Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 306: Thay mặt tông môn thẩm phán ngươi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Mẹ, ta đã trở về.
Hoàng Phú Quý đứng ngoài sân nhỏ, hô lớn.
Nghe được thanh âm này, mẹ của Hoàng Thanh Hoa đang bận rộn trong sân nhỏ, vui sướng, vội vàng chạy ra mở cửa.
– Phú Quý…
– Mẹ, đây là mấy vị sư huynh của ta. Ở tông môn, bọn họ đối xử với ta rất tốt. Mà Thanh Hoa đâu?
Hoàng Phú Quý giới thiệu mấy người Lâm Phàm với mẹ của mình, nhưng bởi vì tâm tình kích động khi về đến nhà, mà Lâm Phàm cũng đã dặn trước nên hắn cũng chỉ giới thiệu qua mà thôi.
– Em gái của ngươi đang hỗ trợ ở bên nhà Chân Sơn.
Mẹ của Hoàng Thanh Hoa nói.
– Ha ha. Thanh Hoa còn chưa xuất giá mà đã có bộ dáng của nữ chủ nhân rồi. Tiệm thuốc kia của Chân Sơn làm ăn khá tốt, cũng nên có người đi hỗ trợ.
Đột nhiên!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người chưa tới mà thanh âm đã đến.
– Mẹ của Thanh Hoa ơi, xảy ra chuyện rồi, chỗ Chân Sơn xảy ra chuyện lớn rồi.
Nghe lời này, mẹ của Hoàng Thanh Hoa biến sắc.
Mà nghe hắn nói thế, Hoàng Phú Quý cũng không kịp chờ đợi, vội vàng chạy về phương xa.
– Huynh đệ, chiếu cố đại nương, chúng ta đuổi theo Hoàng sư đệ.
Lâm Phàm nói.
Dược Trung đường.
Ầm!
La Chân Sơn bay thẳng ra ngoài đường, phun ra một búng máu tươi. Hắn nằm trên mặt đất, mặt vàng như đất.
– Hừ. Bản thiếu gia đã cho ngươi mặt mũi rồi mà ngươi còn không biết xấu hổ ở lại. Thật sự là thứ không biết chết sống. Bản thiếu gia để cho ngươi xéo đi, lại còn không nghe. Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ rằng ta không dám làm gì các ngươi hay sao?
Thanh niên mặc áo gấm tức giận quát, sát ý hiển hiện.
Hắn không ngờ La Chân Sơn này lại là kẻ không biết sống chết.
– Chân Sơn…
Từ trong tiệm thuốc, Hoàng Thanh Hoa muốn chạy ra, tuy nhiên lại bị thanh niên mặc áo gấm vươn tay nắm tóc, bóp cổ.
Nhìn thấy cảnh này, La Chân Sơn giận muốn rách cả mí mắt. Hắn quát to:
– Buông nàng ra.
Thanh niên mặc áo gấm cười tàn nhẫn, nói:
– La Chân Sơn, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đồng ý nhượng lại cửa hàng, nếu không ta cắt đứt cổ của nàng. Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta. Dù sao sự kiên nhẫn của ta là có hạn.
– Buông nàng ra.
– Xem ra ngươi là chưa từ bỏ ý định.
Hung quang trong mắt thanh niên mặc áo gấm lấp lóe. Hắn bóp mạnh hơn khiến Hoàng Thanh Hoa khó thở đến ho sù sụ.
– Thả em gái của ta ra.
Lúc này, Hoàng Phú Quý cũng đã đuổi tới. Hắn lập tức quát to. Bởi vì phẫn nộ dẫn đến mặt mũi đều biến thành đỏ bừng. Hắn không ngờ lại có người dám động thủ với em gái của hắn.
– Anh, cứu… ta.
Hoàng Thanh Hoa đã sắp không thở được nữa.
Lập tức, một kiếm mang xé rách hư không, xuất hiện ở bên cạnh thanh niên.
Thanh niên mặc áo gấm còn không có cảm giác được cái gì Khi vừa định dùng sức, hắn lại đột nhiên phát hiện, năm ngón tay giống như là không nghe sai khiến của hắn vậy.
Lập tức, một cột máu tươi phun ra từ miệng vết thương.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Các thành dân ở chung quanh quá sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì.
Phát hiện một cái tay cụt bóp ở trên cổ của mình, sắc mặt của Hoàng Thanh Hoa trở nên trắng bệch. Nàng gỡ cánh tay ra, ném xuống đất rồi chạy về phía Hoàng Phú Quý.
– Thiếu gia…. ngươi muốn chết.
Nhìn thấy cảnh này, ba tên nam tử ở phía sau thanh niên tức giận gầm lên rồi lập tức ra tay, đánh thẳng về phía sau lưng của Hoàng Thanh Hoa.
Hoàng Phú Quý kinh hãi. Hắn lập tức tăng tốc, thân thể hóa thành một vệt sáng, đánh về phía ba nam tử kia.
– Các ngươi muốn chết.
Ầm!
Một chưởng đè xuống, cương khí bộc phát ra, đánh bay ba tên nam tử này.
– Thanh Hoa, ngươi không sao chứ?
Hoàng Phú Quý run run hỏi. Nếu như em gái của hắn xảy ra chuyện, hắn thật không biết sẽ phải nói với mẹ mình như thế nào.
– Anh, Chân Sơn ca hắn…
Hoàng Thanh Hoa vừa khóc vừa nói.
Hoàng Phú Quý tranh thủ thời gian lấy một viên đan dược ra, để La Chân Sơn ăn vào. Sắc mặt nguyên bản vàng như đất cũng nhanh chóng hồng nhuận trở lại.
– Hoàng Phú Quý, ngươi dám đả thương ta. Ngươi thật là to gan lớn mật, không biết sống chết. Ta muốn giết cả nhà của ngươi.
Thanh niên mặc áo gấm căn bản không biết cánh tay của mình làm sao lại đứt, nhưng khi nhìn đến Hoàng Phú Quý, hắn cũng gầm thét.
– Đi, mang ta trở về nhà.
Ba tên nam tử gian nan đứng lên, đỡ thanh niên mặc áo gấm trốn đi thật xa.
Lâm Phàm tiến lên, hỏi:
– Phú Quý, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
– Thanh Hoa, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Hắn làm sao lại động thủ với các ngươi.
Hoàng Phú Quý dò hỏi.
Sau khi Hoàng Thanh Hoa kể hết mọi chuyện, sắc mặt của Hoàng Phú Quý cũng cực kỳ khó coi. Hắn không ngờ con trai của thành chủ thành Nguyệt Sơn lại muốn cưỡng ép mua bán cửa hàng của La Chân Sơn.
Mà Lâm Phàm đứng ở một bên thì nhướng mày. Loạn trong giặc ngoài, thật sự là loạn trong giặc ngoài. Không ngờ ở Viêm Hoa tông lại còn có thể xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng bỗng nhiên, hắn cảm giác có gì đó không tầm thường.
Cảm ứng đại địa.
Đây là đặc tính của Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân. Lúc này, hắn cảm giác có một sức mạnh vi diệu truyền lại từ dưới đất để hắn cảm ứng được.
Lúc đi vào phía trong tiệm thuốc đi, cảm ứng càng ngày càng mạnh.
– Chính là chỗ này sao?
Lâm Phàm hơi nghi hoặc. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà hắn có cảm ứng này. Sau đó, hắn hiếu kỳ ngồi xổm xuống, bàn tay đặt sát mặt đất. Từ trong lòng bàn tay, một lực hút lập tức bạo phát ra, hấp thu sức mạnh vi diệu ở dưới mặt đất kia.
Lúc Lâm Phàm giơ bàn tay lên, hắn lại phát hiện, trong lòng bàn tay của mình có quang mang trong suốt đang lóe lên.
– Thứ này tựa như là nguyên tinh thì phải. Không đúng, thứ này chính là nguyên tinh. Phía dưới tiệm thuốc này có khoáng mạch nguyên tinh.
Đại não thông minh nhanh chóng vận chuyển, Lâm Phàm lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Thanh niên kia muốn chiếm lấy tiệm thuốc này chính là vì muốn khai thác khoáng mạch nguyên tinh ở trong lòng đất. Hơn nữa, hắn sử dụng thủ đoạn ti tiện chính là muốn ẩn tàng tin tức khoáng mạch nguyên tinh.
Giờ khắc này, đủ loại dự tính hiện ra trong đầu hắn. nhưng đến cuối cùng, chỉ có một dự tính còn tồn tại.
– Nên giết!
Lúc này, phương xa truyền đến tiếng gầm rú.
Mấy người Hoàng Phú Quý đứng ở bên ngoài, liếc nhìn qua thì thấy phương xa, một đám binh sĩ mặc khôi giáp dậm chân mà tới.
Các thành dân ở chung quanh kinh ngạc nói.
– Thành chủ tới rồi.
– Xảy ra đại sự rồi. Đây là Hoàng Phú Quý đi. Vừa mới từ tông môn trở về, vậy mà hắn đã chọc chuyện lớn như vậy rồi.
– Đúng vậy. Hắn vậy mà dám chặt đứt cánh tay của con trai thành chủ. Chẳng lẽ là hắn không muốn sống nữa hay sao?
Thành chủ tức giận nói:
– Là ai dám động thủ ở trong thành, chém cánh tay của con trai ta? Hoàng Phú Quý, thì ra là ngươi. Người đâu, bắt hắn lại cho ta.
Thành chủ không thèm hỏi thêm một câu nào mà thẳng thừng ra lệnh để các binh sĩ động thủ.
– Hoàng sư đệ, ta đến giúp ngươi.
Trương Long bước ra một bước, đánh thẳng đến những binh lính này. Hiện giờ, tu vi của hắn đã sớm đạt đến Địa Cương cảnh tầng bốn, đối phó những binh lính này hoàn toàn chính là nghiền ép.
Lúc này, trong lòng thành chủ cũng cực kỳ oán giận. Hắn không ngờ lại xảy ra biến cố như này. Khoáng mạch nguyên tinh là bọn họ, ai cũng không thể cướp đi.
Nhất là khi biết được, người này chém cánh tay của con trai mình, hắn càng thêm giận dữ.
Tại địa phương trời ở cao hoàng đế ở xa này, hắn chính là trời, chính là Thiên Vương lão tử.
– Bọn đạo chích các ngươi dám can đảm hành hung người ở thành Nguyệt Sơn, tội ác to lớn, người người đều có thể giết.
Lúc này, một giọng nói vang lên, vọng khắp thành Nguyệt Sơn. Một bóng người xuất hiện, đứng giữa không trung. Người vừa tới chính là Lý An, đệ tử Viêm Hoa tông trấn thủ thành Nguyệt Sơn.
Khi thấy những người này phá hư đại cục, Lý An giận không kềm được, muốn trực tiếp ra tay trấn áp, thậm chí đã chuẩn bị hạ tử thủ, giết chết tất cả mấy người Lâm Phàm.
Áp lực cường đại cuốn tới, bao phủ ở trong lòng của mọi người.
Trương Long nhíu mày. Hắn có cảm giác đối phương rất mạnh, nhóm người mình căn bản không phải là đối thủ của người này.
Đột nhiên, thanh âm của Lâm Phàm từ trong tiệm thuốc truyền ra,
– Thì ra là như vậy! Ta minh bạch rồi.
Xoạt xoạt!
Không gian vỡ vụn.
Lý An sợ hãi hét lên. Chỉ trong chốc lát, hắn bị bàn tay vô hình chộp tới, trấn áp ở trên mặt đất.
– Lâm sư huynh.
Nhìn thấy Lâm Phàm đi ra từ trong tiệm thuốc, mấy người Hoàng Phú Quý lập tức cung kính hô lên.
– Các ngươi thân là đệ tử Viêm Hoa tông mà lại dám can đảm trấn áp ta sao? Ta là đệ tử trấn thủ thành Nguyệt Sơn do tông môn phái tới. Các ngươi mau thả ta ra. Nếu để tông môn biết được việc này, các ngươi cũng sẽ bị trách phạt.
Lý An bị trấn áp chế trên mặt đất. Tuy hắn vẫn tức giận gào thét nhưng trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
Lâm Phàm không hề để ý đến những âm thanh ồn ào này mà là đang cân nhắc một việc khác.
Vừa rồi, hắn cảm ứng được phía dưới ngoại trừ có một mạch khoáng nguyên tinh có phẩm chất rất cao còn có một sức mạnh huyền diệu thần bí. Xem ra nếu như muốn biết đến cùng là cái gì, hắn chỉ có thể đi xuống phía dưới nhìn tận mắt mà thôi.
Lã Khải Minh tiến lên, tát Lý An một cái, sau đó lấy một tấm lệnh bài ra, quát to:
– Trợn to mắt chó của ngươi nhìn xem, đây là cái gì?
Nguyên bản Lý An còn muốn gào thét, thế nhưng mà khi thấy tấm lệnh bài này, con ngươi đột nhiên co vào. Ánh mắt khóa chặt Lâm Phàm, hai hàm răng va đập vào nhau giống như là phát hiện ra chuyện gì đó kinh khủng vậy.
– Phong… Phong chủ.
Hắn thân là đệ tử Viêm Hoa tông, tự nhiên biết lệnh bài này đại biểu cho cái gì. Đây chính là lệnh bài tượng trưng cho các vị phong chủ của Viêm Hoa tông, có thể nói thấy lệnh bài như thấy người.
Tại sao có thể như vậy, đại nhân vật như vậy làm sao lại tới thành nhỏ này.
Giờ khắc này, Lã Khải Minh nhìn về phía binh sĩ đang bạo động ở, phẫn nộ quát.
– Phong chủ của Vô Địch phong, người đứng đầu trong thập phong của Viêm Hoa tông, Lâm sư huynh ở đây, các ngươi muốn tạo phản hay sao?
Xôn xao!
Mặc dù những binh lính này không biết Vô Địch phong là cái gì. Nhưng mà ngay cả Lý An đại nhân bình thường cao cao tại thượng cũng bị dập đầu nhận lầm, bọn họ tự nhiên cũng bị dọa sợ, vội vàng ném binh khí trong tay đi, rồi đứng ở nơi đó không biết như thế nào cho phải.
– Ngươi qua đây.
Lâm Phàm nhìn về phía thành chủ rồi ngoắc tay.
Mà lúc này thành chủ đã sớm trợn tròn mắt. Hắn nuốt nước bọt, không biết như thế nào cho phải, sau đó khúm núm đi đến trước mặt Lâm Phàm, run giọng nói
– Phong chủ đại nhân, ta thật sự không biết là ngài.
– Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi biết ở phía dưới tiệm thuốc này có khoáng mạch nguyên tinh, cho nên ngươi mới lập kế, muốn chiếm lấy nơi này, có đúng hay không?
Lâm Phàm trầm giọng dò hỏi.
– Ta… Ta.
Sắc mặt của thành chủ trở nên trắng bệch. Hắn ngắc ngứ một hồi rồi sau đó gật đầu, nói:
– Dạ…
Lâm Phàm nhìn về phía các thành dân đang vây xem, hét to:
– Các vị, ta muốn hỏi một câu, hắn nên giết sao?
Giờ phút này, các thành dân sững sờ, quay mặt nhìn nhau. Sau đó trong đám người, có người bị thành chủ ức hiếp đủ thảm điên cuồng quát.
– Nên giết!
Sau một tiếng vang lên là càng ngày càng có nhiều thanh âm truyền lại.
– Nên giết.
– Giết hắn.
– Phong chủ đại nhân, ta…
Sắc mặt của thành chủ càng ngày càng trắng bệch. Hắn không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này.
Kiếm mang lấp lóe, đầu người rơi xuống đất.
– Tốt!
Các thành dân điên cuồng hét to, thậm chí có người gào khóc tựa như là rất hưng phấn vậy.
– Dân tâm sở hướng, không giữ ngươi lại được.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt Lý An, tiếp tục hét to:
– Hắn nên giết sao?
– Nên giết, tám năm qua, hắn cũng đã nhiều lần ức hiếp chúng ta, nên giết.
Lý An hoảng sợ ngẩng đầu, nói:
– Ngươi không thể giết ta. Ta là đệ tử nội môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, chỉ có tông môn mới có thể phán định tội của ta. Ngươi không thể.
– Không, ta có thể thay mặt tông môn thẩm phán ngươi.
Vừa dứt lời.
Đầu người lăn xuống.
Một vài các thành dân ở xung quanh vội vàng chạy đi bốn phương báo tin.
– Thành chủ đã bị giết. Lý An cũng đã bị giết. Việc vui lớn bằng trời.
– Tạ đại nhân cứu vớt chúng ta.
Các thành dân còn lại cảm động đến rơi nước mắt. Ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Phàm cũng tràn đầy sự sùng bái.
Bọn họ cực kỳ hi vọng hai người Lý An bị người tru sát, không ngờ, hôm nay hi vọng rốt cục trở thành hiện thực.
– Phú Quý, đám cưới của em gái ngươi khi nào thì tổ chức?
Lâm Phàm muốn xuống dưới kiểm tra tình huống, nhưng nếu đã tới đây, tự nhiên phải tham gia đám cưới.
Hoàng Phú Quý nói:
– Sư huynh, còn có sáu ngày.
Hắn vốn định một người trở về trợ giúp cho nên mới sớm lên đường. Thế nhưng mà tốc độ của Lâm sư huynh quá nhanh, bọn họ tới còn sớm hơn dự định của hắn rất nhiều.
– Ừm. Các đệ dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ rồi canh giữ ở bên ngoài, không có sự cho phép của ta thì bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào. Bây giờ, ta muốn đi vào kiểm tra tình huống bên trong.
Lâm Phàm nói.
– Còn có, các đệ cho người bắt hết toàn bộ dư đảng của thành chủ. Người đáng giết thì nên giết. Đừng có nương tay.
– Vâng, sư huynh.
Mấy người Hoàng Phú Quý gật đầu, đồng thanh đáp. Bọn họ không biết tình huống cụ thể là như thế nào, nhưng cũng đoán ra được, sư huynh khẳng định là đi kiểm tra chuyện rất trọng yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận