Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 296: Đựng đan dược rất mệt mỏi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Chủ nhân.
Lão Hắc cảm thấy Vô Địch phong quá nhỏ. Thật sự là quá nhỏ! So với hang ổ trước kia của hắn thì nhỏ rất nhiều.
Trong thời đại của hắn, những người như hắn so đấu với nhau dựa vào địa bàn cùng sự phô trương, cho nên hang ổ có thể làm lớn bao nhiêu thì bọn hắn sẽ làm lớn bấy nhiêu, đâu giống ngọn núi nhỏ như vậy.
Nhưng hắn cũng không có xem nhẹ người ở nơi này. Mặc dù thực lực không còn ở thời kỳ đỉnh phong thế nhưng mà năng lực cảm ứng vẫn có. Trong Viêm Hoa tông này lại có một khí tức rất cường đại. Cho dù là đặt ở thời đại kia của hắn, người này cũng có thể được xem là cường giả đỉnh cao.
Về phần mấy khí tức khác thì lại chẳng ra sao cả.
Mặc dù cảnh giới không kém nhiều, nhưng mà thực lực lại chênh lệch đến cả chục nghìn dặm, người kia có thể dễ dàng trấn áp bọn họ.
Lã Khải Minh vội vã đi tới. Khi nhìn thấy lão Hắc còn có ếch xanh, hắn cũng có chút khẩn trương, bởi vì tổ hợp này quá quái dị.
Ếch xanh kia có thể mở miệng nói tiếng người. Quả thật là rất quái dị.
Khí tức của lão giả kia lại có chút tà ác, khiến cho người ta cảm thấy không dễ chịu.
– Sư huynh, hai vị này là?
Lã Khải Minh hỏi. Mặc dù hai kẻ này nói họ là nô bộc của Lâm sư huynh, nhưng không được Lâm sư huynh khẳng định, hắn vẫn còn có chút khẩn trương.
– Là hai nô bộc mà ta mới thu. Đây là lão Hắc, còn đây là ếch xanh. Sau này, họ sẽ là một phần tử của Vô Địch phong chúng ta.
Hai người này đều không đơn giản.
Mặc dù lão Hắc đã thề rằng chờ đến khi mình vẫn lạc, hắn sẽ khôi phục tự do. Nhưng mà mình có khả năng vẫn lạc sao?
Chuyện này căn bản là không thể nào xảy ra. Dù là đại vũ trụ đều tan vỡ, hắn cũng sẽ không chết.
Cho nên nói, cả một đời này, lão Hắc chỉ có thể thành thành thật đi theo hắn.
Về phần ếch xanh này lại càng không cần phải nói. Nó đã trở thành yêu sủng của mình. Mà hắn đã nhìn ra, ếch xanh này cũng đang chờ mình vẫn lạc, nhưng điều này có thể xảy ra sao? Hoàn toàn không có khả năng. Cho nên nói bọn họ nhất định không thoát được khỏi số phận nô bộc rồi.
– Đây là hữu giáo vô loại (đây là tư tưởng của Khổng Tử, nghĩa là mọi người trong xã hội đều có quyền được học, được giáo dục, không phân biệt giầu, nghèo, sang, hèn, thiện, ác, còn ở trong tiên hiệp thì được mở rộng ra để nói về mọi chủng tộc).
Lã Khải Minh nói thầm một tiếng, thậm chí có xúc động lấy quyển sổ nhỏ cùng bút ra để viết vào. Nhưng mà lúc này ở hiện trường có nhiều người như vậy, hắn không muốn để người khác nhìn thấy.
Dù sao quyển sổ nhỏ kia là chí bảo của hắn.
– Đừng quơ nữa! Tên ngốc nhà ngươi đừng quơ nữa.
Lúc này, ếch xanh bị Tần Sơn chộp trong tay, rà qua rà lại khiến nó chóng mặt mà hô to. Còn Tần Sơn thì lại chơi không biết mệt, con thỏ lúc trước không biết đã chạy đi nơi nào. Nhìn thấy con ếch có màu xanh mơn mởn này, hắn nhanh chóng thích ngay.
– Đừng động, đây là đệ đệ ta, để hắn chơi với ngươi đi.
Nhìn thấy Tần Sơn ngồi dưới đất, chơi quên cả trời đất, Lâm Phàm cũng cười. Nếu đệ đệ ngốc này đã gọi mình một tiếng ca, vậy ta sẽ để ngươi sống một cuộc đời thật vui vẻ.
Nghe hắn nói thế, ếch xanh mờ mịt. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Tình huống bi ai nhất trong nhân sinh của hắn rốt cục sắp bắt đầu sao?
Tần Sơn không biết tìm được một cây Tứ Diệp Thảo từ nơi nào. Sau đó, hắn lấy dây buộc Tứ Diệp Thảo ở phía sau lưng ếch xanh và cười ngây ngô.
– Ca, ngươi xem có đẹp hay không?
Lâm Phàm nhìn lại gật đầu,
– Ừm. đẹp mắt.
Bây giờ, ếch xanh giống như là một con rối vậy, để mặc cho Tần Sơn tàn phá, không hề phản kháng.
– Chủ nhân, địa khí của ngọn núi này rất nồng đậm. Ta muốn quấn quanh ngọn núi, không biết có được hay không?
Khi lão Hắc đi vào Vô Địch phong, hắn liền có thể cảm nhận được bên trong ngọn núi này ẩn chứa địa khí vô cùng sung túc. Nếu như hắn có thể quấn quanh ở phía trên, tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn.
– Ừm.
Lâm Phàm gật đầu. Hiện tại, lão Hắc còn quá yếu, muốn khôi phục lại đỉnh phong cũng không biết phải mất bao lâu. Mà đan dược lại cũng không có tác dụng đối với lão Hắc.
Tổn thương mà Phong Yêu Bia gây ra cho hắn quả thật là rất lớn.
Lập tức, lão Hắc bay lên, hóa thành một đám yêu khí nồng đậm. Sau đó, ở trong mắt đông đảo đệ tử, bên trong đám yêu khí nồng đậm kia lại có một con Hắc Mãng toàn thân đen kịt bay ra.
Hắc Mãng cường tráng, khổng lồ, huyết khí cuồn cuộn.
Cảm nhận được uy thế này, một vài đệ tử có tu vi thấp lập tức bị hù run lẩy bẩy. Nếu như không phải biết lão Hắc cũng là người của Vô Địch phong, bọn họ chỉ sợ đều muốn bị hù chết.
Bản thể của lão Hắc dài tới mấy trăm trượng. Thân thể một vòng lại một vòng quấn quanh Vô Địch phong, kéo dài từ chân núi đến đỉnh núi.
– Chủ nhân, lão bộc ở chỗ này khôi phục.
Một giọng nói vang lên, sau đó tiêu tán ở trong thiên địa.
Trong đại điện.
– Đây là U Minh Hắc Mãng. Chủng tộc này không phải đã tuyệt chủng rồi sao?
Thiên Tu một mực chú ý đến tình huống của Vô Địch phong. Khi thấy cảnh tượng này, ông cũng không khỏi biến sắc.
– Sư huynh, U Minh Hắc Mãng này có lai lịch gì?
Hỏa Dung hỏi.
Thiên Tu nói:
– Tình huống cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm. Ta cũng chỉ mới nhìn qua được một ít tin tức liên quan tới bộ tộc U Minh Hắc Mãng này trên vách tường ở một chỗ bí cảnh. Không ngờ hôm nay, ta lại còn có thể tận mắt nhìn thấy U Minh Hắc Mãng.
– Đồ nhi này của ta đến cùng là đi đến nơi nào? Từ nơi nào kiếm được U Minh Hắc Mãng này?
Hỏa Dung mở miệng nói:
– Nếu không, chúng ta đi hỏi đồ đệ của ngươi xem?
Thiên Tu trừng mắt, nói:
– Hỏi cái gì mà hỏi? Đây là chuyện của đồ đệ của ta, cũng chính cơ duyên của hắn. Tông ta sao lại có dạng trưởng lão như ngươi vậy. Nếu gặp được chuyện nghi ngờ, chúng ta liền đi hỏi đệ tử. Như vậy về sau còn có đệ tử nào dám can đảm bại lộ cơ duyên của mình?
– Điều này cũng đúng. Là ta cân nhắc không chu toàn.
Hỏa Dung vừa cười vừa nói, Thiên Tu nói cũng hoàn toàn chính xác có lý. Loại chuyện này tự nhiên là không thể đi hỏi thăm đệ tử. Nếu không về sau có đệ tử ở bên ngoài gặp được cơ duyên, chỉ sợ trước tiên không phải về tông, mà là nghĩ đến việc chạy trốn.
– Tông ta cũng chỉ mới thành lập được hơn một trăm năm. Cổ tịch trong tông cũng chỉ có nói về chuyện của năm ngàn năm trở lại mà thôi, về phần chuyện ở thời kỳ càng xa xưa liền không biết được rồi. Nhưng ở một vài hiểm địa, ta từng nhìn qua ở thời kỳ rất xa xưa, thời đại huy hoàng nhất. Khi đó, U Minh Hắc mãng cũng là một chủng tộc rất mạnh.
Thiên Tu cảm thán, thậm chí giống như là hướng tới.
– Sư huynh, đừng cảm thán như vậy! Ngươi chắc là cảm giác mình sinh không gặp thời phải không?
Hỏa Dung biết tình huống của vị sư huynh này.
Trước kia hắn làm bạn với thiếu nữ kia trong thời gian ba năm, thu hoạch được một giọt Thời Gian Bản Nguyên. Khi đó, hắn cũng có cảm giác vùng thiên địa này không đơn giản. Về sau cho dù cố gắng tìm kiếm, hắn cũng không gặp lại được nữ hài kia nữa.
Không biết nữ hài kia đi nơi nào.
Cô ấy giống như là tan biến vào giữa thiên địa vậy.
Hiện tại, Lâm Phàm có rất nhiều chuyện phải làm. Đầu tiên, hắn phải đi bế quan. Điểm tích lũy đã có đủ, hắn muốn tăng lên công pháp. Mà hiện tại điểm khổ tu cũng rất khổng lồ, nhất định phải tăng tu vi lên.
– Lã sư đệ, ngươi tìm người sắp xếp số đan dược này cho gọn.
Lâm Phàm đưa tay. Mấy đống đan dược như trường long từ trong nhẫn trữ vật gào thét bay ra. Đan hương lập tức phủ kín toàn bộ Vô Địch phong.
– Thơm quá! Đây là mùi thơm của cái gì vậy?
– Mùi thơm này là từ đâu bay tới? A! Tựa như là từ đại điện bay tới, chúng ta nhanh đi nhìn xem.
Ngửi được mùi thơm này, một vài đệ tử đang tu luyện lập tức đuổi theo. Bọn họ muốn xem xem, rốt cuộc là thứ gì mà có thể thơm như vậy.
Nhưng khi đến bên ngoài đại điện, bọn họ phát hiện một đám sư huynh đệ đang ngây ngốc đứng ở nơi đó tựa như là trúng thuật định thân vậy.
Có người tiến lên, vỗ vai một người ở đó và nói:
– Thế nào? Ngươi làm sao vậy?
Chỉ là vừa dứt lời, khi đưa mắt nhìn về phía đại điện, hắn cũng ngây ngốc đứng ở nơi đó không hề động đậy.
Chuyện này khiến những người khác cảm giác kỳ quái cho nên toàn bộ lập tức đi tới. Nhưng kết quả cuối cùng là bọn họ cũng đều ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Một đống đan dược giống như là một ngọn núi chồng chất ở nơi đó. Bọn họ cũng không biết được đống đan dược này có bao nhiêu viên, chỉ thấy bên trong đại điện, quần long quấn quanh, hào quang nổi lên bốn phía, chiếu rọi tứ phương.
– Đây là số lượng đan dược khổng lồ cỡ nào.
Có đệ tử run rẩy, nói. Hắn chưa từng nhìn qua nhiều đan dược như thế, hơn nữa hắn lại còn cảm giác được phẩm giai của số đan dược này đều không thấp.
– Trong đống đan dược này, hình như thấp nhất cũng là Nhân giai thượng phẩm đi.
– Số đan dược này đều là của Vô Địch phong chúng ta sao? Lâm sư huynh đến cùng là kiếm được nhiều đan dược như thế từ đâu?
Khi nhìn đến số lượng đan dược khổng lồ như vậy, trái tim của một ít đệ tử của núi khác đến đây nơi này tu luyện cũng bắt đầu nhảy lên.
Nhiều đan dược như thế! Vô Địch phong này cũng quá giàu có đi.
Bọn họ thậm chí có ý nghĩ muốn rời khỏi ngọn núi lúc đầu mà gia nhập vào Vô Địch phong. Thế nhưng mà bây giờ Vô Địch phong đã không thu nhận người nữa rồi. Lúc trước, khi Vô Địch phong tuyển người, bọn họ không muốn đi, bây giờ nghĩ lại hối hận không kịp.
Mà đệ tử của Vô Địch phong thì đang hưng phấn. Số đan dược này đều là do Lâm sư huynh chuẩn bị vì bọn họ.
Nếu như tu luyện gặp được vấn đề hoặc là cần đan dược phụ trợ, bọn họ đều có thể đến chỗ Lã sư huynh đăng ký và nhận lấy tài nguyên.
Đương nhiên, những thứ này đều cần phải trả.
Nhưng đó là khi bọn họ cường đại, dựa theo lời nói của Lã sư huynh, các ngươi không thể không công để Lâm sư huynh cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng các ngươi. Khi các ngươi cường đại, cần trả đan dược lại, đồng thời trợ giúp sư đệ khác.
Cũng chính là trước tiên tập trung tài nguyên cho một bộ phận người, sau đó để bọn họ kéo theo một nhóm người khác.
Lã Khải Minh kịp phản ứng, hô to:
– Các ngươi còn nhìn cái gì? Tranh thủ thời gian cầm đan bình tới, các đệ tử nghe lệnh, dừng hết mọi việc đang làm lại, trong vòng ba ngày, nhất định phải sắp xếp số đan dược này cho gọn.
– Vâng, sư huynh.
– Hazz. Lại phải đựng đan dược, thật là quá mệt mỏi!
– Mỗi lần đi vào đi ra, toàn thân ta đều là đan hương, tẩy mãi mà cũng không sạch.
– Chỉ thế thì coi là cái gì! Lần trước, ta ở bên trong bị đan hương kích thích đột phá đây này. Lúc đó, ta cũng còn chưa chuẩn bị tốt mà đã bị cưỡng ép đột phá rồi.
– Đừng nói nữa! Mọi người tranh thủ thời gian đựng đan dược đi.
Các đệ tử của Vô Địch phong lắc đầu, tiến vào bên trong đại điện, sau đó đi đến bên cạnh đống đan dược kia, vừa đựng đan dược vừa thở dài tỏ vẻ khổ sở.
Mà nhìn thấy cảnh này, các đệ tử đến Vô Địch phong tu luyện cũng đều sợ đến ngây người, nhất là lời nói của đám gia hỏa này đả kích bọn họ rất lớn.
Đựng đan dược đến mệt mỏi.
Bọn họ muốn đựng mà không được đựng đây này.
Sau đó, chuyện Vô Địch phong đựng đan dược triệt để truyền khắp Viêm Hoa tông.
Ở dưới sự tuyên truyền của các đệ tử, mọi người đều biết Vô Địch phong có một đống đan dược chồng chất ngoài đại điện.
Mà những đệ tử kia đựng đan dược đến mức mệt mỏi.
Chuyện này khiến cho những người khác kinh hãi, bọn họ đều có cảm giác ngọn núi của mình và Vô Địch phong chênh lệch quá xa, hoàn toàn chính là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Vân Tiêu phong.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh một mực trấn thủ nơi này. Bọn họ tin tưởng Vân Tiêu sư huynh nhất định sẽ quật khởi.
Về phần Vô Địch phong náo nhiệt kia, bọn họ cũng không để ý. Dù bên kia có hưng thịnh, giàu có như thế nào thì cũng không có quan hệ gì với bọn họ.
Bọn họ chỉ nguyện ý chờ đợi Vân Tiêu sư huynh trở về nghiền áp Vô Địch phong.
Đây chính là niềm tin của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận