Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 315: Ta sắp bị nấu rồi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Chuyện này thật là khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nhưng vấn đề có chút phức tạp.
Thật sự là hắn cũng không ngờ Giáo Vương của Thiên Thần giáo lại hai tên lùn.
Nhìn bức tranh trước mặt một lúc lâu, sau đó, hắn thở dài và thu bức tranh lại. Hắn định tạm thời cứ giữ lại đã, nếu như về sau còn có hội nghị thì hắn có thể trà trộn vào xem.
Chỉ là, đúng lúc này, bức tranh này vậy mà tự dưng bốc cháy. Chỉ trong nháy mắt, bức tranh đã hóa thành tro tàn, tiêu tán trong không khí.
– Phản ứng của đám người này cũng quá nhanh chóng đi.
Mấy ngày sau.
Thành Nguyệt Sơn, khu vực xung quanh Dược Trung đường đã bị Viêm Hoa tông phong tỏa. Đệ tử của tông môn vất vả đào móc trong mấy ngày liền mà vẫn chưa xong. Nếu như có cường giả tới, đúng là có thể nhanh chóng thu lấy khoáng mạch nguyên tinh này, nhưng hậu quả chính là thành Nguyệt Sơn sẽ vỡ nát.
Hôm nay, trong nhà Hoàng Phú Quý giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, ven đường có buộc vô số dây lụa màu đỏ, ngụ ý ăn mừng.
– Sư huynh, em gái của Phú Quý xuất giá, đúng là giải quyết xong một cọc tâm sự của hắn.
Lã Khải Minh cười. Gần đây, hắn đều tại ‘Dược Trung đường’ duy trì trật tự.
Lâm Phàm mỉm cười gật đầu. Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy đám cưới ở thế giới này. Thân là sư huynh của Phú Quý, lễ vật này tự nhiên không thể thiếu được, đan dược hay bí kíp hiển nhiên là không thích hợp, chỉ cần đưa chút tài phú là được.
Mà kể ra số tài sản hiện tại của hắn kỳ thật cũng rất kinh người, bởi vì giết nhiều người, lục soát thi thể cũng nhiều, từ đó cũng trở nên giàu có.
Dược Trung đường.
Khi Lâm Phàm đến nơi đó, các đệ tử đã xâm nhập vào trong cái hố. Trưởng lão Thiên Cương cảnh nhanh chóng lĩnh đội tiến vào, đưa tất cả bùn đất vào trong hư không.
– Khô Mộc trưởng lão, ngài muốn ở chỗ này một mực chờ đến khi khoáng mạch nguyên tinh khai thác hết sao?
Khô Mộc trưởng lão gật đầu, thản nhiên nói:
– Ừm. Khoáng mạch nguyên tinh là tài nguyên trọng yếu cho tông môn. Vì không muốn để cho bất kỳ sơ xuất nào xảy ra, cho nên lão phu định tọa trấn ở chỗ này cho đến khi kết thúc.
Lúc này, Lâm Phàm nghĩ đến chuyện về Giáo Vương của Thiên Thần giáo, hắn dò hỏi:
– Khô Mộc trưởng lão, ngươi biết Giáo Vương của Thiên Thần giáo là bộ dáng gì sao?
– Ngươi làm sao lại hỏi cái này?
Khô Mộc sững sờ. Dù sao thật đúng là chưa bao giờ có người từng thấy hình dáng thật sự của Giáo Vương Thiên Thần giáo này. Hắn rất là thần bí. Cho dù là những Hộ Giáo Pháp Vương kia cũng ẩn tàng vô cùng sâu, khó mà bị người ta phát hiện.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
– Đệ tử có chút hiếu kỳ nên mới hỏi thăm trưởng lão. Đệ tử chỉ là muốn biết Giáo Vương của Thiên Thần giáo này đến cùng là có hình dáng như thế nào.
Khô Mộc trầm mặc một lát rồi nói:
– Nếu như là Giáo Vương đời trước của Thiên Thần giáo thì ta đúng là đã gặp qua. Nhưng sau khi Thiên Thần giáo bị tông ta diệt trừ, chúng ta liền không biết Giáo Vương đời này là ai. Cho du là lão sư của ngươi cũng chưa từng nhìn thấy hình dáng thật sự của Giáo Vương kia. Có thể nói là hắn cực kỳ thần bí.
Bây giờ, địch nhân lớn nhất của Viêm Hoa tông không phải là những tông môn cường đại ở bên ngoài mà là Thiên Thần giáo ẩn giấu ở bên trong Viêm Hoa tông.
Hành động của Thiên Thần giáo này cực kỳ quỷ dị, lại bí ẩn hơn nữa thủ đoạn lại rất phi phàm. Muốn nhổ tận gốc là việc không hề dễ dàng.
Lâm Phàm cười thầm trong lòng. Hắn không ngờ là chưa từng có người nào nhìn thấy hình dáng thật sự của Giáo Vương, nhưng mà hắn thì đã tận mắt thấy qua.
Đám cưới kết thúc rất nhanh chóng. Hoàng Phú Quý cũng vừa lòng thỏa ý, chí ít hắn cũng đã giải quyết xong một cọc tâm sự.
– Sư huynh, chúng ta là không về tông sao?
Hoàng Phú Quý dò hỏi.
Lâm Phàm cười, sao:
– Sư đệ không muốn ở nhà thêm mấy ngày sao?
Hoàng Phú Quý lắc đầu, nói:
– Ta đã rất thỏa mãn. Dù sao Vô Địch phong bên kia vẫn còn cần người xử lý.
– Vậy thì đi thôi.
Hiện tại, hắn cũng rất muốn trở về. Lần này, Hắc Cốt phó Pháp Vương dẫn người xâm lấn thành Nguyệt Sơn, đúng là để hắn kiếm được một đợt điểm tích lũy. Sau khi trở về, hắn có thể đề thăng mấy môn công pháp, bế quan tu luyện một đoạn thời gian.
Điểm tích lũy đúng là không thiếu nên việc cấp bách lúc này là phải nghĩ biện pháp kiếm điểm khổ tu để có thể tăng tu vi lên tới Thiên Cương cảnh tầng năm, lĩnh ngộ pháp tắc, lấy sức mạnh chứng đạo. Đến lúc đó, hắn mới có tư cách khiêu chiến với những cường giả chân chính kia.
Tình huống hiện tại của hắn khiến cho người cảm thấy không quá sảng khoái.
Hắn xé rách hư không, mở ra đường hầm không gian, mang theo mấy người lã Khải Minh, nhanh chóng đi vào trong đó.
Thành Nguyệt Sơn có Khô Mộc trưởng lão trấn thủ, đám gia hỏa của Thiên Thần giáo chỉ sợ cũng không có can đảm mò tới nơi này.
Luyện Huyết Địa Ngục.
Huyết Luyện Tôn Giả ngồi lơ lửng trên biển máu, nhắm mắt tu luyện. Đột nhiên, hắn mở mắt ra, lên tiếng:
– Hạo Nguyệt Tôn Giả, nếu ông đã tới, vì sao không ra để gặp mặt ta một lần.
Lập tức, một vầng trăng sáng xuất hiện ở hư không phía trên biển máu. Chỉ là vầng trăng này vô cùng âm trầm. Những nơi bị ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào cũng xuất hiện một lớp băng mỏng.
– Huyết Luyện Tôn Giả, gần đây ngươi không ngừng lôi kéo cao thủ trong giáo, đã khiến cho nhiều người tức giận. Ngươi không muốn giải thích gì sao?
Huyết Luyện Tôn Giả cười to.
– Nguyên lai ngươi tới đây chỉ là vì chuyện nhỏ này thôi sao? Ta lôi kéo cao thủ chỉ là muốn bồi dưỡng bọn họ mà thôi. Chẳng lẽ cũng bởi vì việc này mà ta khiến cho các ngươi cảm thấy bất an hay sao?
– Hắc Cốt tại thành Nguyệt Sơn bị người giết chết, khoáng mạch nguyên tinh cũng đã bị Viêm Hoa tông chiếm dụng. Có Khô Mộc lão nhi trấn thủ ở nơi đó, chúng ta cũng không dám xông lên chịu chết. Lần này, Giáo Vương giận dữ, đã hạ lệnh truy sát, nhất định phải giết chết phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông. Mà thông qua sự bàn bạc của chúng ta, việc này sẽ giao cho ngươi.
Hạo Nguyệt Tôn Giả lạnh nhạt nói nhưng lúc này, trong ánh mắt của hắn xuất hiện một vầng trăng đang tỏa sáng, khí tức âm lãnh đến cực hạn tản ra bốn phía.
– Phong chủ của Vô Địch phong sao? Ta đã từng gặp hắn, đây là một nhân tài. Nếu như bị giết đúng là đáng tiếc.
Huyết Luyện Tôn Giả cảm thán nói.
– Hạo Nguyệt Tôn Giả, lần trước ngươi thấy cảnh tượng kia sao?
– Không có.
Hạo Nguyệt Tôn Giả hơi biến sắc mặt, không ngừng lắc đầu, nói:
– Huyết Luyện, trên đời này có những chuyện dù là thấy được, chúng ta cũng nên làm không nhìn thấy.
– Lão phu biết rồi.
Huyết Luyện Tôn Giả nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Biển đến không bờ trời làm bờ, núi trèo lên đến đỉnh ta là đỉnh.
Đoạn văn này một mực quanh quẩn ở trong đầu Huyết Luyện Tôn Giả. Nhất là sau khi nhìn thấy hình dáng thực sự của Giáo Vương, mặc dù là sát na, nhưng mà hắn cũng đã nhìn rõ ràng.
Hắn không tin đó là Giáo Vương.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời mà Lâm Phàm từng nói với hắn.
Sau khi xử lý Giáo Vương thì bản thân hắn sẽ chính là Giáo Vương.
Tuy Huyết Luyện Tôn Giả vẫn đang do dự về chuyện này, nhưng hắn cũng vẫn đang hành động theo ý tưởng này. Hắn không ngờ việc mình lôi kéo cao thủ bên trong Thiên Thần giáo lại đã khiến cho những người khác chú ý.
Những Hộ Giáo Pháp Vương khác chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Đưa mắt nhìn về phía bóng người ở sâu trong biển máu kia, Huyết Luyện Tôn Giả lẩm bẩm.
– Quân Vô Thiên, Giáo Vương nói ngươi có tác dụng cực kỳ trọng yếu với Thiên Thần giáo ta, nhưng mà đến cùng là ngươi làm được cái gì?
Huyết Luyện Tôn Giả cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Mặc dù hắn vẫn nghe theo mệnh lệnh của Giáo Vương nhưng hắn cũng muốn biết, tại sao Giáo Vương lại coi trọng kẻ nhỏ yếu này như vậy. Bây giờ, Quân Vô Thiên được ở địa bàn của mình tu luyện cũng là do Giáo Vương quyết định.
Viêm Hoa tông, Vô Địch phong.
Vương Phù được Lâm sư huynh coi trọng cho nên được giao nhiệm vụ tạm thời quản lý Vô Địch phong. Đối với việc này, Vương Phù rất coi trọng, hắn không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào trong lúc hắn quản lý.
Chuyện này khiến một vài đệ tử khác hơi khó chịu nhưng phần nhiều hơn vẫn là hâm mộ. Bọn họ có cảm giác Vương Phù đã nhất phi trùng thiên.
– Hazz. Không biết khi nào thì các sư huynh trở về, mặc dù quản lý Vô Địch phong có thể làm cho lý niệm của ta được thực thi nhưng mà nhiều việc quá khiến cho mình không có thời gian tu luyện nữa.
Có thể nói hiện tại, cảm xúc của Vương Phù là thống khổ cùng khoái hoạt đan xen.
Bởi vì Vô Địch phong rất lớn cho nên việc quản lý cũng thật sự là tốn thời gian, ngay cả thời gian tu luyện cũng phải giảm bớt.
Đồng thời hắn cũng minh bạch, Lâm sư huynh có thể cung ứng tài nguyên cho cả Vô Địch phong to lớn như vậy là việc tiêu hao công sức như thế nào. Mà việc quản lý đệ tử của Vô Địch phong cũng là khó khăn cỡ nào.
– Vương Phù sao rồi? Cảm giác được quản lý Vô Địch phong là như thế nào?
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm vang lên từ trong hư không. Lời nói vừa dứt, mấy bóng người đã đồng thời xuất hiện.
– Tham kiến Lâm sư huynh.
Vương Phù vui sướng. Các sư huynh đã trở về.
– Khởi bẩm sư huynh, sau khi quản lý Vô Địch phong, ta mới biết được, các sư huynh vất vả cỡ nào.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Ừm. Sư đệ làm rất không tệ. Lấy sức của một người mà có thể quản lý Vô Địch phong ngay ngắn rõ ràng. Viên đan dược này sư đệ cầm lấy đi, cố gắng tu luyện.
Năm viên đan dược Huyền giai thượng phẩm, rơi vào trong tay Vương Phù.
Đan hương nồng đậm xông vào mũi.
đan dược bực này đã không còn nhiều tác dụng với Lâm Phàm, nhưng mà lại có hiệu quả to lớn với Vương Phù.
– Tạ ơn, sư huynh.
Vương Phù vui sướng nói. Đây là biểu thị sư huynh tán thành hắn.
Lã Khải Minh vỗ vai Vương Phù, nói:
– Sư đệ quả nhiên là đại tài. Một người mà có thể quản lý Vô Địch phong tốt như vậy. Về sau thực lực mạnh lên, có tinh lực, đệ hoàn toàn có thể cùng ta giúp đỡ cho Lâm sư huynh.
Được Lâm sư huynh cùng Lã sư huynh tán dương khiến hắn cảm động đến sắp khóc. Hắn đột nhiên phát hiện tất cả công sức mà mình bỏ ra thật quá đáng giá.
Lão Hắc vẫn đang quấn quanh trên Vô Địch phong. So với lúc trước, khí tức của hắn cũng đã tăng cường, hiển nhiên hắn cũng đang dần dần khôi phục đỉnh phong.
Luyện Đan đường.
Nhìn đan lô trước mặt, ếch xanh trầm tư
– Đến cùng là xảy ra vấn đề ở chỗ nào hay sao? Ếch xanh ta dùng bí pháp đặc thù, đúng lý là cưỡng ép luyện chế đan dược Thiên giai hạ phẩm cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà không biết làm sao lại không hề có nửa điểm phản ứng, không biết xảy ra vấn đề ở đâu.
Đương nhiên, đan dược Thiên giai hạ phẩm mà nó đang luyện chế cũng không phải cho Lâm Phàm, mà là cho mình.
Kẻ liều mạng kia không tôn trọng hắn như vậy thì sao cho phép hắn luyện chế đan dược Thiên giai được.
Đột nhiên!
Đan lô chấn động, khí tức cũng trở nên cuồng bạo.
Nhìn thấy tình huống này, ếch xanh biến sắc. Tựa như là nghĩ đến điều gì đó rất kinh khủng, nó nhanh chóng lè lưỡi, mở nắp đan lô ra, chỉ thấy bên trong có một quầng sáng đủ mọi màu sắc không ngừng lưu chuyển.
– Xong rồi, muốn nổ.
Ếch xanh không hề do dự, nhanh chóng dùng đầu lưỡi vòng quanh quầng sáng đủ mọi màu sắc kia và ném lên bầu trời.
– Tất cả mọi người nhanh chóng nằm xuống. Nổ đấy.
Ếch xanh hô to. Một vài đệ tử ở chung quanh biết ếch xanh này là yêu sủng của Lâm sư huynh lại còn biết luyện đan. Lúc này, nghe được lời nói của ếch xanh, bọn họ đều nhìn về không trung. Vừa mới nhìn qua thì bọn họ đã run như cầy sấy, trái tim giống như là muốn nhảy ra ngoài vậy.
Quầng sáng kia càng lúc càng lớn tựa như là đang hấp thu pháp tắc trong thiên địa vậy.
– Tại sao lại có thể như vậy? Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào. Mặc dù cưỡng ép luyện chế có nguy hiểm cực lớn, nhưng mà ếch xanh ta chính là Luyện Đan Chi Thần, làm sao lại để xảy ra chuyện này?
– Ếch xanh, ngươi đã làm gì?
Lúc này, thanh âm của Lâm Phàm truyền đến.
Lâm Phàm đang ở trò chuyện cùng các sư đệ thì đột nhiên phát hiện ở chỗ Luyện Đan đường, có sức mạnh cuồng bạo bùng lên mà không trung bị một quầng sáng bao phủ. Hắn liền lập tức chạy đến, sao có thể ngờ ếch xanh này chính là hung thủ gây ra mọi chuyện.
– Chủ nhân, ngươi hiểu lầm ếch xanh ta rồi. Ta đang luyện chế một viên đan dược kinh thiên động địa cho người, thế nhưng mà…
Ầm!
Quầng sáng nổ tung, hình thành áp lực khiến các đệ tử phải nằm bò trên mặt đất, cảm giác không đứng lên nổi.
– Ta…
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phàm cũng quá sợ hãi. Hắn nhanh chóng đánh ra một chưởng, đập nát áp lực kia. Nhưng hắn cũng không ngờ, quầng sáng này nổ tung lại tạo ra sức mạnh cường đại như thế.
– Thứ gì mà đáng sợ như vậy?
Lâm Phàm thật đúng là không tin ếch xanh lại tạo ra được vụ nổ kinh khủng như thế. Nếu để sức mạnh của vụ nổ này giáng xuống, Vô Địch phong thật đúng là sẽ gặp bi kịch.
Vô Địch Chân Thân xuất hiện, vươn tay bắt lấy quầng sáng kia.
Xoạt xoạt!
Ngón tay của Chân Thân lập tức nổ tung. Sau đó, Chân Thân bị sức mạnh của vụ nổ này bao phủ và lập tức biến mất.
– Trời ơi, ta xong đời rồi. Ta sắp bị nấu.
Hai chân trước của ếch xanh ôm đầu, nó run lẩy bẩy nằm rạp trên mặt đất. Nó đã có thể tưởng tượng những chuyện bị thảm sắp giáng lâm trên người mình.
Lâm Phàm chau mày. Đột nhiên, hắn nhìn thấy trong hư không có một điểm sáng lóe lên một cái, Hắn nhanh chóng nắm điểm sáng kia vào trong tay.
Lực trùng kích tiêu tán.
Các đệ tử run như cầy sấy. Vừa rồi, bọn họ đều có cảm giác mình vừa đi qua quỷ môn quan vậy.
Ếch xanh run lẩy bẩy. Đột nhiên, nó cảm giác được có một bước chân đang đi về phía nó.
– Chủ nhân tha mạng. ếch xanh ta thật…
Ngay khi ếch xanh nghĩ mình sắp bị nấu thì nó lại phát hiện tình huống không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận