Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 295: Hết thảy vinh dự để ta đến tiếp nhận đi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Già Diệp trưởng lão không cam lòng. Nhưng Người chấp pháp cũng đã nói đây là vu hãm, hắn còn có thể nói cái gì?
Tiếp tục lưu lại Viêm Hoa tông nháo sự, chỉ sợ là hắn sẽ gặp phải bi kịch.
Tượng Thần tông không bằng Viêm Hoa tông, đây là sự thật không thể chối cãi.
Bây giờ, hắn dám đến nháo sự, cũng bởi vì Người chấp pháp của Thiên Tông điện ra mặt. Nếu không chỉ một người là hắn thì dũng khí ở đâu ra mà dám đến nơi này.
– Tượng Thần tông này thật đúng là có bệnh, rất ưa thích làm người buồn nôn.
Thấy hai người đã đi xa, Lâm Phàm cầm lấy hoa quả, thoải mái cắn một miếng.
Mấy viên đan dược Huyền giai thượng phẩm kia đúng là lãng phí. Nhiều đệ tử của Vô Địch phong cũng còn không có đãi ngộ tốt như vậy.
– Hazz!
Hỏa Dung thở dài.
– Hôm nay, ta vì đệ tử của tông môn mà nói dối.
– Hỏa Dung trưởng lão, ta cũng không có nói dối. Ta không có giết mà đúng không?
Biểu lộ trên mặt của Lâm Phàm rất chân thành giống như là đang nói thật vậy.
Hỏa Dung trầm mặc một lát, sau đó gật đầu.
– Không sai. Ngươi nói rất đúng. Ngươi không hề giết người. Lão phu hoàn toàn chính xác là không có nói sai.
– Đồ nhi, ngươi vừa mới nói tổng bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo là chuyện gì? Ngươi tìm được tổng bộ khu thứ tám sao?
Thân là một trong những trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, cũng là đệ nhất cường giả trong tông môn, Thiên Tu rất chú ý đối với chuyện về Thiên Thần giáo.
Bình sinh ông cũng không thích quản nhiều chuyện nhưng thân là trưởng lão của tông môn, tự nhiên phải vì tông môn làm ra cống hiến.
Bình thường, ông vẫn một mực tìm kiếm tung tích của Thiên Thần giáo. Đoạn thời gian trước, chỗ phường thị Vân Hải bên kia có Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo xuất hiện. Nhưng khi ông đến nơi thì Hộ Giáo Pháp Vương kia đã rời đi rồi. Chuyện này khiến ông cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu như bắt được, ông có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không cho đối phương rời đi, coi như rời đi, cũng tuyệt đối phải bỏ ra một cái giá lớn.
– Lão sư, ta đúng là đã tìm được tổng bộ của khu thứ tám. Chuyện này còn phải bắt đầu từ thành Thanh Yên…
Hắn nhanh chóng miêu tả hết tình huống khi đó, nhưng không có nói về Huyết Luyện Tôn Giả.
Huyết Luyện Tôn Giả này quá mạnh. Mình có thể đào thoát từ trong tay hắn, cũng là do mượn sông nham tương.
Nếu như nói Huyết Luyện Tôn Giả xuất hiện qua, như vậy thì tiếp theo sẽ nói thế nào, cũng không thể nói với lão sư là mình nhảy vào nham tương được.
Nghe xong mọi chuyện, Thiên Tu cùng Hỏa Dung đều dần dần ngưng trọng.
– Thiên Tu, ta cho rằng việc cấp bách lúc này là nhất định phải điều động đệ tử nội môn nhất phẩm của tông môn đến trấn thủ từng cái thành trì. Nếu như phát hiện bóng dáng của Thiên Thần giáo thì phải lập tức trấn áp.
Hỏa Dung trầm mặc một lát rồi nói.
– Ừm. Thiên Thần giáo bây giờ càng ngày càng to gan. Giáo Vương kia hiển nhiên đã không giữ được bình tĩnh. Lão phu còn đang một mực hoài nghi Thiên Thần giáo có thể lớn mạnh đến trình độ này chính là do có Thánh Đường tông ở sau lưng duy trì.
Ngữ khí của Thiên Tu có chút ngưng trọng, thậm chí có chút phẫn nộ. Ông vốn cũng không có bất kỳ hảo cảm gì với Thánh Đường tông, nhưng bởi vì thân là trưởng lão của Viêm Hoa tông, có đôi khi còn phải giả vờ hữu hảo với mấy kẻ đến từ Thánh Đường tông.
Nếu như không phải vì Viêm Hoa tông, ông đã sớm động thủ.
– Sư huynh, ngài nên nói cẩn thận. Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng gì về chuyện này. Nếu như bị Thánh Đường tông biết được, tông môn cũng rất khó xử lý.
Kỳ thật trong lòng của Hỏa Dung cũng cho rằng là Thánh Đường tông ở sau lưng duy trì Thiên Thần giáo, nhưng ngại vì không có chứng cứ, cho nên hắn căn bản không thể nói như vậy.
– Hừ, Thánh Đường tông hiện tại cũng không yên ổn. Hủy tông môn của người ta khiến cho đại năng khủng bố trả thù, ta muốn nhìn bọn chúng đối mặt như thế nào.
Thiên Tu cũng không e ngại Thánh Đường tông, nhưng bởi vì tông môn tồn tại, cho nên ông bị áp chế. Nếu như là tán tu một thân một mình, ông dám một người chống lại Thánh Đường. Dù là rất nhiều cường giả của Thánh Đường tông có thể sánh vai cùng hắn, nhưng thế thì sao, ông không sợ chút nào cả.
Chỉ là hiện tại, ông nhất định phải cân nhắc đến Viêm Hoa tông, cho nên cũng không phải ông muốn làm như thế nào liền có thể làm như thế ấy.
Đột nhiên!
Lâm Phàm nghĩ đến một việc.
– Lão sư, con đã gặp Quân Vô Thiên.
– Cái gì?
Thiên Tu giật mình.
– Quân Vô Thiên, hắn còn sống sao?
– Vâng. Hắn còn sống. Hỏa Dung trưởng lão, ngươi còn nhớ rõ những con Huyết Trùng mà chúng ta gặp trên đường trở về từ Thái Thản tông sao?
Lâm Phàm nói.
Hỏa Dung trưởng lão giật mình nói:
– Ý của ngươi, những con Huyết Trùng kia chính là do Quân Vô Thiên làm ra?
– Không sai. Bây giờ Quân Vô Thiên đã trở thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, toàn thân đều bị Huyết Trùng bao phủ, do Huyết Trùng mà sinh, có thể nói là gần như một người bất tử.
Ngay từ đầu, hắn còn có hứng thú đối với năng lực bất tử này Quân Vô Thiên, nhưng khi hiểu rõ thì không còn nửa điểm hứng thú nữa. Năng lực này thật sự là quá yếu, cùng loại với Huyết Trùng bất diệt, ta bất diệt.
Lấy thực lực bây giờ, hắn có thể dễ dàng giết chết Quân Vô Thiên, chỉ là cần tiêu hao quá nhiều thời gian.
Nhưng nếu như lĩnh ngộ được pháp tắc, năng lực này chỉ là một trò cười mà thôi. Một ý niệm là có thể triệt để giết chết hắn, không để lại bất cứ dấu vết gì.
– Có lẽ đây là Huyết Tế Nghịch Chuyển Đại Pháp, là thủ đoạn của Hộ Giáo Pháp Vương Huyết Luyện Tôn Giả. Quân Vô Thiên này đến cùng có tác dụng gì đối với Thiên Thần giáo mà để Huyết Luyện Tôn Giả bỏ được, cho Quân Vô Thiên hấp thu toàn bộ huyết lực của Luyện Huyết Địa Ngục.
Thiên Tu có kiến thức rộng rãi, vừa nghe Lâm Phàm miêu ta là lập tức nghĩ đến pháp môn này.
Những điều nên nói Lâm Phàm đều đã nói rõ ràng. Ở đây đã không còn việc của hắn nữa
– Lão sư, con về núi trước.
– Ừm. Đi đi! Cố gắng tu luyện cho tốt! Sau này Viêm Hoa tông còn phải nhờ vào những người như ngươi.
Thiên Tu gật đầu. Đối với đồ nhi này, hắn rất tín nhiệm, đồng thời cũng rất đắc ý.
Đang trở về Vô Địch phong, Lâm Phàm bỗng nửa đường lại dừng lại.
– Đạo sư đệ, ngươi muốn đi nơi nào?
Nhìn thấy Đạo Thiên Vương từ Thiên Vương phong đi ra, thật giống như là muốn ra ngoài, Lâm Phàm đứng thẳng giữa hư không, mở miệng dò hỏi.
Nhìn thấy Lâm Phàm, Đạo Thiên Vương lập tức cười nói:
– Lâm sư huynh, ta là muốn đi Thiên Yêu Hồ tộc một chuyến. Mị Nhi sắp đột phá Thiên Cương, ta phải đi qua hộ trận.
– Vậy thật sự là chúc mừng sư đệ!
Đối với Đạo sư đệ có thể chơi trò tình yêu người cáo này, hắn vẫn rất bội phục. Đột nhiên, nghĩ đến lời mình đã nói trước kia, Lâm Phàm lấy ra một viên đan dược Địa giai trung phẩm, đưa cho Đạo Thiên Vương.
– Cái này đưa cho đệ muội, hi vọng nàng có thể an toàn vượt qua Tâm Ma đại kiếp.
– Phá Chướng Tâm Ma Đan!
Nhìn thấy đan dược này, Đạo Thiên Vương lập tức giật mình, sau đó vội vàng khoát tay.
– Lâm sư huynh, đan dược này cũng quá quý giá rồi, ta không thể nhận.
– Cầm lấy đi! Thứ này lại không phải đưa cho ngươi, ngươi vội cái gì.
Lâm Phàm cười nói. Mặc dù, viên đan dược này không trợ giúp nhiều cho việc tu hành, thế nhưng mà lại có tác dụng rất lớn với những người sắp đột phá Thiên Cương cảnh. Đan dược này có thể giúp người dùng không đếm xỉa gì đến tâm ma, cũng được coi là một loại đan dược thần kỳ.
Chỉ là phẩm giai không cao mà thôi, nhưng mà đối với người sắp đột phá Thiên Cương cảnh, nó còn tốt hơn một ít đan dược Địa giai thượng phẩm rất nhiều.
Đạo Thiên Vương không có nói thêm cái gì, chỉ ôm quyền. Hắn biết đan dược này có trợ giúp rất lớn đối với Mị Nhi.
– Đa tạ sư huynh, chờ sau khi Mị Nhi hoá hình, ta sẽ mang nàng về tông, bái tạ sư huynh.
– Đi thôi.
Lâm Phàm khoát tay, rồi bay về phía Vô Địch phong.
Lần này thu hoạch của hắn thế nhưng mà rất phong phú. Mật tàng Vạn Quật đều bị hắn vơ vét sạch sẽ. Ngay cả những bậc thang kia, hắn cũng không buông tha.
Nhìn về phía bậc thang của Vô Địch phong, trong lòng thầm nghĩ cũng nên đổi một cái.
Nhìn thấy Lâm sư huynh đứng ở giữa hư không, một vài đệ tử đang leo lên Vô Địch phong không khỏi nghi hoặc.
– Lâm sư huynh trở về.
– Lâm sư huynh đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là sư huynh đang cảm ngộ thiên địa sao?
– Ta cũng không biết. Lúc trước, ta nhìn thấy người của Tượng Thần tông còn có người của Thiên Tông điện xám xịt rời đi, khẳng định là bị ăn quả đắng. Ta đã nói Lâm sư huynh là tồn tại bực nào, làm sao lại bị hai người này gây khó dễ được.
Vừa dứt lời.
Bọn chúng phát hiện không biết là chuyện gì xảy ra, bậc thang của Vô Địch phong đột nhiên bay lên.
Mà ngay sau đó, từ chỗ của Lâm sư huynh, một bậc thang giống như là lưng của trường long vậy bay ra, đồng thời bên trong bậc thang này còn có ẩn chứa một loại sức mạnh huyền diệu.
– Hôm nay Vô Địch phong một lần nữa bố trí lại bậc thang. Bậc thang này có thể căn cứ vào tu vi của các ngươi mà sinh ra áp lực nhất định. Áp lực này có tác dụng lớn lao đối với việc tu hành của các ngươi, nếu không có việc gì thì nên đi nhiều một chút.
Hắn cảm giác bậc thang này cũng không phải vô dụng. Sức mạnh ẩn chứa phía trên có thể căn cứ thực lực của người leo lên mà phát sinh biến hóa, có thể mang đến một tia áp lực, giúp các đệ tử tu luyện nhanh hơn.
Lúc nhìn thấy bậc thang như là lưng trường long rơi xuống, một vài đệ tử lộ vẻ kinh ngạc.
– Bậc thang này thật không tầm thường, giống như là có ánh sáng lưu chuyển.
– Leo lên bậc thang cũng có thể tu luyện ư? Thế gian này lại còn có vật như vậy sao?
Có đệ tử hiếu kỳ tiến lên. Vừa mới giẫm lên trên bậc thang, hắn lập tức cảm giác giống như có một trọng lực bao phủ quanh thân thể mình, khiến cho ngay cả nhấc chân đều có chút khó khăn.
Nhưng mà hắn lại cảm giác, khí huyết trong cơ thể mình giống như là đang không ngừng sôi trào.
– Đồ tốt.
– Các sư huynh đệ, bậc thang mới này là đồ tốt, có thể mang đến áp lực cho chúng ta rèn luyện khí huyết trong cơ thể. Thời gian leo lên càng dài, khí huyết sẽ càng thêm tinh thuần.
Nghe được lời nói này, mấy người khác cũng không kịp chờ đợi, lập tức leo lên và nhanh chóng cảm nhận được áp lực mà đệ tử này nói tới.
Thật sự là như vậy!
– Đa tạ Lâm sư huynh.
Đông đảo đệ tử cảm động đến rơi nước mắt. Bọn họ không ngờ từ lúc Lâm Phàm làm phong chủ, tông môn lại phát sinh biến hóa lớn như thế.
Đầu tiên là Thối Thể Trì, bây giờ lại có bậc thang này, tông môn cũng biến hóa thật lớn.
Thiên Tu cùng Hỏa Dung còn đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên phát hiện dị dạng bên phía Vô Địch phong. Thiên Tu vuốt râu, cười nói:
– Không biết đồ nhi này của ta đến cùng là kiếm ở đâu ra được những món đồ tốt như thế này. Bậc thang này cũng không bình thường.
Hỏa Dung ngưng thần nhìn lại và cũng gật đầu. Bậc thang này hoàn toàn chính xác là không tầm thường, không chỉ là tài lieuj luyện chế rất cao cấp mà trong đó còn có các loại trận pháp dung hợp.
Cho dù là bọn họ cũng không luyện chế được.
Lâm Phàm đúng là không ngờ bậc thang này được hoan nghênh như vậy. Sau đó, hắn lại lấy bia đá ra. Hắn thấy những chữ trên tấm bia đá này có chút chướng mắt nên đã xóa đi và viết lại ba chữ.
– Vô Địch phong
Sau đó, hắn quăng bia đá xuống chỗ cửa vào Vô Địch phong. Bia đá hãm sâu xuống mặt đất, sừng sững bất động.
Hết thảy đã giải quyết xong, mọi việc có thể nói là hoàn mỹ.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Vân Tiêu phong, lại phát hiện Vân Tiêu cũng không ở đó, hiển nhiên là ra ngoài lịch luyện.
– Hazz. Vân Tiêu, ngươi cũng là một thiên tài, đáng tiếc lại gặp Lâm Phàm ta. Nếu như không có Lâm Phàm ta, ngươi bây giờ chỉ sợ cũng vô cùng phong quang.
– Nhưng mà về sau ngươi sẽ cảm kích ta.Không có ta, ngươi rất có thể sa đọa ở bên trong vô số lời khen ngợi. Cố gắng lịch luyện đi, thiếu niên.
– Những lời khen ngợi này cứ để ta đến tiếp nhận đi.
Bây giờ, Vô Địch phong tại tông môn độc đại, bảy vị phong chủ còn lại thì chưa có trở về. Không biết sau khi trở về, bọn họ có tới khiêu chiến mình hay không?
Nhưng hiện tại hắn bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian tiếp nhận những khiêu chiến nhàm chán này.
Phương xa!
Ếch xanh cùng lão Hắc vậy mà đã đi tới Vô Địch phong rồi, hai tên này cũng nhanh thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận