Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 305: Khoáng mạch nguyên tinh

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Thành Nguyệt Sơn ở vào vị trí lệch nam, cách Viêm Hoa tông khoảng mấy nghìn dặm.
Thành này bị núi vây quanh. Từ trên tường thành nhìn về phương xa là có thể nhìn ra, dãy núi này như là long mạch vậy, kéo dài đến tận phương xa.
Trên đường phố, người đến người đi. Hai bên mặt đường có người bán hàng rong đang mua bán đồ vật.
Ầm!
Đột nhiên.
Từ một cửa hàng tên là ‘Dược Trung đường’, một bóng người bay ra, rơi xuống trên mặt đất. Một búng máu phun ra.
Ngay sau đó, một nữ tử trẻ tuổi có hình thể hơi mập cuống quít chạy ra, mang theo tiếng khóc nức nở.
– Chân Sơn, ngươi không sao chứ.
Sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy bóng người trong cửa hàng, nàng hét lên:
– Các ngươi làm cái gì vậy?
Lúc này, một người thanh niên mặc áo gấm đi ra, quạt xếp trong tay vẫn đang phe phẩy.
– Làm gì? Trong lòng các ngươi còn không hiểu sao? Hay là các ngươi coi lời của bản thiếu gia như gió bên tai. Bản công tử đã nói mình nhìn trúng Dược Trung đường này. 10,000 Viêm Hoa Tệ là tiền để mua cửa hàng này của các ngươi. Ta hạn trong ba ngày các ngươi phải dọn ra ngoài, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Thanh niên mặc áo gấm vừa ra tới, các thành dân đang vây xem lập tức nhỏ giọng thảo luận nhưng cũng không dám có bất kỳ ý kiến bất mãn.
La Chân Sơn lau vết máu ở khóe miệng, nói:
– Không có khả năng, các ngươi rõ ràng là ăn cướp trắng trợn. Ngươi thân là con trai của thành chủ, sao có thể làm ra chuyện ức hiếp những người dân như chúng ta được.
– Ha ha ha. Buồn cười! Buồn cười quá! Ngươi không cho bản thiếu gia mặt mũi thì vì sao bản thiếu gia lại phải nể mặt ngươi? Nghe cho kỹ, trong ba ngày, các ngươi phải dọn đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Thanh niên mặc áo gấm miệt thị nói.
Ở phía sau thanh niên mặc áo gấm này là ba người trung niên. Lúc này, tuy sắc mặt của ba người trông bình tĩnh nhưng mà ánh mắt sắc bén tản ra sát ý tựa như trong mắt bọn họ, tất cả mọi người đều là con mồi.
Hoàng Thanh Hoa phẫn nộ nói:
– Ngươi thân là con trai của thành chủ, sao có thể làm ra chuyện thế này? Nói cho ngươi biết, anh trai của ta chính là đệ tử của Viêm Hoa tông. Hắn nhất định sẽ báo việc ác của bọn ngươi cho tông môn, để các ngươi nhận trừng phạt.
– Anh trai của ngươi là ai? À. Ta nhớ rồi, là Hoàng Phú Quý sao. Đúng là hắn đã gia nhập Viêm Hoa tông nhưng mà hình như hắn chỉ là đệ tử ngoại môn nhất phẩm mà thôi. Sao dọa được ta?
– Ha ha ha ha!
– Đệ tử ngoại môn nhất phẩm còn muốn bẩm báo tông môn về cha ta ư? Cho hắn thêm mười cái lá gan nữa, hắn cũng không dám.
Thanh niên mặc áo gấm cười lớn, không hề để lời uy hiếp này ở trong lòng. Nơi này núi cao hoàng đế xa, phụ thân của mình lại là thành chủ, chính là thổ hoàng đế ở đây, cho dù đệ tử Viêm Hoa tông trấn thủ thành Nguyệt Sơn cũng chấp nhận việc này, an tâm ở trong này an hưởng quãng đời còn lại, sao lại quản lý những thứ này.
Cho dù bẩm báo cho tông môn thì có làm sao? Cuối cùng cũng vẫn sẽ do đệ tử Viêm Hoa tông trấn thủ nơi này phụ trách mà thôi. Đến lúc đó, còn không phải bọn họ muốn thế nào thì làm thế đó sao.
Mà lúc chuẩn bị rời đi, thanh niên mặc áo gấm tựa như là nghĩ đến điều gì.
– Nghe nói các ngươi sắp đám cưới rồi nhỉ? Vậy thì càng phải suy nghĩ cho kỹ, thức thời một chút mới tốt. Đừng để đến cuối cùng, đám cưới lại trở thành đám tàng.
– Ha ha ha!
Nói dứt lời, hắn cười to và nghênh ngang rời đi.
– Phi!
La Chân Sơn căm tức nhìn nam tử kia đi xa, trong lòng khó chịu.
Lúc này, ở một chỗ phủ đệ xa hoa, thanh niên mặc áo gấm đi từ bên ngoài vào.
Sau khi đi vào đại sảnh, lúc thấy người trong đại sảnh, hắn lập tức tiến lên.
– Phụ thân.
– Lý đại nhân.
Trong đại sảnh có hai người đang ngồi trò chuyện với nhau.
Lý An chính là đệ tử Viêm Hoa tông trấn thủ thành Nguyệt Sơn. Hắn trong này đã được tám năm. Lúc vừa tới, đúng là hắn có chút không quen, muốn trở lại tông môn, thế nhưng mà theo thời gian trôi qua, hắn dần dần thích nơi này. Đến bây giờ, cho dù để hắn đi, hắn cũng đã không muốn đi.
– Con trai, chuyện làm như thế nào?
Thành chủ thành Nguyệt Sơn dò hỏi.
– Phụ thân, La gia kia không biết tốt xấu, còn không chịu chuyển nhượng. Nhưng con đã hạ đạt tối hậu thư. Nếu như ba ngày sau mà bọn họ còn không dời đi, vậy chỉ có thể…
Thanh niên mặc áo gấm giơ tay lên, làm dấu hiệu cắt ngang cổ.
– Ừm. Con làm tốt lắm. Vô luận như thế nào cũng không thể để người khác biết được chuyện này. Mà La gia kia cũng thật đáng giận, chúng ta đã chịu bỏ tiền mà bọn chúng cũng không chịu bán mảnh đất kia.
Thành chủ thành Nguyệt Sơn tức giận nói:
– Lý đại nhân, ngươi nói ở trong đó thật sự có thứ đó sao?
Lý An gật đầu, nói:
– Ừm. Tuyệt đối không sai! Nơi đó khẳng định chính là khoáng mạch nguyên tinh. Nếu như chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay khai thác khoáng mạch này, vậy thì tài phú thu được chính là một con số kinh người. Đến lúc đó, chúng ta muốn mua cái gì cũng được.
– Ha ha ha.
Nghe hắn nói thế, thành chủ thành Nguyệt Sơn cười to. Đây chính là khoáng mạch nguyên tinh. Cho dù Viêm Hoa tông cũng không có mấy cái khoáng mạch nguyên tinh.
Nếu như bọn họ có thể nắm chặt khoáng mạch nguyên tinh này ở trong tay, như vậy sau này có thể nói là phú khả địch quốc (giàu ngang một nước, ý chỉ một nhà quá giàu có).
Đây là tài liệu quý hiếm, giá trị đắt đỏ, không chỉ có Viêm Hoa tông cần mà ngay cả những tông môn khác đều cần. Thậm chí có thể dùng nguyên tinh để mua sắm rất nhiều thứ, cho dù đan dược Địa giai thượng phẩm cũng có thể mua được.
Về phần giao khoáng mạch nguyên tinh này cho Viêm Hoa tông, vậy thì thật là chuyện cười. Tài phú bực này vốn là của bọn họ, há có thể giao cho Viêm Hoa tông.
– Phụ thân, vợ sắp cưới của La Chân Sơn kia có một người anh trai chính là đệ tử Viêm Hoa tông. Hơn nữa ta đã nghe ngóng ra người này là đệ tử ngoại môn nhất phẩm. Ngài nói xem, người này sẽ không gây ra phiền toái gì chứ?
Thanh niên mặc áo gấm nói, thậm chí trong lòng đã động sát ý. Bọn họ tuyệt đối không thể bỏ lỡ tài phú lần này, dù đối phương có là đại nhân vật lợi hại hơn nữa, bọn họ cũng phải giơ tay chém xuống.
Lý An gật đầu, nói:
– Không có việc gì to tát cả. Chỉ là đệ tử ngoại môn nhất phẩm mà thôi, không đáng giá nhắc tới, tông môn cũng không biết có bao nhiêu đệ tử như này. Cho dù hắn có cáo trạng lên cũng không có việc gì. Đến cuối cùng tông môn sẽ vẫn giao cho ta đến điều tra, xử lý mà thôi. Đến lúc đó, ta nói cái gì thì sẽ là cái đó thôi.
– Lý đại nhân, nếu như chúng ta giết đệ tử kia thì sẽ có chuyện gì hay không?
Thanh niên mặc áo gấm hỏi.
Hắn cảm giác giết người diệt khẩu mới là phương án tốt nhất.
Lý An trầm mặc một lát, gật nhẹ đầu và nói:
– Vấn đề này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chủ yếu là chúng ta phải có kế hoạch chu đáo mới được. Dù sao nếu có đệ tử chết ở bên ngoài, Viêm Hoa tông cũng sẽ cử người điều tra. Cũng may nơi này chính là thành Nguyệt Sơn, núi non trùng điệp, chỉ cần sau khi giết người hủy thi, xử lý dấu vết cho tốt là được. Hơn nữa bình thường các đệ tử ra ngoài lịch luyện mấy năm sẽ không trở về, cũng không phải là không có, cho nên chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn.
Thanh niên mặc áo gấm lập tức cười.
– Vậy là tốt rồi. Nếu như không phải cân nhắc đến người anh trai của Hoàng Thanh Hoa, ta đâu cần phiền phức như vậy.
Thành chủ thành Nguyệt Sơn lắc đầu, nói:
– Con trai, làm việc không thể lỗ mãng như thế, thành dân ở nơi này cũng không phải mù lòa. Nếu để người khác nghi ngờ mục đích của chúng ta thì mọi việc sẽ càng khó giải quyết.
– Vâng.
Lúc này, ở trong một ngôi nhà bình thường.
– Chân Sơn ca, ngươi có đau hay không?
Hoàng Thanh Hoa xoa thuốc cho đối phương, sau đó nghĩ đến sự kiện kia, nàng cực kỳ phẫn nộ, mắng:
– Bọn họ thật quá phận. Chẳng lẽ thành chủ mặc kệ sao?
– Hừ, theo ta thấy, hắn không phải là mặc kệ, mà là biết rõ nhưng không muốn quản, thậm chí có thể hắn chính là chủ mưu.
La Chân Sơn tức giận nói.
– Con gái, chúng ta phải làm sao mới ổn đây.
Mẹ của Hoàng Thanh Hoa lo lắng nói. Bây giờ con trai của thành chủ chỉ cho bọn họ có ba ngày thời gian. Bọn họ không biết phải làm sao bây giờ. Hơn nữa ngày cưới của hai nhà sắp đến, bọn họ biết chuyển đi đâu.
La Chân Sơn cố gắng chịu đựng đau đớn, ngồi dậy nói.
– Thanh Hoa, ngươi yên tâm. Ngày cưới của chúng ta sẽ bị không trì hoãn. Hiện tại, ta sẽ trở về thương thảo cùng cha ta.
Sau khi xoa thuốc xong, La Chân Sơn liền vội vã trở về.
Bọn họ không thể để con trai của thành chủ tùy ý làm bậy. Chỉ 10,000 Viêm Hoa Tệ đã muốn mua lại cửa hàng này của bọn họ, hoàn toàn chính là ăn cướp, khinh người quá đáng.
Chủ sở hữu mảnh đất này chính là bọn họ.
Đây chính là quy củ mà Viêm Hoa Đại Đế đã từng lập xuống.
Bọn họ có được quyền sử dụng, cũng có quyền mua bán mảnh đất này, bất kỳ người nào cũng không thể ép mua ép bán.
– Mẹ, ngươi nói nếu như anh hai trở về, có thể để anh hai của giúp đỡ Chân Sơn hay không?
Hoàng Thanh Hoa lo nghĩ mà hỏi.
Mẹ của Hoàng Thanh Hoa lắc đầu, nói:
– Con gái, anh trai của ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, còn kia chính là thành chủ. Chúng ta không đắc tội nổi, ngay cả anh trai của ngươi cũng không đắc tội nổi.
– Vậy phải làm thế nào bây giờ? Chân Sơn ca là người quật cường, không có khả năng chịu khuất phục. Nếu như bọn họ thật sự động thủ, ta sợ Chân Sơn ca sẽ xảy ra chuyện.
Hoàng Thanh Hoa cùng La Chân Sơn là thanh mai trúc mã. Vốn gia đình các nàng không bằng đối phương, nhưng bởi vì anh trai của Hoàng Thanh Hoa là đệ tử ngoại môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, cho nên cũng coi là môn đăng hộ đối.
Người nhà của La Chân Sơn cũng không có phản đối vì dù sao hai bên cũng quen biết đã lâu, cũng biết rõ nội tình của nhau.
Ba ngày sau.
Trên vách núi cheo leo.
Mấy bóng người đứng ở trên đỉnh núi, ngắm cảnh. Hoàng Phú Quý chỉ về phía xa nói:
– Sư huynh, các ngươi nhìn, đây chính là thành Nguyệt Sơn, quê hương của ta. Năm đó, ta xa nhà, bái nhập Viêm Hoa tông. Chỉ chớp mắt mà đã mấy năm rồi.
Lâm Phàm cười nói:
– Hoàng sư đệ, có phải đệ cảm thấy quê hương đang ở ngay trước mắt nên có chút vội vàng hay không?
– Đúng vậy, sư huynh. Cũng không biết em gái cùng mẹ ta bây giờ thế nào? Trước kia nhà ta nghèo quá. Vì muốn cho các nàng một cuộc sống tốt hơn nên ta mới đi tới Viêm Hoa tông. Sau đó, ta cũng dần dần cải thiện được tình huống trong nhà, từ đó ta đúng là cũng ít thời gian làm bạn với các nàng. Nhưng may mà ta em gái hiểu chuyện, chiếu cố mẹ ta để ta có thể an tâm tại Viêm Hoa tông.
Hoàng Phú Quý cảm thán. Nghĩ lại cảnh tượng trèo đèo lội suối, kinh lịch biết bao khổ cực rốt cục gia nhập Viêm Hoa tông, hắn cũng cảm thán rất nhiều.
Về sau cùng Lâm sư huynh không đánh nhau thì không quen biết, trở thành một thành viên của Vô Địch phong, biến hóa này thật đúng là quá lớn.
– Các ngươi cứ nhất định phải ngắm phong cảnh làm lãng phí không ít thời gian. Nếu như xuyên qua hư không, chúng ta đã sớm có thể tới nơi rồi.
Trên đoạn đường này, nếu Lâm Phàm mang theo bọn họ xuyên qua hư không, nhiều nhất nửa ngày là có thể đến. Nhưng bởi vì mấy người muốn vừa đi vừa ngắm cảnh nên hao phí không ít thời gian.
Nhưng có thể vừa đi vừa ngắm phong cảnh, cảm giác cũng không tệ.
Đứng ở trên đỉnh núi này, bọn họ đều có một loại cảm giác tựa như là mọi thứ đều trong lòng bàn tay.
– Đi, chúng ta đến thành Nguyệt Sơn thôi, nhìn xem quê hương của Hoàng sư đệ đến cùng là mỹ lệ bực nào.
Lâm Phàm bàn tay xòe ra, kéo mấy người Hoàng Phú Quý xuyên qua hư không.
Thành Nguyệt Sơn.
Chỗ cửa thành.
Khi mọi người chuẩn bị vào thành thì bị lính canh cửa ra vào cản lại.
– Mọi người giao nộp lệ phí vào thành, một người mười Viêm Hoa Tệ.
Một tên thị vệ mở miệng nói.
Hoàng Phú Quý sững sờ, nói:
– Thành Nguyệt Sơn lúc nào thì có lệ phí vào thành vậy. Hình như toàn bộ Viêm Hoa tông đều không có quy củ này mà.
Thị vệ không kiên nhẫn, nói:
– Giao nộp lệ phí thì mới được vào thành, không giao nộp mời rời đi.
Hoàng Phú Quý vốn định tranh luận cùng đối phương một chút, nhưng nghĩ đến người nhà còn ở bên trong, mà 60 Viêm Hoa Tệ cũng không là gì với hắn bây giờ, cho nên hắn nhanh chóng lấy tiền ra đưa cho lính canh rồi dẫn mọi người vào thành.
– Sư huynh, đi theo ta. Nhà ta ở ngay phía trước, rất nhanh là có thể tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận