Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 298: Lời càng thô tục cũng có thể nói

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Thiên Thần giáo.
Nơi này là một khu vực bụi bặm. Không trung có tro bụi màu đen xám đang phiêu tán. Cây cối chung quanh giống như bị sét đánh qua vậy, toàn bộ khô héo, đen xì.
Khi thấy một vị thanh niên cõng hắc đao xuất hiện ở phương xa, một vài giáo đồ của Thiên Thần giáo đang trò chuyện với nhau, lập tức im miệng, kính nể tránh qua một bên.
Thanh niên chậm rãi đi tới, thần sắc bình tĩnh, áo choàng màu đen đung đưa theo bước chân.
– Hắc Đế, sao bây giờ ngươi mới trở về?
Một giọng nói vang lên từ phương xa.
– Không có gì. Trên đường về, ta gặp được một cao thủ dùng đao, cho nên chơi với hắn một hồi.
Hắc Đế bình tĩnh nói tựa như là đang nói về một chuyện rất bình thường.
– Kết quả thì sao?
– Không có kết quả. Kẻ kia bị ta chặt thành 17,18 khối.
Hắc Đế nói, sau đó lấy hắc đao ra, nhẹ nhàng vuốt.
– Xem ra đối phương rất mạnh nên mới được ngươi coi trọng như vậy.
– Ha ha ha ha!
Hắc Đế cười lớn. Sau đó dáng tươi cười ngưng kết, hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói:
– Kẻ đó vẫn được, có thể nói là hơi có chút bản sự khiến cho ta phải ra tay thật sự. Kẻ đó vẫn đáng giá khen ngợi.
– Lần này ngươi làm rất tốt. Căn cứ tin tức truyền về, những Phán quyết của Thiên Tông điện đã đi về Viêm Hoa tông.
– À. Đúng rôi! Huyết Luyện Tôn Giả muốn gặp ngươi. Được Hộ Giáo Pháp Vương nhìn trúng, ngươi sẽ nhất phi trùng thiên.
Hắc Đế giơ hắc đao lên, cẩn thận nhìn đao và lạnh nhạt nói:
– Ta không hề có hứng thú với những thứ đó. Ta chỉ muốn biết cao thủ ở đâu. Về phần Hộ Giáo Pháp Vương, nếu như hắn không phải là đối thủ của ta, ta sẽ chém chết hắn.
– Ta nghĩ ngươi sẽ rất hài lòng, Huyết Luyện Tôn Giả rất mạnh.
– Hi vọng ngươi nói là sự thật.
Hắc Đế đưa hắc đao ra sau lưng, đi ra phía bên ngoài. Bỗng nhiên, hắn dừng lại, nhìn về phía một đám giáo đồ của Thiên Thần giáo đang run lẩy bẩy ở một bên. Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm một tên giáo đồ trong đó.
– Ngươi không xứng dùng đao.
Giáo đồ cầm đao kia lập tức hoảng sợ. Hắn cảm giác được có một đao ý vô hình treo ở trên đỉnh đầu mình. Chuyện này khiến hắn bị hù đến mức không dám động đậy.
– Ha ha.
Hắc Đế nhếch miệng, vung tay áo, sau đó đi về phương xa.
Nhìn thấy gia hỏa kinh khủng này đã rời đi, đám giáo đồ của Thiên Thần giáo lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên.
Cảnh tượng để bọn họ hoảng sợ phát sinh.
Giáo đồ cầm đao kia lập tức chia năm xẻ bảy, tựa như là bị thứ gì đó sắc bén cắt ra vậy. Ở giữa màu thịt vẫn còn tơ máu liên tiếp, từng mảnh cơ thể trượt xuống.
Bầu không khí sợ hãi bao trùm đám giáo đồ này.
Bọn họ vốn rất khủng bố nhưng mà gặp được nhân vật càng khủng bố hơn tự nhiên bị hù đến sắc mặt trắng bệch.
Nhìn cảnh tượng kia, một lão giả nắm một cây quải trượng bằng xương cốt lặng yên không lên tiếng.
Lúc này, một bóng người trống rỗng xuất hiện,
– Hắc Đế này thật quá phận, không biết đại nhân vì sao lại dễ dàng tha thứ hắn như thế.
Năm ngón tay của lão giả bóp chặt, quải trượng bằng xương cốt kẽo kẹt rung động. Lão giả nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ta không phải là đối thủ của hắn.
Bóng người kia ngây ra tựa như là không ngờ đại nhân sẽ trả lời như vậy. Sau đó, hắn im lặng biến mất trong bóng tối.
Thiên Yêu Hồ tộc.
Thân ở trong núi lớn vô tận, bởi vì nguyên nhân huyết mạch đặc thù nên Thiên Yêu Hồ tộc có linh trí rất cao. Cho dù là con non vừa ra đời của Thiên Yêu Hồ tộc cũng đã có linh trí. Theo thời gian, khi chúng trưởng thành, linh trí sẽ càng ngày càng cao.
Ở trong vùng núi lớn này, có một chỗ thế ngoại đào nguyên, Thiên Yêu Hồ tộc liền sinh sống ở nơi này. Ở đây, những con non của Thiên Yêu Hồ tộc đều có thể đứng thẳng bằng hai chân sau, đi lại như người bình thường vậy.
Mà những Thiên Yêu Hồ tộc đột phá đến Thiên Cương cảnh thì biến thành hình người, ngoại trừ lỗ tai còn giữ lại thì không có gì khác với nhân loại bình thường cả.
Ở bên ngoài đào viên, một đám Thiên Yêu Hồ nhỏ vây quanh một đống lửa, cẩn thận quan sát, đưa tay sờ ngọn lửa một chút rồi lại lập tức rụt trở về.
– Thật nóng! Thật nóng! Đây chính là lửa sao?
Một non Thiên Yêu Hồ nhỏ có bộ lông xù tò mò nhìn ngọn lửa kia. Đúng lúc này, từ phương xa vang lên âm thanh kẽo kẹt.
Những Thiên Yêu Hồ này lập tức thủ thế như lâm đại địch vậy. Nhưng khi nhìn thấy rõ bóng người ởphương xa kia là ai, bọn chúng lại vui vẻ nói:
– Tỷ phu…
Một con Thiên Yêu Hồ nho nhỏ giống như tạm thời còn không quen đứng thẳng bằng hai chân nhanh chóng lao về phía bóng người kia, sau đó chân sau dùng sức, nhảy vào trong ngực người tới.
Thiên Vương sờ đầu con Yêu Hồ này, cười nói:
– Tiểu Trí, tỷ tỷ của ngươi đâu rồi?
Tiểu Trí híp mắt hưởng thụ cảm giác được tỷ phu sờ đầu. Hắn nói:
– Tỷ phu, tỷ tỷ của ta đang đột phá. Các trưởng lão đều ở đó hộ pháp, ta lại không thể đi vào.
Thiên Vương ngẩng đầu, phát hiện phương xa có một khí tức như có như không truyền ra ngoài. Sau đó, hắn buông Tiểu Trí xuống và nói:
– Ta đi qua xem tỷ tỷ của ngươi một chút, ngươi ở đây ngoan nhé.
Sau đó, hắn hóa thành vệt sáng bay về hướng khí tức kia.
Các trưởng lão của Thiên Yêu Hồ tộc đang vây quanh nơi đó, nhìn chằm chằm vào không trung. Ở trong không trung, một con Thiên Yêu Hồ toàn thân trắng như tuyết đang giãy dụa. Xung quanh còn Yêu Hồ này có một vòng xoáy khổng lồ. Trong vòng xoáy, mây đen quay cuồng, đồng thời còn có từng tia huyết hồng.
– Mị Nhi, nhất định phải vượt qua Tâm Ma đại kiếp.
– Hazz. Trời cao đố kị. Mỗi khi tộc nhân Thiên Yêu Hồ tộc chúng ta đột phá Địa Cương, thành tựu Thiên Cương, Tâm Ma đại kiếp đều cực kỳ nguy hiểm. Dù chúng ta không sát sinh, Tâm Ma đại kiếp cũng nguy hiểm như thế.
Từ khi sinh linh ra đời thì tâm ma đã tồn tại. Tâm Ma đại kiếp cũng sẽ không bởi vì ngươi cả một đời làm việc tốt mà để người nhẹ nhàng vượt qua.
Nhất là Tâm Ma đại kiếp của Thiên Yêu Hồ tộc bọn họ càng cực kỳ nguy hiểm, so với nhân loại còn nguy hiểm hơn.
– Thiên Vương tới.
Lúc này, Đại trưởng lão của Thiên Yêu Hồ tộc nhìn thấy người tới, cười nói.
Đây là nhân loại mà bọn họ công nhận. Lúc Mị Nhi đưa nhân loại này trở về, bọn họ cũng không đồng ý, thậm chí có tộc nhân đề nghị trực tiếp giết chết Đạo Thiên Vương. Nhưng mà do Mị Nhi cầu khẩn, bọn họ động lòng trắc ẩn, cứu sống nhân loại này.
Thiên Vương cung kính ôm quyền, nói:
– Đại trưởng lão, tình huống bây giờ của Mị Nhi là như thế nào?
Đại trưởng lão nhăn mặt, nói:
– Hiện tại hết thảy bình thường, nhưng không biết phía sau sẽ như thế nào.
Đột nhiên!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhìn thấy cảnh này, Đại trưởng lão lập tức kinh hãi,
– Không tốt, Mị Nhi sắp bị tâm ma thôn phệ.
Lông tơ nguyên bản có màu tuyết trắng dần dần biến thành màu đen. Cảnh tượng này để tất cả trưởng lão của Thiên Yêu Hồ tộc đều hoảng sợ.
Thiên Vương biến sắc, không biết làm sao bây giờ. Đột nhiên, hắn nghĩ đến một viên đan dược mà Lâm sư huynh đã đưa cho hắn. Hắn vội vàng lấy ra, sau đó nhanh chóng bay lên, cạy mở miệng của Mị Nhi rồi trực tiếp ném đan dược vào.
Nhưng mà đan dược này lại lăn xuống, Mị Nhi vậy mà không có cách nào nuốt vào.
Thiên Vương gấp gáp như kiến bỏ trong chảo nóng. Không nghĩ được gì khác, hắn trực tiếp ngậm đan dược vào trong miệng rồi nhanh chóng hôn lên môi Mị Nhi.
Giờ khắc này, môi của người và cáo dán sát vào, cảnh tượng này khiến cho người ta cảm động.
Dược lực lan ra.
Ở thời khắc này, lông tơ đang dần dần biến thành đen kia lập tức ngừng lại và biến thành màu trắng như ban đầu, thậm chí càng trắng hơn.
Nhìn thấy tình huống này, Thiên Yêu Hồ tộc lập tức kinh hãi.
– Đây là tình huống như thế nào?
– Ta cũng không biết. Hình như vừa rồi Thiên Vương cho Mị Nhi ăn đan dược gì đó.
– Đó là đan dược gì mà có tác dụng tốt như thế?
Thiên Vương từ không trung lui ra, ôm quyền nói:
– Đại trưởng lão, đây là Phá Chướng Tâm Ma Đan do Lâm sư huynh để ta đưa tới cho Mị Nhi. Đồng thời, Lâm sư huynh cũng là người giúp ta cầu tình để tông môn nguyện ý tiếp nhận Mị Nhi.
Đại trưởng lão kinh hãi, sau đó vui sướng,
– Không ngờ Viêm Hoa tông lại thật tiếp nhận Mị Nhi. Thiên Vương, Lâm sư huynh này của ngươi đúng là người tốt. Chúng ta nên cảm tạ hắn thật tốt.
Thiên Vương cười nói:
– Chờ Mị Nhi đột phá thành công, ta sẽ dẫn nàng đi tông môn, ở trước mặt cảm tạ Lâm sư huynh.
Lại là mấy ngày sau.
Viêm Hoa tông đã bình thường trở lại.
Vô Địch phong người đến người đi tấp nập, nhất là ở trên bậc thang kia càng có không ít đệ tử chậm rãi đi lại tựa như là đang thừa nhận áp lực lớn vậy.
Mà ở bên trên ngọn núi thì có một con Hắc Mãng to lớn, lân phiến đen kịt tản ra ánh sáng lạnh lẽo đang quấn quanh.
Nhưng mà bọn họ cũng không sợ hãi. Bởi vì bọn họ đều biết đây là nô bộc của Lâm sư huynh, là một thành viên của Vô Địch phong bọn họ.
Đột nhiên!
Phương xa, một giọng nói vang lên.
– Phán quyết của Thiên Tông điện đến, xin Viêm Hoa tông ra nghênh tiếp.
Nghe thấy giọng nói này, các đệ tử ngẩng đầu, chau mày.
– Uy phong thật là lớn, lại muốn tông ta đi nghênh đón.
– Thiên Tông điện tại sao lại tới, không phải đã giải quyết sao?
– Không biết, chỉ sợ lại có chuyện gì đó đi.
Ở chỗ sâu trong tông môn, nghe thấy giọng nói này, Hỏa Dung chau mày. Hắn cũng không biết Thiên Tông điện này tại sao lại tới nữa.
– Chúng ta không biết Phán quyết của Thiên Tông điện đến. Thứ lỗi không có tiếp đón từ xa.
Từ ở chỗ sâu trong tông môn, Hỏa Dung bước ra, xuất hiện tại cửa sơn môn. Nhưng khi nhìn người tới là ai, hắn cũng sững sờ.
– Thì ra là Thiên Dương Phán quyết.
– Hỏa Dung trưởng lão, đã lâu không gặp.
Thiên Dương khoác trường bào màu vàng, bên trên trường bào có thêu vô số vầng mặt trời chói lóa. Đúng là xứng với danh hiệu Thiên Dương (một ngàn mặt trời).
– Xin mời.
Hỏa Dung khách khí đưa tay mời.
Thiên Dương Phán quyết khoát tay, nói:
– Không cần. Để phong chủ Vô Địch phong Lâm Phàm của quý tông đi ra, chúng ta có lời muốn hỏi.
Hỏa Dung hơi biến sắc, nói:
– Không biết trong này phải chăng có chuyện hiểu lầm gì, phong chủ Vô Địch phong của tông ta hẳn là không làm chuyện gì đi.
Thiên Dương còn chưa mở miệng, một Người chấp pháp ở sau lưng hắn lập tức giận dữ quát:
– Già Diệp trưởng lão của Tượng Thần tông chết thảm tại Viêm Hoa tông, Người chấp pháp của Thiên Tông điện ta càng bị người chém tới ba chi, lúc trở về cũng chỉ còn lại một hơi. Thế mà ngươi còn nói là không có việc gì hay sao?
– Sao lại có thể như thế?
Hỏa Dung kinh hãi, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
– Thiên Dương Phán quyết, nếu như việc này là thật, vậy thì tuyệt đối không phải là cách làm của đệ tử tông ta.
Thiên Dương Phán quyết khoát tay,
– Mặc kệ là thật hay là giả, ta đều cần nhìn thấy đệ tử này. Hỏa Dung trưởng lão, ta nghĩ ngươi hẳn phải biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Mấy vị Phán quyết khác của Thiên Tông điện ta cũng muốn tự mình thẩm vấn hắn.
Hỏa Dung trầm mặc một lát rồi nói:
– Phong chủ Vô Địch phong của tông ta đang bế quan, chỉ sợ trong thời gian ngắn không có cách nào đi ra.
– Hừ, bế quan cũng không được, hiện tại nhất định phải đi ra.
Thiên Dương Phán quyết nghiêm nghị nói.
– Ai to gan thế? Dám nói để đồ nhi của ta đi ra khi hắn đang bế quan! Lão phu phải lột da hắn.
Lúc này, Thiên Tu từ sơn phong đi ra, trong giọng nói tràn đầy tức giận.
– À. Thì ra là Phán quyết của Thiên Tông điện. Làm sao? Các ngươi xem thường Viêm Hoa tông ta hay là cho rằng tông ta dễ ức hiếp. Ngay cả Thẩm phán cũng không tới mà chỉ phái tới một tên tôm tép.
Nghe hắn nói thế, Thiên Dương Phán quyết giận dữ quát:
– Thiên Tu, ta là Phán quyết của Thiên Tông điện, ngươi dám nhục mạ ta?
– Nhục mạ ngươi thì thế nào, lão phu còn có thể sợ một tên Phán quyết như ngươi hay sao?
Thiên Tu xuất hiện, lạnh lùng nói.
– Ngươi… Tốt! Tốt. Xem ra Viêm Hoa tông ngươi là không muốn gia nhập Thiên Tông điện rồi phải không?
Thiên Dương Phán quyết quát.
– Con…
– Sư huynh.
Hỏa Dung biến sắc, lập tức ngăn cản Thiên Tu. Hắn biết sư huynh muốn nói gì.
Đơn giản chính là… Con mẹ nó.
Thậm chí lời nói càng thô tục cũng không phải là không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận