Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 310: Vận khí của ngươi rất tốt

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Ha ha ha. Ông trời thật khiến ta cảm thấy hưng phấn, thật sự là quá hưng phấn! Không ngờ lại cho ta gặp được một đối thủ như ngươi.
Thanh niên tóc đen cười. Thanh đao màu đen trong tay xé rách hư không, bổ thẳng vào vai của Lâm Phàm.
Máu tươi phun trào.
Mà dáng tươi cười tùy tiện kia cũng là im bặt, thậm chí hơi có vẻ vặn vẹo.
Bởi vì lúc này, một tay của Lâm Phàm đã nắm lấy sống đao của hắn, còn một tay khác đánh một quyền vào bụng của thanh niên tóc đen. Sức mạnh cuồng bạo đánh xuyên qua hư không, hình thành một cột sáng bắn ra sau lưng hắn, quét ngang hết thảy.
– Thật sự là sảng khoái! Ngươi quá tự cao rồi. Đáng chịu đòn!
Lâm Phàm cười phá lên, cực kỳ hưng phấn. Hắn không ngờ gia hỏa này vậy mà cường đại như thế, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.
Thanh đao màu đen nhấc lên. Sức mạnh khổng lồ nhanh chóng bộc phát ra, muốn chém Lâm Phàm thành hai khúc, nhưng lại bị một chưởng của Lâm Phàm ngăn cản.
Hai người đột nhiên quát to, đồng thời đấm ra. Hai nắm đấm va chạm, ở giữa hình thành dòng lũ sức mạnh cuồng bạo, chấn động khiến cho hư không cũng phải vỡ ra.
Hai bóng người nhanh chóng tách ra, lẫn nhau đối mặt. Từ trong mắt của đối phương, hai người đều có thể nhìn ra vẻ hưng phấn. Đây là sự khát vọng với chiến đấu.
Lâm Phàm đưa tay sờ vết thương trên vai, nhe răng cười.
– Ta thật sự là không cẩn thận, lại bị ngươi chặt một đao.
Mà thanh niên tóc đen cũng là lau máu tươi trên khóe miệng, vuốt vuốt bụng, hít sâu một hơi, quay đầu qua, phun ra một búng máu tươi.
– Không sai! Thật sự là không cẩn thận, ngươi bị ta chặt một đao, ta bị ngươi đánh một quyền, khí huyết đều sôi trào lên. Chẳng qua nếu như ngươi chỉ có thực lực như thế này, vậy thì trận chiến này không có gì thú vị cả, bởi vì ta còn không có lấy ra thực lực chân chính.
– Ngươi nói thật giống như là ta đã dùng toàn lực vậy. Đừng nói nhảm nữa! Tới đi! Để ta đánh chết ngươi.
Lâm Phàm cười. Năm ngón tay bóp chặt. Mái tóc đột nhiên dựng thẳng lên. Một khí tức mênh mông bạo phát ra từ trong cơ thể của hắn.
Chân Ma Chi Thân
Hắn ngược lại muốn xem xem Chân Ma Chi Thân đến cùng là cường đại cỡ nào.
Sương mù màu đen chui từ lòng bàn chân ra, thiêu đốt không gian, phát ra thanh âm tư tư. Sau đó, sương mù càng ngày càng nồng đậm, triệt để bao phủ Lâm Phàm. Làn da đen kịt xen lẫn màu đỏ dần dần biến hóa. Ma khí màu đen khiến cho nhục thân của hắn càng thêm cường đại.
Trên mu bàn tay có một trận văn thần bí xuất hiện. Trận văn này tản ra ánh sáng màu đen, thuận theo cánh tay, một mực kéo dài đến lồng ngực rồi ở chỗ lồng ngực, trận văn nhanh chóng hình thành một phù văn thần bí hình tròn.
Lập tức, phù văn thần bí này tản mát ra quang mang khác thường, nhanh chóng kết nối với các bộ phận trên thân thể. Sức mạnh vô cùng vô tận bạo phát ra.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng thanh niên tóc đen run lên. Nhưng sau đó, hắn cười phá lên.
– Thật cường hãn! Ngươi thật sự rất mạnh, nhưng mà ta cũng không yếu đâu. Từ trước đến này, ta chỉ mới thua qua một lần nhưng mà là do tu vi của đối phương hơn ta quá nhiều thôi. Lần này, ta sẽ không thua tiếp lần thứ hai nữa đâu.
– Hắc Ma Đao Thân, ta muốn trảm thần
Hắn nhanh chóng cắm thanh đao màu đen vào lồng ngực của mình. Thân thể uốn cong, con ngươi đột nhiên phóng đại. Thanh đao màu đen dần dần hòa tan, trở thành một bộ phận của thân thể. Từ trên người thanh niên tóc đen, một đao ý mênh mông bạo phát ra. Mỗi một khối cơ bắp đều tản ra sự sắc bén.
– Đến đây! Lấy ra sức mạnh pháp tắc của ngươi đi! Để ta nhìn xem cường giả lĩnh ngộ pháp tắc rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Ầm!
Trong nháy mắt, Lâm Phàm biến mất mà khi xuất hiện một lần nữa thì hắn đã đứng ở trước mặt thanh niên kia. Thanh âm mênh mông, to, tràn đầy uy nghiêm vô thượng vang lên.
– Băng Diệt!
Uỳnh!
Sức mạnh không thể địch nổi nhanh chóng bạo phát ra. Ở trước mặt sức mạnh khủng bố như vậy, hư không cũng lộ vẻ nhỏ bé và không ngừng vỡ vụn.
– Hắc Đao Chân Ý
Thanh niên đột nhiên quát to, cánh tay quét ngang. Mặc dù trong tay không đao, nhưng hắn chính là đao, đao chính là hắn. Đao ý theo cánh tay cắt đứt hư không, lao tới.
Ầm!
Sức mạnh khổng lồ phóng lên tận trời. Mặt đất cũng bắt đầu rạn nứt. Vết nứt lít nha lít nhít như mạng nhện lan tràn ra bốn phương tám hướng. Thậm chí sức mạnh của hai người thẩm thấu tới lòng đất, sau đó từ trong những vết nứt kia bạo phát ra, phóng lên tận trời, hình thành từng cột sáng phóng thẳng lên tới trời.
– Thật đúng là có ý tứ.
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy rất hưng phấn. Đây mới thật sự là chiến đấu, để hắn có thể cảm thụ được khoái cảm khi chiến đấu. Về phần những trận chiến trước kia, hoàn toàn chính là nghiền ép, không phải hắn nghiền ép kẻ khác thì chính là bị người nghiền ép.
Trong chốc lát, hai người đứng tại chỗ, nhìn thẳng nhau, ai cũng không chịu lui ra phía sau. Mà lấy hai người làm trung tâm, mặt đất không ngừng hãm sâu xuống dưới, hình thành cái hố to lớn.
Mặt đất này bởi vì trận chiến của hai người mà đã tơi tả.
Máu tươi vương đầy đất, không biết đến cùng là máu của ai.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Thanh niên tóc đen cúi đầu, thở hổn hển, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống, trên thân thể chồng chất vết thương. Hắn há miệng, phun ra một búng máu tươi.
Mà Lâm Phàm cũng là như thế. Hắn không có cảm giác bị mệt mỏi. Nhưng mà vừa rồi chiến đấu cùng thanh niên tóc đen này, khí huyết trong cơ thể bị chấn động đến sôi trào, thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng.
– Ngươi không được rồi sao?
Mặc dù máu me khắp người, nhưng lúc này Lâm Phàm lại rất hưng phấn. Cảm giác hưng phấn ở sâu trong huyết dịch này thật sự là xlàm cho người ta cảm giác hưng phấn sướng rồi.
– Ta… không có lúc nào không được cả.
Thanh niên tóc đen đột nhiên quát to, một lần nữa đánh tới.
– Ha ha ha. Thế này mới đúng chứ! Nếu đã chặn đường ta nhưng cứ như vậy mà đã không được thì ngươi sẽ lãng phí thời gian của ta.
Lâm Phàm cười lớn.
Uỳnh!
Giờ phút này, trong hố sâu, lần nữa truyền đến những tiếng nổ mạnh, còn có sức mạnh mênh mông kia phóng lên tận trời.
Lấy sức mạnh đánh vỡ hết thảy, con đường này có thể, nhất định có thể đi đến cuối.
Lâm Phàm tin tưởng sức mạnh là thứ cường hãn nhất. Cho dù là pháp tắc, hắn cũng có thể đánh vỡ.
Thanh niên tóc đen này chỉ lĩnh ngộ Đao Ý Pháp Tắc mà thôi. Khi đối mặt với pháp tắc, hắn chỉ cần dùng sức mạnh tuyệt đối là có thể cứng rắn chịu đòn. Dù khí huyết bị chấn động đến sôi trào, hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Chỉ là thực lực của thanh niên tóc đen này hoàn toàn chính xác là rất mạnh. Phán quyết của Thiên Tông điện với hắn, chênh lệch thật sự là quá lớn, hoặc là nói không có bất kỳ khả năng gì để so sánh.
Trong vòng mười mấy dặm, khí tức mênh mông, nhanh chóng tản ra bốn phía. Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng này, những dã thú, yêu thú ở xung quanh nhanh chóng chạy tán loạn.
Ầm!
Ầm!
Hai âm thanh truyền đến.
Hai thân thể, một lớn một nhỏ văng ra, ngã trên mặt đất.
– Ta vậy mà thua.
Thanh niên tóc đen thở hồng hộc, ngơ ngác nhìn về phía không trung. Hắn không ngờ mình lại bại một lần nữa.
– Thật sự là thoải mái.
Lâm Phàm cười. Hắn không ngờ khi sử dụng toàn bộ thực lực, mình lại cường hãn như thế. Dùng sức mạnh tuyệt đối đánh vỡ hết thảy, cảm giác thật là quá sung sướng.
Lúc này, xương cốt trong thân thể đã vỡ tan. Thậm chí, hắn còn không thể động đậy được nữa, nhưng mà khí tức vẫn còn, cách cái chết còn khá xa.
Lạch cạch!
Đúng lúc này, thanh niên áo đen lộn người, đưa tay muốn leo ra hố sâu,
– Ngươi thật rất mạnh. Nhớ kỹ, ta gọi là Chân Nguyệt. Ngươi tên là gì?
– Lâm Phàm.
Thanh niên áo đen sững sờ, nói:
– Ta biết rồi ngươi chính là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông. Không ngờ lại là ngươi. Bây giờ, ngươi chỉ sợ đã không thể động đậy nữa rồi, nhưng mà ta sẽ không giết ngươi. Ta sẽ còn trở về tìm ngươi để khiêu chiến với ngươi thêm lần nữa.
Chân Nguyệt giơ tay lên, xé rách hư không, bò vào.
Lúc thanh niên áo đen chuẩn bị bò vào thì Lâm Phàm mở miệng nói.
– Chân Nguyệt.
– Thế nào?
Chân Nguyệt nhìn qua Lâm Phàm. Gia hỏa này là người thứ hai để hắn cảm nhận được thất bại, nhưng hắn sẽ mạnh lên, trở nên càng mạnh mẽ hơn.
– Không có gì, vận khí của ngươi rất tốt.
– Ha ha ha ha…
Chân Nguyệt nở nụ cười,
– Không sai, vận khí của ta rất tốt để ta cảm nhận được thất bại. Nhưng mà lần sau, chính là đến lượt ngươi có vận khí tốt.
Chân Nguyệt nhanh chóng tiến trong hư không. Vết nứt trong nháy mắt đã khép kín.
– Hazz. Tiểu gia hỏa, ngươi không hiểu ý của ta rồi.
Lâm Phàm nằm ở nơi đó. Thái Hoàng Kiếm bay ra. Vừa rồi, hắn thật đúng là muốn dùng Hữu Sắc Nhãn Tình, lưu đối phương lại. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hắn thấy thế giới này phải có nhiều người thú vị như vậy mới vui.
Thái Hoàng Kiếm chém xuống.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt, trạng thái khôi phục lại viên mãn. Hắn nhanh chóng đổi một bộ quần áo.
– Vừa rồi, cảm giác chiến đấu thực là không tồi. Chỉ là sau khi phục sinh, loại cảm giác này lại tiêu tán. Thật là khiến người ta thấy khó chịu. Cảm giác tự mãn ở trong lòng còn không có tiêu trừ. Không ngờ trận chiến kia lại khiến cho ta càng thêm tự mãn.
Từ trong hố sâu đi ra, Lâm Phàm nhìn thoáng qua tình huống chung quanh.
Mặt đất tơi tả, mấp mô. Thật sự là đáng tiếc cho một nơi tốt như này.
Lắc đầu, hắn bước vào hư không, nhanh chóng rời đi.
Thành Nguyệt Sơn.
Trong nhà của Hoàng Phú Quý.
Lúc này, La Chân Sơn rất hưng phấn. Thành chủ cùng Lý An bị giết. Đây chính là việc khiến cho tất cả mọi người trong thành đều vui vẻ. Đây là chuyện vui lớn bằng trời.
– Chỗ tiệm thuốc của ngươi có một thứ có tác dụng rất lớn đối với tông môn. Cho nên, tông môn quyết định, sẽ mua tiệm thuốc kia của ngươi. Về phần giá cả thì ngươi cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thiệt thòi.
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, nói với La Chân Sơn.
La Chân Sơn lắc đầu, nói:
– Tông môn không cần mua đâu. Chỉ cần hữu dụng đối với tông môn, ta đều có thể kính dâng.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Không có việc gì. Chờ sau khi người của tông môn đến, bọn họ sẽ thương lượng cùng với ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này không được nói với người khác.
– Vâng, ngài yên tâm. Cho dù chết, ta cũng sẽ không nói.
La Chân Sơn gật đầu. Mặc dù hắn không có tu hành, nhưng mà bây giờ xem ra, trong tiệm thuốc của mình, khẳng định có thứ gì trọng yếu.
Ngoài sân nhỏ có rất nhiều thành dân đang vây quanh. Lúc này, bọn họ cũng đều đang thì thầm nói chuyện.
– Hoàng gia thật phát đạt. Không ngờ Phú Quý lại có thể quen biết đại nhân vật như vậy tại tông môn.
– Phong chủ gì kia có phải là có địa vị rất cao hay không? Ta nhìn trông người đó rất lợi hại.
– Là phong chủ của Vô Địch phong, địa vị khẳng định cao. Từ chỗ tiên sinh kể chuyện, ta đã nghe được mấy vị phong chủ của Viêm Hoa tông chúng ta đều là những ngươi có khả năng trở thành tông chủ trong tương lai. Ngươi nói có cao hay không?
– Lợi hại như vậy sao? Phú Quý có thể đi theo đại nhân vật như vậy, thành tựu sau này không phải là sẽ rất cao hay sao?
– Ừm. Chính là như vậy. Lúc Lý An nhìn thấy đại nhân, hắn đều bị hù dọa giống như là mất hồn vậy. Phú Quý thật ghê gớm, không biết Phú Quý đã có người yêu hay chưa, nếu như không có thì tốt.
– Chờ chút nữa, chúng ta đi hỏi mẹ của Phú Quý là biết. Nếu như còn không có, vừa vặn chúng ta cũng có thể làm mai. Cháu gái của ta…
Sau khi La Chân Sơn rời đi.
– Sư huynh, người của tông môn bao giờ thì tới vậy?
Lã Khải Minh hỏi.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Ừm. Chẳng mấy chốc là bọn họ sẽ tới. Trong khoảng thời gian này, chúng ta chỉ cần chờ ở chỗ này là được.
Mấy người Lã Khải Minh mặc dù còn không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì. Nhưng sư huynh coi trọng như vậy, hiển nhiên không phải đồ vật bình thường. Hơn nữa, thứ này hữu dụng đối với tông môn, vậy thì bọn họ càng không thể để xảy ra chuyện. Cho nên bọn họ đều tập trung tinh thần để ý đến tình huống xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận