rất cao.
Nhưng bởi vì là ếch xanh, một súc sinh không có huyết mạch, cho nên dù tu luyện mấy chục nghìn năm lại còn dùng vô số biện pháp thì bây giờ mới đến được mức này. Có đôi khi nghĩ lại, nó cũng không biết cái gì là động lực để nó tiếp tục.
Có lẽ chính là ý niệm muốn gặp lại vợ mình làm cho hắn có động lực tiến lên.
– Ếch xanh, ngươi không nỡ rời đi sao?
Lâm Phàm cười nói.
Ếch xanh lấy lại tinh thần, đứng trên bờ vai Lâm Phàm, giơ chân trước lên, vui sướng hô to.
– Chủ nhân 666. Chúng ta nhanh chân đi về phía trước, khởi đầu một tương lai mới.
Một con ếch xanh hô to. Trong mắt ếch lóe ra hi vọng, còn có một tia khiếp đảm. Đây là lần đầu tiên trong mấy chục nghìn năm qua, hắn đi ra bên ngoài, đến một thế giới mới.
Lão Hắc cũng cảm thấy phấn khởi. Bị phong ấn chục nghìn năm, không biết cảnh tượng ở bên ngoài là như thế nào, phải chăng còn là cảnh tượng quần hùng nổi lên, đại chiến diễn ra khắp nơi.
Vạn Quật môn tỏa ra quang mang bao phủ bọn họ.
– Đi ra…
Lão Hắc hít sâu một hơi. Thiên Cương chi lực vô tận lao đến, tràn vào trong cơ thể hắn. Thân thể nguyên bản khô quắt, dần dần phồng lên. Khí tức cũng dần dần được tăng cường.
– Bản thể của ta bị hao tổn quá nghiêm trọng, cần phải từ từ tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục. Vạn Quật lão tổ, ta sẽ báo thù.
Lão Hắc thầm thề ở trong lòng. Bị phong ấn chục nghìn năm, bây giờ rốt cục hắn cũng đã đi ra. Nhưng mà, hắn đã tự mình cảm nhận thực lực của Vạn Quật lão tổ, thật rất khủng bố.
Lúc đó, không có bị đối phương giết chết mà chỉ là phong ấn, đến giờ hắn cũng cảm thấy mình may mắn.
Nhưng Vạn Quật lão tổ rõ ràng có thể giết hắn, lại lựa chọn phong ấn, cũng không biết là vì sao.
Dù năm đó, hắn có cầu xin tha thứ, nhưng mà cường giả chân chính vốn là người sát phạt quyết đoán, sao lại có lòng trắc ẩn.
Không nghĩ nữa, nếu đã đi ra là tốt rồi, hết thảy đều khôi phục.
Lâm Phàm đã ở vực sâu Vạn Quật trong thời gian rất lâu. Theo lời của ếch xanh, hắn tiến vào mật tàng Vạn Quật vậy mà đã qua một tháng.
Ở trong đó, hắn không cảm giác được thời gian trôi qua, nghĩ lại thật đúng là khủng bố.
– Đi! Cùng ta về tông.
Lâm Phàm nhanh chóng xé rách hư không, mang theo lão Hắc cùng ếch xanh đi về phía Viêm Hoa tông.
Bên ngoài.
– Thế giới này đã biến đổi.
Lão Hắc sợ hãi than thở.
Mà ếch xanh thì ngưng trọng nói.
– Nơi này là bị phong ấn.
– Các ngươi đang nói cái gì?
Lâm Phàm không biết lão Hắc cùng ếch xanh nói chính là có ý gì. Hắn có cảm giác hai người này hơi có vẻ hưng phấn giống như thật lâu cũng không có đi ra vậy.
Lão Hắc nói:
– Chủ nhân, thế giới này không còn giống với lúc trước khi ta bị phong ấn. Trước kia yêu ma hoành hành, cường giả như mây, nhưng hôm nay, ta không cảm giác được những cường giả kia nữa.
– Ngươi nhìn bên kia, phạm vi to lớn như vậy mà không bị bất kỳ con yêu thú cường đại chiếm lĩnh. Chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng.
Lâm Phàm cười nói:
– Ngươi cũng bị trấn áp cả chục nghìn năm rồi. Thiên địa khẳng định đã biến đổi rất nhiều. Một chục nghìn năm là một thời đại, thời đại của ngươi đã kết thúc rồi.
Ếch xanh đứng ở trên vai Lâm Phàm. Mắt ếch nhìn trời. Ở trong con mắt đen nho nhỏ kia, bầu trời không phải trời xanh mây trắng, mà là phù văn lít nha lít nhít. Những phù văn này để hắn cảm thấy khủng bố, thậm chí còn có chút quen thuộc.
– Ếch xanh, ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Lâm Phàm hỏi.
– Chủ nhân, ta đang nhìn trời.
Ếch xanh rầu rĩ nói, nhưng hắn không có nói thêm cái gì khác mà hỏi lại:
– Chủ nhân, ngươi nói tông môn là cái dạng gì, người ở bên trong có yêu thích sao?
– Có yêu thích chứ. Chúng ta đặc biệt yêu thích ăn ếch xanh. Cho nên ngươi phải cẩn thận một chút.
Ếch xanh hô to gọi nhỏ.
– Ta là ếch xanh đã sống hết mấy chục nghìn năm.Ai sẽ ăn ta? Chủ nhân, ngươi phải bảo vệ ta. Ta là ếch xanh sẽ hô 666 ủng hộ chủ nhân mà.
Bọn họ bay qua hết thành trì này đến thành trì khác.
Thành Thanh Yên.
Nguyên bản hắn chỉ định đi ngang qua, tuy nhiên lúc này, hắn phiêu phù ở trong hư không, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía dưới, chau mày.
Trong thành.
– Thành chủ, những thành dân này đã bị Thiên Thần giáo tẩy não.
Một nam tử khoác áo giáp nhìn về phía những thành dân tụ tập trên quảng trường với ánh mắt nghiêm túc. Tất cả thành dân đều ngồi dưới đất, trong miệng lẩm bẩm.
– Nhân quả, thiện ác, luân hồi…
– Chân Huyền sư huynh, hiện tại nên làm thế nào cho phải?
Thành chủ là đệ tử của Viêm Hoa tông, mà trấn thủ nơi này đệ tử của Viêm Hoa tông chính là Chân Huyền. Bởi vì Chân Huyền cường đại hơn hắn rất nhiều, cho nên hắn dùng sư huynh để tôn xưng.
Chân Huyền đứng ở cạnh đó, áo bào bay múa, ánh mắt có thần, sau lưng treo một thanh trường kiếm. Lúc này, hắn cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.
– Cái này…
Chân Huyền á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên đưa ra quyết sách gì.
Nam tử khoác áo giáp nói:
– Thành chủ, đại nhân, theo ta thấy, chỉ có thể giết. Những người này đã nhập ma. Bây giờ ngồi vây quanh ở nơi đó niệm tụng kinh văn tựa như là đang triệu hoán cái gì đó. Hơn nữa, những lời niệm này có ảnh hưởng tới tâm trí của những người khác. Ta sợ người dân trong thành sẽ bị bọn họ ảnh hưởng.
– Không được, đây đều là con dân của Viêm Hoa tông, sao có thể giết đơn giản như vậy?
Chân Huyền lập tức phản bác.
Thành chủ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
– Tại sao lại có thể như vậy? Những thành dân này thờ phụng Thiên Thần giáo từ khi nào vậy? Đáng giận! Thật sự là quá ghê tởm! Chúng ta vậy mà không có phát hiện ra. Bây giờ đại thế của bọn đã thành, chúng ta phải làm như thế nào đây?
– A!
Đột nhiên, ở phương xa, một thành dân không có chút tu vi nào bị binh sĩ cô lập bên ngoài tựa như là bị cảm nhiễm vậy, đột nhiên nổi điên, cầm dao điên cuồng đâm chém người ở chung quanh.
Các binh sĩ lập tức tiến lên, trấn áp hắn, thu hồi hung khí. Mà thành dân kia dù bị đè trên mặt đất cũng không ngừng gào thét, cố gắng giãy dụa.
Nam tử mặc áo giáp vội la lên:
– Thành chủ, đại nhân, không thể chờ được nữa. Bọn họ vào Thiên Thần giáo là lựa chọn của bọn họ, nhưng mà nếu như chúng ta bởi vì không trấn áp bọn họ, để những thành dân khác bị thương tổn, vậy thì thật không đáng giá.
Đúng lúc này, một binh lính vội vã chạy tới.
– Thành chủ, đây là sách chúng ta tìm được trong nhà của những người kia.
Thành chủ lập tức cầm quyển sách này lên, sau đó nhanh chóng lật xem.
Thiên Thần Luận
Càng đọc, sắc mặt của thành chủ càng đen, thậm chí là phẫn nộ.
– Thiên Thần giáo đáng giận. Không ngờ chúng lại gieo rắc những thứ này.
Thành chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
Chân Huyền lấy quyển sách kia từ tay thành chủ. Lúc nhìn kỹ, hắn cũng sửng sốt.
Quyển sách này cũng không phải là pháp bảo, không có uy lực gì, nhưng mà nếu như người không hài lòng đối với Viêm Hoa tông đến mức sinh hận ý sau khi đọc cuốn sách này, sẽ hình thành liên lạc cùng với một tồn tại từ nơi sâu xa. Từ đó bị Thiên Thần giáo quán thâu tư tưởng và triệt để nhập ma.
– Không ngờ Thiên Thần giáo ẩn núp cho tới bây giờ, vậy mà đã nghiên cứu ra những vật này. Đây là họa lớn của tông ta.
Đột nhiên!
Ở trên quảng trường kia, một vòng xoáy đen kịt xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh này, những thành dân đang ngồi xếp bằng kia lập tức vui vẻ gào thét.
– Giáo Vương vạn ân. Hào quang của Thiên Thần giáo bao phủ chúng ta.
Một uy áp kinh khủng từ trong vòng xoáy kia bạo phát ra. Đồng thời, một cánh tay như là của Ác ma thò ra từ trong vòng xoáy.
Nhìn thấy cảnh này, nam tử mặc khôi giáp lập tức kinh hãi.
– Thành chủ, đại nhân, tranh thủ thời gian giết đi. Nếu không e rằng sẽ xảy ra đại sự.
– Không thể, đây đều là con dân của Viêm Hoa tông, không thể giết.
Chân Huyền ngăn cản. Vừa nói xong, trường kiếm sau lưng trong nháy mắt bay ra, bộc phát ra hào quang óng ánh. Hắn cầm trường kiếm trong tay, bổ tới vòng xoáy kia. Kiếm quang bạo phát ra, bổ vào trên bàn tay màu đen kia.
Tuy nhiên lại không có một chút tác dụng nào.
Cánh tay ác mà kia búng một cái. Một sức mạnh mênh mông bạo phát ra, đánh cho Chân Huyền phải lui ra phía sau mấy trăm bước. Chân Huyền phải vất vả lắm thì mới đứng vững được.
Lúc này, những người ngồi xếp bằng kia đứng lên, làm thành một vòng, quỳ lạy trên mặt đất, tựa như là đang nghênh tiếp một tồn tại nào đó đến đây.
– Điên rồi! Toàn bộ đều điên rồi.
Thành chủ kinh hãi nói, thế nhưng mà hết thảy cũng không kịp. Sức mạnh mênh mông kia cuốn tới để hắn cảm nhận được khủng bố.
Cảm nhận được này mênh mông uy áp, ở sâu trong nội tâm của những binh sĩ đang vây quanh chấn động, bước chân lùi lại, tựa như là không có cách nào ngăn cản nguồn sức mạnh này vậy.
Ác ma trong vòng xoáy dần dần đi ra. Cái đầu dữ tợn đã xuất hiện. Nó há miệng. Hàm răng nhọn hoắt trông vô cùng kinh khủng. Đôi mắt to như hai cái đèn lồng nhìn chằm chằm vào mọi người ở phía dưới.
Nam tử mặc khôi giáp giận dữ, cũng mặc kệ địa vị cao thấp, nhìn thẳng Chân Huyền mà quát.
– Ngươi muốn hại chết toàn bộ mọi người trong thành Thanh Yên đúng không?
– Ngươi làm càn…
Nghe được lời nói này, Chân Huyền lập tức giận dữ.
Đột nhiên, thiên địa phát sinh biến hóa, một giọng nói vang lên.
– Phong Yêu Bia!
Chín tấm bia đá đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh vào sâu trong lòng đất. Sau đó, chúng tỏa ra ánh sáng, lập tức một màn ánh sáng rộng lớn xuất hiện bao phủ cả quảng trường.
Một bóng người đáp xuống, đánh ra một chưởng. Sức mạnh mênh mông tràn vào bên trong chín tấm Phong Yêu Bia.
– Thân là đệ tử của Viêm Hoa tông vậy mà không biết nghe ý kiến người khác. Nếu như người trong toàn thành vì quyết định của ngươi mà chết, ta muốn biết ngươi lấy cái gì ra để bồi.
Lâm Phàm lạnh lẽo nhìn Chân Huyền, hừ lạnh một tiếng.
Nghe hắn nói thế, Chân Huyền biến sắc.
– Ngươi là ai?
Lâm Phàm không có để ý đến Chân Huyền mà nhanh chóng tiến vào trong phong ấn, một quyền đánh lên trên người Ác ma. Sức mạnh cường hãn nhanh chóng nghiền ép Ác ma.
Ác ma kêu thảm một tiếng rồi lui lại, muốn tiến vào trong vòng xoáy để rời khỏi.
– Ác ma, không cho phép ngươi tổn thương thần của chúng ta.
Những thành dân nhập ma kia tức giận gào thét. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Lâm Phàm như là muốn xé rách hắn.
– Giữ các ngươi lại cũng sẽ trở thành tai họa. Giết một người để cứu ngàn người, hoàn toàn đáng giá.
Lâm Phàm lạnh lùng đánh ra một chưởng, không hề lưu tình chụp chết toàn bộ những người nhập ma.
Mà lúc này, vòng xoáy từ từ nhỏ dần.
Lâm Phàm trầm mặc một lát, không chút do dự, đánh thẳng đến vòng xoáy. Hắn ngược lại muốn xem xem, vòng xoáy này rốt cuộc là thông đến chỗ nào.
– Ếch xanh, lão Hắc, đợi ở chỗ này, kiểm tra xem còn có giáo đồ của Thiên Thần giáo hay không? Nếu gặp được thì cứ việc giết.
Hắn vừa mới nói xong thì vòng xoáy đã khép kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận