Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 299: Tiêu hao hết thảy, cực hạn tăng lên

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Lúc này, Thiên Dương Phán quyết liên tục cười lạnh. Trên đời có không biết bao nhiêu tông môn muốn gia nhập Thiên Tông điện.
Bời vì gia nhập Thiên Tông điện sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Đối với một vài tông môn nhỏ yếu, Thiên Tông điện sẽ không ngừng cung cấp trợ giúp, đồng thời tông môn nếu như nhận áp bách, Thiên Tông điện cũng sẽ đứng ra hỗ trợ. Về phần những chỗ tốt khác thì chỉ có sau khi gia nhập mới có thể hiểu.
Mà Viêm Hoa tông hiện tại cũng thuộc về cấp độ tông môn nhỏ yếu, thực lực tổng hợp lạc hậu hơn đại bộ phận tông môn.
Viêm Hoa tông cũng đã từng nhiều lần nộp đơn xin gia nhập Thiên Tông điện nhưng đều bị đa số các tông bác bỏ. Chỉ có một ít tông môn đồng ý nhưng mà đó cũng chỉ là những tông môn bình thường còn những tông môn cường đại kia đều bỏ phiếu bác bỏ.
Từ thời đại của Viêm Hoa Đại Đế đến nay, Viêm Hoa tông một mực bị cự tuyệt.
Hỏa Dung biết Thiên Dương Phán quyết này làm người tương đối âm hiểm. Nói không chừng vừa nãy hắn đã lặng lẽ ghi chép âm thanh, nếu như sư huynh nói hết lời, như vậy khả năng Viêm Hoa tông gia nhập Thiên Tông điện chỉ sợ phải thấp hơn vài phần nữa.
– Thiên Dương Phán quyết, việc này lão phu cho rằng còn cần điều tra cẩn thận một phen. Người chấp pháp cùng Già Diệp trưởng lão bị người đánh lén tại lãnh địa của Viêm Hoa tông nhưng đây tuyệt đối không phải là do tông ta làm, chỉ sợ Thiên Thần giáo mới là hung thủ. Còn về tình huống cụ thể, tông ta tất nhiên sẽ cho Thiên Tông điện một cái bàn giao.
Hỏa Dung nói.
– Hỏa Dung trưởng lão, lời này của ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt một vài kẻ đần mà thôi. Người chấp pháp đã nói rõ với chúng ta, hắn bị các ngươi đe dọa rồi sau khi rời đi Viêm Hoa tông các ngươi thì lập tức bị người đánh lén. Ngươi thật sự cho rằng Thiên Thần giáo ăn no rửng mỡ, dám ra tay với Người chấp pháp của Thiên Tông điện chúng ta hay sao?
– Không nói nhiều thêm nữa. Các ngươi gọi phong chủ của Vô Địch phong đi ra, bản Phán quyết sẽ đích thân thẩm vấn, đồng thời các vị Phán quyết của Thiên Tông điện ta cũng đã đang chờ đợi.
Ngữ khí của Thiên Dương Phán quyết cực kỳ quả quyết, không hề để ý đến thể diện của Hỏa Dung hoặc Thiên Tu. Mặc dù tu vi của hắn không bằng mấy người đối phương, nhưng mà có được Thiên Tông điện làm chỗ dựa, hắn sao có thể sợ bọn họ.
– Lão phu thật muốn một chưởng vỗ chết ngươi.
Lửa giận trong lòng Thiên Tu bùng lên. Nếu không phải lo lắng cho Viêm Hoa tông, đám đạo chích có thể ở trước mặt hắn sống đến bây giờ đã là kỳ tích.
Thậm chí, nếu như là ở bí cảnh hoặc là ở bên ngoài, hắn cũng sẽ không cố kỵ đến những thứ này mà trực tiếp ra tay trấn áp, giết người diệt khẩu, chỉ cần xóa sạch dấu vết thì còn có ai có thể phát hiện.
– Ngươi nói cái gì?
Thiên Dương Phán quyết kinh hãi, sau đó giận dữ nói:
– Tốt. Tốt. Đây chính là thái độ của Viêm Hoa tông ngươi khi đối đãi với Phán quyết của Thiên Tông điện hay sao? Thật sự là to gan.
Thiên Tu bước ra một bước, giơ tay lên, cắn răng nói:
– Thiên Dương tiểu nhi, ngươi có tin hiện tại ta sẽ đập chết ngươi hay không?
– Sư huynh, không nên vọng động.
Hỏa Dung kinh hãi, lập tức bắt lấy cánh tay của sư huynh, sau đó nhìn về phía Thiên Dương Phán quyết, nói:
– Xin Thiên Dương Phán quyết thông cảm.
Trong tông môn, nhìn thấy cảnh này, trong lòng của các đệ tử cũng bị lửa giận đốt cháy.
– Thật sự là đáng giận! Phán quyết của Thiên Tông điện này thật quá phận, vậy mà đến tông ta diễu võ giương oai. Thật sự là đáng giận đến cực điểm.
– Rõ ràng Thiên Tu trưởng lão có thể đập chết hắn nhưng gia hỏa này lại ỷ vào có Thiên Tông điện làm chỗ dựa, cho rằng không người dám ra tay với hắn. Thật sự là tức chết ta rồi.
– Thực lực! Chúng ta thiếu hụt chính là thực lực. Nếu như Viêm Hoa tông chúng ta cường đại, gia hỏa này làm sao dám càn rỡ ở trước mặt tông ta.
– Không sai! Dù là cho Thiên Dương Phán quyết này mười cái lá gan, hắn cũng không dám đi Thánh Đường tông càn rỡ. Bây giờ dám càn rỡ ở Viêm Hoa tông chúng ta, chính là vì Viêm Hoa tông chúng ta nhỏ yếu, chúng ta thân là đệ tử, nhất định phải cố gắng, tăng tu vi lên, giúp tông môn lớn mạnh.
– Hừ, Vô Địch phong Lâm sư huynh không ngừng cải biến tông môn, để chúng ta có được nơi tu luyện tốt hơn. Bây giờ lại bị những người này để ý, hiển nhiên là muốn đưa Lâm sư huynh vào chỗ chết.
Trong khu vực nội môn.
Trong hai con ngươi thản nhiên của Mộ Linh lúc này cũng có lửa giận thiêu đốt, đồng thời nàng cũng có cảm giác bất lực. Bởi vì nàng phát hiện đối diện với cường quyền, thực lực của nàng vẫn không là gì cả.
Nàng rất muốn giúp trợ giúp Lâm sư huynh nhưng lại bất lực.
– Ta muốn trở nên mạnh hơn!
Mộ Linh cúi đầu, nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh của mình. Nguyên bản nàng một mực đợi tại tông môn, chỉ vì muốn càng tới gần Lâm sư huynh. Nhưng hôm nay, nàng phát hiện một mực đợi tại tông môn cũng không thể giúp đỡ Lâm sư huynh, ngược lại lúc nhìn thấy Lâm sư huynh gặp nạn, nàng lại bất lực.
– Rời tông.
– Mạnh lên.
Trong đầu chỉ có hai ý nghĩ này không ngừng quanh quẩn.
Thiên Dương Phán quyết chắp tay sau lưng, nở nụ cười, nói:
– Thiên Tu, tuy rằng thực lực của ngươi rất cường hãn, ngươi có thể không phục, nhưng ngươi là trưởng lão của Viêm Hoa tông thì nên suy nghĩ cho toàn bộ Viêm Hoa tông. Nếu như ngươi khư khư cố chấp, chờ Thiên Tông điện chế tài, e rằng cho dù là ngươi, cũng không chịu nổi đâu.
– Thật sao?
Đúng lúc này, giọng nói của Thiên Tu đột nhiên trở nên âm trầm, liền ngay cả khí tức phát ra cũng làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn thấy tình huống này, Hỏa Dung lập tức biến sắc.
– Tốt. Tốt. Lão phu dù đối kháng cùng Thiên Tông điện các ngươi, cũng có thể liều mạng giết chết tất cả Thẩm phán của Thiên Tông điện. Nếu ngươi nói thêm câu nữa…
Giờ khắc này, từ trên người Thiên Tu, một khí tức kinh khủng tỏa ra. Hư không phía sau lưng ông đều nứt ra, hóa thành hư không trùng động (lỗ đen), một vòng lại một vòng xoay tròn.
– Thiên Dương Phán quyết, ngươi mau ngậm miệng, sư huynh của ta không thể bị kích thích, nếu không chuyện gì đều làm được.
Hỏa Dung kinh hãi, tranh thủ thời gian nắm lấy cánh tay của Thiên Tu, nói:
– Sư huynh, ngươi phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, không nên tức giận.
Nhìn thấy bộ dáng này của Thiên Tu, Thiên Dương Phán quyết đột nhiên lui lại phía sau mấy bước, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng, mồ hôi lăn xuống. Lúc này, hắn mới nhớ tới một việc.
Đó chính là lời đồn liên quan tới Thiên Tu.
Nghe đồn, tính nết của Thiên Tu này cực kỳ không ổn định, thậm chí có chút cực đoan giấu ở ở sâu trong nội tâm. Một khi hắn bạo phát, đó chính là không chết không thôi, chuyện gì cũng có thể làm được.
Mặc dù hắn là Phán quyết của Thiên Tông điện, nhưng cũng không phải tầng thứ chưởng khống giả tối cao. Nếu quả như thật chọc giận tồn tại kinh khủng giống như Thiên Tu này khiến hắn quên đi tất cả, liều mạng cùng Thiên Tông điện, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị mấy vị Thẩm phán của Thiên Tông điện hung hăng giết chết.
Dù sao cơn giận của tồn tại khủng bố như thế, Thiên Tông điện bọn họ cũng không nhất định có thể tiếp nhận.
Giờ khắc này, ngữ khí của Thiên Dương Phán quyết không khỏi hoà hoãn lại. Hắn cũng không khiêu khích Thiên Tu nữa mà trầm giọng nói:
– Việc này Thiên Tông điện ta cũng không phải khó xử quý tông, chỉ là cần phong chủ của Vô Địch phong ra gặp một lần.
Hỏa Dung nắm lấy cánh tay của Thiên Tu, không ngừng khuyên bảo để sư huynh tỉnh táo lại. Nếu như sư huynh còn xúc động nữa, trong lòng của hắn cũng sợ hãi.
Đồng thời, hắn cũng minh bạch, là tông môn kéo chân sư huynh. Nếu như không phải là vì tông môn, sư huynh chính là Vương giả tuyệt đỉnh khinh thường thế gian, không người nào có thể mạo phạm uy nghiêm của hắn.
– Ha ha ha ha ha!
Đúng lúc này, từ Vô Địch phong, một khí tức cường đại đột nhiên bạo phát ra, hình thành gió lốc bằng cương khí to lớn, trực tiếp xâm nhập vào trong tầng mây, bao phủ cả Vô Địch phong lại.
– Đột phá, ta rốt cục cũng đột phá.
Khi cảm nhận được khí tức này, trong nội tâm của các đệ tử của Vô Địch phong đột nhiên run lên. Bọn họ ngẩng đầu và thấy được trên không trung có một bóng người giang hai cánh tay ra giống như là muốn ôm toàn bộ thiên địa vào trong ngực.
Thân thể cao ba mét, tóc đỏ phiêu đãng, ngực ở trần, phù văn thần bí lít nha lít nhít quấn quanh cơ thể, mỗi một phù văn đều tản ra hào quang sáng chói.
– Lâm Phàm ta rốt cục đạt tới Thiên Cương cảnh tầng bốn.
Hơn mười tỷ điểm khổ tu, bây giờ cũng chỉ còn lại hơn một tỷ, toàn bộ đan dược Địa giai lấy được ở trong mật tàng Vạn Quật cũng đã bị hắn tiêu hao sạch sẽ.
Số đan dược Địa giai mà Vạn Quật lão tổ để lại mênh mông như biển đủ để cung ứng cho đệ tử của một tông môn cỡ trung tu luyện trong mười năm, nếu như hối đoái thành tài phú, đó là một con số kinh thiên, khó mà dùng số lượng để hình dung.
Thế nhưng mà bây giờ, tất cả đan dược Địa giai đều đã hóa thành dược lực thuần chính nhất và bị tế bào trong cơ thể hắn hấp thu sạch sẽ.
Hắn muốn đột phá mà không dựa vào công pháp, chỉ dựa vào đan dược thì tiêu hao thật là quá lớn, thâm chí có thể nói là khủng bố.
Thế nhưng mà đan dược Địa giai nếu như không dùng để tăng lên nội tình thì cũng không còn nhiều tác dụng lắm.
Đệ tử của Vô Địch phong đồng thời hét to. Tiếng hét rung trời.
– Người vừa nãy là Lâm sư huynh. Lâm sư huynh xuất quan rồi.
– Ha ha ha ha. Lâm sư huynh xuất quan, thực lực đại tiến, vô địch thế gian.
– Lâm sư huynh vạn tuế.
Các đệ tử gào thét, trong mắt lóe ra vẻ điên cuồng. Bọn họ gia nhập Vô Địch phong chính là vì lấy Lâm sư huynh làm mục tiêu. Mà Lâm sư huynh đối đãi bọn họ như là tay chân, đan dược, tài nguyên thoải mái cung ứng cho bọn họ tu luyện, trợ giúp bọn họ rất lớn.
Bây giờ Thiên Tông điện tới cửa tìm Lâm sư huynh để gây phiền phức, bọn họ tuy phẫn nộ nhưng lại bất lực.
Lão Hắc đang quấn quanh trên Vô Địch phong mở mắt ra. Trong đôi mắt rắn to lớn màu huyết hồng toát ra thần sắc khiếp sợ.
– Làm sao có thể? Nửa tháng trước, chủ nhân không phải là chỉ có tu vi Thiên Cương cảnh tầng một hay sao? Tại sao bên trong thời gian ngắn như thế lại tăng lên tới Thiên Cương cảnh tầng bốn được? Chủ nhân rốt cuộc là làm như thế nào mà được như thế?
Dù ở chục nghìn năm trước, thời đại thiên kiêu tung hoành, cường giả như mây, chuyện này cũng không có khả năng tồn tại.
Cho dù là đệ nhất thiên kiêu thời đại đó cũng không thể nào làm được chuyện này.
Đồng thời, điều làm cho hắn hoảng sợ nhất chính là sức mạnh mà Lâm Phàm bộc phát ra căn bản không phải là thứ mà Thiên Cương cảnh tầng bốn nên có. Rốt cuộc là chủ nhân đã tích lũy nội tình đến tình trạng kinh khủng bực nào.
Khủng bố!
Ở chỗ sâu trong tông môn, tông chủ cùng mấy vị trưởng lão còn lại cũng đều mở mắt ra. Trong đôi mắt lóe ra vẻ khiếp sợ. Phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm làm cho bọn họ thật sự là quá khiếp sợ.
Tốc độ tu luyện thật quá nhanh. Thực lực thật quá mạnh.
Tông chủ trầm mặc. Lâm Phàm này sẽ là Thiên Tu thứ hai sao? Không, hắn còn cường đại hơn cả Thiên Tu. Năm đó lúc Thiên Tu tại Thiên Cương cảnh tầng bốn cũng không địch lại hắn.
Khi cảm nhận được khí tức khủng bố này, Hỏa Dung cũng vội vàng hô:
– Sư huynh, ngươi mau tỉnh táo lại. Đồ đệ của ngươi xuất quan rồi. Thực lực của hắn còn mạnh hơn cả ngươi hổi đó.
Thiên Tu dần dần bình tĩnh trở lại,
– Đồ nhi xuất quan…
Thiên Dương Phán quyết chau mày. Thực lực của người kia thật cường hãn. Đây chính là phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm sao?
Hắn cảm giác được nguy cơ. Đây không phải là cảm giác nguy cơ khi hắn không địch lại đối phương mà là cảm giác khi Viêm Hoa tông xuất hiện đệ tử mạnh mẽ như vậy. Đây quả thực không có khả năng.
– Lão sư, đồ nhi đang bế quan thì cảm giác được bên ngoài, có người đang gọi ta. Đến cùng là ai muốn tìm ta?
Lâm Phàm đi đến bên cạnh Thiên Tu. Thân thể khổng lồ đen kịt giống như là một vị tuyệt thế Ma Chủ. Nhìn về phía Thiên Dương Phán quyết, hắn nhếch miệng lên.
– Là ngươi tìm ta sao?
Sau đó thân thể khẽ động. Tựa như là xuyên qua thời gian vậy, hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thiên Dương Phán quyết rồi vươn tay, vuốt má người ở đối diện.
– Ta hỏi ngươi, là ngươi tìm ta sao?
An tĩnh, giờ khắc này, thiên địa đều yên lặng.
Phán quyết của Thiên Tông điện bị Lâm sư huynh của bọn họ bóp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận