Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 290: Thật sự là phiền phức

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Không ngờ trong Thiên Thần giáo lại có người nhận ra ta.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc bởi vì hắn không ngờ đại danh của mình đã được truyền bá rộng khắp như vậy. Không tồi! Thật sự là rất không tồi!
Nghe được giọng nói khủng bố này, lão giả hoảng sợ. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm và gầm lên:
– Tên hỗn đản nhà ngươi phải chết. Ngươi dám đánh thức đại nhân. Bây giờ, ai cũng không cứu được ngươi.
Từ trong thành bảo tàn phá, vô số Huyết Trùng tràn ra ngoài. Chỉ liếc nhìn lại, cảnh tượng Huyết Trùng lít nha lít nhít khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn.
– Đại nhân chính là gia hỏa này đánh thức ngươi.
Lão giả kinh hãi. Hắn biết đại nhân là tồn tại kinh khủng đến cỡ nào, nhất là những con Huyết Trùng kia có thể nói là khủng bố đến cực điểm. Chúng có thể hút hết thảy tinh hoa trong cơ thể của sinh linh trong nháy mắt. Lúc đó, sinh linh sẽ biến thành xác khô.
– Lâm Phàm, ta muốn giết ngươi.
Núi nhỏ Huyết Trùng nứt ra tựa như là khoang miệng của ác ma. Một tiếng gào thét đầy phẫn nộ vang lên.
– Hắn rất phẫn nộ đối với ta, hơn nữa còn biết tên của ta. Kẻ này rốt cuộc là ai?
Lâm Phàm đúng là có chút hiếu kỳ, không biết đến cùng là ai mà có thể căm hận mình như thế. Nhưng không đúng, toàn bộ người căm hận mình đều đã bị đập chết. Rốt cuộc kẻ này là ai?
– Ngươi đến cùng là ai? Thật đúng là khiến cho ta có chút hiếu kỳ!
Nhìn về đám côn trùng màu đỏ ở phương xa, Lâm Phàm cảm thấy rất quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại, đó chẳng phải là côn trùng trong cơ thể yêu thú hắn thấy trên đường trở về từ Thái Thản tông hay sao.
Nguyên lai là ở chỗ này.
Màu đỏ phủ đầy trời, từng con Huyết Trùng tranh nhau chen lấn di chuyển.
Nhìn thấy đám côn trùng này, lão giả run lên, nhanh chóng tránh đi. Hắn cũng không muốn trở thành khẩu phần lương thực của những con Huyết Trùng này.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, tuyệt đối sẽ bị hù đến run rẩy, nhưng mà Lâm Phàm lại đang suy nghĩ, kẻ vừa nói rốt cuộc là ai.
Hắn cố gắng nghĩ tới nghĩ lui nhưng cũng khó mà nghĩ ra.
Huyết Trùng đình chỉ xê dịch, che phủ trên mặt đất, lẳng lặng bất động. Đột nhiên, từ trong đống Huyết Trùng này, một cái bọc lớn nổi lên rồi không ngừng biến lớn. Vô số Huyết Trùng như là bùn nhão chảy vậy, không ngừng lăn xuống.
Một bóng người bằng Huyết Trùng đứng thẳng ở đó. Khuôn mặt là Huyết Trùng, thân thể là Huyết Trùng, còn có côn trùng đang di chuyển.
– Ọe!
Lâm Phàm sững sờ, sau đó cúi người, nôn khan. Hắn nâng một ngón tay lên.
– Ngươi đến cùng là ai? Còn có hình dạng này của ngươi nữa làm cho người ta quá buồn nôn có biết hay không.
– Hỗn đản, làm sao ngươi dám nói với đại nhân như thế.
Lão giả đã sớm chạy tới phương xa. Hắn đứng ở trên một tảng đá lớn, giận dữ hét.
– Im miệng!
Trăm miệng một lời, Lâm Phàm và bóng người bằng Huyết Trùng kia cùng phẫn nộ quát.
Thấy thế, lão giả kinh hãi, co rúm người lại. Mồ hôi trên trán lăn xuống. Hắn đâu còn dám nói thêm điều gì. Hắn không sợ Lâm Phàm, nhưng mà sợ hãi vị đại nhân này.
– Ngươi lại nhìn kỹ xem ta là ai.
Đột nhiên, khuôn mặt bằng Huyết Trùng kia dần dần biến hóa, không còn là loại khuôn mặt như là có giòi di chuyển, buồn nôn kia.
– A! Nguyên lai là ngươi. Quân Vô Thiên, ngươi còn chưa có chết sao?
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó lắc đầu.
– Không ngờ ta đã giẫm nát đầu của ngươi rồi mà ngươi vẫn còn có thể phục sinh. Nhưng bây giờ, ngươi lại trở thành kẻ người không ra người, quỷ không quỷ. Thật đúng là… vô cùng thê thảm.
Tuy ngoài mặt nói thế nhưng trong lòng Lâm Phàm vẫn cực kỳ khiếp sợ, chết rồi mà vẫn còn có thể sống lại, chỉ là trở thành người bằng Huyết Trùng.
Thủ đoạn này thật đúng là nghịch thiên.
Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo cưỡng ép xông vào Viêm Hoa tông, cũng muốn cướp đi thi thể của Quân Vô Thiên, hiển nhiên là có vấn đề.
Chỉ là hắn không biết mà thôi.
– Đều là do ngươi hại ta.
Quân Vô Thiên quát ầm lên. Giọng nói cũng trở nên bén nhọn. Phía sau lưng hắn giống như có một cái không gian. Huyết Trùng phủ kín trên mặt đất tranh nhau chen lấn, tràn vào trong đó.
– Thôi được, nếu chết rồi mà còn sống lại thì để ta giúp ngươi chết thêm một lần nữa. Quân Vô Thiên, kẻ đã từng là người đứng đầu của thập phong.
Lâm Phàm cười, nhưng ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.
Tình huống hiện tại của Quân Vô Thiên có chút quái dị. Mặc dù không nhìn ra một chút xíu sức mạnh pháp tắc, thế nhưng mà sức mạnh của hắn lại siêu việt Thiên Cương cảnh tầng năm.
– Ta phải dùng mạng của ngươi để rửa sạch tất cả sỉ nhục mà ta từng phải chịu đựng.
Quân Vô Thiên hét lên rồi nhấc bàn tay lên. Từ trong lòng bàn tay, vô số Huyết Trùng bắn ra, hình thành gió lốc bằng Huyết Trùng đánh thẳng đến Lâm Phàm.
– Băng Diệt!
Năm ngón tay hợp lại thành quyền rồi đấm về phía trước. Cương khí bao phủ trên nắm đấm hình thành ba động khiến hư không chấn động. Một sức mạnh mênh mông xuyên qua không gian đánh lên gió lốc bằng Huyết Trùng.
Ầm!
Gió lốc bằng Huyết Trùng bị hủy diệt nhưng mà những con Huyết Trùng kia trong nháy mắt tổ hợp rồi tiếp tục đánh tới Lâm Phàm từ bốn phương tám hướng.
– Thú vị.
Lâm Phàm không ngờ sau khi phục sinh, thực lực của Quân Vô Thiên vậy mà trở nên cường hãn như vậy. Tuy rằng đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng mạnh hơn cũng vô dụng, hôm nay Quân Vô Thiên phải chết.
– Quân Vô Thiên, ngươi rất thú vị, cực kỳ thú vị đó.
Uỳnh!
Bật hết hỏa lực.
Thất Thần Thiên Pháp, bốn vị thần toàn bộ xuất hiện. Một sức mạnh mênh mông bạo phát ra.
Trung Trì Nội Thần!
Thiên Trung Cuồng Thân!
Chí Đạo Hữu Thần!
Bách Cốc Địa Thần!
– Ta đúng là vẫn ưa thích màu máu hơn.
Thân thể của Lâm Phàm bắt đầu phồng lên. Mái tóc từ màu đen dần dần chuyển sang màu đỏ như máu tươi vậy. Đường vân màu máu hiển hiện ở bên ngoài thân thể hắn.
Sức mạnh mênh mông phóng lên tận trời.
– Sức mạnh thật cường hãn.
Lão giả kinh hãi, không ngờ thực lực của người này lại biến thái như thế. Quá mạnh! Thật sự là quá mạnh!
Thấy Lâm Phàm biến thân, Quân Vô Thiên vẫn thản nhiên nói:
– Không ngờ ngươi đã mạnh như vậy rồi. Nhưng mà, ta vẫn mạnh hơn. Ngươi mãi mãi cũng không có cách nào siêu việt ta, vĩnh viễn…
Giọng nói của Quân Vô Thiên ẩn chứa phẫn nộ, ẩn chứa sự không cam lòng, thậm chí có một loại khuất nhục.
– Thật sao? Nhưng ngươi không cần phải gấp, đây còn không phải là trạng thái mạnh nhất của ta.
Cảm thụ được sức mạnh mênh mông như là đại dương đang tràn ngập ở trong cơ thể, Lâm Phàm cười.
– Thông Cổ Kim Thân!
Hắn gầm nhẹ một tiếng. Cơ thể phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu sáng cả một khu vực xung quanh.
Ầm!
Ầm!
Cơ bắp hiện lên cuồn cuộn, thậm chí những tế bào trong cơ thể còn tản ra quang mang màu vàng, đây là sức mạnh bất hủ, bất diệt.
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, khí cương cường đại hình thành vòng xoáy khuếch tán ra bốn phía.
– Quân Vô Thiên, chỉ cần một hơi thôi…
Lâm Phàm ngẩng đầu. Hai mắt đỏ ngòm nhìn thẳng Quân Vô Thiên rồi hắn lên tiếng tựa như là đang giễu cợt vậy.
– Ngươi nói cái gì?
Ầm!
Quân Vô Thiên vừa dứt lời, Lâm Phàm trong nháy mắt biến mất. Chỗ hắn vừa đứng triệt để nứt toác ra.
Đột nhiên!
Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt Quân Vô Thiên. Một quyền ẩn chứa sức mạnh khủng bố nhắm thẳng đầu của hắn mà giáng xuống. Ở dưới sức mạnh khủng bố này, bất kỳ phòng ngự gì, bất kỳ vòng bảo hộ gì đều vỡ tan.
– Sao lại có thể như thế?
Quân Vô Thiên trợn tròn mắt. Thậm chí hắn còn không kịp phản kháng thì đã bị một quyền đánh nổ đầu. Mà trong nháy mắt khi đầu của hắn nổ tung, vô số Huyết Trùng bắn ra.
Ở phương xa, nhìn thấy cảnh này, lão giả run rẩy, hoảng sợ.
– Tại sao có thể như vậy? Đại nhân làm sao lại bị một quyền trấn áp.
Lâm Phàm đứng tại chỗ, nhìn một đống Huyết Trùng ở trên đất kia.
– Quân Vô Thiên, đừng giả bộ nữa! Ngươi có phải rất thích giả chết hay không?
– Lâm Phàm…
Một giọng nói tức giận vang lên. Những con Huyết Trùng kia điên cuồng di chuyển, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng người.
– Ngươi không thể giết chết được ta. Huyết Trùng còn thì ta là bất diệt. Muốn giết chết ta chẳng khác nào là đang nằm mơ.
– Ha ha ha ha!
Quân Vô Thiên cười lớn. Ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Phàm tựa như là nhìn sâu kiến vậy.
Nhìn thấy đại nhân xuất hiện lại một lần nữa, lão giả không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
– Ta biết mà, đại nhân làm sao lại bị giết chết dễ dàng như vậy được. Thì ra đều là hư giả, không tồn tại.
– Thật đúng là phiền phức.
Lâm Phàm rất phiền não. Thậm chí muốn biết, Quân Vô Thiên này đến cùng là làm thế nào để phục sinh, còn có những con Huyết Trùng này lại là cái đồ chơi gì.
– Lâm Phàm, ta đã chịu đủ rồi. Hiện tại, ta muốn ngươi chết.
Uỳnh!
Trong nháy mắt, Quân Vô Thiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm rồi đấm ra một quyền. Còn Lâm Phàm thì lạnh nhạt đối mặt, giơ tay lên, nhanh chóng đón đỡ. Sau đó, hắn lại đấm ra một quyền đánh nát thân thể của Quân Vô Thiên. Nhưng đúng lúc này, Huyết Trùng phân tán, nhanh chóng bao vây Lâm Phàm lại.
Mà Quân Vô Thiên hiện lên ở sau lưng Lâm Phàm, phẫn nộ quát:
– Đi chết đi.
– Quả thật là vô cùng phiền phức.
Đây là lần đầu tiên mà hắn gặp phải loại gia hỏa khó nhằn này. Thân thể khẽ động, năm ngón tay hợp lại, nhanh chóng đánh xuống.
– Quân Vô Thiên, ta thật sự là đã chịu ngươi đủ rồi. Huyết Trùng còn thì ngươi còn sao? Vậy thì, ta sẽ nhìn xem ngươi có bao nhiêu côn trùng.
Uỳnh!
Trong chốc lát, một quyền lại một quyền của Lâm Phàm đánh lên trên người Quân Vô Thiên. Sức mạnh mênh mông nhanh chóng bạo phát ra, đánh Quân Vô Thiên vào trong lòng đất.
Mặt đất nứt vỡ.
Bụi bặm cuốn lên, bao phủ hết thảy chung quanh.
Ở phương xa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lão giả lặng yên không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ:
– Lực Yêu, ngươi chết cũng không oan đâu. Đối mặt với một tồn tại khủng bố như thế này, dù là ngươi xuất ra toàn bộ thực lực, kết cục này cũng sẽ không cải biến.
Nhưng mà hắn biết năng lực đặc biệt của đại nhân. Gia hỏa này muốn giết chết đại nhân là chuyện không thể nào.
– Ngươi không phải rất thoải mái sao? Vậy thì ta sẽ để ngươi thoải mái hơn một chút.
Lâm Phàm lấy cái chảo rồi phóng to, sau đó đột nhiên đập xuống.
Huyết Trùng nổ tung. Máu của chúng dính ở phía dưới cái chảo.
– Ngươi không giết được ta đâu.
Giọng nói của Quân Vô Thiên lại một lần nữa vang lên.
Lâm Phàm không do dự, cái chảo một lần lại một lần đánh xuống.
Hắn không tin mình đập không chết Quân Vô Thiên này.
– Ngươi nói cho ta biết ngươi mẹ nó đến cùng có bao nhiêu côn trùng để ta biết rốt cuộc phải đập chết ngươi bao nhiêu lần nữa.
Lâm Phàm đập như không biết mệt.
Không có lĩnh ngộ pháp tắc, dù là mạnh hơn, chẳng lẽ còn có thể cường đại như ta hay sao?
– Lâm Phàm, ngươi quá yếu. Ở trong mắt của ta, sức mạnh của ngươi thật quá nhỏ bé. Ngươi không có cách nào giết ta. Ta là bất diệt. Nhìn cánh tay của ngươi xem, nhìn thân thể của ngươi xem, ngươi không có phát hiện ra sao, khoảng cách giữa ngươi và tử vong đã gần thêm một bước sao?
Giọng nói của Quân Vô Thiên rất là âm trầm.
Nghe hắn nói thế, Lâm Phàm cũng nhìn thoáng qua. Hiện giờ, trên cánh tay có Huyết Trùng đang lan tràn, cắn xé. Thậm chí có một con Huyết Trùng đã phá vỡ nhục thân vô cùng cường đại của mình và chui vào, chỉ có đuôi trùng màu đỏ đung đưa ở bên ngoài.
– Thật sự là phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận