Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 314: Ở chỗ này, ai cũng không có sức mạnh

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Trong phòng.
Nước sông bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh đang sôi trào.
– Sảng khoái.
Lâm Phàm híp mắt, nằm ở bên trong. Trận chiến đấu vừa rồi để hắn hiểu được cực hạn của bản thân, để hắn biết được tu vi cao không nhất định là cường đại mà tu vi thấp cũng không nhất định là nhỏ yếu.
Còn có tình huống thật thú vị.
Hắn lấy nhẫn trữ vật của Hắc Cốt ra, mở ra nhìn coi.
– Cũng thực không tồi, đúng là có không ít đồ tốt.
Trong đó có không ít đan dược, còn có một số công pháp nhưng công pháp lại chẳng ra sao cả, đều là thuộc về loại hình âm trầm, không quá phù hợp với bản thân.
– Sư huynh có chuyện gì cần ta làm sao?
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Lã Khải Minh.
– Không cần. Ta nghỉ ngơi một hồi là được rồi. Sư đệ đừng cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta.
– Vâng.
Lã Khải Minh đi xa, Lâm Phàm sờ lên vết thương trên lồng ngực, đây là vết thương còn sót lại trong trận chiến với Hắc Cốt.
– Thật sự là sỉ nhục! Trên người lưu lại vết thương do kẻ yếu làm, thực tình khiến cho người ta khó chịu.
Thái Hoàng Kiếm xuát hiện, chuyện mà hắn thường xuyên làm phát sinh.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt, thương thế đã biến mất, thân thể lại một lần nữa biến thành hoàn hảo, không có khuyết điểm.
– Ừm. Bất Tử Thân đúng là rất không tệ. Về sau, hắn cũng có thể trở thành một ngườikhông thất bại, dù sao trên người không có một chút thương thế nào.
– À. Đây là cái gì?
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy tại một chỗ hẻo lánh trong nhẫn trữ vật có một bức tranh. Sau đó, hắn lấy ra, mở ra xem mà có chút không hiểu.
Trên bức họa này có một đồ án màu đen thần bí tựa như là nòng nọc lít nha lít nhít.
Đột nhiên.
Bức tranh lóe sáng. Một lực hút xuất hiện tựa như là muốn kéo tinh thần của hắn vào trong đó.
Cảnh tượng trước mắt biến mất.
Khi hắn mở mắt ra thì phát hiện mình lại đi tới một chỗ thần bí. Đây là một vùng thiên địa mà hắn không biết. Lâm Phàm nhắm mắt, hơi cảm ứng một chút nhưng không cảm giác được cương khí, thiên địa chi lực, thậm chí pháp tắc.
Nơi này như là một cái không gian hư vô vậy.
– Sức mạnh của ta không còn.
Lâm Phàm nhéo nhéo tay, không có bất kỳ sức mạnh gì, tựa như là hắn đã biến thành phàm nhân.
Phía trước vốn là một mảnh tối đen, nhưng đột nhiên xuất hiện từng cái bậc thang một mực kéo dài đến chỗ sâu, không biết đi đến chỗ nào.
– Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Hắc Cốt cất giấu bức tranh này đến cùng là muốn làm gì?
Lâm Phàm có chút nghĩ không thông, không biết điều này đại biểu cho cái gì. Nhưng mà hắn không sợ hãi chút nào, hắn bước lên bậc thang, muốn xem bậc thang này sẽ dẫn hắn đi đâu.
Đi trên bậc thang, không ngừng tiến đến chỗ sâu, được một lúc thì hắn phát hiện phương xa cũng có người đang đi trên bậc thang.
Lập tức, có âm thanh truyền đến từ trên hư không.
– Khu thứ nhất, đến.
– Khu thứ hai, đến.

– Khu thứ bảy, đến.
– Khu thứ tám, chưa tới.
Lâm Phàm trầm mặc một lát, sau đó sững sờ. Đây chẳng lẽ là phương thức họp mặt của cao tầng Thiên Thần giáo hay sao?
Khu thứ tám đã bị hắn hủy diệt, tự nhiên là không đến được. Mà tên Hắc Cốt này là phó Hộ Giáo Pháp Vương của khu thứ sáu, hiển nhiên cũng là người thuộc về cao tầng.
Thú vị, thật đúng là thú vị.
Hơn nữa, hắn vận dụng bức tranh này tới, hiển nhiên còn không có bị người nào phát hiện. Thật đúng là quá hay.
– Ừm. Thôi! Vậy để ta nhìn cho kỹ hội nghị cấp cao của Thiên Thần giáo đến cùng là có bộ dáng gì. Nếu như có thể hoà mình vậy thì thật là ghê gớm.
Lúc này, trước mặt hắn có ánh sáng lóe lên. Khi xuyên thấu qua màn sáng này, đột nhiên một cái áo choàng màu đen xuất hiện, khoác lên trên người hắn.
Rất nhanh, một đại điện xuất hiện. Ở chỗ này, đã có không ít người.
Người ở chỗ này đều khoác áo choàng màu đen, che kín diện mạo và thân hình của bản thân. Hắn căn bản thấy không rõ những người này đến cùng là ai.
– Hắc Cốt, ngươi đến quá chậm đấy.
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên.
Lâm Phàm nào biết được người vừa nói chuyện với mình là ai.
Đúng rồi, giả vờ cao lạnh là có thể ẩn tàng hết thảy.
– Hừ!
Hắn hừ lạnh một tiếng, phá giải tràng cảnh xấu hổ, sau đó đi thẳng vào trong đại điện.
– Hắc Cốt, ngươi thật sự là càn rỡ. Nhưng được rồi, ta không muốn chấp nhặt với ngươi.
Trong đại điện có một loạt bàn dài ở đó, đã có một số người ngồi ở chỗ đó, Lâm Phàm cũng không biết vị trí của Hắc Cốt là ở nơi nào. Sau đó, suy nghĩ một lát, hắn nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống.
Chung quanh an tĩnh im ắng, không ai thảo luận tựa như là đang chờ đợi cái gì.
Ngay khi Lâm Phàm còn đang suy nghĩ, lại có một tiếng nói vang lên.
– Hắc Cốt, ngươi đang ngồi vị trí của ta đó. Tránh ra.
Trong chốc lát, tất cả mọi người trong đại điện đều đưa mắt nhìn qua. Trong ánh mắt giấu ở dưới áo choàng màu đen đều lóe ra vẻ kinh ngạc tựa như là không có minh bạch, Hắc Cốt làm sao dám ngồi ở vị trí này.
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, nội tâm hơi nhúc nhích, xem ra là mình đang ngồi vị trí của người khác. Hắn cũng muốn đứng dậy nhường nhưng mà vị trí của mình lại đang ở chỗ nào?
Nếu đổi vị trí mà còn không ngồi đúng vị trí của mình, vậy thì sẽ dễ dàng bị người phát hiện, còn có làm sao mà bọn họ biết ta là Hắc Cốt?
Nhưng bây giờ hắn nhất định phải giải quyết cảnh lúng túng này.
Có khí phách mới có thể giải quyết hết thảy.
Đùng!
Lâm Phàm đưa tay, đập vào trên mặt bàn. Mặc dù không có sức mạnh nhưng mà tiếng vang lại thật lớn.
Đồng thời cũng cho thấy ý tứ vị trí này là nơi ta muốn ngồi, ngươi có thể lăn xa bao nhiêu thì cứ lăn xa bấy nhiêu.
Mà sau khi Lâm Phàm đập bàn, người ở trong đại điện đều im lặng giống như là rất khiếp sợ vậy.
Nhất là người đứng sau lưng Lâm Phàm kia càng lạnh lùng nói.
– Tốt. Rất tốt. Hắc Cốt, xem ra ngươi đang muốn khiêu chiến ta. Vậy thì ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tàn nhẫn.
Bóng người sau lưng rất thấp nhỏ, nhưng mà thanh âm cũng rất âm trầm.
Người lùn, kẻ yếu, ức hiếp.
Ở trong tích tắc, Lâm Phàm tựa như là minh bạch rất nhiều, hắn nhanh chóng đứng lên.
Khi mọi người ở đây coi là Hắc Cốt e ngại thì cảnh tượng khó tin phát sinh.
Đùng!
Lâm Phàm nhanh chóng vỗ một phát, đập người lùn sau lưng nằm trên mặt đất. Sau đó, hắn giơ chân lên, giẫm về phía người này.
Ở chỗ này, tất cả mọi người đã mất đi sức mạnh, như vậy thì đều là người bình thường.
Chấn động!
Người ở bên trong đại điện đều kinh hãi, thậm chí có người sợ hãi đến mức ngón tay đều run rẩy tựa như là không ngờ Hắc Cốt vậy mà lại đột nhiên đánh người.
Vô thanh vô tức, một câu cũng không nói nhưng ra tay chính là bất phàm.
Trong lòng tất cả mọi người đều đang nghĩ một việc, đó chính là Hắc Cốt điên rồi, hoặc là thực lực của Hắc Cốt đã mạnh lên, có đầy đủ vốn liếng để cuồng ngạo.
– Giáo Vương giáng lâm.
Đúng lúc này, một thanh âm nặng nề vang vọng ở trong toàn bộ đại điện.
Tất cả mọi người đứng lên mà Lâm Phàm cũng dừng động tác trong tay lại. Ngay cả người lùn bị ẩu đả cũng đứng dậy. Mặc dù phẫn nộ, hắn cũng không dám có bất kỳ cử động càn rỡ nào.
Tí tách!
Tiếng bước chân vang lên.
Từ trong bóng tối, một bóng người trong tay cầm một thanh quyền trượng chậm rãi đi vào đại điện, sau đó ngồi xuống trên bảo tọa ở chính giữa đại điện.
– Các giáo đồ ngồi đi.
– Vâng, Giáo Vương vĩ đại.
Tất cả mọi người ngồi xuống.
Người lùn bị Lâm Phàm đánh tơi bời kia cũng nhẫn nhịn lửa giận ở trong lòng, tìm một vị trí khác. Trog lòng thầm thề thù này hắn sẽ báo.
– Quả nhiên, đây là hội nghị cấp cao của Thiên Thần giáo. Vậy để ta xem thật kỹ hội nghị này của Thiên Thần giáo là cái dạng gì.
– Nhưng khó trách Thiên Thần giáo rất khó bị phát hiện. Dù mở loại hội nghị cấp cao này, bọn họ đều là dùng tinh thần để tiến vào giao lưu mà không phải bản thể giáng lâm. Thật sự là ẩn nấp quá cẩn thận.
Lâm Phàm cảm giác mình sắp phát hiện bí mật trọng đại gì đó.
Đúng lúc này, thanh âm của Giáo Vương vang lên, vọng khắp đại điện rộng lớn.
– Gần đây, Thiên Thần giáo ta bị Viêm Hoa tông chống lại, tàn sát giáo đồ của ta. Bọn họ là tàn nhẫn, là hèn hạ. Giáo lý mà giáo ta phát dương đều là chân lý, cứu vớt vô số con dân thoát ly khổ hải, thẳng tới thiên đường.
– Giáo Vương nhân từ.
Đám người trầm giọng nói.
Giáo Vương khoát tay, nói:
– Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông hủy phân khu thứ tám của giáo ta, giết chết vô số giáo đồ của giáo ta. Hôm nay, ta lập xuống lệnh truy sát.
– Vâng, chúng ta sẽ giết chết người này.
Trong lòng Lâm Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí có chút hưng phấn. Bây giờ, mình trở thành người tất phải giết của Thiên Thần giáo rồi, về sau cũng không lo không có điểm tích lũy nữa. Hắn tập trung tinh thần, muốn tiếp tục nghe xem Giáo Vương này còn có thể nói thêm tin tức gì không?.
Giáo Vương tiếp tục mở miệng nói:
– Huyết Luyện Pháp Vương, Quân Vô Thiên như thế nào?
Lúc này, một bóng người khổng lồ đứng lên, nói:
– Giáo Vương, Quân Vô Thiên bị phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông Lâm Phàm đánh trọng thương. Hiện giờ, hắn đang được chúng ta dốc sức cứu chữa, tạm thời thì vẫn chưa có gì đáng ngại.
– Ừm. Quân Vô Thiên có tác dụng cực kỳ trọng yếu đối giáo ta, không thể để hắn chết được.
Thanh âm của Giáo Vương vang lên.
– Không thể để Quân Vô Thiên chết. Xem ra lần sau, ta nhất định phải để hắn cúp máy, cắt đứt kế hoạch của Thiên Thần giáo. Chỉ là không biết kế hoạch này của bọn họ đến cùng là trọng yếu bao nhiêu? Được rồi, không nghĩ nữa, về sau gặp được Quân Vô Thiên, ta cứ giết lại nói.
Lâm Phàm cảm giác trà trộn ở trong này cũng không tệ.
– Giáo Vương, Hoán Bì Liễm Tức của giáo ta lại có đột phá trọng đại.
– Giáo Vương, chuyện Thiên Thần Luận truyền bá tại thành Thanh Yên vốn dĩ vô cùng thành công nhưng cuối cùng lại bị phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông phá hư, dẫn đến khu thứ tám bị diệt. Người này có uy hiếp cực lớn đối giáo ta, không thể lưu lại.
– Giáo Vương, giáo ta gần đây liên tục tử thương thảm trọng, cho nên rất cần tăng cường máu mới, cần càng nhiều nhi đồng tiến hành huấn luyện, vận dụng bí pháp, cưỡng ép thôi phát trưởng thành, phục vụ vì giáo ta.
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, cẩn thận lắng nghe, nguyên lai sự tình to nhỏ của Thiên Thần giáo đều được báo cáo ở trong này.
Mà đúng lúc này.
– Hắc Cốt phó Pháp Vương, khoáng mạch nguyên tinh ở thành Nguyệt Sơn là do ngươi phát hiện. Tốt. Ngươi đã vì giáo ta lập xuống đại công. Ngươi tiến lên đây.
Ngay khi Lâm Phàm còn đang suy nghĩ thì không ngờ hắn bị Giáo Vương điểm tên chỉ họ gọi lên đài. Sau đó, hắn không do dự, đi thẳng lên trên đài.
Mà người lùn bị đánh kia thì oán giận. Hắn nghĩ Hắc Cốt là bởi vì phát hiện khoáng mạch nguyên tinh mới có thể cuồng vọng như vậy, cảm thấy Hắc Cốt thật sự là càn rỡ.
Bởi vì giấu ở dưới áo choàng màu đen cho nên Lâm Phàm cũng không có bị bất luận kẻ nào phát hiện.
Nhưng hắn có lẽ chỉ có thể tới đây một lần mà thôi, dù sao chuyện Hắc Cốt đã tử vong khẳng định không giấu được lâu. Cho nên lần này, hắn nhất định phải làm chút gì mới được.
– Hắc Cốt phó Pháp Vương tiến lên, tiếp nhận bản Giáo Vương khen thưởng cho cống hiến trọng đại của ngươi vì giáo ta.
Giáo Vương nhấc quyền trượng trong tay lên, mũi nhọn xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.
– Ta cho phép ngươi có cơ hội hôn bảo vật chí cao vô thượng của bản giáo.
Người ở phía dưới lộ vẻ phấn chấn, thậm chí lộ vẻ ghen ghét.
Cái quyền trượng này thế nhưng mà là bảo vật chí cao vô thượng của Thiên Thần giáo, có thể hôn nó là vinh quang cỡ nào, là chuyện tự hào cỡ nào.
Lâm Phàm sửng sốt, không ngờ đám người này lại muốn mình hôn cái quyền trượng này. Đầu óc bọn họ có bị bệnh không vậy.
Lập tức, Lâm Phàm nổi giận hét lên.
– Ta hôn con mẹ ngươi.
Lâm Phàm vươn tay, đoạt lấy quyền trượng. Sau đó, trong tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, hắn nhanh chóng giơ cao quyền trượng, rồi đập tới Giáo Vương.
– Ngươi dám!
Đám người giận dữ hét.
– Ta có gì là không dám. Ỏ đây, ai cũng không có tu vi, ta còn có thể sợ các ngươi hay sao?
Lâm Phàm nhanh chóng đập một trượng xuống trúng người Giáo Vương.
Cú đập này làm cho Giáo Vương choáng váng tựa như là không ngờ có người dám can đảm hành hung hắn ở trong này vậy.
– Để ta nhìn xem ngươi là ai.
Lâm Phàm đột nhiên kéo một phát, áo choàng che người Giáo Vương bị hắn lôi xuống.
Đột nhiên, hai bóng người thấp bé, xấu vô cùng xuất hiện.
– Đây là Giáo Vương của Thiên Thần giáo sao?
Không cho phép Lâm Phàm kịp suy nghĩ, vùng không gian này đột nhiên tiêu tán.
Thành Nguyệt Sơn, trong phòng.
Lâm Phàm lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc, lẩm bẩm:
– Giáo Vương của Thiên Thần giáo lại là hai người lùn hay sao? Điều đó không có khả năng đi.
Rồi hắn lập tức cười phá lên.
– Người lùn, ha ha ha ha ha…
Bạn cần đăng nhập để bình luận