Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 320: Lực Đế Chi Chủ

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Nhưng ngay khi mà Lâm Phàm chuẩn bị động thủ, giáo đồ của Thiên Thần giáo bị đính trên Lang Nha bổng kia gào lên.
Lâm Phàm nhíu mày, hơi trì hoãn một chút.
– Ngươi làm sao? Có lời gì muốn nói với ta hay sao? Nhưng ta khuyên ngươi nên thành thật khai báo đi. Dù sao đi theo Thiên Thần giáo, cuối cùng cũng sẽ không có đường ra đâu. Nhìn hiện tại xem, các ngươi có còn là người hay không? Tất cả đều trở thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, có kẻ giấu ở trong cơ thể heo mập, có kẻ giấu ở trong cơ thể chó hoang, ngươi thì giấu ở trong cơ thể ai?
Hắn vốn cũng không muốn nói thêm cái gì đối với những giáo đồ này của Thiên Thần giáo. Rõ ràng tất cả đều là nhân tài, hơn nữa còn không phải là nhân tài bình thường mà đều là thiên tài khiến cho người ta bội phục.
Chẳng lẽ tu luyện Hoán Bì Liễm Tức sẽ khiến cho đầu óc trở nên không bình thường hay sao?
– Nghệ kỹ.
– Cái gì? Ta không có nghe rõ ràng. Ngươi lặp lại lần nữa đi.
Lâm Phàm giơ Lang Nha bổng lên. Bây giờ, kẻ này đã bị hắn hàng phục, cũng đừng nghĩ chạy trốn từ Lang Nha bổng.
Thành Ngũ Chỉ là một trong những thành trì phồn hoa Viêm Hoa tông, mang đến cho Viêm Hoa tông không ít tài phú, nếu như bị Thiên Thần giáo phá hư. Vậy thì thật là tổn thất nặng nề.
– Kỹ nữ.
Giáo đồ của Thiên Thần giáo mở miệng nói.
Lâm Phàm trợn tròn mắt, khóe môi cũng hơi giật giật. Gia hỏa này nói cái gì thế? Hắn giấu mình ở trong cơ thể kỹ nữ sao? Đây là hành vi điên cuồng cỡ nào. Không thể tha thứ cho hắn được.
– Ngươi từng tiếp khách sao?
Hắn hỏi một vấn đề cực kỳ trọng yếu.
– Bởi vì ta là đầu bài (ý nói kỹ nữ nổi tiếng nhất) cho nên có rất nhiều khách nhân, đồng thời cũng có thể thăm dò rất nhiều tin tức.
Chỉ là, đột nhiên, giáo đồ của Thiên Thần giáo biến sắc. Hắn cảm giác được có một sát ý nghiền ép tới.
– Đừng có giết ta! Ta có thể nói cho ngươi biết hết thảy, còn có ở trong thành Ngũ Chỉ…
Lời còn chưa nói hết, Lâm Phàm đã không thể nhịn được nữa, nhanh chóng nghiền nát giáo đồ này của Thiên Thần giáo. Sau đó, hắn vung vẩy Lang Nha bổng một chút cho sạch máu thịt dính ở trên.
– Đồ hỗn trướng, mọi người kiếm tiền cũng không dễ dàng, không ngờ ngươi lại dám lừa gạt bọn họ như thế. Thân là nam nhân, ta không thể chịu đựng.
Điểm tích lũy tới tay.
Giáo đồ của Thiên Thần giáo bên trong thành Ngũ Chỉ đã bị hắn giết sạch.
Nhưng vừa rồi, lúc cuối cùng, gia hỏa này giống như là muốn nói tin tức trọng yếu gì đó, thế nhưng mà mình cũng không có cho hắn cơ hội này.
Thôi, không cần thiết phải biết, mình còn phải tiếp tục lên đường.
Thành Ngũ Chỉ, Hoàng gia, trong một tòa đại viện.
Một nữ tử rúc vào trong ngực của một người thanh niên, hai mắt đẫm lệ, mặt lộ vẻ bối rối,hoảng sợ.
– Phu quân có thể ta đã bị người khác phát hiện.
Nữ tử sợ hãi nói. Sắc mặt của nàng lúc này trắng bệch. Nàng đã từng là một thành viên của Thiên Thần giáo, nhưng cũng không phải là những giáo đồ thi triển Hoán Bì Liễm Tức giấu ở trong cơ thể sinh linh kia.
Bởi vì trong một lần làm nhiệm vụ, bản thân bị trọng thương, được phu quân bây giờ cứu giúp. Về sau, nàng quyết định thoát ly Thiên Thần giáo, định cư tại thành Ngũ Chỉ.
– Muội yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu. Nếu quả như thật bị phát hiện, cho dù là chết, ta cũng sẽ cầu bọn họ buông tha ngươi.
Bọn họ đã cảm nhận được chuyện vừa phát sinh trong thành.
Mục đích mà những giáo đồ của Thiên Thần giáo kia ẩn tàng ở trong thành Ngũ Chỉ chính là nàng, hoặc là nói là vì một vật nào đó ở trên người nàng.
Lúc này, nữ tử lấy một tờ giấy bằng da trâu từ trong một chỗ bí ẩn ra, nói:
– Phu quân, những giáo đồ của Thiên Thần giáo kia là vì cái này mà đến đây. Chúng ta cứ giao nó cho Vân Viêm đại nhân đi.
Nam tử lắc đầu, nói:
– Như vậy sao được? Nếu như chúng ta giao ra mà đại nhân hỏi thăm là chiếm được ở đâu thì chúng ta sẽ phải giải thích như thế nào?
Nữ tử lắc đầu, nói:
– Phu quân, chúng ta giao cái này ra đi. Ẩn tàng cả đời sẽ chỉ làm ta càng thêm sợ hãi mà thôi. Có khi cứ thản nhiên tiếp nhận mọi việc thì ta mới có thể an tâm được.
Cuối cùng, nam tử gật đầu, cầm tấm da trâu này, đi ra phía bên ngoài.
Trên đường tiến lên, Lâm Phàm vẫn thỉnh thoảng dừng lại ở mấy cái thành trì trên đường để kiểm tra một phen. Nói chúng là hắn cũng tìm được không ít giáo đồ của Thiên Thần giáo ẩn nấp nhưng mà chỉ là vụn vặt lẻ tẻ, phân tán tại các nơi trong thành trì mà thôi.
Bọn chúng ẩn tàng cực sâu, rất khó bị người phát hiện. Nếu như không phải hắn có được khứu giác linh mẫn như vậy, thật đúng là không nhất định có thể phát hiện.
– Đạo sư đệ nói tới đầm nước trong một đên đã khô cạn. Đúng là hơi thú vị.
Hắn đang tự hỏi về chuyện này, nhưng còn không xác định đến cùng là nguyên nhân gì.
Lần này đi chủ yếu cũng là vì hắn có một chút hứng thú đối với Thiên Yêu Hồ tộc.
Thiên Yêu Hồ là một chủng tộc cao quý bên trong yêu thú, con non vừa ra đời cũng đã khai linh trí. Nhưng nếu như không phải là có tầng quan hệ với Đạo Thiên Vương thì yêu thú trong mắt hắn cũng chỉ là điểm tích lũy mà thôi.
Tổng bộ Thiên Thần giáo.
Hội nghị cấp cao lại được mở ra. Mấy tên cao tầng mặc áo bào đen vây quanh bàn tròn, âm trầm ngồi ở chỗ đó. Đám người này phối hợp hoàn cảnh âm u ở chung quanh lộ vẻ rất khủng bố.
– Hiện tại, giáo đồ của giáo ta tại các thành của Viêm Hoa tông liên tục bị phong chủ của Vô Địch phong giết chết. Bởi vậy, chúng ta nhất định phải giết chết người này.
– Việc này không phải là đã được giao cho Huyết Luyện Tôn Giả rồi sao? Vì cái gì mà hắn còn không hành động?
– Hừ. Trong thời gian gần đây, Huyết Luyện Tôn Giả còn đang bận lôi kéo cao thủ của tất cả khu, đâu còn có tâm tư làm việc vì giáo ta.
– Không nên nói như vậy. Huyết Luyện Tôn Giả là yêu quý nhân tài, muốn bồi dưỡng bọn họ mà thôi. Nhưng việc với tên phong chủ của Vô Địch phong này cũng không thể chậm trễ, ai nguyện ý đi giết chết người này.
– Căn cứ tình báo của chúng ta, người này là người có tốc độ tu hành nhanh nhất trong những năm gần đây của Viêm Hoa tông, hơn nữa thiên phú chiến đấu của hắn cũng cực kỳ kinh người. Nếu để hắn trưởng thành thì sẽ là một trở ngại to lớn đối với đại nghiệp của giáo ta. Cho nên chúng ta phải thừa dịp hắn còn đang quật khởi, bóp chết từ trong trứng nước.
– Ừm. Ta đồng ý. Người này nhất định phải bị giết chết, lưu hắn lại có nguy hại to lớn đối với giáo ta. Lần này, giáo đồ bình thường cũng không cần đi, chỉ cần Pháp Vương đi một mình thôi, nhanh chóng giết chết, vĩnh viễn trừ hậu hoạn. Nhưng ai nguyện ý mạo hiểm đi qua?
Giờ phút này, hiện trường an tĩnh lại.
Tất cả mọi người có suy nghĩ riêng của mình. Người này không chỉ là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông mà còn là đồ nhi của Thiên Tu, cho nên bọn họ còn đang lo lắng là Thiên Tu có thể lưu lại thủ đoạn gì đó để bảo vệ Lâm Phàm hay không?
Nếu như bọn họ tự mình rời núi mà gặp được Thiên Tu thì cũng khó nói là có thể an toàn rời đi hay không?
Về phần lần trước Huyết Luyện Tôn Giả đi Viêm Hoa tông cướp người, hắn cũng tổn thất không ít, chịu đựng nguy hiểm cực lớn mới có thể an toàn rút lui.
Kẽo kẹt!
Cửa đá trong phòng hội nghị bị đẩy ra. Một bóng người khổng lồ đứng ở chỗ đó, hoàn toàn che đậy ánh sáng bên ngoài lại. Trong bóng đêm, chỉ có một đôi mắt tản ra hào quang chói sáng như là dã thú.
– Một con châu chấu nhảy nhót lung tung cũng khiến cho các ngươi bó tay bó chân như vậy hay sao? Ta đi.
Thanh âm to, nặng nề truyền đến.
Đám người quay đầu, nhìn về phía bóng người đứng ở chỗ cửa đá kia.
– Lực Đế Chi Chủ!
Nhìn người tới là ai, trong lòng những cao tầng này cũng thầm giật mình. Bởi vì bọn họ cũng không ngờ Lực Đế Chi Chủ lại xung phong muốn đi.
Lực Đế Chi Chủ này là một trong những Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo, sức mạnh cường hãn có thể xưng thứ nhất. Chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy nhất, nơi này không người nào có thể so sánh với hắn. Thậm chí ý chí chiến đấu cùng sự điên cuồng của hắn càng khiến cho mọi người đều cảm thấy e ngại.
– Hừ, thật là khiến cho bản đế thất vọng. Chiến đấu là chuyện rất vui thích mà các ngươi lại e ngại như thế, thật đúng là khiến cho người ta thất vọng. Ta đã sớm nghe nói đến đại danh của phong chủ của Vô Địch phong rồi. Kẻ này có thể đào thoát từ trong tay Huyết Luyện Tôn Giả, xem ra là cũng có chút bản sự. Ta ngược lại muốn xem xem kẻ này có thể tiếp được một quyền của ta hay không?
Lực Đế Chi Chủ đứng ở nơi đó, sau đó xoay người, đi về phương xa.
Cửa đá chậm rãi đóng lại.
Một tên nam tử mặc áo choàng màu đen vươn tay, xóa tên của Lâm Phàm trên danh sách tất sát đi.
– Kẻ này đã chắc chắn phải chết rồi.
Đám người gật đầu, đồng ý với nhận xét này. Lực Đế đã ra tay, nếu như kẻ này còn có thể sống sót… Không, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Bởi vì Lực Đế chính là chiến đấu cuồng nhân, không người nào có thể đào thoát từ trong tay hắn.
– Nữ nhân phản bội giáo ta vẫn ở tại thành Ngũ Chỉ, chúng ta nên làm cái gì?
– Việc này cần cẩn thận bàn bạc. Dù sao thành Ngũ Chỉ ở quá gần Viêm Hoa tông, nếu như chúng ta tùy tiện ra tay, hậu quả khó mà lường được.
– Trải qua chuyện này, giáo đồ của Thiên Thần giáo ta muốn tiếp tục ẩn nấp tại thành Ngũ Chỉ thì quá khó khăn. Thật sự là ghê tởm, Lâm Phàm kia nhiều lần phá hỏng đại sự của giáo ta. Chưa trừ diệt hắn thì khó mà xả được cơn hận trong lòng chúng ta.
Lâm Phàm đã rời xa Viêm Hoa tông, thành trì mà hắn đi ngang qua càng không ít, đồng thời hắn cũng đã giải quyết không ít giáo đồ của Thiên Thần giáo.
– Hazz. Thật sự là đáng tiếc. Thực lực mạnh lên cũng là một chuyện đau đầu, vô địch thật tịch mịch.
Đã từng có lúc, những giáo đồ này sẽ khiến cho máu tươi trong cơ thể mình sôi trào lên. Nhưng mà bây giờ, bọn chúng đã là bị mình nghiền ép dễ dàng, hoàn toàn khiến cho người ta không dậy nổi một chút ý chí chiến đấu nào.
– Ta đi ra ngoài là muốn tiêu trừ cảm xúc tự mãn trong lòng mình cơ mà. Ông trời ơi, ông có thể cho ta một cơ hội hay không?
Hắn đứng ở giữa hư không, trong lòng khó chịu. Cảm xúc tự mãn này như mọc rễ ở trong lòng hắn vậy, dù là hắn có tự sát cũng khó có thể tiêu trừ loại cảm giác này. Thật khiến cho người ta cảm thấy không dễ chịu.
Bỗng nhiên, ở phương xa, có tiếng vang truyền đến.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn qua. Thì ra là có mấy con non của Thiên Yêu Hồ tộc đang chạy trong rừng rậm.
– Đây chính là Thiên Yêu Hồ tộc sao?
Lâm Phàm giơ tay lên, bắt lấy một con Thiên Yêu Hồ tộc non.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì tỷ tỷ hoá hình thành công, Tiểu Trí cảm thấy rất vui vẻ. Hôm nay, hắn cùng đám bạn chạy ra ngoài chơi. Nhưng mà khi hắn đang vui sướng chạy trước đám bạn đột nhiên, thân thể không bị khống chế trôi nổi lên khiến cho hắn hốt hoảng, bốn chân cũng quơ loạn.
Nhìn thấy Tiểu Trí bị nhân loại bắt được, đám Thiên Yêu Hồ tộc còn lại cũng vội chi chi một tiếng rồi nhanh chóng chạy về phương xa.
– Thả ta ra! Mau buông ta ra!
Tiểu Trí sợ hãi gào thét.
– Tiểu gia hỏa đừng độn, để ta kiểm tra đã nào.
Lâm Phàm nắm Tiểu Trí trong tay, đẩy ra hai chân ra.
– Nguyên lai là một con đực.
– Không cần.
Tiểu Trí cảm giác mình bại lộ, lập tức bối rối nói:
– Nước tiểu tập kích.
Cái vật nhỏ kia đột nhiên dựng thẳng lên, một dòng nước phun tới Lâm Phàm.
– Hả?
Lâm Phàm sững sờ. Cương khí nhanh chóng tạo thành một quả cầu ánh sáng bao phủ Tiểu Trí lại, nước tiểu lập tức bị bắn ngược vào Tiểu Trí.
Khụ khụ!
Tiểu Trí ho khan. Hắn bị sặc bởi nước tiểu của mình.
– Xin đại nhân thủ hạ lưu tình.
Đột nhiên, từ phương xa, mấy bóng người lao tới.
Nghe mấy con non kia báo cáo có nhân loại tới bắt Tiểu Trí lại, cường giả của Thiên Yêu Hồ tộc cũng đều vội vàng chạy đến.
Lúc này, Lâm Phàm đang đánh giá những Thiên Yêu Hồ tộc ở trước mắt này. Cũng giống như Mị Nhi, ngoại trừ lỗ tai là tai cáo thì hình dáng đều tương tự với nhân loại.
– Xin hỏi đại nhân có phải là đệ tử Viêm Hoa tông hay không?
Đại trưởng lão của Thiên Yêu Hồ tộc dò hỏi.
Mị Nhi trong tộc bọn họ đã kết thành bạn lữ với Đạo Thiên Vương của Viêm Hoa tông cho nên bọn họ tự nhiên cũng không cảnh giác đối với đệ tử Viêm Hoa tông.
– Anh rể của ta là phong chủ Thiên Vương phong của Viêm Hoa tông đó. Ngươi mau thả ta ra. Nếu không ta sẽ gọi anh rể của ta đến đánh ngươi.
Bị sắc bởi nước tiểu của mình, Tiểu Trí cũng đã sắp khóc rồi. Nó hô to.
– Ha ha. tiểu gia hỏa thật đúng là đáng yêu.
Lâm Phàm cười, nói
– Tại hạ là Lâm Phàm, phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông. Ta đi ngang qua nơi đây, có chút hiếu kỳ, muốn nhìn xem Thiên Yêu Hồ tộc là như thế nào nên hơi thất lễ. Mong các vị bỏ qua.
– Ngươi là Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông.
Đại trưởng lão của Thiên Yêu Hồ tộc kinh ngạc nói.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Đúng vậy.
Giờ khắc này, tất cả mọi người của Thiên Yêu Hồ tộc đều thở dài một hơi, nở nụ cười tươi.
Đại trưởng lão thì tiến lên, ôm quyền, nói:
– Nguyên lai là Lâm phong chủ đến đây, chúng ta không có tiếp đón từ xa là đã thất lễ rồi. Ta là Đại trưởng lão của Thiên Yêu Hồ tộc. Chúng ta còn phải tạ ơn Lâm phong chủ đã ban đan dược, giúp Mị Nhi của tộc ta vượt qua Tâm Ma đại kiếp. Mời Lâm phong chủ đến chỗ tộc ta ngồi chơi xơi nước.
– Đại trưởng lão không cần khách khí. Ta còn có việc, chỉ là đi ngang qua đây nên mới nhìn một chút.
Lâm Phàm khoát tay, sau đó không nói thêm gì, nhanh chóng trốn vào hư không, đi về phương xa.
Thiên Yêu Hồ tộc sững sờ đến ngây người.
– Đại trưởng lão, có chuyện gì vậy? Tại sao Lâm phong chủ lại rời đi?
Đại trưởng lão cũng choáng váng. Ông cũng không rõ ràng tình huống là như thế nào.
Lâm phong chủ đã đến tận đây, làm sao lại không chịu tiến vào. Dựa theo tình huống bình thường thì Lâm phong chủ khẳng định phải đi vào chỗ bọn họ ngồi một chút, để bọn họ tận tình tiếp đãi một phen chứ.
Sao Lâm phong chủ lại chỉ đứng một hồi liền rời đi. Chuyện này khiến ông có chút nghĩ không thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận