Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 312: Ta đang làm gì

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Giết!
– Ăn gia hỏa này.
Vô số giáo đồ của Thiên Thần giáo lao tới. Giờ khắc này, bóng người của Lâm Phàm đã biến mất, hắn đã bị giáo đồ của Thiên Thần giáo bao trùm.
Giáo đồ của Thiên Thần giáo lao lên, bắt lấy người Lâm Phàm, lấy tay xé rách, dùng miệng cắn xé.
– Sư huynh, người nhất định không được có việc gì.
Lã Khải Minh thầm cầu nguyện ở trong lòng. Nhưng mà hắn biết nhân số của đối phương thật sự là nhiều lắm, cường giả càng có không ít. Lần này, áp lực đối với sư huynh chỉ sợ rất lớn.
– Sâu kiến chỉ có thể đi chết.
Lúc này, giọng nói của Lâm Phàm vang lên.
Trên không trung, từ trong khe hở của đống người to lớn kia, mấy tia sáng bạo phát ra, sau đó đóng người kia không ngừng phồng lên.
Ầm!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Giáo đồ của Thiên Thần giáo đột nhiên bị bắn ra, bay thẳng xuống đất.
Lâm Phàm nổi bồng bềnh giữa không trung. Lúc này, hắn đã bật hết hỏa lực. Toàn bộ đặc tính của tất cả công pháp đã được mở ra. Thực lực của hắn đã đạt đến đỉnh phong.
– Phong Yêu Bia!
Chín tấm Phong Yêu Bia xuất hiện, nhanh chóng bao phủ trên bầu trời thành Nguyệt Sơn. Từ trong Phong Yêu Bia, từng tia sáng rơi xuống phía dưới, bao phủ trọn cả tòa thành Nguyệt Sơn.
Lúc này, Lâm Phàm nhấc ngón tay. Thiên Hà Vương Đỉnh lao ra, miệng đỉnh hơi nghiêng, nước sông cuồn cuộn chảy xuống. Bị dính nước sông, giáo đồ của Thiên Thần giáo không ngừng kêu lên thảm thiết.
– Các ngươi đã dám can đảm đến thành Nguyệt Sơn, vậy thì cũng đừng nghĩ đến chuyện bình an rời đi.
Lâm Phàm đột nhiên quát to. Lang Nha bổng xuất hiện ở trong tay. Sau đó, hắn lao thẳng đến Hắc Cốt.
Kẻ cường đại nhất ở nơi này chính là Hắc Cốt, đồng thời cũng là đối thủ mà hắn cho rằng mình không dễ dàng chiến thắng.
– Ta muốn ngươi chết.
Bởi vì trúng Hữu Sắc Nhãn Tình cho nên Hắc Cốt đã sớm mất lý trí. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết tên ghê tởm ở trước mặt này.
Mà những giáo đồ khác của Thiên Thần giáo cũng điên cuồng gào thét, đánh tới Lâm Phàm.
Ầm!
Trong chốc lát, thiên địa nổ tung, vô số hào quang lấp lóe trên không trung.
Mỗi một lần Lâm Phàm vung Lang Nha bổng, quán tính hình thành cương phong, thu hoạch mạng sống của giáo đồ Thiên Thần giáo. Đây là sức mạnh cường hãn nhất, là sức mạnh khó mà địch nổi.
– Sư huynh…
Mấy người Lã Khải Minh ngẩng đầu. Lúc này, bọn họ căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Lâm sư huynh ở trên không trung, bởi vì sư huynh đã bị đám người kia bao vây. Xung quanh đều là giáo đồ của Thiên Thần giáo trùng trùng điệp điệp che đậy thiên địa.
Ầm!
Trương Long nện một quyền vào mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Đáng giận! Đều là bởi vì ta quá yếu, nếu như ta mạnh hơn chút nữa thì nhất định có thể giúp được sư huynh.
Chiến đấu như vậy căn bản không phải là thứ mà bọn họ có khả năng xen vào. Nếu như đi vào, chỉ sợ trong chốc lát, bọn họ sẽ bị giết chết.
Lâm Phàm đã bị Thiên Thần giáo bao vây lại. Lúc này, điểm yếu cận chiến của Lang Nha bổng bị lộ ra nên đã bị hắn thu hồi. Giờ hắn chỉ dùng tay không để chiến đấu.
Đột nhiên, từ hư không, một bóng người đi ra, nhanh chóng quấn chặt lấy Lâm Phàm.
– Hắc hắc. Ngươi chạy không thoát đâu.
Lâm Phàm vươn tay bắt lấy đầu của người kia rồi kéo một cái. Người này lập tức bị Lâm Phàm ném ra xa rồi lại bị một quyền của Lâm Phàm đánh nát.
– Tất cả đều là điểm tích lũy, mình không thể bỏ qua.
Máu tươi trong cơ thể hắn đã triệt để sôi trào lên. Hắn muốn giết chết toàn bộ đám người này, một cái cũng không buông tha.
Máu tươi rồi chân cụt tay đứt không ngừng rơi xuống từ trên không trung. Tại thời khắc này, thành Nguyên Sơn vốn mỹ hảo, tường hòa đã biến thành địa ngục.
– Chết cho ta.
Không biết từ khi nào, Hắc Cốt đã xuất hiện ở sau lưng Lâm Phàm. Ngón tay như xương trắng lành lạnh kia đã đâm xuyên người của Lâm Phàm. Máu tươi phun ra. Mà trên vết thương này có khí tức ăn mòn, tử vong quấn quanh.
– Băng Diệt!
Lâm Phàm mặt không biểu tình. Hắn giống như là không có chú ý đến thương thế này mà quay người đấm ra một quyền. Sức mạnh mênh mông bộc phát ra hình thành một quầng sáng ở trước mặt Hắc Cốt.
– Ta muốn ngươi chết.
Thanh âm bén nhọn của Hắc Cốt vang lên ở bên tai của Lâm Phàm. Tử Vong Pháp Tắc, Bạch Cốt Pháp Tắc nhanh chóng bộc phát ra giống như là muốn trấn áp Lâm Phàm.
– Thật cường hãn! Pháp tắc hoàn toàn chính xác là rất biến thái. Lấy thực lực của ta bây giờ, muốn chiến thắng cường giả như này vẫn còn quá miễn cưỡng.
Khi cảm nhận được nguồn sức mạnh này, trong lòng Lâm Phàm cũng cảm thấy kinh hãi. Thiên Cương Chân Thân đột nhiên xuất hiện. Ác Ma Chi Thủ cùng Chính Nghĩa Chi Thủ nhanh chóng trấn áp xuống.
Ầm!
Lâm Phàm đột nhiên rơi xuống phía dưới. Thân hình của hắn đánh vào trên mặt đất khiến mặt đất rạn nứt ra và không ngừng hãm sâu, hình thành hố to.
Lâm Phàm còn không có đứng thẳng lên, giáo đồ của Thiên Thần giáo ở chung quanh đã xông vào, muốn giết chết hắn.
– Sư huynh!
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Lã Khải Minh sợ hãi mà gầm rú. Bọn họ gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, mà Trương Long thì lao ra, muốn cứu sư huynh thoát khỏi đám người kia.
Thế nhưng mà khi đâm vào trên màn sáng, hắn lại bị đột nhiên bị bật trở về.
– Rác rưởi! Các ngươi thật là quá ghê tởm.
Đột nhiên, trong hố sâu truyền đến một tiếng rống giận dữ. Những giáo đồ của Thiên Thần giáo đã lao vào trong hố sâu nhanh chóng bị một sức mạnh đánh bay lên. Sau đó, trong nháy mắt, bọn chúng bị nổ tung. Máu tươi rơi xuống như là nước mưa vậy, không ngờ có thể lấp đầy hố sâu, biến nó thành một hồ máu.
Lúc này, trên thân Lâm Phàm đầy vết thương, nhất là khí tức tử vong ở trên vết thương phía sau lưng kia không ngừng ăn mòn nhục thân của hắn, thậm chí máu thịt xung quanh vết thương cũng bắt đầu khô héo và biến thành đen.
Ngọc Lưu Pháp Thân và Chân Ma Chi Thân vậy mà đều không có cách nào ngăn cản khí tức tử vong này ăn mòn đủ để có thể thấy được là khí tức này cường hãn cỡ nào. Nhưng mà hắn đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi, cho nên hắn vẫn chiến đến cuối cùng.
Đột nhiên, Hắc Cốt xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, trên mặt hiển hiện vẻ điên cuồng.
Mà Lâm Phàm cũng như thế.
Hai người không ngừng đấm vào nhau. Pháp tắc đều bị Lâm Phàm đánh cho chấn động, nhưng khoảng cách đến lúc phá hủy pháp tắc thì vẫn còn rất dài.
– Sức mạnh còn chưa đủ.
Lúc này, giáo đồ của Thiên Thần giáo giống như là không biết sống chết vọt tới. Dù bị cương phong hình thành do trận chiến đấu giữa hai người Lâm Phàm giết chết, bọn họ cũng muốn đánh tới.
Đây chính là năng lực của Hữu Sắc Nhãn Tình, khiến cho người ta tiến vào trạng thái điên cuồng, không để ý đến sinh tử của bản thân, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết Lâm Phàm.
– Phật ảnh!
Lập tức, từ sau lưng Lâm Phàm, một quầng sáng màu vàng xuất hiện và nhanh chóng chiếu rọi bốn phương tám hướng.
Một tôn Phật Đà khoanh chân ở phía sau Lâm Phàm. Ngón tay Phật Đà hơi động, vô số áng sáng màu vàng bộc phát ra, nhanh chóng nghiền giáo đồ của Thiên Thần giáo thành mảnh vỡ.
– Tử vong chi khí.
Năm ngón tay của Hắc Cốt đập trúng ngực Lâm Phàm. Khí tức tử vong nhanh chóng từ mặt ngoài lan ra, xuyên thấu đến tận trái tim của Lâm Phàm.
– Chết!
Địa Diệt Thiên Hoang!
Lâm Phàm đột nhiên quát to. Đây là chiêu thức cường đại nhất trong Đại Băng Diệt Quyền Kinh.
Uỳnh!
Từ trong cơ thể Lâm Phàm, một sức mạnh mênh mông bạo phát ra, bao trùm trên nắm tay của hắn. Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, mặt đất đột nhiên lõm xuống.
Ầm!
Một quyền này đánh trúng người Hắc Cốt. Sau đó, cương khí xuyên qua thân thể hắn, bắn ra bên ngoài.
Giáo đồ của Thiên Thần giáo ở chung quanh bị cương khí bắn ra này xoắn nát, mảnh vụn của thi thể rải đầy một chỗ.
Nhưng lúc này, Lâm Phàm nhíu mày, bởi vì hắn có thể cảm giác được trái tim của mình giống như bị ăn mòn, biến thành một hòn đá màu đen cứng rắn. Tại thời khắc này, sinh cơ của hắn triệt để tiêu tán.
Bởi vì hắn không ngăn cản khí tức tử vong, cho nên mới chết nhanh như vậy sao?
Pháp tắc hoàn toàn chính xác là rất mạnh.
Thân thể đổ xuống.
– Ta muốn ngươi chết không nơi táng thân.
Hắc Cốt gầm thét. Một quyền lại một quyền đánh vào trên thi thể của Lâm Phàm, nhanh chóng đập hắn đến mức chia năm xẻ bảy, máu tươi bắn tung tóe các nơi.
Nhìn cảnh tượng ở phương xa, mấy người Lã Khải Minh đã trợn tròn mắt. Bọn họ không biết đến cùng xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ nơi này chính là Địa Ngục sao?
Không! Ở đây thậm chí còn kinh khủng hơn cả Địa Ngục nữa.
Những giáo đồ còn lại của Thiên Thần giáo cũng lao vào trong hố sâu, lấy hai tay xé rách tất cả những gì còn lại của Lâm Phàm mà bọn họ nhìn thấy.
Bọn họ muốn xé gia hỏa này thành mảnh vỡ.
Mười giây.
Đột nhiên, Hắc Cốt sững sờ. Hắn dừng động tác trong tay lại. Ánh mắt dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
– Ta đang làm gì?
Hắc Cốt có chút không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Tại sao hắn lại phải căm hận gia hỏa này như vậy? Thậm chí căm giận đến mức quên cả mục đích khi tới nơi này.
Hắn cúi đầu nhìn máu thịt còn dính trong tay, đây là máu thịt của phong chủ Vô Địch phong.
– Băng Diệt Tinh Hà!
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
– Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Tuy rằng mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình, nhưng mà động tác trong tay Lâm Phàm cũng không có dừng lại. Thiên Cương chi lực vô tận quấn quanh ở trên nắm tay. Hắn vận dụng thiên địa chi lực ép xuống đám giáo đồ của Thiên Thần giáo.
– Các ngươi vĩnh viễn không có cách nào đào thoát.
Xoạt xoạt!
Một quyền đánh xuống. Hư không triệt để vỡ ra. Trên không trung, mái tóc dài màu đỏ ngòm của Lâm Phàm không ngừng bay múa. Trên thân thể, phù văn huyền diệu lóe ra ánh sáng khác thường. Chân Ma Chi Thân nghiền ép hết thảy.
Hắc Cốt lại một lần nữa lâm vào trạng thái điên cuồng, mà những giáo đồ của Thiên Thần giáo kia cũng là như thế, căn bản không có ý né tránh. Lúc này, bọn họ chỉ biết lao tới Lâm Phàm.
– Diệt cho ta!
Sức mạnh hủy diệt hết thảy nhanh chóng bao phủ giáo đồ của Thiên Thần giáo. Ở phía dưới sức mạnh này, bọn họ nhanh chóng nổ tung, hóa thành mảnh vỡ. Mà Hắc Cốt kia thì khác. Khi thừa nhận nguồn sức mạnh này, thân thể của hắn nhanh chóng nứt ra nhưng hắn vẫn chưa chết. Lúc này, hắn vẫn điên cuồng quát. Ngọn lửa tức giận trong ánh mắt vẫn không ngừng thiêu đốt.
– Ngươi còn chưa có chết. Tại sao mà ngươi còn chưa có chết? Ta muốn ngươi chết.
Ầm!
Ngón tay của Hắc Cốt biến thành một cái gai xương ẩn chứa khí tức tử vong rồi nhanh chóng đâm xuyên bụng của Lâm Phàm.
Lâm Phàm há miệng, phun ra một búng máu tươi.
– Cho dù ngươi chết, ta cũng khó có khả năng sẽ chết.
Lâm Phàm nắm lấy gai xương,đánh ra một quyền, nện vào người Hắc Cốt. Sau đó, hai người rơi thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to. Áp lực còn đang không ngừng ép mặt đất hãm sâu xuống.
Các thành dân của thành Nguyệt Sơn không biết kết quả chiến đấu là thế nào.
Nhưng mà mùi máu tươi tràn ngập trên không trung để bọn họ biết trận chiến đấu này cực kỳ thảm liệt.
Vừa rồi, bọn họ thấy được địch nhân nhiều như vậy, cường hãn như bây. Chỉ một mình Lâm Phàm làm sao có thể là đối thủ của đám người kia.
Bây giờ, tiếng nổ vang lên ở bên tai của bọn họ khiến cho trái tim trong lồng ngực của bọn họ đều bắt đầu nhảy lên.
Trong hố sâu, Hắc Cốt lên tiếng:
– Pháp tắc nghiền ép hết thảy
Hắn điên cuồng đánh lên người Lâm Phàm, thậm chí đánh hắn đến máu thịt be bét. khí tức tử vong bạo phát ra, bùn đất chung quanh đều biến thành màu đen kịt rồi dần dần hư thối.
– Thật sự là quá thoải mái. Lão tử chỉ thích kiểu chiến đấu không e ngại, không né tránh, càng không lùi bước như vậy mà thôi.
Lâm Phàm không quan tâm đến thương thế trên người mình, cũng mặc kệ Hắc Cốt dùng chiêu thức gì, mà chỉ có một ý nghĩ, đó chính là điên cuồng đánh vào người đối phương.
Và kết quả cuối cùng là Lâm Phàm đã lại một lần nữa bị chia năm xẻ bảy. Hắc Cốt giẫm nát đầu của Lâm Phàm, bẻ gãy tứ chi của hắn, thậm chí đào ra trái tim của hắn rồi bóp thành phấn vụn.
Mười giây!
– Ta đang làm gì?
Vẻ điên cuồng ở trên mặt Hắc Cốt tiêu tán. Hắn đứng tại trong hố sâu, lộ vẻ mê mang.
– Mục đích bản Pháp Vương đến đây là để cướp đoạt khoáng mạch nguyên tinh, không phải để chiến đấu.
Hắc Cốt lẩm bẩm một mình. Hắn cảm giác vừa rồi mình thật sự có chút quái dị.
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Ngay khi Hắc Cốt vừa khôi phục lại bình tĩnh, Lâm Phàm xuất hiện, nhanh chóng mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình. Trận chiến đấu này lại tiếp tục diễn ra một lần nữa. Sức mạnh cuồng bạo bạo phát ra ở trong hố sâu, hình thành cột sáng, phóng thẳng lên trời.
Không có ai biết trong hố sâu này đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận