Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 304: Ta công thần, ngươi không thể đối đãi với ta như vậy

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Mấy ngày sau.
Một tiếng cười vang vọng trong mật thất của Vô Địch phong.
– Thành công rồi! Cuối cùng ta cũng thành công rồi.
Trải qua hơn mười ngày cố gắng, tử vong mấy ngàn lần, rốt cục hắn cũng đã thôi diễn ra công pháp để hắn cảm thấy thích hợp nhất.
Chân Ma Vô Hạn Công.
Phẩm giai: Địa giai thượng phẩm (điểm khổ tu +10)
Đặc tính: Chân Ma Chi Thân, vô hạn sức mạnh, chính nghĩa ma tâm.
Uỳnh!
Sau khi thử tu luyện môn công pháp này, sức mạnh trong cơ thể triệt để bạo phát ra hình thành uy thế cường đại, tế bào trong cơ thể không ngừng nuốt chửng sức mạnh mới này.
– Không ngờ môn công pháp này lại cường đại như thế, có thể tăng cường nội tình đến mức như thế này.
Mà để hắn không ngờ thì là dung lượng trong cơ thể dần dần khuếch trương, cuối cùng mênh mông hơn lúc trước đến mấy chục lần.
– Chuyện này khiến cho người ta không biết nên làm như thế nào cho phải. Nguyên bản nội tình của hắn đã mênh mông như vậy rồi, bây giờ lại càng thêm cường đại, sau này nội tình cần có chỉ sợ sẽ càng thêm mênh mông.
Hắn cảm giác sức mạnh của bản thân càng ngày càng cường hãn mà đặc tính của công pháp này cũng rất khỏ hiểu. Nếu chỉ vẻn vẹn dựa theo ý hiểu trên con chữ thì sẽ càng khó lý giải hơn.
Chân Ma Chi Thân, chẳng lẽ là mình thật sự phải biến thành ma sao?
Thế nhưng mà mình là người chính nghĩa, sao có thể có thân thể như vậy.
Mà khi vận chuyển sức mạnh trong cơ thể, một sức mạnh liên tục không ngừng, mênh mông như biển bộc phát ra. Hắn cảm giác được có sức mạnh vô hạn lao nhanh ở trong cơ thể.
Bước ra mật thất, đứng tại cửa đại điện của Vô Địch phong, hắn chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Nhân sinh bây giờ tịch mịch như tuyết.
Khi sáng tạo thành công môn công pháp này, hắn đột nhiên có cảm giác mình đã vô địch, hơn nữa tu vi cũng tăng lên tới Thiên Cương cảnh tầng bốn, càng khiến cho hắn có chút tự mãn.
– Hazz. không ngờ ta lại tự mãn nữa rồi. Không biết người nào có thể đến giáo dục ta một trận, triệt để áp chế sự tự mãn ở trong lòng của ta xuống. Nếu không, ta sẽ không coi ai ra gì.
Ưu sầu!
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm muốn đi quanh Vô Địch phong để ngắm cảnh cho đỡ buồn.
Đệ tử của Vô Địch phong đang cố gắng tu luyện. Thối Thể Trì chật ních. Vô số đệ tử vây quanh nơi đó, ngồi ở trong Thối Thể Trì, rèn luyện thân thể.
Phương thức tu luyện của các đệ tử đã phát sinh biến hóa.
Trước kia, các đệ tử muốn tu luyện thì chỉ có hai cách. Nếu là người chịu đựng được sự cô độc thì sẽ xếp bằng ở chỗ nào đó, lấy linh khí từ từ rèn luyện khí huyết. Còn muốn nhanh hơn thì bọn ho sẽ đến trong luyện võ trường, dùng đá lớn đập vào người, dùng thương tổn để rèn luyện thân thể.
Nhưng mà hiện tại, cả hai phương pháp này đều không được dùng nhiều nữa, bọn họ có thể tới Thối Thể Trì, chỉ cần chịu đựng chút thống khổ là được, đâu còn cần tự tổn thương mình nữa.
Nhìn qua chỗ bậc thang kia, không ít đệ tử đang leo lên phía trên đấy. Tu vi càng mạnh, áp lực cũng càng lớn. Nhưng chỗ này cũng chỉ hữu dụng đối với các đệ tử có tu vi từ Địa Cương cảnh tầng bảy trở xuống.
Bậc thang này không bằng tại Mật tàng Vạn Quật. Khi đó, dù mình có tu vi Thiên Cương cảnh nhưng cũng có thể cảm nhận được áp lực lớn lao. Bây giờ, bậc thang này bị mình chuyển đến đây. Bởi vì trong quá trình di chuyển, một phần sức mạnh gia trì đã tiêu tán, nhưng có hiệu quả như vậy cũng đã rất không tệ.
May mắn mà mình thông minh. Mặc dù không biết Lăng Vân Mộc, nhưng chỉ cần nhìn thấy là thu sạch. Không cần biết nó có phải là Lăng Vân Mộc hay không cũng đều chạy không thoát khỏi bàn tay của mình.
Loại truyền thống tốt đẹp này nhất định phải tiếp tục giữ vững.
Bảo bối thần kỳ ở trên thế gian nhiều không kể xiết. Nếu muốn biết hết thì cần kiến thức sâu rộng đến mức nào, kinh lịch bao nhiêu thời gian mới được.
– Sư huynh.
– Chúc mừng sư huynh xuất quan.
Nhìn thấy Lâm Phàm, các đệ tử đi ngang qua cũng đều tôn kính, cúi chào.
Lâm Phàm là thần tượng của bọn họ. Cũng bởi vì có Lâm sư huynh tồn tại, Vô Địch phong mới có thể được sáng lập, để bọn họ có nơi tu luyện tốt như thế này.
Một đường không ngừng gật đầu, Lâm Phàm cảm thấy hài lòng, hắn thấy được tinh thần phấn chấn, còn có dũng khí phấn đấu.
Ba năm, năm năm, mười năm.
Hắn tin tưởng, Viêm Hoa tông nhất định sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy mấy người Lã Khải Minh, Hoàng Phú Quý tụ lại, trò chuyện với nhau, mà hình như là Hoàng Phú Quý muốn đi đâu đó.
– Các vị sư đệ, các ngươi làm cái gì vậy?
Nhìn thấy người tới, Lã Khải Minh lập tức cười, nói:
– Sư huynh.
Cao Đại Tráng, Âm Tiểu Thiên, Trương Long, Hoàng Phú Quý cũng cung kính cúi chào. Bọn họ theo Lâm Phàm từ lúc hắn còn là đệ tử ngoại môn. Cho tới bây giờ, bọn họ cũng không nghĩ đến mình có thể làm được đên một bước này. Chỉ mới mấy tháng mà bọn họ đã trở thành quản sự của Vô Địch phong, quản lý đệ tử của Vô Địch phong.
– Sư huynh, em gái của Phú Quý sắp kết hôn. Hắn định trở về tham gia hôn lễ. Chúng ta tới đưa tiễn hắn.
Lã Khải Minh nói. Nguyên bản bọn họ cũng muốn đi cùng, nhưng mà nghĩ lại cũng thấy không ổn. Hiện giờ, Vô Địch phong vẫn cần phải có người ở lại quản lý. Nếu như tất cả bọn họ đều đi, cả Vô Địch phong to lớn như này cũng không thể giao cho Lâm sư huynh quản lý được.
Dù sao Lâm sư huynh là trụ cột ở trong lòng bọn họ. Vô Địch phong muốn sừng sững không ngã, hết thảy đều phải dựa vào sư huynh.
– Hoàng sư đệ, ngươi làm thế là không đúng. Lúc trước rõ ràng ngươi đã nói muốn mang bọn ta đi tham gia. Không ngờ bây giờ ngươi lại muốn một người trở về. Có phải là quên mất chúng ta rồi hay không?
Lâm Phàm nói.
Lúc đó, hắn còn là đệ tử ngoại môn, vì luyện chế lựu đạn mà còn chuyên môn hãm hại Hoàng Phú Quý bị mất tiền. Sau đó, khi chuẩn bị xuất tông, Lâm Phàm nhìn thấy người nhà của Hoàng Phú Quý đến thăm hắn, hắn đưa tất cả tích súc trên người cho người nhà.
Cũng bởi vì hành vi bảo vệ người nhà này mà cái nhìn của hắn đối với Hoàng Phú Quý có cải biến khá lớn, nghĩ đến mình bẫy người ta như vậy, ngược lại không tốt.
– Sư huynh, bây giờ ngươi là phong chủ của Vô Địch phong, bọn họ cũng muốn quản lý Vô Địch phong. Nếu như tất cả đều đi theo ta, vậy Vô Địch phong này sẽ không có người quản lý, sao ta có thể để chuyện này xảy ra được. Huống hồ đại hôn của em gái ta cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đâu cần phô trương như vậy.
Hoàng Phú Quý vội vàng giải thích. Lần này trở về, hắn cũng tính là sẽ đi nhanh về nhanh, sẽ không lưu lại lâu.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Hoàng sư đệ, ngươi nói thế là không đúng. Đệ tử của Vô Địch phong nhiều như thế, chúng ta không tại thì sẽ có người khác quản lý thay. Đừng có lo. Ta cũng vừa mới xuất quan không lâu, cũng muốn đi ra ngoài ngắm cảnh cho tinh thần thoải mái.
– Lã sư đệ, Âm sư đệ, Cao sư đệ, Trương sư đệ, mấy người chúng ta đi về cùng Phú Quý. Lúc trước, chúng ta cũng đã nói rồi. Dù là bận chuyện gì đi nữa, vấn đề này không thể quên.
Hoàng Phú Quý không ngờ Lâm sư huynh lại thậtsự muốn đi, trong lòng cảm động lại vui mừng, Lâm sư huynh vẫn là Lâm sư huynh bọn họ biết trước kia, căn bản là không có thay đổi gì.
Trước kia, khi Lâm sư huynh hãm hại hắn, hoàn toàn chính xác là khiến hắn thảm rồi, mua một đống phế liệu lớn, còn khiến cho những nguyên vật liệu kia bị nâng giá. Hiện tại, sắt vụn trong tông môn cũng đã trở thành mặt hàng đáng giá, không phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
– Vậy chúng ta rời tông, Vô Địch phong này nên để ai tới quản lý đây.
Lã Khải Minh nói, đồng thời tự hỏi, không biết nên tuyển ai.
– Vương Phù tới đây.
Lâm Phàm liếc quanh và nhìn thấy một đệ tử đang ngồi xếp bằng tu luyện ở phương xa.
Đệ tử này để hắn khắc sâu ấn tượng, là một người rất không tệ.
Hơn nữa, tốc độ tu luyện của người này rất nhanh. Theo Lâm Phàm, người này hoàn toàn chính là thiên tài bên trong thiên tài.
Nhưng hắn sẽ không ngạc nhiên, thiên tài nhiều như là sao trên trời, chỉ có vĩnh hằng đến sau cùng mới thực sự là thiên tài.
Khi nghe Lâm sư huynh gọi tên hắn, Vương Phù đang tu luyện lập tức đứng dậy. Lúc này, máu tươi trong cơ thể của hắn đang sôi trào. Bởi vì hắn không ngờ sư huynh còn nhớ kỹ tên của hắn.
– Đệ tử Vương Phù tham kiến sư huynh.
Vương Phù nhanh chóng đi đến, cung kinh cúi chào.
Lâm Phàm cười, nói:
– Vương Phù, sư huynh có một nhiệm vụ giao cho ngươi. Bây giờ, ta cùng các vị sư huynh của ngươi phải đi ra ngoài một chuyến, Vô Địch phong tạm thời không ai quản lý. Ta thấy ngươi là người thông minh, năng lực suy nghĩ và tư duy cũng rất tốt cho nên muốn ngươi tạm thời quản lý trật tự ở trên Vô Địch phong. Ngươi có làm được hay không?
Nghe Lâm Phàm nói thế, Vương Phù trợn tròn mắt vì quá sợ hãi, tựa như là không dám tin vậy.
Thậm chí, hắn còn đang nghĩ mình có nghe lầm hay không, sư huynh nói cái gì?
Không ngờ sư huynh lại để hắn tạm thời quản lý Vô Địch phong. Đây là sư huynh đang khảo nghiệm năng lực của hắn sao?
Tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh, nhưng từ trước tới giờ, hắn cũng không hay khoe khoang. Bởi vì hắn cũng không biết mình tu luyện nhanh như thế có thể khiến cho các sư huynh ghen ghét, từ đó dẫn tới phiền phứchay không?
Nhưng hôm nay xem ra, sư huynh cũng không hề hỏi về tốc độ tu hành của mình như thế nào. Nhưng ở trong đông đảo đệ tử của Vô Địch phong, sư huynh vẫn xem trọng hắn, để hắn tạm thời quản lý Vô Địch phong. Đây là sư huynh tín nhiệm hắn, có lẽ sư huynh vẫn luôn chú ý đến tiến bộ của mình, đồng thời cũng ôm lấy hi vọng cực lớn đối với mình.
– Sư huynh, ta có thể.
Vương Phù nghiêm túc gật đầu, nói:
– Các sư huynh tạm thời rời đi, ta có lòng tin quản lý Vô Địch phong thật tốt. Nếu có một chút sơ sẩy, Vương Phù ta sẽ cầm đầu mình đến tạ tội với sư huynh.
Vương Phù kích động nói đến sắc mặt ửng hồng.
Hắn đúng là không biết nên biểu đạt như thế nào.
Hắn vào Viêm Hoa tông là muốn tìm kiếm người có chung lý niệm với mình. Về sau vào Vô Địch phong, hắn cảm nhận được người có chung lý niệm với mình, đó chính là vị Lâm sư huynh ở trước mắt.
Lâm Phàm cười, vỗ vai Vương Phù và nói:
– Sư đệ, không cần nghiêm túc như thế. Ngươi là thiên tài, tốc độ tu hành cũng rất nhanh, nhưng mà nhớ lấy không thể tự cao tự đại. Ngươi phải biết, tất cả dã tâm đều phải xây dựng ở trên cơ sở thực lực. Ngươi mạnh bao nhiêu như vậy sau này trời liền sẽ lớn bấy nhiêu. Bây giờ, chính là lúc ngươi ẩn núp phong mang, cố gắng tu luyện, sư huynh coi trọng ngươi.
– Vâng, đa tạ sư huynh dạy bảo. Vương Phù nhất định ghi nhớ lời này ở trong lòng.
Máu tươi trong cơ thể Vương Phù sôi trào. Hắn rõ ràng là được Lâm sư huynh tán thành. Rõ ràng sư huynh cũng nhìn ra tốc độ tu luyện của hắn là nhanh chóng bực nào, chẳng những không có cảm thấy nguy cơ mà còn cổ vũ mình. Đây mới là thái độ của một sư huynh chân chính ở trong lòng hắn.
Đồng thời, hắn cũng đã đã hiểu. Khi thực lực của mình đến trình độ nhất định, sư huynh cũng sẽ không giữ mình tại một góc, mà nhất định sẽ tìm một thiên địa cho mình có thể thi triển tài năng.
Hai mắt của Lã Khải Minh tỏa sáng, không ngờ lúc này hắn lại nghe thấy lời lẽ chí lý của Lâm sư huynh. Tự tổng kết một phen rồi hắn thì thầm trong lòng.
– Khi thực lực không có cách nào chèo chống dã tâm thì phải cẩn thận ẩn núp phong mang của mình.
Tốt. Câu nói này quá hay. Sư huynh không hổ là sư huynh. Lời nào nói ra cũng ẩn chứa ý cảnh phi phàm khiến hắn có chút không kịp chờ đợi mà muốn lấy quyển sổ nhỏ ra để ghi chép lại.
– Đi thôi.
Lâm Phàm cười khoát tay. Hắn cũng là không ngờ ở trong suy nghĩ của Lã Khải Minh, mình vậy mà đạt đến độ cao như thế.
Chẳng qua nếu như hắn biết nội dung trong quyển sổ ghi chép của Lã Khải Minh, chỉ sợ cũng sẽ bị hù chết.
Mà lúc Vương Phù rời đi, ếch xanh từ phương xa nhảy đến, trên mặt ếch xanh mơn mởn mang theo ý cười dạt dào.
– Chủ nhân, ta đã luyện chế đan dược rồi. Ngài xem đi, đây chính là đan dược do ếch xanh ta thiên tân vạn khổ, cẩn trọng luyện chế đó. Ta dám nói ngoại trừ ta, không ai có thể luyện chế được.
Ếch xanh muốn tranh công, nhất định phải ở trước mặt kẻ liều mạng này thể hiện giá trị của bản thân.
Nếu không, nó sẽ khó mà được coi trọng.
Lâm Phàm cầm lấy đan dược, hài lòng gật đầu. Ếch xanh này hoàn toàn chính xác là rất lợi hại, một lò mười viên đan dược đều là Địa giai trung, thượng phẩm, là một phần tài phú không kém.
– Ừm. Ngươi làm rất không tệ.
Ếch xanh đắc ý cười, nói:
– Chủ nhân, ngài có thể cho ta nghỉ ngơi một đoạn thời gian hay không? Chờ nghỉ ngơi xong, ta lại tiếp tục luyện chế đan dược cho chủ nhân.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Tốt. Có thể.
Ếch xanh mừng rỡ. Rốt cục, nó cũng có thể nghỉ ngơi. Mà bây giờ nó đã thể hiện được giá trị của bản thân, địa vị tự nhiên sẽ cất cao.
Dù sao siêu cấp Luyện Đan đại sư tự nhiên đến có địa vị tương xứng với thực lực cùng cấp, đây là điều được mọi người công nhận mà.
– Ca ca!
Phương xa, Tần Sơn chạy tới. Khi thấy ếch xanh cũng ở đây, hắn không khỏi hưng phấn, nắm ếch xanh vào trong tay, không ngừng xoa bóp.
– Xanh mơn mởn!
Ếch xanh gào thét:
– Ta gọi là ếch xanh chứ không gọi là xanh mơn mởn.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Tần Sơn, đệ mang ếch xanh đi chơi đi, có thể chơi một đoạn thời gian.
Ếch xanh kinh hãi nói:
– Chủ nhân, ta là công thần, ta cần nghỉ ngơi.
Lâm Phàm không hề để ý, khoát tay nói:
– Dù sao cũng là nghỉ ngơi, ngươi chơi với em trai ngốc này của ta một chút cũng được mà. Chúng ta đi thôi.
Nghe hắn nói như thế, ếch xanh kém chút nữa là đã hôn mê.
Kẻ liều mạng này rõ ràng không phải là người.
Ta chính là công thần, ta đã thể hiện giá trị của bản thân.
Sao hắn có thể đối đãi với ta như vậy.
Ếch xanh ta không muốn chơi cùng đồ đần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận