Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 311: Đây là trách nhiệm cao thượng

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Thiên Thần giáo, tổng bộ khu thứ sáu.
– Đại nhân, kế hoạch của chúng đã thất bại. Chuyện ở thành Nguyệt Sơn đã bị Viêm Hoa tông phát hiện. Bây giờ khoáng mạch nguyên tinh bị phong chủ của Vô Địch phong và đệ tử của Viêm Hoa tông khống chế.
Một tên giáo đồ quỳ lạy trên mặt đất, bình tĩnh nói.
– À. Thật sao?
Ở giữa đại điện, một nam tử mặc áo choàng ngồi ngay ngắn trên bảo tọa đen kịt. Áo choàng màu đen che kín người, chỉ để lộ chỗ bàn tay. Ngón tay lộ ra lại không phải là tay người mà là ngón tay của một bộ xương khô. Trên ngón tay mang theo chiếc nhẫn, phía trên khảm nạm một viên châu báu.
Mặc dù ngữ khí lạnh nhạt, nhưng giáo đồ quỳ lạy trên mặt đất kia lại cảm giác nội tâm lạnh lẽo.
– Thật sự là những kẻ ngu xuẩn! Không ngờ lại để bị Viêm Hoa tông phát hiện.
Hắn chính là người đã phát hiện phía dưới thành Nguyệt Sơn có khoáng mạch nguyên tinh. Vốn dĩ, hắn định trực tiếp xâm chiếm chỗ đó. Nhưng nghĩ lại, nơi đó chính là thành Nguyệt Sơn. Nếu như Thiên Thần giáo bọn họ trắng trợn xâm lấn, nghênh đón bọn họ chính là đả kích mãnh liệt của Viêm Hoa tông, thậm chí có thể khiến cho tình huống rất không ổn.
Bởi vậy, hắn lẻn vào thành Nguyệt Sơn, để Lý An phát hiện khoáng mạch nguyên tinh ẩn chứa phía dưới cửa hàng kia. Hắn muốn bọn họ khai thác, còn mình thì làm chim sẻ đứng sau. Sau khi bọn họ khai thác hoàn tất thì mới cướp về. Như vậy tất cả nguyên tinh đều sẽ thuộc về Thiên Thần giáo bọn họ.
Không khí ở hiện trường hơi có vẻ nặng nề. Giáo đồ quỳ dưới đất không dám nói lời nào vì hắn biết đại nhân đang suy nghĩ.
– Phong chủ của Vô Địch phong sao? Đây cũng là một gia hỏa thú vị. Nhưng chúng ta cũng không thể buông tha khoáng mạch nguyên tinh này. Đến cùng là có nên liều một lần hay không đây? Thật sự là nhức đầu.
Nam tử tự nhủ.
– Đại nhân, khoáng mạch nguyên tinh vô cùng trọng yếu. Ta nghĩ nếu như chỉ là một tên phong chủ thì chúng ta có thể liều một lần. Người của Viêm Hoa tông muốn đến thành Nguyệt Sơn chí ít cần một ngày. Chỉ cần trong đoạn thời gian này, chúng ta chiếm lấy thành Nguyệt Sơn, bố trí đại trận, lấy đi khoáng mạch. Khi đó dù người của Viêm Hoa tông có đến thì bọn họ cũng sẽ bất lực.
Giáo đồ trầm mặc một lát nói.
– Vậy sao? Nếu như thực hiện được, đến lúc đó Viêm Hoa tông sợ rằng sẽ điên lên. Nhưng ta ưa thích. Tốt! Vậy để ta xem phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông đến cùng là mặt hàng gì, vậy mà có thể giết nhiều giáo đồ của giáo ta như thế.
Thành Nguyệt Sơn.
Trong nhà của Hoàng Phú Quý.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng. Lấy bản chép tay thu hoạch được từ Vạn Quật mật tàng ra, trong này ghi chép hai loại trận pháp cực kỳ cao thâm, huyền diệu.
Thậm chí để hắn cảm giác có chút bất đắc dĩ.
Lĩnh ngộ trận pháp này lại cần đến cả triệu điểm tích lũy. Chẳng lẽ đây là trận pháp làm từ kim cương sao? Thật đúng là làm cho người ta khó chịu.
– Mình có nên học hay không?
Hắn đang suy tư, cảm giác học được trận pháp thì có tác dụng gì?
Dù sao đây cũng chỉ là trận pháp phong ấn mà thôi. Đến cùng là có địch nhân nào mà mình muốn phong ấn đây? Dù sao địch nhân đều là dùng để đập chết mà kiếm điểm tích lũy, phong ấn hắn không phải là ngốc hay sao?
Trong chốc lát, hắn nghĩ thông suốt. Học cái rắm. Có triệu điểm tích lũy thì thà đề thăng công pháp khiến thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ, đó mới là chân lý.
– Học làm cái quái gì? Toàn là những thứ lãng phí điểm tích lũy. Lần trước, môn công pháp Hư Không Thiết Cát Thuật kia đã hãm hại mình mất toi mấy chục nghìn điểm tích lũy rồi. Lâm Phàm quyết định về sau chỉ cần là ngạnh công thì hắn đều sẽ học tập, còn những thứ quanh co khúc khuỷu này hoàn toàn chính là lãng phí thời gian.
Những công pháp thu hoạch được ở bên trong Vạn Quật mật tàng cũng bị hắn ném tới Công Pháp điện của Vô Địch phong.
Thất Tình Lục Dục Phá Diệt Pháp, Chí Cao Pháp, Lưu Ly Thân.
Trong ba môn công pháp này, môn công pháp đầu tiên đã bị hắn giấu đi rồi, không để bất luận kẻ nào tu luyện. Nếu như thất tình lục dục đều không còn vậy thì tu luyện có ý nghĩa gì.
Hai môn công pháp phía sau cũng không tệ, rất hoa lệ. Về phần những công pháp khác thì cũng coi là vụn vặt lẻ tẻ, cao nhất cũng chỉ là Địa giai. Coi như là tăng thêm chút nội tình cho Vô Địch phong.
– Ừm?
Đúng lúc này, hắn mở mắt bởi vì hắn cảm giác khí thế phía ngoài có chút không thích hợp.
– Sư huynh, không xong rồi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của Lã Khải Minh.
Hắn nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, mấy người Lã Khải Minh cũng vội vàng đi tới.
Lâm Phàm nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này, chỗ bầu trời ở phương xa, mây đen quay cuồng giống như là có ác ma gầm thét ở bên trong.
Các thành dân của thành Nguyệt Sơn cũng nhìn thấy dị tượng ở phương xa. Lập tức, bọn họ hoảng sợ, hét to như là tận thế tiến đến nơi vậy.
– Sư huynh, đây là tình huống như thế nào?
Mấy người Lã Khải Minh lo lắng nói. Từ trong mây đen kia, bọn họ có thể cảm nhận được một khí tức cực kỳ khủng bố. Khí tức này rất âm trầm khiến cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
– Chẳng lẽ là khoáng mạch nguyên tinh bị người khác phát hiện? Đám người này muốn thừa dịp đại bộ đội của Viêm Hoa tông chưa tới, đến đây cướp đoạt hay sao?
Lâm Phàm nói thầm, sau đó cười lạnh.
– Tốt. Ta ngược lại muốn xem xem là ai có gan to như vậy. Các ngươi trông coi trong nội thành, ta đi xem một chút.
– Vâng, sư huynh.
Lã Khải Minh gật đầu. Hắn tự biết thực lực của nhóm người mình không được cao. Dù đi thì cũng chỉ là cản trở sư huynh mà thôi. Điều mà bây giờ bọn họ có thể làm được chính là trấn an các thành dân trong thành, còn có duy trì trật tự.
Tường thành.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào đám mây ở phương xa. Thanh âm hạo hãn vang lên.
– Thật sự là gan to bằng trời. Nơi đây là thành Nguyệt Sơn của Viêm Hoa tông. Các ngươi là ai? Đừng giả thần giả quỷ nữa! Có ngon thì đi ra cho bản phong chủ.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm liền đấm ra một quyền. Thiên địa đột nhiên chấn động. Quyền kình cường hãn nhanh chóng đánh vỡ hư không, lao về phương xa.
– Thì ra là phong chủ của Vô Địch phong, Lâm Phàm. Tại hạ nghe đại danh của Lâm phong chủ đã lâu mà hôm nay mới được gặp mặt. Thật đúng là làm cho người ta cảm thấy hưng phấn.
Quyền kình bị ngăn cản, sau đó tan rã. Từ trong mây đen, một cái xương đầu lâu to lớn chui ra, trong hốc mắt trống rỗng có sương mù màu đen phiêu phù.
Mây đen tản ra phía hai bên. Một tòa vương tọa hiện ra, trôi nổi ở trong mây đen kia. Một bóng người ngồi ở chỗ đó, bễ nghễ nhìn xuống thành Nguyệt Sơn.
Mà lúc này, từ phía sau vương tọa kia, vô số Hắc Vân Khô Lâu kéo lấy cái đuôi thật dài lao ra, bao phủ cả tòa thành Nguyệt Sơn.
Lập tức, thanh âm trùng điệp, mênh mông vang lên, vọng khắp đất trời.
– Phó hộ giáo Pháp Vương khu thứ sáu của Thiên Thần giáo, Hắc Cốt đại nhân giáng lâm. Mau giao ra khoáng mạch nguyên tinh, chúng ta sẽ tha chết cho các ngươi.
– Khặc khặc!
Thanh âm vọng khắp cả thành trì, tất cả thành dân đều nghe rõ.
– Lại là Thiên Thần giáo.
Lâm Phàm đúng là không ngờ Thiên Thần giáo lại to gan như thế, vậy mà dám chủ động tấn công thành trì của Viêm Hoa tông. Đây chỉ sợ là một lần phách lối nhất của Thiên Thần giáo từ trước tới nay. À không! Huyết Luyện Tôn Giả kia còn phách lối hơn cả gia hỏa này nữa vì hắn dám can đảm xông vào tận Viêm Hoa tông mà cướp người.
Lúc này, phía dưới mây đen xuất hiện từng cái bọc lớn màu đen. Sau đó, bọc lớn đột nhiên nổ tung. Vô số khô lâu nhanh chóng rơi xuống mặt đất, sau đó đứng thẳng lên, tức giận gầm thét.
– Hắc Cốt đại nhân, ngài có thể giao người này cho chúng ta xử lý.
Ở bên cạnh Hắc Cốt, mười bóng người hiện ra. Thanh âm bén nhọn, tràn đầy sát ý vàng lên.
Hắc Cốt đưa tay, nói:
– Không cần, các ngươi không phải là đối thủ của hắn. Cứ giao hắn cho ta xử lý, các ngươi đi giết toàn bộ người ở trong thành, mang khoáng mạch nguyên tinh đi.
– Vâng.
Tử Vong Pháp Tắc, Bạch Cốt Pháp Tắc.
Đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy cường giả lĩnh ngộ hai loại pháp tắc. Hơn nữa mỗi một loại pháp tắc đều cường hãn đến kinh người, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, khủng bố.
Lâm Phàm thầm nghĩ, nếu như mình bị tên Hắc Cốt này cuốn lấy để những kẻ còn lại của Thiên Thần giáo tiến vào trong thành thì sẽ có chuyện. Bởi vì lấy thực lực của Lã Khải Minh, căn bản không ngăn cản được những kẻ này, hơn nữa đa số thành dân đều là người không biết võ công, tay trói gà không chặt, chỉ sợ kết quả sẽ là bị ngược sát.
Giờ khắc này, Lâm Phàm bước ra một bước, nhanh chóng trôi nổi ở trong hư không.
– Sư huynh.
Mấy người Lã Khải Minh lộ vẻ lo lắng. Theo cảm nhận của bọn họ, trong hư không có vô số cường giả của Thiên Thần giáo, mà Lâm sư huynh chỉ là một người, chuyện này khiến cho bọn họ đều cảm thấy khẩn trương, không biết nên như thế nào cho phải.
Đây cũng là lần đầu tiên mà các thành dân cảm nhận được tồn tại tà ác như thế.
– Ha ha ha ha! Phong chủ của Vô Địch phong sao, lá gan của ngươi thật đúng là rất lớn đó. Chẳng lẽ ngươi muốn một mình chiến đấu với tất cả chúng ta hay sao?
Hắc Cốt cười như điên. Hắn đúng là không ngờ tên phong chủ của Vô Địch phong này vậy mà có can đảm muốn một người ngăn cản tất cả bọn họ. Thật đúng là gan to bằng trời.
– Sau lưng của ta chính là Viêm Hoa tông con dân. Thân là đệ tử Viêm Hoa tông, ta nhất định phải bảo vệ bọn họ. Muốn tổn thương con dân của tông ta, vậy ngươi phải bước qua thi thể của ta đã.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói. Từ trên thân thể của hắn, một khí thế mênh mông bạo phát ra. Hắn đã chuẩn bị để đối kháng cùng đám người Hắc Cốt.
– Sư huynh.
Lã Khải Minh nhìn chằm chằm vào bóng người làm hắn sùng bái ở trong hư không kia. Sau đó, hắn cũng không thèm để ý chung quanh có người, lấy quyển sổ nhỏ ra, ghi chép lại lời nói vừa rồi cả Lâm Phàm.
Hắn không biết kết quả sau cùng của cuộc chiến này sẽ như thế nào. Bởi vì sợ hãi mình không còn có cơ hội ghi chép, cho nên hắn chỉ có thể lập tức ghi chép lại, sau đó giấu kỹ trong người.
Cho dù chết, hắn cũng muốn để quyển sổ nhỏ này lưu truyền tiếp.
Mà Nghe được lời nói này của Lâm Phàm, các thành dân của thành Nguyệt Sơn đều giật mình.
Đã từng có người cho rằng chính bọn họ mới là người nuôi sống những người ở bên trong Viêm Hoa tông nhưng không biết nuôi những người cao cao tại thượng kia để làm cái gì.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ đã minh bạch. Bởi vì ở trong thời khắc nguy hiểm, những người đó sẽ đứng ở phía trước bảo vệ bọn họ.
– Đại nhân, chúng ta ủng hộ ngài.
Lúc này, một đứa bé ở trong thành hô lớn.
Các thành dân đang ở trong trạng thái hoảng sợ, lúc này cũng kịp phản ứng.
– Đại nhân, chúng ta ủng hộ ngài.
Các thành dân đồng thanh hô to. Tiếng hô vang vọng đất trời.
Lâm Phàm giang hai cánh tay, lắng nghe những âm thanh này.
– Người của Thiên Thần giáo hãy nghe đây. Các ngươi là Tà giáo cho nên các ngươi vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được loại niềm tin này tồn tại, bởi vì các ngươi chỉ biết phá hư.
– Bảo hộ con dân là trách nhiệm cao thượng cỡ nào. Lúc này, máu tươi trong cơ thể ta đang sôi trào.
Xoạt xoạt!
Thân thể nhanh chóng biến thành khổng lồ. Hắn sẽ không chủ quan. Cho dù đối mặt với địch nhân yếu đuối nhất, hắn cũng sẽ lấy ra thực lực mạnh nhất, chí ít sẽ không lưu lại bất cứ tiếc nuối nào.
Hắc Cốt cười, nói:
– Ha ha. Thú vị. Thật sự là thú vị. Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể ngăn cản được chúng ta hay sao? Một mình bản Pháp Vương cũng có thể trấn áp ngươi rồi. Nhưng ngươi đã quan tâm đám kiến hôi kia thì ta sẽ để các giáo đồ của ta từ từ ngược sát tất cả những người mà ngươi muốn bảo vệ. Tất cả mọi thứ ở trong thành này đều là của ta, bao quát cả tính mạng của ngươi.
– Giết cho ta.
Lập tức, từ trên mây đen, vô số bóng người lao ra tựa như là châu chấu che khuất bầu trời.
Lâm Phàm ngẩng đầu.
– Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Trong chốc lát, những giáo đồ nguyên bản đang lao về phía nội thành đột nhiên cảm giác trong lòng của mình có một đám lửa giận bắt đầu cháy rừng rực.
Hiện giờ, mục tiêu trong lòng của bọn họ chỉ có một cái, đó chính là giết chết Lâm Phàm.
– Các ngươi làm cái gì thế? Bản Pháp Vương ra lệnh cho các ngươi đi giết dân chúng trong thành cơ mà. Các ngươi đi đâu.
Vốn đang rất nhàn nhã, Hắc Cốt đột nhiên phát hiện tình huống không thích hợp. Những giáo đồ kia vậy mà lao về phía phong chủ của Vô Địch phong kia.
Tất cả những chỗ mà Lâm Phàm nhìn đến, toàn bộ cừu hận đều sẽ nhắm về phía hắn. Một khắc cuối cùng, hắn đưa mắt, nhìn chằm chằm vào Hắc Cốt.
Ầm!
Hắc Cốt đứng lên. Tâm tình nguyên bản bình tĩnh cũng biến đổi, trở nên giận dữ.
– Tên đáng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận