Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 289: Bộ dáng của ngươi nhìn quá yếu ớt

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Tổng bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo.
Một lão giả toàn thân khô héo như là yêu quỷ vậy, người không giống người, quỷ không giống quỷ, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp.
– Thành công rồi. Cuối cùng thì nghiên cứu của ta cũng thành công rồi. Lấy niềm tin làm cơ sở, câu thông với ý chí của Giáo Vương vĩ đại, hình thành đường hầm hư không để ác ma giáng lâm. Những phàm nhân này cũng không phải là vô dụng lắm đâu.
Lão giả cười lớn. Tiếng cười có vẻ rất điên cuồng. Hắn đã triệt để khuất phục bởi vì trí tuệ của mình rồi.
– Đại nhân lợi hại, kinh văn huyền diệu như thế mà ngài cũng có thể sáng tạo được. Từ nay về sau, chúng ta chỉ cần thu nạp giáo đồ là có thể khống chế toàn bộ thành trì của Viêm Hoa tông.
Một nam tử có thân thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn lớn giọng nói.
Giọng nói giống như là chuông vang vậy, lớn đến mức có thể chấn vỡ màng nhĩ của người ta.
– Lực Yêu, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Ở chỗ nãy, ngươi phải nhỏ giọng một chút. Gia hỏa kinh khủng kia đang nghỉ ngơi ở chỗ chúng ta đó. Ngươi nói to thế là muốn chết sao?
Lão giả thấp giọng khiển trách.
Nghe hắn nói thế, Lực Yêu run lên, e ngại nhìn về phía cánh tay của mình. Nơi đó có một lỗ nhỏ, ở bên trong có một con côn trùng, chỉ có cái đuôi màu đỏ đung đưa ở bên ngoài.
– Kỳ thật con côn trùng này rất đáng yêu.
Nghe hắn nói thế, lão giả run lên. Lão thì thầm trong lòng, ngươi thấy nó đáng yêu là vì ngươi không biết Huyết Trùng này kinh khủng đến cỡ nào thôi.
Đột nhiên!
Một tiếng báo động vang lên.
– Không tốt, ác ma bị đánh lui. Có người theo đường hầm hư không đuổi tới đây rồi.
Trong chốc lát, lão giả biến sắc. Nhưng sau đó cái đầu to lớn kia tản ra gợn sóng, không ngừng cảm ứng. Cuối cùng, lão giả nhẹ nhàng thở ra.
– Còn tốt! Còn tốt! Chỉ là sâu kiến Thiên Cương cảnh tầng một mà thôi, không đáng để lo.
– Muốn ta đi xé nát hắn sao?
Lực Yêu vẫn đang kích thích cái đuôi của Huyết Trùng. Hắn cảm giác chơi rất vui.
– Không cần, chỉ là Thiên Cương cảnh mà dám can đảm đến khu thứ tám. Chỉ cần đám gia hỏa ở phía ngoài là có thể nuốt hắn rồi.
Lão giả nói.
Lực Yêu lắc đầu.
– Nhưng mà ta rất nhàm chán. Ta muốn đi.
Lão giả khoát tay.
– Vậy ngươi đi đi. Nhưng nhớ kỹ, ngươi nên nhỏ giọng một chút, tuyệt đối không nên ảnh hưởng đến vị đại nhân kia. Nếu không ngươi sẽ chết.
Lâm Phàm tiến vào đường hầm hư không, sau đó xuất hiện tại một địa phương xa lạ.
Nơi này có nhiệt độ cực cao, trên mặt đất chảy xuôi vô số dòng nham tương màu đỏ.
– Nơi này không phải là ở trong núi lửa đi.
Lâm Phàm lâm vào trầm tư tựa như là nghĩ ra nơi này đến cùng là nơi nào. Đột nhiên, hắn nhớ tới.
Ở Viêm Hoa tông cũng không nơi có núi lửa.
– Hoan nghênh đi vào tổng bộ khu thứ tám.
Lúc này, trong hư không, một giọng nói vang lên. Giọng nói này tà ác, âm trầm, khủng bố.
– Khu thứ tám!
Lâm Phàm đúng là không ngờ mình sẽ đến nơi này. Không chỉ là khu thứ tám của Thiên Thần giáo mà lại còn là tổng bộ nữa, thật là có ý tứ nhiều.
Nguyên lai tổng bộ khu thứ tám là ở chỗ này, khó trách tông môn lại không tìm được. Năng lực ẩn núp đúng là rất mạnh.
Ầm!
Một đôi tay chui lên từ mặt đất, bắt lấy cổ chân của hắn. Móng tay bén nhọn cắm chặt vào chân của hắn. Sau đó, cánh tay kia dùng sức, muốn kéo Lâm Phàm xuống dưới lòng đất.
– Thứ gì vậy?
Lâm Phàm nhấc chân, kéo người dưới mặt đất ra ngoài.
– Hắc hắc!
Lúc người dưới mặt đất bị kéo lên, hắn vẫn cười.
– Ai cùng ngươi cười, còn xấu như thế.
Lâm Phàm lập tức giẫm chân đạp chết người này.
– Tổ chức như nào thì sẽ có giáo đồ như thế. Chẳng lẽ tất cả các ngươi đều có dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này sao? Không có một kẻ có thể đi ở trên mặt đất như người bình thường sao?
Lâm Phàm nhìn quanh và phát hiện không ít giáo đồ của Thiên Thần giáo ở chung quan. Những giáo đồ này nhìn về phía mình với vẻ lạnh nhạt. Bọn họ vẫn đứng ở nơi đó mà không thèm tiến lên.
– Tới đây đi! Để ta đánh chết các ngươi.
Những giáo đồ này thật đúng là tội đáng chết vạn lần. Lâm Phàm ngoắc tay, gọi bọn chúng tới. Dù là yếu hơn nữa thì đó cũng điểm tích lũy.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Giọng nói to như là tiếng chuông vang vậy.
– Hoan nghênh ngươi đến chơi. Ta là Lực Yêu. Hiện tại, ta đang cảm thấy rất nhàm chán. Nên ngươi có thể chơi với ta một lúc hay không?
Mặt đất run rẩy. Từ phương xa, một nam tử to con đi đến. Mỗi một bước chân của hắn đều khiến mặt đất chấn động.
Hắn cảm giác giáo đồ của Thiên Thần giáo đều là những kẻ bị bệnh tâm thần. Chơi cái gì mà chơi. Muốn đánh chết ta thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải nói ưu nhã như vậy.
Thân thể của Lực Yêu rất cường tráng. Gân xanh nổi lên trên cánh tay như là rễ cây già vậy. Mỗi một khối cơ bắp đều như là sắt thép. Vừa nhìn liền biết, đây là tuyển thủ loại hình sức mạnh.
– Ngươi thật quá nhỏ bé.
Lực Yêu duỗi ngón tay, chỉ vào Lâm Phàm, sau đó chỉ lại về mình.
– Nhìn xem ta, là cường đại cỡ nào, cường tráng cỡ nào. Nếu như ngươi không thể giúp ta chơi vui vẻ, ta sẽ xé rách ngươi theo một cách rất tàn nhẫn.
– Ta… nhỏ bé sao?
Lâm Phàm chỉ chỉ vào mình rồi cười.
– Cuồng Thân!
Áo nổ tung. Hắn hóa thành một người khổng lồ cao đến ba mét. Cơ bắp cũng trở nên cuồn cuộn.
– Hiện tại, ngươi thấy ta như thế nào?
Hắn cũng không muốn thấy có người mạnh mẽ hơn hắn ở phương diện này.
– Ngươi cũng tu luyện ngạnh công sao? Ta cảm thấy rất hứng thú đối với công pháp của ngươi.
Hắn cảm thấy rất hứng thú đối với tất cả những người tu luyện ngạnh công. Hắn cũng muốn xem công pháp của bọn họ là như thế nào? Nếu như không tệ, đúng là hắn có thể mở mang kiến thức một chút.
– Ha ha ha!
Lực Yêu phá lên cười.
– Tốt! Tốt! Không ngờ ngươi cũng có thể biến thành người cường tráng như vậy. Nhưng như vậy mới thú vị chứ, thân thể vừa rồi của ngươi thật sự là quá nhỏ bé.
– Nhưng tu vi của ngươi thật sự là quá yếu, chỉ có Thiên Cương cảnh tầng một mà thôi.
Lúc này, Lực Yêu sa vào trong trầm tư, sau đó tựa như là nghĩ đến điều gì, trong mắt tản ra tinh quang.
– Ta có cách rồi! Ta có thể áp chế tu vi của ta. Ta sẽ dùng thực lực Thiên Cương cảnh tầng một để đánh với ngươi. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không đánh chết ngươi đâu.
Lực Yêu cười lớn, tựa như là không ngờ mình sẽ nghĩ được cách hay như thế.
– Ta thật sự là quá thông minh. Biện pháp này cũng có thể nghĩ ra được. Về sa, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào nói ta ngốc.
Đột nhiên!
Một khí thế hủy diệt bạo phát ra từ trên người Lực Yêu.Lấy hắn làm trung tâm, cương khí hình thành một cơn gió lốc.
Gió lốc càng lúc càng lớn, dần dần che khuất bản thể của hắn. Nhưng mà đôi mắt tản ra hung quang lóe ra ở trong gió lốc, giống như là ác ma giấu mình ở trong gió lốc vậy.
– Ta tới đây. Ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Uỳnh!
Một vệt sáng nhanh chóng lao về phía Lâm Phàm. Ở bên trong vệt sáng kia, Lực Yêu vung tay đánh ra một quyền. Sức mạnh mênh mông đánh nát hư không.
– Hay! Ta rất thích kiểu chiến đấu cứng đối cứng này.
Lâm Phàm vươn tay. Năm ngón tay nắm lại thành quyền. Hắn cười to rồi cũng đấm ra một quyền.
Hai quyền đụng nhau!
Xoạt xoạt!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nắm đấm của Lực Yêu không ngừng vỡ nát. Ở dưới sức mạnh cường hãn của Lâm Phàm, cánh tay này của hắn không ngừng phân liệt.
– Không! Ngươi gạt ta. Tu vi của ngươi không phải là Thiên Cương cảnh tầng một.
Lực Yêu gào thét. Hắn áp chế thực lực, thế nhưng mà không ngờ thực lực của đối phương cũng không phải là nhỏ yếu như vậy.
Trong chốc lát, Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt Lực Yêu.
– Hiện tại, ta không muốn từ từ chơi cùng ngươi.
Lực Yêu điên cuồng gào thét.
– Ta muốn lấy ra thực lực chân chính của ta, để ngươi cảm thụ một chút, cái…
Ầm!
Lâm Phàm đấm ra một quyền đánh nát đầu của Lực Yêu.
Điểm tích lũy + 4000.
– Không cần lãng phí thời gian đau. Cho dù ngươi thi triển toàn bộ sức mạnh thì kết cục cuối cùng cũng là thế này mà thôi.
Lâm Phàm lau vết máu trên bàn tay rồi cúi người xuống muốn thu nhẫn trữ vật của đối phương, nhưng đột nhiên hắn dừng lại.
– Cánh tay vừa mới bị ta đánh nát tựa như là cánh tay phải, trên ngón trỏ của cánh tay phải tựa như là nhẫn trữ vật.
– Tại sao có thể như vậy?
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ. Hắn không ngờ một quyền của mình vậy mà đã đánh nát nhẫn trữ vật của Lực Yêu. Thật đúng là thật là đáng tiếc.
Từ hôm nay trở đi, khu thứ tám của Thiên Thần giáo sẽ triệt để tan thành mây khói.
Tất cả tổ chức tà ác đều không thể xuất hiện, cũng không thể tai họa bất luận con dân nào của Viêm Hoa tông, nếu không chính là chết.
Nhìn thấy Lực Yêu bị đối phương dùng một quyền đấm chết, các giáo đồ ở xung quanh trong nháy mắt biến mất, tựa như là ẩn nặc vậy.
– Muốn chạy sao? Nằm mơ.
Hóa Thần Kiếm Trận!
Trong chốc lát, từng chuôi kiếm ý trôi nổi, ngưng tụ trên không trung. Kiếm ý mênh mông tản ra hào quang chói sáng, hình thành thế giới của kiếm.
Vạn kiếm lao xuống như là mưa rào, bao trùm tất cả phạm vi trăm thước xung quanh Lâm Phàm.
Thực lực càng cao, kiếm ý cô đọng cũng càng mạnh, số lượng cũng càng nhiều.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, bao phủ vùng này cũng không phải là việc khó gì.
Uỳnh!
Uỳnh!
Dãy núi bị chém đứt. Nham thạch núi lửa bị đâm xuyên. Giáo đồ của Thiên Thần giáo không có chỗ nào để ẩn núp, toàn bộ bịtrận mưa kiếm này giết chết.
Lâm Phàm nện bước chân, đi trong mưa kiếm, đi về phía tòa thành to lớn ở phương xa.
Hắn biết nơi đó có người mà hắn muốn giết.
Trong tổng bộ khu thứ tám, lão giả tức giận gào thét.
– Đáng giận! Tên ngu ngốc Lực Yêu này lại bất cẩn như vậy.
Nhưng hắn không hề sợ hãi, bởi vì đại nhân còn đang ở đây.
Ầm ầm!
Đột nhiên, tòa thành lắc lư kịch liệt. Đá lớn không ngừng lăn xuống, sau đó đột nhiên nổ tung. Một sức mạnh mênh mông nhanh chóng đánh xuyên qua tòa thành, đục ra một cái lỗ thủng khổng lồ.
– Dừng tay! Ngươi dừng tay cho ta! Không nên quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi.
Lão giả giận dữ hét, trông có vẻ rất là phẫn nộ.
Mà ở trong mật thất âm u nào đó, vô số Huyết Trùng đang di chuyển. Những con Huyết Trùng này tụ tập ở cùng một chỗ như một ngọn núi nhỏ.
Đột nhiên!
Ở trong ngọn núi Huyết Trùng này vang lên một giọng nói.
– Là hắn. Ta nhớ được mùi của hắn…
Một bàn tay năm ngón duỗi ra từ bên trong núi Huyết Trùng. Cái tay này có màu đỏ, phía trên bao phủ bởi vô số Huyết Trùng, thậm chí những con Huyết Trùng này còn đang di chuyển.
Giờ khắc này, từ bên trong núi Huyết Trùng, một bóng người chậm rãi đứng thẳng lên. Trên dưới toàn thân của người này đều do Huyết Trùng ngưng tụ mà thành. Lúc hắn há mồm gầm thét, thì có vô số Huyết Trùng bay ra từ trong khoang miệng.
– Là hắn. Ta nhớ được mùi của hắn. Ta muốn giết hắn.
Lúc này, Lâm Phàm đang đứng ở phía trước tòa thành của khu thứ tám vừa bị hắn đánh thủng. Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
– Tất cả đều đi ra đi. Các ngươi đã không còn chỗ nào để trốn nữa đâu.
Lúc này, một lão giả từ bên trong đi ra, thần sắc phẫn nộ.
– Hỗn trướng, ngươi đã quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi. Ngươi phải chết.
Lúc Lâm Phàm đưa tay, chuẩn bị đập chết lão giả kia thì đột nhiên một giọng nói vang lên.
– Là ngươi. Lâm Phàm, ta muốn ngươi sống không bằng chết…
Nghe được giọng nói này, Lâm Phàm dừng tay rồi ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận