Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 309: Chính nghĩa cùng hòa bình cần các ngươi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Mà càng làm cho Thiên Tu khiếp sợ chính là trí tuệ của đám Địa Linh này.
Những Luyện Khí đại sư kia của tông môn muốn luyện chế ra pháp khí sử dụng năng lượng trong nguyên tinh phải nói là tốn hết công sức, chịu biết bao khổ cực. Thật không nghĩ đến chỉ mấy Địa Linh đã có thể nghiên cứu ra pháp khí cường hãn đến độ chỉ sử dụng một viên nguyên tinh đã có thể bộc phát ra một đòn tương đương với một kích toàn lực của Địa Cương cảnh tầng bốn. Chuyện này khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
Chú ý tới ánh mắt của lão nhân này, trong lòng của Địa Linh Địch Địch không khỏi run lên. Hắn nhỏ giọng trao đổi cùng các đồng bạn.
– Các ngươi cẩn thận một chút. Ánh mắt của lão nhân này khi nhìn về phía chúng ta có chút không đúng, giống như muốn nuốt sống chúng ta vậy.
– Quá nguy hiểm! Nơi này quá nguy hiểm! Tại sao có thể có người như vậy?
– Ta sợ hãi.
Khi nhận được tin tức, Hỏa Dung vội vàng chạy đến. Lúc biết rõ năng lực của những Địa Linh này, hắn cũng cảm thấy rất khiếp sợ. Hắn đúng là không ngờ trên đời này lại có những sinh linh như Địa Linhvậy, tuy thân thể thấp bé nhưng trí tuệ tuyệt luân.
– Tiểu tử này đến cùng là có vận khí gì? Chẳng lẽ là cơ duyên chuyển thế hay sao? Làm sao cứ có chuyện gì tốt là đều bị hắn đụng phải.
Hỏa Dung đã không biết nên nói cái gì, thậm chí cảm giác có chút sợ hãi.
Bọn họ sinh hoạt tại Viêm Hoa tông lâu như vậy cũng chưa từng phát hiện Địa Linh. Từ đó có thể thấy chủng tộc này trốn kỹ như thế nào. Thế nhưng mà tiểu tử này chỉ vừa mới ra ngoài tông môn một thời gian đã gặp được còn lôi kéo về tông môn. Hơn nữa đoạn thời gian trước, hắn còn mang về một đống đan dược, số lượng nhiều đến mức ngay cả bọn họ cũng phải động tâm.
Tài phú bực này đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung nữa rồi.
Nhưng hắn rất vui mừng. Lần này, Lâm Phàm nộp khoáng mạch nguyên tinh lên cho tông môn, ít nhất nói rõ, trong lòng người đồ nhi này của Thiên Tu vẫn có tông môn.
Khoáng mạch nguyên tinh mặc dù không có bao nhiêu trợ giúp đối với tu hành, nhưng nếu như bán đi thì cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn. Thế nhưng mà bây giờ, một khoáng mạch nguyên tinh mà Lâm Phàm cũng có thể bỏ được, nộp cho tông môn mà không có nuốt riêng. Rõ ràng là hắn vẫn suy nghĩ cho tông môn.
Trước kia, hắn cũng còn có một chút ý kiến đối với Lâm Phàm. Nhưng vào lúc này, tất cả đều tan thành mây khói.
Mặc dù kẻ này có chút phách lối, sẽ chọc phiền phức cho tông môn, nhưng tất cả những thứ này đều không trọng yếu. Chỉ cần kẻ này có một lòng suy nghĩ vì tông môn là được rồi.
Lâm Phàm cảm giác có một ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào về phía mình. Lúc quay sang, hắn lại phát hiện trong ánh mắt của Hỏa Dung trưởng lão như có lửa cháy hừng hực tựa như là có ý nghĩ xấu với mình.
Ánh mắt này khiến hắn không được tự nhiên.
– Khụ khụ khụ!
Lâm Phàm ho nhẹ vài tiếng như muốn nói trưởng lão ngài còn nhìn cái gì nữa? Chẳng lẽ trên mặt ta có hoa hay sao?
– Lão sư, lúc này chúng ta nên phái người đi đến thành Nguyệt Sơn. Lối vào của khoáng mạch nguyên tinh kia ở ngay phía dưới cửa hàng của La Chân Sơn, là vị hôn phu của Hoàng Thanh Hoa, em gái của Hoàng Phú Quý, đệ tử của tông ta. Chuyện này ta sẽ bàn với đối phương một chút, chúng ta cũng nên bồi thường cho bọn họ một phần.
Lâm Phàm nói.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Đây là chuyện đương nhiên. Tông ta cũng sẽ không làm những chuyện cướp đoạt của dân lành. Mà đúng rồi, thành chủ cùng đệ tử trấn thủ thành Nguyệt Sơn cũng nên thay người rồi. Ngươi cho rằng cho ai làm là thích hợp nhất?
– Vấn đề này lão sư đừng hỏi ta. Ta không biết. Lão sư và mấy vị trưởng lão cứ bàn bạc với nhau đi.
Hắn cũng không muốn quản những chuyện này. Lần này, mục đích chủ yếu khi trở về cũng chính là thông báo về chuyện của khoáng mạch nguyên tinh và tiện đường mang tộc Địa Linh này về tông mà thôi.
Khoáng mạch nguyên tinh này là được phát hiện tại thành Nguyệt Sơn của Viêm Hoa tông cho nên hắn cũng không muốn nuốt riêng. Nếu như là phát hiện ở bên ngoài địa bàn của tông môn hoặc là tại hiểm địa, vậy hắn chỉ có thể tịch thu, bỏ túi.
Nhưng lúc này hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc.
Chính là trong bụng của Thâm Uyên Chi Trùng kia lại cũng có nguyên tinh. Hiển nhiên là ở Vạn Quật thâm uyên cũng chôn dấu một khoáng mạch nguyên tinh.
Chỉ là chỗ kia liên thông với mấy đại tông môn. Nếu như Viêm Hoa tông đi khai thác, khẳng định sẽ dẫn tới chú ý của các tông môn khác, thậm chí có thể dẫn tới chiến tranh. Cho nên sau khi cẩn thận suy nghĩ một phen, Lâm Phàm quyết định mình vẫn nên chôn giấu chuyện này ở trong lòng. Chờ sau này có cơ hội, hắn lại đi kiểm tra một chút.
– Địch Địch!
Nghe thấy Lâm Phàm gọi mình, Địa Linh Địch Địch nhảy dựng lên rồi vội vàng đáp lời. Vừa mới đến một chỗ xa lạ, lại gặp được những sinh linh nguy hiểm này, mặc dù hoàn cảnh chung quanh rất tốt đẹp, thế nhưng mà hắn cũng không dám khinh thường.
Những sinh linh này thế nhưng mà sẽ ăn hết bọn họ.
Lâm Phàm cảm giác có cần phải dặn dò Địch Địch một phen. Mặc dù những sinh linh này rất thông minh, nhưng mà mạch suy nghĩ của bọn họ đúng là không bình thường.
Đe dọa bọn họ hiển nhiên là chuyện không thể nào. Hắn nhất định phải kể cho đối phương nghe về lịch sử của Viêm Hoa tông, để bọn họ minh bạch, bọn họ đang sinh hoạt ở trong tình cảnh nguy hiểm cỡ nào.
– Tới chỗ ta!
Lâm Phàm ngoắc tay.
Địch Địch có chút sợ hãi. Nắm lông ở trên đỉnh đầu của hắn hơi nhúc nhích một chút. Hắn quay đầu nhìn về phía đồng bạn để tìm kiếm sự trợ giúp, thế nhưng mà những người khác vẫn ôm chặt lấy nhau, lắc đầu biểu thị không giúp được.
Trên đỉnh núi, Lâm Phàm ngồi xuống mà Địch Địch thì đứng ở một bên.
Cũng không biết hai người này nói thầm với nhau về cái gì mà biểu tình trên khuôn mặt của Địch Địch liên tục thay đổi.
Lúc thì như kinh ngạc, có khi lại giống như là rất khiếp sợ, rất phẫn nộ, mà có đôi khi lại tràn ngập nhiệt tình.
Cũng không lâu lắm, Địch Địch quay về. Lúc này, trên mặt của hắn không còn sự sợ hãi nữa. Hắn đứng trước mặt những người khác, giơ cánh tay ngắn nhỏ lên cao và nói:
– Các bạn, chúng ta phải cố gắng. Chúng ta muốn nghiên cứu, phát minh, chế tạo. Chúng ta muốn hòa bình. Cho nên, sau này, chúng ta sống ở nơi này, sử dụng trí tuệ của chúng ta nghiên cứu, phát minh ra những thứ mà chúng ta muốn nghiên cứu.
Những Địa Linh khác không biết lão đại Địch Địch của bọn họ đến cùng là đã trải qua sự tình gì. Vì cái gì mà hắn lại đột nhiên nói những lời này. Chuyện này khác xa với tính cách trước đây của hắn.
Lâm Phàm đứng ở một bên, cười hài lòng. Hắn cảm thấy mình đúng là không có lãng phí nước bọt.
Địa Linh Địch Địch này rất không tệ. Ngày sau, khi Viêm Hoa tông thành lập đoàn đội nghiên cứu khoa học, trong đó tất có một chỗ của hắn.
– Đồ nhi, ngươi nói cái gì với Địa Linh này mà để hắn ủng hộ chúng ta như vậy?
Thiên Tu cũng tiếp nhận những Địa Linh này tồn tại. Đồng thời, ông cũng không ngờ trình độ những Địa Linh này nghiên cứu, phát minh lại còn lợi hại hơn những Luyện Khí đại sư kia của tông môn.
Nếu như tông môn có những Địa Linh này gia nhập vậy sẽ giống như là hổ mọc thêm cánh.
– Ta chỉ nói về chính nghĩa.
Lâm Phàm nói rất nghiêm túc.
Tất cả đều không có vấn đề gì bất thường cả. Địch Địch thay đổi vì đây là chính nghĩa, mà mình là đại biểu cho chính nghĩa.
Thiên Tu nhìn về phía đồ nhi này của mình một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu. Theo ông, có lẽ đây là chính nghĩa của đồ nhi mình đi.
Hỏa Dung nói thầm trong lòng. Chính nghĩa sao? Đây rõ ràng là lừa dối mà.
– Lão sư, ta về thành Nguyệt Sơn trước. Các ngươi an bài tốt đệ tử, rồi tranh thủ thời gian qua bên kia trấn thủ. Ta về trước chờ các ngươi đến.
Chuyện nên nhắn nhủ thì hắn cũng đều đã nói rõ ràng. Bây giờ, thành Nguyệt Sơn không có người trấn thủ, vì để phòng đêm dài lắm mộng, hắn vẫn mong tông môn mau chóng cử người tới.
– Được.
Nghe Thiên Tu đồng ý xong, Lâm Phàm xé rách hư không, trốn vào trong đó, đi về phía thành Nguyệt Sơn.
Lúc này, Hỏa Dung nói:
– Sư huynh, chúng ta nên làm gì với những Địa Linh này bây giờ?
Bây giờ, những Địa Linh này đã tiếp nhận nơi này, mà Địch Địch càng tràn đầy dâng trào đấu chí. Vừa rồi sinh linh kia đã nói với hắn.
Hòa bình cùng chính nghĩa cần sức mạnh của bọn họ.
Chuyện này khiến cho người một mực sống ở lòng đất như là Địch Địch có cảm giác thứ mà bọn họ nghiên cứu ra lại trọng yếu như thế, lại là sức mạnh mà chính nghĩa cùng hòa bình cần. Nghĩ đến đây, hắn làm sao không hưng phấn cho được.
Thiên Tu nói:
– Đệ an trí bọn họ đến Luyện Khí đường. Chúng ta sẽ mở một phân đường mới do bọn họ tự hành quản lý, tông môn cung cấp vật liệu, không cho phép bất kỳ đệ tử nào qua đó quấy nhiễu bọn họ.
– Ừm.
Hỏa Dung gật đầu. Hắn cũng biết tầm quan trọng của những Địa Linh này đối với tông môn. Sau đó, tựa như là nghĩ tới điều gì đó, hắn quay sang nói với Thiên Tu:
– Sư huynh, gần đây ta phát hiện bên trong Vô Địch phong có một đệ tử kỳ tài. Tốc độ tu hành cực nhanh, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm.
– À. Nếu hắn là người của Vô Địch phong, như vậy đồ đệ của ta tự nhiên đã biết, chúng ta không cần quá để ý.
Lúc này, Thiên Tu không có nhiều hứng thú đối với đệ tử kinh tài tuyệt diễm. Bởi vì tầm mắt của hắn đã bị Lâm Phàm nâng lên một tầm cao mới.
– Đồ đệ này của ngươi đúng là biết nhìn người. Hắn dẫn mấy đệ tử quản sự rời đi mà tạm thời giao Vô Địch phong cho đệ tử kia quản lý. Hiển nhiên là hắn cũng có ý bồi dưỡng kẻ này.
Hỏa Dung cười nói. Nếu như đệ tử này là tại sơn phong khác thì chưa chắc đã có kết cục này.
Dù sao đệ tử tiến bộ nhanh như vậy, cho dù là phong chủ cũng sẽ cảm nhận được áp lực cực lớn.
– Ha ha!
Thiên Tu cười to. Ông không nói thêm gì nữa, mà là mang theo những Địa Linh này, đi về phía Luyện Khí đường.
Giữa thiên địa, Lâm Phàm đang di chuyển trong hư không vô tận.
Đột nhiên!
Hắn dừng bước bởi vì hắn cảm thấy có một khí tức khóa chặt hắn.
Mà đồng thời hắn cũng khóa chặt nơi phát ra khí tức này.
Từ hư không đi ra, hắn nhìn chằm chằm về phía dưới.
Ở phía dưới, một thanh niên tóc đen ngẩng đầu, nhìn lên hư không. Thanh đao màu đen ở sau lưng thanh niên này tản ra đao ý nồng đậm. Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau thật lâu không có dời.
– Ngươi rất mạnh!
– Ngươi rất mạnh!
Hai người trăm miệng một lời, đồng thời nói.
Lâm Phàm cảm giác khí tức của người này rất sắc bén. Đao ý như trời, nặng nề vô biên. Đây là lần đầu tiên mà hắn gặp được người có thể có được khí tức như vậy khi mà cảnh giới không hơn hắn quá nhiều.
Mặc dù tu vi chỉ là Thiên Cương cảnh tầng sáu, nhưng mà khí tức phát tán ra lại làm cho người cảm thấy kinh hãi.
– Đáng tiếc, ngươi lại không phải cao thủ dùng đao.
Thanh niên tóc đen mở miệng nói:
– Nhưng ngươi là người cường đại nhất trong thế hệ trẻ hiện này. Ta muốn chiến với ngươi một trận.
Từ trên không trung hạ xuống đất, Lâm Phàm thản nhiên nói:
– Tốt. Ngươi cũng là người có tu vi cường đại nhất trong số những người cùng tuổi mà ta đã gặp. Ta đúng là cảm thấy rất hứng thú.
Theo Lâm Phàm, thực lực của người này hoàn toàn chính xác là rất mạnh. Mấy người Quân Vô Thiên, Đạo Thiên Vương, Vân Tiêu hoàn toàn không có cách nào để so sánh, chênh lệch quá xa.
Hơn nữa nhìn qua, người này tuyệt đối không phải là người của Viêm Hoa tông. Nếu như là người của tông môn, tranh đoạt vị trí người đứng đầu trong thập phong sẽ càng thêm thú vị.
Một cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu đó nha. Vậy để mình nhìn xem với tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn, không có lĩnh ngộ pháp tắc, mình có thể chiến thắng đối phương hay không?
Thanh niên tóc đen rút thanh đao màu đen ra. Bởi vì đao ý phát ra trên thanh đao màu đen này, hư không cũng bắt đầu chấn động.
Đột nhiên.
– Hắc Dực!
Lấy thanh niên tóc đen này làm trung tâm, một tấm màn màu đen xuất hiện, bao quanh Lâm Phàm giống như là muốn bao phủ vùng thiên địa này vậy.
– Thú vị! Ta muốn nhìn xem ngươi mạnh bao nhiêu.
Cuồng Thân!
Bạo Huyết!
Thất Thần Thiên Pháp!
Bật hết hỏa lực.
Xoạt xoạt!
Áo nổ tung, thân thể đột nhiên hóa thành khổng lồ, mái tóc dài màu đỏ ngòm bay múa, khí lưu quanh thân cũng trở nên sền sệt.
Một khí tức mênh mông bạo phát ra, đánh vỡ hư không, mà tấm màn đen kia giống như là nhận lấy trở ngại, không cách nào tiến lên, chỉ có thể hình thành nửa vòng tròn, dừng lại ở nơi đó.
– Ngươi rất mạnh! Ngươi thật sự rất mạnh. Nếu như ngươi là cao thủ dùng đao thì ta sẽ càng hưng phấn.
Thanh niên tóc đen cười lớn, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Trên đoạn đường này, hắn đã cảm ứng được rất nhiều người phi hành ở trong hư không. Nhưng chỉ có một mình Lâm Phàm là có thể làm cho hắn cảm thấy hưng phấn. Lúc đó, hắn nhanh chóng dùng khí tức khóa chặt đối phương rồi để đối phương cảm nhận được đao ý mênh mông của mình mà xuống đây đánh với hắn một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận