Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 308: Đứng núi này trông núi nọ

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Nếu không rời đi, ta chỉ có thể ra tay đuổi ngươi ra ngoài.
Người khổng lồ bằng bùn đất gầm thét. Nguyên tinh chỗ lồng ngực không ngừng lấp lóe, tỏa ra năng lượng, tràn vào tứ chi của người khổng lồ. Sau đó, người khổng lồ giơ tay, đánh ra một quyền.
Nhưng phương hướng của một quyền này không phải là Lâm Phàm mà là mặt đất.
Ầm!
Dưới uy lực của một quyền này, mặt đất hiện ra một hố sâu.
– Sinh linh, ngươi thấy rõ chưa? Nếu như ngươi còn không rời đi, vậy thì kết cục của ngươi sẽ giống như mặt đất này vậy, biến thành cái hố to lớn.
Người khổng lồ bằng bùn đất uy hiếp nói.
Sinh linh thấp bé giấu ở chỗ tối châu đầu trò chuyện với nhau.
– Ha ha. Quá mạnh! Người khổng lồ bằng bùn đất do ta nghiên cứu ra thật quá mạnh!
– Oa. Một quyền đập ra một cái hố cực lớn. Việc này cần sức mạnh cường đại đến cỡ nào.
– Thật sự là quá lợi hại! Sinh linh này nhất định là bị người khổng lồ của ta hù dọa đến tè ra quần rồi. Chắc chắn hắn không dám ở chỗ này nữa đâu.
Đột nhiên!
Đất rung núi chuyển.
Lâm Phàm đánh một quyền vào mặt đất. Một cái hố sâu to lớn đột nhiên hiện ra, quanh miệng hố sâu, vết nứt như là mạng nhện vậy, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Chỗ người khổng lồ bằng bùn đất đang đứng cũng đều hãm sâu xuống phía dưới khiến cho hắn kém chút nữa là đứng không vững.
– Ngươi tranh thủ thời gian tránh ra cho ta. Nếu không kết cục của ngươi sẽ giống như là mặt đất này vậy.
Lâm Phàm liếc xéo người khổng lồ bằng bùn đất một cái. Chỉ bằng một quyền vừa rồi là Lâm Phàm biết tên này không chịu nổi một kích của mình.
Người khổng lồ bằng bùn đất trợn mắt hốc mồm, ngây ngốc nhìn mặt đất, sau một lúc mới kịp phản ứng, nói:
– Sinh linh, ngươi vậy mà không rời đi. Như vậy ta chỉ có thể ra tay đuổi ngươi ra ngoài.
Uỳnh!
Vừa nói xong, hắn lập tức hành động.
Nắm đấm bằng bùn đất đánh đến, nhìn qua thì đúng là cũng có một tia uy phong.
Lâm Phàm lắc đầu. Người khổng lồ này thật sự là quá yếu. Hắn tùy ý đánh ra một quyền.
Ầm!
Người khổng lồ bằng bùn đất chia năm xẻ bảy. Từng mảnh vụn to lớn rơi xuống mặt đất.
– Thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Lâm Phàm nói.
Mà sinh linh thấp bé giấu ở trong bóng tối thì há to miệng, sợ đến ngây người. Bọn họ không thể hiểu được, làm sao mà trên đời lại có sinh linh cường đại như thế, có thể dễ dàng phá hủy người khổng lồ bằng bùn đất do bọn họ nghiên cứu ra.
– Khí tức rất nồng đậm. Xem ra nơi này có rất nhiều sinh linh.
Chóp mũi của Lâm Phàm khẽ động. Hắn đã cảm giác được những khí tức kia.
Cộc cộc!
Có tiếng bước chân truyền đến, hơn nữa còn rất dày đặc.
Ánh sáng nhạt dần dần hiển hiện, chiếu sáng mọi thứ chung quanh.
Lúc này, ở trong mắt Lâm Phàm, chung quanh hắn có rất nhiều thứ mà hắn không hiểu thấu, chưa từng thấy qua, có cái giống đại pháo, có cái giống như là người khổng lồ.
– Sinh linh, chúng ta đầu hàng. Ngươi không thể giết hại chúng ta.
Một sinh linh thấp bé dẫn đội, cầm một cái chạc cây vẫy vẫy. Trên đỉnh chạc cây thì là một thứ gì đó màu trắng, nhìn gần thì tựa như là đồ lót.
Mà thần sắc của sinh linh thấp bé kia cũng hơi khác thường, giống như rất là xấu hổ vậy. Một tay của hắn kéo quần lên, một tay vẫy vẫy chạc cây. Mà những sinh linh thấp bé đi theo sau lưng hắn cũng rất hoảng sợ. Bọn họ ôm nhau cùng đi, người run lẩy bẩy.
– Đây là cái gì?
Lâm Phàm bị những thứ to lớn thần kỳ ở chung quanh hấp dẫn, cho nên không có chú ý tới những sinh linh thấp bé này. Sau đó, hắn bước ra một bước, vươn tay, muốn cầm một cái để xem thật kỹ.
Phù phù!
Trong nháy mắt, những sinh linh này nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy nói:
– Ngài đừng ăn chúng ta, chúng ta đầu hàng, đừng ăn chúng ta…
– Ừm?
Lâm Phàm hơi nghi hoặc. Những sinh linh này có thân thể tròn trịa, trên đỉnh đầu còn có một túm lông, tai nhọn hoắt, mũi to, tứ chi ngắn và nhỏ nhưng bàn tay, ngón chân lại rất thô to.
– Các ngươi là Địa Tinh ư?
Lâm Phàm có chút hiếu kỳ. Hắn cảm giác những sinh linh này rất giống với Địa Tinh mà hắn nhìn thấy trên internet ở kiếp trước.
– Đại nhân tha mạng. Chúng ta không phải là Địa Tinh. Chúng ta là Địa Linh, một chủng tộc yêu thích hòa bình, yêu thích nghiên cứu phát minh, yêu thích tất cả,… Chúng ta chưa làm bất luận chuyện gì xấu xa cả.
Địa Linh dẫn đầu kia cao giọng nói. Hắn đã biết sinh linh này là từ trên mặt đất đến và hắn cũng biết những sinh linh trên mặt đất này thích ăn tất cả những thứ mà họ nhìn thấy. Cho nên hắn rất sợ sinh linh này ăn hết tất cả Địa Linh ở đây.
Lâm Phàm tiến lên, nắm lấy một Địa Linh, giơ lên cao cao, đánh giá một phen rồi trầm ngâm.
– Địa Linh là sinh vật gì vậy?
Ở trên cổ tịch của Viêm Hoa tông, hắn cũng chưa từng thấy giới thiệu tương quan về Địa Linh, hiển nhiên chúng là sinh linh chưa được biết đến.
Hơn nữa nhìn qua thì trí thông minh của chủng tộc này giống như không thấp, cũng không phải là yêu thú. Thật đúng là thú vị!
Sau đó, hắn cười, nói:
– Yên tâm, ta là người rất hữu hảo. Các ngươi ở trong này làm gì?
Hắn nhất định phải làm rõ ràng lai lịch của bọn gia hỏa này. Hắn cũng không ngờ sâu trong lòng đất phía dưới Viêm Hoa tông lại có những sinh vật như này đang sinh sống.
– Chúng ta là Địa Linh. Từ xưa đến nay, đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều một mực sinh hoạt ở nơi này. Chúng ta chưa từng lên mặt đất, cũng không có hại qua một sinh linh nào. Đại nhân đừng ăn chúng ta, chúng ta rất khó ăn.
Địa Linh bị Lâm Phàm chộp trong tay sợ hãi nói.
Mà những Địa Linh đang ôm nhau kia càng run lẩy bẩy, cố gắng rúc vào gần với nhau.
– Ngươi tên là gì?
Lâm Phàm hỏi.
Trí thông minh của những Địa Linh này có vẻ không thấp, không ngờ còn biết cả đầu hàng nữa. Thật đúng là thú vị.
– Ta gọi là Địch Địch.
Lâm Phàm cười. Cái tên này thật đúng là kỳ cục. Nhưng lúc này hắn đang có hứng thú với những thứ đồ chơi ở chung quanh hơn.
– Những thứ kia là cái gì?
Lúc nói đến những vật kia, Địa Linh này lại hứng thú, thậm chí còn rất tự hào.
– Những thứ kia đều là phát minh mà chúng ta nghiên cứu, chế tạo ra.
– À. Vậy người khổng lồ bằng bùn đất vừa rồi cũng là do các ngươi làm ra sao?
Lâm Phàm hỏi.
– Vâng, đó là chúng ta làm ra.
Địch Địch nói.
Lâm Phàm tạm thời lâm vào trầm tư. Chủng tộc này rất thú vị, vậy mà lại có thể nghiên cứu, chế tạo ra những đồ chơi này. Hắn ngược lại muốn xem xem cực hạn của chủng tộc Địa Linh này đến cùng là cái gì.
Hắn nhanh chóng đi đến trước một cỗ máy và hỏi
– Cái này dùng để làm gì?
Tạo hình của cỗ máy này có chút quái dị, có bốn cái chân bằng sắt mở ra.
– Đây là Bốn Chân số 1 mà chúng ta nghiên cứu ra. Nó có thể bạo phát năng lượng của nguyên tinh ra một cách hoàn mỹ. Chỉ cần để nguyên tinh ở đây rồi nhấn cái nút này, cỗ máy này có thể bộc phát ra sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Địch Địch hưng phấn nói. Đây là kết tinh từ trí tuệ của bọn họ.
Mà lúc này, nhìn thấy Lâm Phàm vậy mà bỏ một khối nguyên tinh vào cỗ máy, Địch Địch lập tức sợ hãi nói:
– Ngài không thể thí nghiệm ở trong này. Uy lực của nó sẽ hủy diệt nơi này đó.
Lâm Phàm giơ tay lên, xé rách hư không ở trước mặt tạo thành một vết nứt. Sau đó, hắn lập tức ấn nút.
Đột nhiên!
Cỗ máy này chấn động. Năng lượng trong nguyên tinh nhanh chóng bị rút sạch sẽ, mà bốn cái chân bằng sắt kia vẽ ra một cái trận văn huyền diệu, có một nguồn sức mạnh nổi lên ở trong đó.
Uỳnh!
Trận văn hình thành cột sáng, nhanh chóng bạo phát ra ngoài. Lâm Phàm hơi điều chỉnh hướng cho cột sáng kia đánh vào trong vết nứt hư không. Cột sáng cũng nhanh chóng tiêu tán.
– Thú vị, chỉ dùng một viên nguyên tinh lại có thể bộc phát ra sức mạnh tương đương vói một đòn toàn lực của Địa Cương cảnh tầng bốn.
Trong lòng của Lâm Phàm đúng là có chút khiếp sợ. Món đồ chơi này còn lợi hại hơn Thần Nguyên Pháo của tông môn rất nhiều. Hắn không ngờ những gia hỏa thấp bé này lại thông minh như thế. Nếu như có thể đưa bọn họ về Viêm Hoa tông, cho bọn họ thoải mái nghiên cứu ra những thứ mà bọn họ muốn nghiên cứu, có lẽ là một phương án không tệ.
– Rất tốt. Sau này, các ngươi theo ta đi. Ta sẽ mang các ngươi đi một chỗ khác, để cho các ngươi thỏa thích nghiên cứu, phát minh.
Lâm Phàm nói.
– Đại nhân, xin ngài buông tha chúng ta đi. Chúng ta không thể rời đi nơi này. Đây là nhà của chúng tôi. Mặt đất quá nguy hiểm, chỉ có nơi này mới là an toàn nhất.
Địch Địch hô to. Hắn vẫn rất e ngại sinh linh này.
– Ừm. Các ngươi muốn chết sao?
Lâm Phàm nhướng mày, âm trầm nói.
Phù phù!
Những Địa Linh này lập tức nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
– Đừng ăn chúng ta! Chỉ cần ngài không ăn chúng ta, chúng ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Lâm Phàm hít sâu một hơi. Những Địa Linh này có chút vấn đề. Hắn thu hồi những suy nghĩ lúc trước. Đầu óc của bọn họ giống như là vẫn còn có chút không bình thường.
– Ừm. Các ngươi đã bị ta thống trị. Từ nay về sau, các ngươi chính là thuộc sở hữu của cá nhân ta. Sau này, các ngươi nhất định phải nghe lời của ta. Nếu không, các ngươi biết kết cục thế nào rồi đấy.
Giờ khắc này, những Địa Linh thấp bé này run lẩy bẩy, ôm nhau khóc ròng ròng.
– Ô ô ô, chúng ta đã bị bắt lại.
– Đừng ăn chúng ta! Chúng ta sợ hãi.
Lâm Phàm vung tay lên, thu hết mọi thứ chung quanh vào trong nhẫn trữ vật. Nơi này đã không có bất kỳ vật gì đáng giá để hắn lưu luyến.
Trên mặt đất.
Mấy người Lã Khải Minh một mực thủ hộ ở bên ngoài cửa hàng, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Kẽo kẹt!
– Lã sư đệ.
Một thanh âm truyền đến.
Lã Khải Minh nhìn thấy cửa mở ra, lập tức vui sướng, nói:
– Sư huynh…
– Ta về tông môn báo cáo một phen. Nơi này tạm thời không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Chẳng mấy chốc nữa là ta sẽ trở về.
Lâm Phàm nói.
– Vâng.
Trong phòng.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua những Địa Linh đã bị hàng phục rồi xé rách hư không, mang theo bọn họ, đi vào trong đó, chạy về phía tông môn.
Tông môn đang trong thời kỳ phát triển, cần những thợ thủ công chuyên nghiệp như thế này.
Đồng thời, hắn cũng đã minh bạch, những Địa Linh này cũng là những người hiếp yếu sợ mạnh. Nếu như dữ bọn họ một chút, đều có thể hù bọn họ run như cầy sấy.
Tông môn.
Ngọn núi của Thiên Tu.
Hư không nứt ra, mấy bóng người xuất hiện.
– Lão sư…
Lâm Phàm hô to. Lúc này, tâm tình của hắn cũng không tệ. Hắn không ngờ mình chỉ đi đến thành Nguyệt Sơn một chuyến vậy mà lại có thu hoạch.
Khoáng mạch nguyên tinh đúng là một bút nặng nề tài phú.
– Đồ nhi, những kẻ này là…
Nhìn thấy những sinh linh thấp bé đi theo sau lưng Lâm Phàm, Thiên Tu lập tức nhíu mày. Ông cũng rất nhiều hiếu kỳ, không biết những thứ này rốt cuộc là cái gì.
Trên đời này lại có những kẻ quái dị như vậy sao?
Địa Linh đến chỗ mới, lập tức đứng lên, tò mò quan sát cảnh tượng bốn phía, sau đó bàn luận xôn xao.
– Chỗ này thật xinh đẹp. Về sau, chúng ta chính là muốn sinh hoạt ở nơi này sao? Thật là vui.
– Đúng vậy. Mặc dù chúng ta đã bị nô dịch, nhưng nếu như có thể sinh hoạt ở nơi này, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Địch Địch trợn tròn mắt, nói:
– Nguyên lai trên đời này còn có chỗ đẹp như vậy, còn có ánh nắng, thật là quá tốt rồi.
Bọn họ đã quên đi chuyện mình bị nô dịch, thậm chí quên đi lời nói lúc trước, hoàn toàn chính là đứng núi này trông núi nọ.
– Đồ nhi, ngươi nói thật chứ?
Lúc này, Thiên Tu kinh hãi nói.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Vâng, lão sư. Phía dưới thành Nguyệt Sơn có ẩn giấu đi một khoáng mạch nguyên tinh. Nếu như tông môn có thể khai thác, số tài phú này thu hoạch được sẽ rất kinh người. Cho nên ta muốn tông môn nhanh chóng cử người đi qua khai thác.
– Tốt. Tốt.
Thiên Tu vui sướng vỗ vai Lâm Phàm. Nguyên tinh là thứ mà tông môn thiếu thốn nhất. Ông không ngờ đồ nhi của mình vậy mà lại có thể phát hiện ra cả một khoáng mạch.
Nhưng khi nghe Lâm Phàm nói thành chủ thành Nguyệt Sơn còn có đệ tử trấn thủ nơi đó lại muốn nuốt riêng khoáng mạch nguyên tinh kia, ông cũng cảm thấy giận dữ. Ông không ngờ đệ tử phái đi trấn thủ nơi đó lại bị sa ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận