Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 292: Ngươi là nhân tài

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Hazz. Thật là đáng thương! Chưa tích lũy đủ sức mạnh mà đã dám đột phá, ngươi không sợ chết sao?
Bất Tử Thân là không có bất kỳ điểm yếu gì.
Gia hỏa này lại còn muốn hấp thu năng lượng của mình. Thật đúng là nằm mơ.
Bởi vì ngay khi hắn phục sinh, tất cả năng lượng ở bên ngoài đều sẽ quay lại để hắn trở về trạng thái hoàn mỹ nhất.
Phục sinh theo phạm vi, phục sinh theo bản thể,… ở dưới tác dụng của Bất Tử Thân, hết thảy cũng sẽ khôi phục lại trạng thái viên mãn.
Đây mới thật sự là bất tử.
Về phần thứ mà Quân Vô Thiên này gọi là bất tử chỉ là một trò cười mà thôi.
Nhìn xem, những con côn trùng khô quắt kia thật đáng thương. Không biết đã bao lâu rồi chúng chưa được ăn, vậy mà đói khát đến độ đồng loại tương tàn. Thật sự là không vừa mắt.
– Quân Vô Thiên, lần này ngươi xong rồi. Chỉ với chút năng lượng ấy mà cũng dám đột phá, con đường sau này của ngươi xong rồi. Ngươi còn muốn trở nên mạnh mẽ sao? Nằm mơ.
Lâm Phàm cười, ánh mắt lóe ra vẻ đăm chiêu.
– Lâm Phàm, ngươi đợi đấy cho ta.
Quân Vô Thiên kinh hãi. Bây giờ Huyết Trùng cắn nuốt lẫn nhau. Hắn đã không có năng lực chiến một trận cùng Lâm Phàm, chỉ có thể bỏ chạy.
Huyết Trùng ngưng thân. Năng lực bỏ chạy có thể nói là vô địch.
Nhưng đột nhiên, Lâm Phàm hét to.
– Hữu Sắc Nhãn Tình, mở ra.
Quân Vô Thiên gào thét.
– Hỗn đản, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đang cười nhạo ta sao? Ở Viêm Hoa tông, là ngươi ép ta, là ngươi giết chết ta. Bây giờ ta biến thành bộ dáng này, hết thảy đều là nhờ công lao của ngươi đó. Cho dù là chết, ta cũng muốn đồng quy vu tận với ngươi.
Trong lòng Lâm Phàm sợ hãi thán phục. Thật là con mẹ nó cường hãn! Trên đời còn có ai có thể tránh khỏi Hữu Sắc Nhãn Tình này.
Lúc này, hắn giơ tay lên, vẫy vẫy.
– Đến đây nào đồng tông của ta để ta đánh nổ ngươi.
Không thể chịu đựng được, Quân Vô Thiên trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, đánh thẳng đến Lâm Phàm.
– Ta muốn giết ngươi.
Ầm!
Một quyền đánh ra.
– Yếu! Thật sự là quá yếu! Quân Vô Thiên đứng lên. Đám côn trùng này của ngươi thật sự không tệ. Ta có thể một lần lại một lần giết chết ngươi. Chuyện này thế nhưng mà khiến ta cảm thấy vô cùng sảng khoái đó.
Lâm Phàm cười.
– Lâm Phàm, ta cùng ngươi không chết không thôi.
Quân Vô Thiên lại một lần nữa phục sinh, nhưng khí thế yếu hơn. Mà những con Huyết Trùng kia còn đang cắn nuốt lẫn nhau, căn bản không giúp được Quân Vô Thiên.
Loại tình huống này khiến cho người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ.
– Tốt, chúng ta liền không chết không thôi. Nào, chiến đấu với ta đến bình minh.
Một lần lại một lần.
Hắn đúng là giết không biết mệt. Vừa giết, hắn vừa một mực quan sát động tĩnh của Huyết Trùng. Hắn phát hiện những con Huyết Trùng kia vậy mà đột tử, nhanh chóng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, sau đó hóa thành một bãi máu đen.
Đây rốt cuộc là một phát hiện lớn. Chẳng lẽ là do năng lượng quá lớn, Huyết Trùng không có cách nào hấp thu, cuối cùng chỉ có thể chết đi sao?
Nếu là như vậy thì Quân Vô Thiên này cũng không phải là giết không chết.
Mỗi một lần phục sinh đều cần tiêu hao năng lượng.
– Quân Vô Thiên, ngươi đã bị ta nhìn thấu. Thứ mà ngươi ỷ vào cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi.
– Hóa Thần Kiếm Trận.
Sức mạnh mênh mông chợt bộc phát ra. Kiếm ý vô tận phiêu phù ở sau lưng Lâm Phàm. Sau đó, hắn cũng không cần tự mình động thủ, kiếm ý liên tục xuyên qua người của Quân Vô Thiên, một lần lại một lần giết chết.
Những Huyết Trùng sau khi tiến hóa kia không ngừng chết đi. Đây mới thực là chết đi, thậm chí không còn năng lượng để một lần nữa ngưng tụ thành Huyết Trùng.
– Thật sự là một gia hỏa đáng thương.
Lâm Phàm không để ý nữa Quân Vô Thiên, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.
Đột nhiên!
Một sức mạnh kinh khủng từ phương xa bộc phát ra.
– Rốt cuộc ta cũng đã tìm được ngươi.
Giọng nói này âm trầm, khủng bố tựa như là căn nguyên của tà ác.
Lâm Phàm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Mây máu cuồn cuộn, vô biên vô tận, không biết từ đâu mà đến, vậy mà bao phủ trọn cả ngọn núi này.
Lâm Phàm hơi nhấc ngón tay. Trong nháy mắt, chín tấm Phong Yêu Bia thu hồi vào trong nhẫn trữ vật.
– Lấy đi.
Hắn không ngờ gia hỏa khủng bố mà mình gặp phải lần trước lại xuất hiện. Thực lực của đối phương quá cường hãn, không phải là thứ mà hắn có khả năng đối phó.
– Ngươi còn muốn chạy sao?
Giọng nói của Huyết Luyện Tôn Giả truyền ra từ trong mây máu cuồn cuộn. Kẻ này giống như là đã xem thấu suy nghĩ trong đầu Lâm Phàm.
– Giam cầm!
Đột nhiên, một sức mạnh huyền diệu bạo phát ra. Hư không chung quanh bị phong tỏa. Muốn trốn vào hư không rời đi đã là chuyện không thể nào.
Mà không chỉ có như vậy, không gian bị giam cầm còn hạn chế Lâm Phàm hành động.
– Lui tán!
Lâm Phàm sải bước ra, tùy ý hành tẩu, vận dụng Buff Không Nhìn Phong Ấn, tình huống trang bức quá đẹp.
– Ừm?
Trong mây máu, giọng nói vang lên với vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên là người kia cũng không nghĩ đến có tình huống như này xảy ra.
Lâm Phàm ổn định lại.
– Ngươi là ai? Chớ núp ẩn núp giấu nữa! Có bản lĩnh thì đi ra cho ta xem.
– Không tồi! Thật là không tồi! Thiên Thần giáo cần nhân tài như ngươi.
Một bóng người đi ra từ trong mây máu kia.
Người kia giống như là một đại hán, toàn thân tản ra huyết khí nồng đậm, có khí tức ô uế tản ra bốn phía. Mặc dù không hề động nhưng đại hán này cũng có thể làm cho người ta có cảm giác hắn là một tồn tại cực kỳ kinh khủng.
– Đa tạ các hạ đã tán dương. Ta đích xác là một nhân tài. Nhưng ngươi là ai?
Đối phương đã tán dương, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận. Lúc này, hắn biết phản kháng là vô dụng, bảo trì trấn định mới có thể nghĩ được biện pháp rời đi.
– Ngươi đã giết nhiều giáo đồ của Thiên Thần giáo như vậy mà lại không biết ta là ai sao. Thật đúng là buồn cười!
– Nhớ kỹ! Ta chính là Huyết Luyện Tôn Giả, là Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Quân Vô Thiên, trong lòng Huyết Luyện Tôn Giả thầm phẫn nộ. Hắn giơ ngón tay lên, điểm về phía Quân Vô Thiên. Những kiếm ý kia lập tức tiêu tán.
Mà Quân Vô Thiên mềm yếu vô lực ngã xuống đất. Huyết Trùng ở chung quanh tựa như là ngửi được mùi thơm của món ăn ngon vậy, điên cuồng lao đến, không ngừng cắn nuốt thân thể của Quân Vô Thiên.
– Huyết Luyện Tôn Giả, Hộ Giáo Pháp Vương.
Lâm Phàm trầm tư. Cường giả bực này không dễ chọc. E rằng kẻ này chính là chủ nhân của bàn tay khổng lồ đã cướp đoạt thi thể của Quân Vô Thiên ở Viêm Hoa tông.
Bây giờ lão sư không ở đây, mình cũng rất khó để có thể rời đi.
Nhìn về phía chung quanh, hắn lập tức có một biện pháp.
Cẩn thận suy nghĩ thêm một lát, hắn lại có một biện pháp khác.
Nhưng trong hai biện pháp rời đi, biện pháp thứ nhất là thích hợp nhất.
– Ta rất thưởng thức ngươi.
Lúc này, Huyết Luyện Tôn Giả nhìn về phía Lâm Phàm, trong hai con ngươi tẩn ra ánh sáng màu máu.
– Thưởng thức ta? Ha ha ha ha…
Lâm Phàm nở nụ cười trấn định.
– Không ngờ Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo vậy mà lại thưởng thức một đệ tử của Viêm Hoa tông. Việc này không biết là sỉ nhục, hay là vinh hạnh đối với ta đây?
Huyết Luyện Tôn Giả bắt lấy Quân Vô Thiên rồi tiện tay ném vào trong tay áo. Sau đó, hắn nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt như là nhìn về một con mồi vậy.
– Lâm Phàm, phong chủ của Vô Địch phong, bản Pháp Vương đã biết được, ngươi giết chết vô số giáo đồ của Thiên Thần giáo ta. Nhưng mà bản Pháp Vương đều không để trong lòng, bởi vì nhân tài mới là thứ mà bản giáo cần nhất. nếu ngươi gia nhập Thiên Thần giáo ta, bản giáo sẽ đồng ý với ngươi vị trí Pháp Vương. Đến lúc đó, ngươi chính là dưới một người, trên vạn người. Sinh tử của vô số người sẽ do ngươi khống chế. Cùng chúng ta lật đổ Viêm Hoa tông, sáng lập thịnh thế vô thượng, ngươi nghĩ sao?
– Ai có thể trên ta?
Lâm Phàm hỏi.
Huyết Luyện Tôn Giả.
– Giáo Vương của bản giáo chính là thiên địa đệ nhất nhân, tồn tại chí cao vô thượng.
Lâm Phàm trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu.
– Huyết Luyện Tôn Giả, ngươi rất đáng thương.
– Đáng thương cái gì?
Huyết Luyện Tôn Giả bình tĩnh hỏi.
Lâm Phàm tiến lên một bước.
– Ta đang tiếc vì ngươi không nhìn thấu. Ngươi nói chúng ta tu hành là vì cái gì?
– Khá lắm, ngươi muốn cùng ta biện luận sao?
Huyết Luyện Tôn Giả cười nói:
– Tự nhiên là nghịch thiên cải mệnh. Mệnh ta do ta, không do trời.
Mắc câu rồi, phối hợp thật hoàn mỹ, không cần hắn tốn công đi vòng vo.
– Tốt! Nghịch thiên cải mệnh. Mệnh ta do ta, không do trời. Nhưng mà đáng tiếc mệnh của ngươi lại ở trong tay Giáo Vương.
– Biển đến không bờ trời làm bờ, núi trèo lên đến đỉnh ta là đỉnh.
– Ta nhìn ngươi cũng một nhân tài, không bằng cùng ta lật đổ Giáo Vương. Lúc đó, ngươi trở thành Giáo Vương chẳng phải là càng tốt hơn hay sao?
Huyết Luyện Tôn Giả lập tức giận dữ quát.
– Yêu ngôn hoặc chúng.
Lâm Phàm đưa tay, bình tĩnh nói:
– Đừng nóng vội! Hãy nghe ta nói hết đã! Giáo Vương chỉ là một vị trí mà thôi, người người đều có thể làm. Huyết Luyện Tôn Giả ngươi có thực lực ngập trời, uy nghiêm vô song. Thiên Thần giáo bây giờ chỉ có thể giấu ở bóng tối, không dám thò mặt ra đủ để chứng minh, Giáo Vương đương nhiệm không được. Nếu như ngươi trở thành Giáo Vương, chẳng phải là càng tốt hơn hay sao?
– Ngươi nghĩ lại xem. Lúc ngươi quỳ lạy ở dưới chân Giáo Vương, ngươi có cảm giác hùng tâm của mình bị áp chế hay không? Chắc chắn là có, bởi vì còn có một người đứng ở trên đầu của ngươi.
Huyết Luyện Tôn Giả cười.
– Không nói những chuyện này nữa, bản tôn giả nói với ngươi đến bây giờ chính là do ta cảm thấy ngươi là một nhân tài. Thiên Thần giáo ta cần những nhân tài như ngươi. Đương nhiên nếu như ngươi giao hạt châu kia cho ta thì càng tốt.
Lâm Phàm lắc đầu, một bước ba lần lắc đầu. Sau đó, hắn từ từ đi đến sông nham tương ở một bên.
– Huyết Luyện Tôn Giả, ta lại hỏi ngươi. Nếu như ngươi nhảy vào nham tương này thì sẽ như thế nào?
Huyết Luyện Tôn Giả cười nói.
– Nham tương mặc dù cực nóng, nhưng đối với cường giả như chúng ta cũng chỉ như là nước mát mà thôi.
Lâm Phàm gật đầu.
– Ừm, vậy ta lại hỏi ngươi. Thân thể phàm thai nhảy vào thì sẽ như thế nào?
– Ha ha ha. Việc này còn phải nói sao? Tự nhiên là tan thành mây khói, ngay cả cặn cũng không còn. Ngươi hỏi những cái này làm gì. Bản tôn giả hỏi ngươi, có nguyện ý gia nhập Thiên Thần giáo hay không?
Huyết Luyện Tôn Giả hỏi. Nếu như có thể Thiên Thần giáo thu nạp phong chủ Vô Địch phong thì đó sẽ là đả kích trí mạng đối với Viêm Hoa tông.
– Ngươi không lý giải được ý tứ của ta.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài.
– Ngươi có ý tứ gì?
Huyết Luyện Tôn Giả nghi hoặc.
– Ngươi mạnh mẽ hơn ta cho nên ta có cảm giác tự do của mình bị hạn chế. Nhưng ta không muốn bị người khống chế, nên ngươi nhìn kỹ đây, cho dù chết ta cũng sẽ không khuất phục.
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm nhanh chóng nhảy vào trong sông nham tương.
Lúc này, hắn thu hồi hết sức mạnh, thân thể cũng dần dần trở lại bình thường.
Xì xì xì ~
Sông nham tương bốc lên một ngọn lửa, Lâm phàm đã biến mất.
Huyết Luyện Tôn Giả sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng.
– Đáng giận! Ngươi muốn chạy sao? Lên cho ta.
Lập tức, một sức mạnh mênh mông bạo phát ra. Dòng sông nham tương đột nhiên dâng lên. Huyết Luyện Tôn Giả cố gắng tìm kiếm Lâm Phàm ở trong đó.
Nhưng mà thật đáng tiếc, hắn tìm mãi cũng không có tìm được.
– Làm sao lại như thế?Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự tự sát hay sao?
– Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này! Đáng giận! Vậy mà để hắn trốn thoát.
Huyết Luyện Tôn Giả giận dữ. Nhưng mà nếu như là bỏ chạy thì Lâm Phàm có thủ đoạn gì có thể rời đi dưới mắt của hắn.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới những lời mà tiểu tử kia vừa mới nói.
Lật đổ Giáo Vương, mình làm Giáo Vương.
Nhưng rất nhanh, hắn liền đem ý tưởng này ném sau ót. Mình sao có thể có ý nghĩ như vậy.
Chỉ là Huyết Luyện Tôn Giả rõ ràng cảm thấy, nội tâm đột nhiên hơi rung động.
– Đáng giận! Yêu ngôn hoặc chúng! Tội đáng chết vạn lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận