Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 307: Bọn họ sẽ ăn hết tất cả những gì mà bọn họ nhìn thấy

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Phía dưới này đến cùng sẽ có cái gì, đúng là khiến cho người ta có chút hiếu kỳ.
Hiện tại, Lâm Phàm có chút kích động. Đối mặt với bảo tàng không biết, máu tươi trong cơ thể hắn cũng sôi trào lên. Khoáng mạch nguyên tinh cũng không có bao nhiêu tác dụng với hắn cho nên hắn chuẩn bị cống hiến khoáng mạch này cho tông môn, để tông môn lớn mạnh.
Những Luyện Khí đại sư kia của tông môn chịu biết bao khổ cực nghiên cứu ra rất nhiều loại binh khí cho chiến trường. Nhưng chúng đều cần nguyên tinh để duy trì, tỉ như Thần Nguyên Pháo kia, mỗi một lần bắn đều cần vô số nguyên tinh duy trì, có thể nói, mỗi một lần bắn đều là tiêu hao một viên đan dược Nhân giai thượng phẩm.
Lúc Lâm Phàm vừa trùng sinh tới nơi này, chiến tranh đã bộc phát. Trên chiến trường, người đông nghìn nghịt, dù là cường giả của tông môn cũng khó có thể chiếu cố đến tất cả mọi hướng. Đối mặt với những Chiến Tranh Cự Thú kia của Nhật Chiếu tông, Viêm Hoa tông chỉ có thể dùng Thần Nguyên Pháo để trấn áp.
Nhưng mà Thần Nguyên Pháo tiêu hao thật sự là quá to lớn.Đệ tử là tài nguyên tái sinh, thế nhưng mà khoáng mạch nguyên tinh lại khác. Khoáng mạch nguyên tinh cần thời gian rất lâu và thêm vô số điều kiện trùng hợp mới có thể hình thành, có thể nói là tiêu hao một phần là ít một phần.
Tiệm thuốc đã bị phong bế.
Bàn tay đặt lên mặt đất. Cương khí bạo phát ra, hình thành một cơn lốc xoáy tạo ra một lỗ hổng to trên mặt đất.
– Lên!
Lâm Phàm đột nhiên quát, nhấc bàn tay lên, rút một mảng đất lớn lên. Sau đó, ở dưới kiếm khí sắc bén, mảng đất này không ngừng phân giải.
Mười mét, 50 mét, trăm mét.
– Chỗ này đúng là hơi sâu.
Lâm Phàm không ngờ khoáng mạch nguyên tinh này lại ẩn tàng ở chỗ sâu như thế. Đúng là có chút ngoài ý muốn của hắn.
Lúc này, một hố sâu xuất hiện ở dưới chân Lâm Phàm. Gió mạnh không ngừng thổi lên từ bên dưới, thổi cho quần áo, tóc tai của hắn bay phấp phới.
Lâm Phàm liếc nhìn xuống, bên dưới là một mảnh đen kịt giống như là vực sâu liên thông tới một thế giới không biết tên.
– Thật sự là quá dọa người! May mắn đảm lượng của mình tương đối lớn, không sợ tối.
Lâm Phàm nhìn tình huống phía dưới, không chút do dự nhảy vào. Chỗ này mặc dù nhìn trông khủng bố nhưng đó cũng là một loại biểu tượng cho tài phú.
Bên ngoài.
Tin tức thành chủ cùng đệ tử trấn thủ thành Nguyệt Sơn là Lý An đã bị triệt để trấn áp rồi bị chém rụng đầu nhanh chóng được truyền ra khắp toàn thành. Chuyện này khiến cho các thành dân cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ chịu đủ thống khổ, bây giờ những người gây ra thống khổ rốt cục đã bị giết chết. Đây là chuyện làm cho người hưng phấn bực nào.
– Cảm tạ Viêm Hoa tông, rốt cục để những người này phải đền tội.
– Hai người Lý An cùng thành chủ làm nhiều việc ác, rốt cục bị tru sát. Đây là phúc của thành Nguyệt Sơn chúng ta.
– Vị đại nhân giết chết hai người Lý An chính là phong chủ của Viêm Hoa tông, mà người đứng cạnh đại nhân chính là Hoàng Phú Quý, người của Hoàng gia thành Nguyệt Sơn chúng ta.
Các thành dân lẫn nhau truyền tin rồi càng ngày càng có nhiều người đi theo phía sau mấy người Hoàng Phú Quý, tiến về phía phủ thành chủ.
Trong phủ đệ xa hoa.
Thanh niên mặc áo gấm hư nhược nằm ở trên giường, phẫn nộ, oán độc nói:
– Gia hỏa hỗn trướng kia lại dám chặt đứt cánh tay của bản thiếu gia. Chờ cha ta trở về, ta sẽ để hắn và người nhà hắn sống không bằng chết. Mà cha ta đã về chưa? Ông ấy có mang cánh tay của ta về không?
Mặc dù bị chém đứt cánh tay nhưng mà hắn không hề sợ hãi, bởi vì tay cụt cũng có thể nối liền. Thế nhưng mà tình huống vừa rồi thật sự là quá mức hung hiểm, hắn chỉ có thể chạy trước giữ tính mạng.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bị một cước đá văng.
Thanh niên mặc áo gấm rống to:
– Là ai không có quy củ như vậy? Ngươi không biết ta…
Lời còn chưa nói hết thì hắn đã thấy rõ những người ở bên ngoài. Lúc này, hắn triệt để ngây người.
Người hầu trong phòng sợ hãi lui ra, vừa đi vừa run lẩy bẩy.
Mấy người Hoàng Phú Quý không do dự, lập tức tóm lấy thanh niên mặc áo gấm.
Khi thấy phủ đệ xa hoa này, các thành dân cũng đi theo ở phía sau cũng là triệt để khiếp sợ. Để xây dựng phủ đệ xa hoa thế này, không biết thành chủ rốt cuộc đã tước đoạt bao nhiêu tài phú của bọn họ.
Dù có người của phủ thành chủ phản kháng thì cũng bị mấy người Trương Long dễ dàng trấn áp, không có chút năng lực phản kháng nào.
– Phú Quý, chúng ta làm như thế này có sao không?
Mẹ của Hoàng Phú Quý một mực theo sau lưng bọn họ. Lúc này, bà dò hỏi bởi vì bà rất lo lắng, không biết chuyện này sẽ có hậu quả gì hay không.
– Mẹ, người cứ yên tâm, không có bất cứ chuyện gì đâu.
Hoàng Phú Quý nói. Hiện tại hắn cũng rất oán giận. Hai người thành chủ cùng Lý An đến cùng là đã hãm hại bao nhiêu người ở thành Nguyệt Sơn này mới có được cơ ngơi to lớn nhường này. Nghĩ lại việc người nhà của mình phải sinh hoạt ở nơi này, hắn liền cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Lần này, nếu như không phải là hắn trở về kịp thời, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Lúc này, trong đường hầm đen kịt, ngẫu nhiên có ánh sáng nhạt lấp lóe, Lâm Phàm vẫn đang trượt xuống phí dưới.
Sau khi đục thủng mặt đất, hình thành đường hầm, Lâm Phàm lập tức nhảy xuống thăm dò. Nhưng lúc xuống phía dưới, Lâm Phàm lập tức phát hiện có một cái đường hầm tự nhiên rất sâu, rất dài.
Hắn đúng là không ngờ khoáng mạch nguyên tinh lại sinh ra ở chỗ này. Nếu như không phải là mấy người thành chủ phát hiện ra và đúng lúc Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân của Lâm Phàm có đặc tính cảm ứng đại địa, bọn họ muốn phát hiện khoáng mạch nguyên tinh này đúng là chuyện rất khó.
Một đường rơi thẳng xuống, phải đến gần một phút, hắn mới đụng phải mặt đất.
Khi ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Phàm lại phát hiện trước mắt có ánh sáng, thậm chí chiếu sáng toàn bộ đường hầm.
Nguyên tinh hình thoi lồi ra, óng ánh long lanh khảm nạm ở trên vách tường. Mà đây chỉ là một góc của băng sơn thôi, còn phần càng sâu chỉ sợ còn giấu ở trong đất bùn.
– Khí tức ở nơi này rất quen thuộc. Nhưng mà loại khí tức không biết kia còn giấu ở chỗ sâu. Ở trong đó đến cùng là sẽ có cái gì?
Trong lòng của hắn có chút hiếu kỳ, không biết sẽ là cái gì. Sau đó, hắn một đường tiến lên dọc theo đường hầm. Ánh sáng của nguyên tinh xua tan bóng đêm. Hắn một mực đi tới, đường đi quanh co khúc khuỷu, kéo dài đến chỗ sâu.
– Muốn khai thác khoáng mạch nguyên tinh này, lượng công việc phải làm sẽ rất to lớn nhưng tài phú thu hoạch được lại kinh người.
Lâm Phàm cảm thán. Hắn không ngờ khoáng mạch nguyên tinh này lại mênh mông như vậy. Nếu như khai thác, cho dù đối với tông môn cũng là một món tài sản khổng lồ.
Hắn cũng không nghĩ đến chuyện chiếm hữu khoáng mạch nguyên tinh làm của riêng, bởi vì nguyên tinh cũng không có bao nhiêu tác dụng với hắn. Nếu quả thật muốn nói chỗ hữu dụng, vậy cũng chỉ là một chút tài phú mà thôi, khó mà ảnh hưởng đến tâm tình của hắn được.
Thứ mà hắn cần chính là điểm tích lũy. Chỉ cần có đầy đủ điểm tích lũy, hắn sẽ có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Kẽo kẹt!
Lúc xâm nhập đến chỗ sâu, Lâm Phàm nghe được một thanh âm thật nhỏ truyền đến. Nhưng rất nhanh, thanh âm thật nhỏ này đã tiêu tán.
– Có sinh vật sống ở nơi này.
Hắn cảm giác được có một chút ba động truyền đến nên lập tức phi thân đuổi theo thẳng đến chỗ sâu.
Trong bóng tối xuất hiện hào quang theo từng đôi.
– Có sinh linh tiến đến, chúng ta đi mau.
Những thanh âm thật nhỏ này truyền ra trong bóng đêm với tần số khác lạ khiến cho Lâm Phàm khôngnghe thấy.
Mà lúc này, Lâm Phàm dừng bước, bởi vì phía trước đã không còn đường để đi.
– Không có khả năng, mùi càng ngày càng nặng, phía trước chắc chắn phải còn có đường.
Lâm Phàm nhíu mày, đặt bàn tay kề sát ở trên bùn đất. Hắn có thể cảm giác được đằng sau chỗ bùn đất kia có khí tức truyền lại.
Xoẹt!
Cương khí sắc bén phá hủy tường đất, mở ra một lối đi.
Mà sau khi loại bỏ một lớp bùn đấtnhất định, một cái đường hầm thông đến chỗ sâu xuất hiện.
– Ta đã nói rồi, không có khả năng là không có đường. Khí tức này sẽ không lừa gạt người, nhất định có sinh linh gì đó sống ở bên trong, bởi vì khí tức này là của vật sống.
Lâm Phàm nở nụ cười tươi. Không biết từ khi nào, hắn đã cực kỳ nhạy cảm đối với các loại khí tức, nhất là đặc tính cảm ứng đại địa để hắn rõ ràng cảm ứng được một loại khí tức nào đó tồn tại.
Chỗ sâu.
Một đám sinh vật thấp bé châu đầu trò chuyện.
– Sinh linh kia lại mở một lối đi chỗ chúng ta đã lấp kín. Không được. Chúng ta không thể để hắn phát hiện chúng ta.
– Ngăn cản hắn, nhất định phải ngăn cản hắn.
– Sinh linh kia sẽ không phải là đã phát hiện chúng ta đi. Nếu không sao hắn lại không ngừng thâm nhập.
– Tiếp tục lấy bùn đất lấp kín đường hầm.
Đám sinh vật thấp bé này dù cố gắng suy nghĩ nhưng sau đó cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp lấy bùn đất lấp đường hầm.
– Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào? Sao ta lại đến ngõ cụt rồi?
Lâm Phàm có chút nhức đầu. Mới xâm nhập được một lúc, hắn phát hiện mình lại đến một chỗ ngõ cụt, chỉ có điều lớp bùn đất này có chút không đúng, giống như là vừa mới được trát lên vậy.
Cương khí lan tràn ra tiếp tục thông đường.
Nhưng mãi mà vẫn không thấy đường khiến cho hắn cảm thấy đau cả đầu, nhưng hắn vẫn quyết định đi theo linh cảm. Mà ở dưới cương khí sắc bén, việc loại bỏ những bùn đất này đơn giản đến cực điểm.
– Thật ghê tởm, sinh linh này đến cùng là muốn làm gì? Rõ ràng là đã không có đường đi tới, vì sao còn muốn tiến lên.
– Đúng vậy. Chẳng lẽ hắn là tên điên hay sao? Không biết nếu đường bị ngăn chặn thì có thể đổi một hướng khác mà đi sao? Chúng ta khổ cực đào nhiều đường hầm để đánh lạc hướng, hắn vậy mà không đi, chỉ đuổi theo hướng này của chúng ta.
– Chẳng lẽ là do hắn đã phát hiện chúng ta hay sao?
– Không có khả năng, chúng ta giấu ở sâu trong lòng đất đã vạn năm qua mà không có người phát hiện, hắn làm sao lại phát hiện ra chúng ta được. Chúng ta tiếp tục lấp đi! Ta cũng không tin, hắn sẽ không quay đầu.
– Chúng ta không khai thác chỗ khoáng mạch nguyên tinh này chính là muốn cho những sinh linh này không chú ý tới chúng ta. Không ngờ những sinh linh này tham lam như vậy, đã có khoáng mạch nguyên tinh mà vẫn còn muốn tìm đến chúng ta. Ta muốn đi ra ngoài liều mạng với sinh linh kia.
– Oa, ngươi thật dũng cảm nhưng mà chúng ta không thể phát sinh xung đột cùng sinh linh này. Những sinh linh này rất khủng bố, lại đặc biệt tà ác. Chúng sẽ ăn hết tất cả những gì mà chúng nhìn thấy.
– Đúng vậy. Lần trước ta lén ra ngoài, nhìn thấy một sinh linh như này lại giết chết một sinh linh đáng yêu khác rồi ném vào trong một chiếc nồi thật là lớn. Ta còn nghe được bọn họ nói chuyện với nhau là ăn nhiều thịt thì mới khỏe mạnh. Thật là một chủng tộc khủng bố! Nếu tìm được, bọn họ sẽ ăn chúng ta.
Lâm Phàm không ngừng khai thông đường đi. Mỗi một lần đi một nửa, hắn sẽ phải dừng lại thanh lý một phen, để bùn đất không lấp đường trở về. Nếu như không phải hắn biết khí tức kia sẽ không lừa gạt người, hắn đã muốn quay đầu trở về rồi.
Thế nhưng mà đường hầm ở ngay chỗ này, làm sao lại không có bất kỳ vật gì.
Lâm Phàm cắn răng, một mực phá đất đi tiếp.
Đột nhiên!
Hắn thấy được một ánh sáng.
– Đến nơi rồi sao?
Khi rơi xuống mặt đất, chung quanh bị bóng tối bao trùm để hắn căn bản thấy không rõ chung quanh.
Tí tách, tí tách!
Đột nhiên, bùn đất dưới chân chấn động.
Sau đó một khối bùn đất đột nhiên trồi ra, mà ở chung quanh có càng nhiều bùn đất không ngừng ngưng tụ, cuối cùng tạo thành một người khổng lồ bằng bùn đất.
Mà tại chỗ lồng ngực của người khổng lồ này có một khối nguyên tinh tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
– Sinh linh, đây không phải chỗ mà ngươi có thể tới. Lập tức rời đi cho ta!
Thanh âm của người khổng lồ bằng bùn đất vang lên, vọng khắp trong đường hầm.
– Thú vị.
Lâm Phàm tò mò nhìn người khổng lồ bằng bùn đất. Hắn không ngờ sẽ thấy sinh vật như vậy ở dưới này.
– Ta không thể rời đi. Ta phải tìm kiếm được thứ mà ta muốn biết.
Hắn đã đến tận nơi này, làm sao lại phải rời đi. Người khổng lồ này nằm mơ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận