Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 293: Thiên Tông điện

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Đáng giận! Không có hạt châu thì ta nên làm như thế nào cho phải. Thiên Thần giáo sẽ khó mà cường đại lên được.
Huyết Luyện Tôn Giả vắt óc suy nghĩ. Mà lúc này nghĩ đến bộ dáng của Quân Vô Thiên, hắn cũng không vui.
– Thật sự là đồ phế vật. Bản Pháp Vương làm ngươi có được năng lực gần như không chết vậy mà cũng có thể bị trấn áp thành thế này. Nếu như không phải là ngươi còn có tác dụng lớn thì ta đã không thèm cứu ngươi rồì.
Nhưng hắn không buông tha tìm kiếm. Hắn không tin đệ tử của Viêm Hoa tông kia đã chết. Hắn vẫn một mực tìm kiếm động tĩnh trong nham tương.
Nham tương sôi trào. Ở trong nham tương màu đỏ kia, một thân thể không ngừng bị phân giải.
Lâm Phàm biết hiện tại còn chưa an toàn cho nên hắn nhất định phải chờ đợi. Mà trong nham tương là an toàn nhất, cho nên hắn không ngừng phục sinh rồi lại tiếp tục chết.
Nhật nguyệt điên đảo.
Một đôi tay nắm lấy bờ. Lâm Phàm bò lên từ trong nham tương. Lúc này, hắn không có mảnh vải che thân. Đứng ở trong gió lạnh, hắn cũng có chút lạnh.
Hắn lấy một bộ quần áo từ trong nhẫn trữ vật và nhanh chóng mặc vào.
May mắn là hắn cũng chuẩn bị đủ quần áo cho nên không cần vì chuyện này quan tâm.
– Thật đúng là rất khủng bố! Nhưng mà mình lại phát hiện một bí mật trọng đại bên trong Thiên Thần giáo. Hộ Giáo Pháp Vương Huyết Luyện Tôn Giả không phải là người cam chịu ở dưới. Xem ra hắn có thể suy nghĩ từ sơ hở này mà lập kế hoạch diệt trừ Thiên Thần giáo.
Tuy Huyết Luyện Tôn Giả có thực lực mạnh nhưng lúc nãy, khi mình nói những lời kia, lông mày của hắn rõ ràng hơi nhúc nhích, hoặc có thể nói là hắn cũng động tâm.
Nhưng chỉ sợ Giáo Vương kia tại vị đã lâu, thâm căn cố đế, lực ảnh hưởng khá lớn, để hắn không dám phản kháng.
– Hắc hắc. Huyết Luyện Tôn Giả, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Tổng bộ khu thứ tám nguyên lai ở ngay chỗ này nhưng nơi này đã bị mình hủy diệt cho nên tổng bộ khu thứ tám này khẳng định phải dọn đi.
Nếu như mình tiếp tục đợi ở chỗ này, có lẽ sẽ gặp được giáo đồ của Thiên Thần giáo, nhưng tính nguy hiểm quá lớn, khả năng vị Huyết Luyện Tôn Giả kia quay lại tìm mình cũng rất cao.
Rút lui!
Thành Thanh Yên.
Nghe theo Lâm Phàm phân phó, ếch xanh cùng lão Hắc đợi ở chỗ này.
Nhưng đúng là mỗi ngày không có việc gì, ếch xanh đều ngồi xổm ở trên tường thành, ngóng nhìn bầu trời tựa như là đang suy nghĩ gì đó.
Chỉ có lão Hắc phối hợp thành chủ tìm kiếm dư nghiệt của Thiên Thần giáo ở trong thành.
Nguyên bản, mầy người thành chủ không phân biệt được người thường và giáo đồ của Thiên Thần giáo, nhưng lão Hắc chính là U Minh Hắc Mãng, được trời ưu ái năng lực cảm ứng đối với khí tức quỷ dị.
Nhờ thế mà bọn họ đã bắt hơn mười giáo đồ còn sót lại ở trong thành.
– Đa tạ.
Thành chủ cung kính, cúi đầu cảm tạ đối với lão Hắc cùng ếch xanh.
Chân Huyền là đệ tử của Viêm Hoa tông trấn thủ thành Thanh Yên. Lúc trước, hắn kém chút nữa là phạm phải sai lầm lớn, trong lòng cũng vô cùng sầu lo. Thỉnh thoảng, hắn cũng hỏi thăm lão Hắc còn có ếch xanh xem nam tử tiến vào trong vòng xoáy kia là ai.
Nhưng lão Hắc cùng ếch xanh làm sao biết nói gì. Bởi vì bọn họ cũng chỉ biết Lâm Phàm là đệ tử của Viêm Hoa tông.
Mà chỉ chút ấy tin tức, Chân Huyền cũng đã biết địa vị của người kia ở trong tông môn chỉ sợ không đơn giản.
– Lão Hắc, ếch xanh.
Lúc này, một giọng nói từ phương xa truyền lại.
– Nhanh như vậy đã trở lại.
Nghe được giọng nói này, ếch xanh đột nhiên sững sờ. Lâm Phàm đi cũng quá nhanh rồi. Dựa theo suy đoán của hắn, chí ít cũng phải mười ngày nửa tháng.
Lão Hắc thì không có bất kỳ biểu lộ gì. Thân là yêu bộc, hắn tự nhiên đã làm tốt chuẩn bị.
Mà trải qua khoảng thời gian tìm hiểu về thế giới mới, hắn đúng là không ngờ. Nơi đã từng là cường giả san sát, vậy mà giờ lại tạo thành vô số tông môn. Chuyện này cũng khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Thậm chí những thành dân không có chút tu vi nào cũng khiến cho hắn có chút kinh hãi.
Đặt ở thời đại trước kia thì đó là chuyện căn bản không thể xảy ra.
Khi đó, người người đều tu luyện. Bây giờ xem ra, thời đại đã biến hóa cực lớn. Trong lúc nhất thời, hắn vẫn còn có chút không quen.
– Chủ nhân.
Lão Hắc nghênh đón nói.
– Chúng ta đã tìm ra và xử lý toàn bộ dư nghiệt ở trong thành.
– Ừm.
Lâm Phàm nhẹ gật đầu.
– Hoan nghênh chủ nhân trở về, ta biết chủ nhân là lợi hại nhất. Những tên kia sao có thể là đối thủ của chủ nhân.
Ếch xanh hô lớn, liên tục vỗ mông ngựa.
– Chân Huyền tham kiến sư huynh.
Lâm Phàm gật đầu.
– Về sau chú ý một chút, đừng lòng dạ đàn bà.
– Vâng.
Chân Huyền gật đầu. Nhưng hắn vẫn như cũ cảm giác những người kia là sinh mệnh hoạt bát. Dù bọn họ đã vào Thiên Thần giáo, cũng có thể khuyên trở về.
Đương nhiên, những điều này Lâm Phàm cũng không biết. Dù có biết thì hắn cũng không thèm để ý. Loại người như Chân Huyền nhất định phải trải qua đại biến mới có thể hiểu ra được.
– Tham kiến sư huynh.
Thành chủ đi tới. Đối với vị cường giả của tông môn này, hắn rất cung kính. Nếu như không phải vị sư huynh này đến, hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi.
Lâm Phàm cũng không muốn lưu lại tại thành Thanh Yên, nhưng hắn vẫn nhắc nhở:
– Bây giờ Thiên Thần giáo hoạt động càng ngày càng thường xuyên. Các ngươi cần chú ý hơn một chút, phải nghiêm khắc thẩm tra những người vào thành.
– Vâng.
Thành chủ gật đầu.
Bây giờ cũng không có chuyện gì nữa, hắn còn phải về tông môn một chuyến. Lần này ra ngoài thu hoạch tương đối khá.
Thực lực của tên Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo kia hoàn toàn chính xác là rất mạnh. Lần sau gặp hắn, mình phải cẩn thận hơn.
– Đi.
Ếch xanh nhảy lên trên vai của Lâm Phàm, lão Hắc xé rách hư không rồi bọn họ nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc này, thành chủ vỗ trán.
– Chết! ta quên hỏi thăm tên của đại nhân rồi.

Viêm Hoa tông.
Viêm Hoa tông nguyên bản phi thường náo nhiệt nhưng lúc này bầu không khí lại khiến người ta có cảm giác kiềm nén.
Trong tông, các đệ tử tụ tập thành tốp năm tốp ba châu đầu trò chuyện với nhau.
– Các ngươi biết được không? Người của Thiên Tông điện đến rồi.
– Thiên Tông điện là cái gì?
– Đó là một tổ chức do thật nhiều đại tông môn tạo thành, thuộc về bên ngoài tông môn nhưng mà có liên lạc với mỗi một cái tông môn, thuộc về tổ chức giữ gìn hòa bình giữa các tông môn.
– Bây giờ người chấp pháp của Thiên Tông điện đến tông ta, nói muốn tới tìm một lời giải thích?
– Giải thích cái gì? Viêm Hoa tông chúng ta giống như không có làm chuyện gì đi.
– Ta thăm dò được. Bọn họ tới là bởi vì Lâm sư huynh. Lúc trước, khi Tượng Thần tông xâm lấn Thái Thản tông, Lâm sư huynh một chảo đập chết vô số đệ tử của Tượng Thần tông, Tượng Thần tông không phục cho nên cáo trạng đến Thiên Tông điện.
– Tượng Thần tông này cũng quá vô sỉ đi. Tượng Thần tông xâm lấn Thái Thản tông bị Lâm sư huynh giết chết mà còn dám cáo trạng sao. Bọn họ nghĩ như thế nào vậy?
– Nghe nói lúc ấy đã có lệnh ngưng chiến nhưng Lâm sư huynh vẫn còn ra tay để Tượng Thần tông bắt lấy sơ hở.
Vô Địch phong.
Lã Khải Minh lo lắng. Hắn đã biết người chấp pháp của Thiên Tông điện tới, chỉ không biết Lâm sư huynh sẽ làm như thế nào.
Mặc dù Lâm sư huynh vẫn chưa về nhưng mà người chấp pháp của Thiên Tông điện đã tiến hành thương thảo chuyện này cùng các trưởng lão.
Vương Phù nói.
– Lã sư huynh, ngươi còn đang lo lắng chuyện của Lâm sư huynh sao?
– Ừm. Việc này không dễ giải quyết. Tượng Thần tông mời được người chấp pháp của Thiên Tông điện đến, hiển nhiên là muốn một lời giải thích.
Lã Khải Minh nói.
Nghe hắn nói thế, Vương Phù phẫn nộ quát.
– Thiên Tông điện này chính là một tồn tại vô dụng. Bọn họ do tông môn cường đại khống chế, chỉ biết làm việc cho mấy đại tông môn kia. Lúc Tượng Thần tông xâm lấn Thái Thản tông thì bọn họ không ra mặt ngăn cản, bây giờ lại bởi vì Lâm sư huynh giết chết mấy đệ tử của Tượng Thần tông liền đến đây đòi chúng ta giải thích. Thật sự là đáng giận đến cực điểm.
– Nếu như ta có thực lực, tất diệt Thiên Tông điện này.
Nghe hắn nói thế, Lã Khải Minh biến sắc.
– Im miệng! Ngươi muốn rước họa vào thân hay sao? Nếu để người khác nghe được, truyền vào trong tai Thiên Tông điện, ngươi sẽ xui xẻo đó.
– Vâng, sư huynh nói đúng.
Vương Phù gật đầu, nhưng trong lòng hắn vẫn rất oán giận.Thiên Tông điện còn có Tượng Thần tông kia thật sự là đáng giận. Bọn họ vậy mà tìm Lâm sư huynh để gây phiền phức, trong lòng không có một chút công đạo, hoàn toàn không có ý nghĩa tồn tại.
Trong đại điện.
Già Diệp trưởng lão của Tượng Thần tông đứng ở trong đại điện, tức giận gào thét.
– Kẻ này thiên địa không dung, giết vô số đệ tử vô tội của Tượng Thần tông ta, nhất định phải để hắn trả giá đắt.
Sau đó, hắn nhìn về phía người chấp pháp của Thiên Tông điện.
– Xin chấp pháp đại nhân lấy lại công đạo cho Tượng Thần tông ta.
– Lúc ấy rõ ràng hai bên đã ngưng chiến, thế nhưng mà người này còn giết chết đệ tử của tông ta, chuyện này nên nói như thế nào?
Người chấp pháp của Thiên Tông điện là một nam tử trung niên, khí tức nhẹ nhàng, nhưng mà sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể cũng không đơn giản. Giờ phút này, hắn gật đầu.
– Ừm. Việc này nếu như là thật, tất nhiên cần xử phạt.
– Thiên Tu trưởng lão, người này là đồ đệ của ngươi. Ngươi có gì muốn nói sao?
Thiên Tu ngồi ở chỗ đó, nhẹ nhàng vuốt râu, nâng chung trà lên, chậm rãi uống một hớp, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, không có chút ba động nào.
Nhìn thấy cảnh này, Già Diệp trưởng lão không thể nhịn được nữa. Hắn quát ầm lên.
– Thiên Tu, ngươi có ý gì? Ngươi muốn bao che đồ đệ của ngươi đúng hay không?
– Không có.
Thiên Tu mở miệng, chỉ nói hai chữ, sau đó lại ngậm miệng không nói.
Già Diệp chịu đựng lửa giận thiêu đốt ở trong lòng, trầm giọng nói.
– Vậy ngươi vì sao không nói. Các ngươi rõ ràng là không muốn thừa nhận việc này.
Thiên Tu vẫn thản nhiên vuốt râu.
– Nha.
Già Diệp dựng râu trừng mắt.
– Ngươi…
Lúc này, người chấp pháp của Thiên Tông điện đưa tay.
– Già Diệp trưởng lão, ngươi cứ bình tĩnh đã. Việc này không vội vàng được.
– Thiên Tu trưởng lão, ngài có thể mời đồ đệ của ngươi đi ra không? Ta muốn hỏi hắn mấy chuyện.
Thiên Tu lắc đầu.
– Đồ nhi ta xuất tông đã được một khoảng thời gian. Ta cũng không biết khi nào hắn mới trở về, có khả năng một năm, cũng có thể là ba, bốn năm.
– Không có khả năng. Ta cũng không tin, ngươi không tìm được hắn.
Già Diệp vừa đặt mông ngồi xuống lại lập tức nhảy dựng lên, tức giận đến toàn thân phát run, sau đó nhìn về phía người chấp pháp của Thiên Tông điện với vẻ mặt bi phẫn.
– Những đệ tử vô tội kia liền bị giết như thế, máu thịt be bét, không có bộ thi thể nào là nguyên vẹn cả. Thân là trưởng lão của bọn họ, ta rất đau lòng. Nếu như không lấy lại công đạo cho bọn họ, ta còn mặt mũi gì mà làm trưởng lão nữa.
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên.
– Già Diệp, nếu như ngươi còn dám hô to gọi nhỏ, lão phu cam đoan ngươi không đi ra khỏi cửa lớn được.
Thiên Tu nhẹ nhàng nhìn về phía Già Diệp.
Già Diệp tức đến đỏ bừng cả mặt.
– Chấp pháp đại nhân, ngươi nhìn xem, đây chính là trưởng lão của Viêm Hoa tông. Ở ngay trước mặt ngài mà hắn vẫn dám đe dọa sẽ giết ta, rõ ràng là gan to bằng trời mà. Ta cũng không tin, nếu hiện tại ta đi ra thì ngươi sẽ giết ta. Ta muốn xem xem, ngươi có dám hay không.
Vừa dứt lời.
Già Diệp nhanh chóng đi tới cửa, giơ chân lên, muốn bước ra ngoài. Nhưng đột nhiên, động tác của hắn dừng lại.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Thiên Tu và phát hiện Thiên Tu vẫn trấn định như cũ ngồi ở chỗ đó.
Chần chờ một lúc, cuối cùng hắn vẫn rụt chân trở về, quay lại đặt mông ngồi trên ghế.
– Chuyện này ta tin tưởng người chấp pháp nhất định sẽ cho đệ tử của tông ta một cái công đạo.
Người chấp pháp của Thiên Tông điện lắc đầu, biểu thị bất đắc dĩ.
– Thiên Tu trưởng lão, xin…
– Lão sư, ta trở về.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Khi nghe được giọng nói này, Thiên Tu đột nhiên mở mắt, trong lòng kinh ngạc, thậm chí có xúc động muốn gào thét, nghiệt đồ này bây giờ trở về làm gì?
Nếu như Lâm Phàm không trở lại, hắn đúng là có thể kéo dài thời gian, rồi từ từ làm cho đám gia hỏa này phải xéo đi.
Nhưng bây giờ thì hơi khó giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận