Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 321: Thật sự là kẻ yếu, không chịu nổi một đòn

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Lâm Phàm phải nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của Thiên Yêu Hồ tộc.
Không phải là hắn không muốn đi vào, mà là nếu đi vào thì hắn cũng không biết nên làm gì.
– Hazz. Điểm tích lũy mênh mông như vậy mà bởi vì liên quan tới Đạo Thiên Vương nên không thể thu hoạch. Thật là có chút đáng tiếc.
Phương xa.
Một khu đất khô cằn, không có cây cối, có lẽ đây chính là đầm nước bỗng nhiên khô cạn mà Đạo Thiên Vương nói tới.
Nhìn qua, Lâm Phàm cũng có thể thấy đầm nước này rất lớn. Nhưng giờ phút này, nơi này chỉ còn lại chút bùn đất hơi ướt át tạo thành khác biệt to lớn đối với cảnh vật chung quanh. Mà ở giữa đầm nước kia thì là có một cái hố sâu, cái hố này nối với nguồn nước dưới lòng đất.
Dòng nước vốn nên chảy liên tục không ngừng. Nhưng hôm nay, nó lại khô cạn.
– Chuyện khác thường xảy ra tất có nguyên nhân đặc thù. Căn cứ vào đầu óc thông minh của ta phỏng đoán, trong này tuyệt đối có vấn đề.
Lâm Phàm lẩm bẩm một mình. Từ trước tới nay, đối mặt với tình huống không biết mà kỳ lạ, hắn đều sẽ điều tra rõ ràng. Có đôi khi bảo bối chính là giấu ở trong đó, chỉ là bị cảnh tượng giả dối ở mặt ngoài lừa gạt mà thôi.
Đáp xuống trong vũng bùn, Lâm Phàm lập tức nhìn về phía hố sâu kia.
– Xuống dưới tìm kiếm thì có thể sẽ phát hiện cái gì đó, nhưng cách này quá phiền phức. Ta vẫn là nên dùng biện pháp nhanh nhất để giải quyết đi.
Trầm mặc một lát, Lâm Phàm không có suy nghĩ nhiều nữa. Hắn giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt, đột nhiên đánh tới phía vũng bùn.
– Vũng bùn sôi trào lên đi cho ta.
Sức mạnh mênh mông nhanh chóng từ nắm đấm đánh vào bùn đất. Mặt đất đột nhiên chấn động một chút, sau đó nứt toác ra, vô số đá vụn bắn tung tóe lên trời.
Xoạt xoạt!
Vô số vết rạn lan ra bốn phương tám hướng xung quanh. Toàn bộ bùn đất hãm sâu xuống dưới.
– Từ trong hố sâu đi vào là hành vi ngu xuẩn cỡ nào. Chẳng lẽ thật coi Lâm Phàm ta là kẻ ngu hay sao?
Hắn cười lạnh. Nếu như là tình huống bình thường.Miệng hố sâu nhỏ bé như vậy xuất hiện, khẳng định là muốn dụ người khác tiến vào. Sau đó, ở sâu trong lòng đất tối tăm không ánh mặt trời kia, hung thủ sẽ nuốt gọn con mồi. Thật đúng là nghĩ hắn ngốc hay sao?
Về phần bảo bối có thể bị một quyền đánh nát hay không? Vậy căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.
Bảo vật mà có thể bị một quyền của hắn đánh nát vậy còn có thể gọi là bảo vật hay sao? Chỉ có thể nói là rác rưởi mà thôi. Chỉ có những thứ có thể chịu đựng được uy lực của một quyền này thì mới có tư cách trở thành bảo vật hỗ trợ cho hắn lớn mạnh.
Mặt đất chấn động. Lâm Phàm cũng không ngờ bùn đất này nặng nề như vậy. Khi một quyền của hắn đánh xuống tựa như là nhận lấy trở ngại gì vậy, cho nên không có cách nào tiếp tục đâm sâu xuống dưới.
– Ta còn thực sự không tin.
– Địa Diệt Thiên Hoang!
Sức mạnh cường hãn hơn bạo phát ra. Nắm tay của hắn cũng lóe sáng. Hư không lập tức bị vỡ ra, căn bản là không thể ngăn cản.
Đá vụn không ngừng vỡ nát. Bùn đất ẩm ướt ở mặt ngoài đã bị sức mạnh của một quyền này hủy diệt. Những tảng đá cứng rắn nhất giấu ở bên trong càng là hóa thành mảnh vỡ, không ngừng bắn lên trên không trung.
Lâm Phàm đứng tại chỗ, thân thể không ngừng hạ xuống. Đầm nước này không ngừng chìm xuống mà bùn đất bên bờ lại không ngừng nổi lên.
Lập tức, phía dưới, một khí tức xuất hiện để hắn cảm giác được có sinh vật tồn tại ở bên trong.
– Nhân loại đáng giận kia, bản tọa chọc giận ngươi hay sao? Tại sao ngươi lại hủy chỗ tĩnh tu của ta?
Một tiếng gầm thét vang lên. Chấn động thiên địa, một đám sương mù màu xanh lá chui ra từ sâu trong lòng đất rồi nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Những nơi sương mù này đi qua, không gian đều tư tư rung động tựa như là bị ăn mòn vậy.
– Sương mù thật lợi hại. Quả nhiên là có thứ gì đó giấu ở phía dưới.
Lâm Phàm cảm thấy hưng phấn. Không ngờ mọi chuyện quả thật như mình suy nghĩ vậy, có sinh vật cường đại sống ở phía dưới.
Chẳng lẽ là một con yêu thú cường đại nào đó sinh hoạt ở bên trong hay sao?
Phanh phanh!
Bùn đất dưới chân hắn đột nhiên nâng lên. Gò đất càng ngày càng lớn giống như là tùy thời đều sẽ nổ tung vậy.
– Thật đúng là có chút nguy hiểm.
Lâm Phàm nhanh chóng bay lên không trung, nhìn tình huống phía dưới.
– Này, ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy? Mau đi ra đây! Đầm nước lớn như vậy mà ngươi cũng con mẹ nó có thể nuốt. Thật đúng là quá trâu.
Hiện tại hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì hắn không biết trong này đến cùng là có cái gì đang ẩn giấu, đến cùng là yêu thú nào lại có khẩu vị lớn như thế.
– Đồ hỗn trướng, những kẻ dám can đảm chọc ta đều không có kết cục tốt. Ta muốn nuốt sống ngươi.
Ầm!
Gò đất nổ tung. Tám cái đầu rắn to lớn đung đưa trên không trung. Mỗi một cái đầu rắn tuy có nhan sắc khác nhau nhưng đều vô cùng dữ tợn. Khoang miệng đẫm máu càng khiến cho con yêu thú này trông có vẻ khủng bố.
– Đây là yêu thú gì?
Lâm Phàm sững sờ. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn phát hiện con yêu thú này rất giống Bát Kỳ Đại Xà trong truyền thuyết ở kiếp trước.
Mặt đất chấn động. Con rắn tám đầu khổng lồ này từ trong đất bùn không ngừng leo lên. Tám đôi mắt đỏ rực, to như đèn lồng nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Thân thể dần dần nổi lên, tám cái đuôi ở sau lưng không ngừng đung đưa.
Lúc này, hắn rất phẫn nộ. Không ngờ có người dám can đảm quấy rối hắn chữa thương. Chuyển thế chi thân của hắn không hiểu thấu bị người giết chết tại vực sâu Vạn Quật khiến cho hắn chỉ có thể lựa chọn Nguyên Thần đào thoát. Về sau, bởi vì không có bản thể, tình huống của hắn càng thêm gian nan. May mắn lúc đó hắn gặp được một con rắn nhỏ, hắn nhanh chóng cưỡng ép chiếm đoạt thân thể của con rắn này, cuối cùng trốn ở chỗ này, khôi phục thương thế. Rốt cục, mãi đến mấy ngày trước, hắn mới tu luyện được thành hình dáng tám đầu tám đuôi này.
Chuyển thế chi thân trước của hắn là một tên đệ tử của Nhật Chiếu tông, thế nhưng mà tại vực sâu Vạn Quật bị người đánh nát cả đầu, thân thể cũng bị chia năm xẻ bảy. Dù là hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không thể phục hồi như cũ.
Lại càng không cần phải nói, lúc ấy đầu óc của hắn rất hỗn loạn, Nguyên Thần suy yếu, chỉ có thể chạy trốn đi xa.
– Đáng giận, bản tọa thi triển bí pháp vô thượng, chuyển thế thành hình người để trùng tu thần thông, không ngờ cứ như vậy lại bị người khác phá hư. Bây giờ, mình đã ẩn sâu dưới lòng đất mà vẫn bị người đánh cho phải chui lên. Thật sự là một đám nhân loại đáng giận.
Ngay khi mà Lâm Phàm còn đang suy nghĩ về Bát Kỳ Đại Xà thì hắn lập tức cảm giác một dòng nước màu đen lạnh lẽo đến tận xương được phun tới từ trong miệng một cái đầu rắn.
– Thú vị.
– Băng Diệt!
Không chút do dự, hắn nhanh chóng đấm ra một quyền. Sức mạnh mênh mông trong nháy mắt bộc phát ra, nhanh chóng nghiền ép dòng nước kia.
Ầm!
Một cái đầu rắn nhanh chóng bị một quyền đánh nổ. Máu tươi rơi đầy đất. Cảnh tượng vô cùng thê thảm.
– Ngươi yếu như vậy sao? Thật sự là khiến cho ta thất vọng.
Khi nhìn thấy thân hình to lớn của con yêu thú này, Lâm Phàm còn tưởng rằng nó sẽ rất mạnh, tuyệt đối sẽ không khiến cho hắn thất vọng, thậm chí sẽ có thể đánh tan sự tự mãn ở trong lòng của mình.
Nhưng mà lại không nghĩ rằng con yêu thú này nhỏ yếu như vậy, hắn chỉ mới tùy ý đánh một chiêu này mà đã nát một cái đầu rồi.
Ta còn chưa dùng khí lực gì mà ngươi đã không được rồi.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng. Tiếng gào thét oán độc, tức giận bạo phát ra.
– Đáng giận. Ngươi lại dám can đảm làm tổn thương ta. Tội của ngươi đáng chết vạn lần. Ta muốn xé sống ngươi.
Hắn không ngờ nhân loại này lại dám can đảm tổn thương hắn. Thật sự là tội lỗi không thể tha thứ.
– Thật quá yếu! Ngươi khiến cho ta không có một chút hứng thú nào đối với ngươi. Thật sự là chỉ có cái vỏ ngoài to lớn mà thôi.
Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu, nội tâm có chút thất vọng. Nguyên bản, hắn còn tưởng rằng con rắn lớn này có được thân thể khủng bố như thế thì thực lực khẳng định cũng không phải là bình thường. Nhưng hôm nay xem ra, thực lực của con yêu thú này cũng chỉ như thế mà thôi, hoặc là nói rất yếu, tối đa cũng chỉ tương đương với Thiên Cương cảnh tầng ba.
Một đầu ngón tay của mình là có thể nghiền hắn thành mảnh vỡ.
Năm lần bảy lượt nhục nhã để con rắn lớn này triệt để nổi giận. Khi nó ở thời kì đỉnh phong, có ai dám can đảm làm nhục nó như vậy không? Không… không có bất kỳ người nào dám làm như thế.
Nếu như không phải là đồ hỗn trướng nào đó hủy diệt chuyển thế chi thân của nó thì làm sao mà nó lại biến thành dạng này, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lập tức, một cái đầu lâu màu đen điên cuồng gào thét. Một dòng máu tươi phun ra từ trong cái miệng dữ tợn kia.
– Ta nói này, rắn con yếu đuối. Ngươi đánh không lại ta cũng là chuyện bình thường mà, cũng không cần thiết phải tức đến phun máu như thế chứ.
Lâm Phàm cười lớn. Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng con rắn lớn này đánh không lại mình mà phun máu, hiển nhiên là nó muốn thi triển tuyệt chiêu gì đó.
Khi đám máu tươi này phun ra ngoài, hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của con rắn yếu đuối này trở nên huyền diệu hơn.
– Đáng giận. Thật sự là quá đáng giận.
Bởi vì phẫn nộ, bảy cái đầu rắn còn sót lại của con rắn lớn này đều nhanh vặn vẹo đến cùng một chỗ, biến thành một cái đầu vô cùng dữ tợn.
– Ngươi dám can đảm làm tổn thương ta. Bản tọa muốn ngươi trả giá đắt.
– Trớ Chú Chi Ngữ.
Lập tức, từ trên người con rắn lớn này, một khí tức huyền diệu, quỷ dị, âm trầm bạo phát ra.
Khí tức làm cho người ta cảm thấy kinh dị. Một trận văn màu đen bay ra từ trên đầu rắn, trôi nổi ở trên không trung. Trên trận văn này thậm chí có mấy vệt máu nhỏ giọt xuống.
– Ngươi đi chết đi cho ta. Nguyền rủa của bản tọa sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ của ngươi, sinh linh đáng giận kia.
Oa!
Cái đầu rắn màu đen kia phun từng búng từng búng máu tươi ra.
Bên trong bảy đôi mắt màu đỏ rực to như đèn lồng lóe ra vẻ phẫn nộ, thống khổ.
Thật sự là kẻ ghê tởm. Bây giờ, thực lực của bản tọa còn chưa khôi phục mà ngươi lại bắt bản tọa phải thi triển năng lực mạnh nhất là Trớ Chú Chi Ngữ khiến cho thương thế của bản tọa nặng thêm, Thật sự là tội đáng chết vạn lần.
Nó cũng không ngờ sinh linh này lại cường hãn như thế, lại một quyền đánh nát một cái đầu của nó.
Lửa giận vô biên bạo phát ra.
– Chết!
Uỳnh!
Hư không chấn động, sức mạnh vô hình bạo phát ra, hình thành một loại ba động trong suốt.
– Đây là…
Lâm Phàm cảm giác thân thể của mình bị một sức mạnh vô hình bao trùm. Cảm giác này rất kỳ diệu tựa như là có sức mạnh từ chỗ xa xôi nhất trong thiên địa giáng lâm đến thế gian, đánh thẳng vào người hắn.
– Ha ha ha!
Bảy đầu rắn còn sót lại dữ tợn, điên cuồng gào thét. Sóng âm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đánh cho mọi thứ xung quanh trở nên xơ xác.
– Sinh linh, mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng mà ở dưới sức mạnh của Trớ Chú Chi Ngữ, tất cả mọi thứ trên người ngươi đều sẽ tiêu vong, khô héo.
Lúc này, Lâm Phàm ngược lại không có để ý đến lời nói của con rắn yếu đuối phách lối kia mà là cảm giác Trớ Chú Chi Ngữ lại mở ra một cái cánh cửa đến thế giới mới cho hắn. Con rắn lớn này nhỏ yếu như vậy lại có thể bộc phát ra sức mạnh quỷ dị như vậy. Thật đúng là rất thú vị.
Nhưng thật đáng tiếc.
– Băng Diệt Tinh Hà!
Lâm Phàm đấm ra một quyền. Như là nhật nguyệt tinh thần điên đảo, sức mạnh cường hãn dễ như trở bàn tay phá diệt hết thảy.
– A!
Con rắn lớn này không ngừng kêu thảm. Bởi vì liên tục thi triển bí pháp vô thượng, nhưng mà tu vi lại quá thấp, nó đã gần như đèn cạn dầu rồi. Ở dưới uy thế mênh mông của một quyền kia, nó lập tức trọng thương. Dù bí pháp có cường đại đi nữa mà không có sức mạnh tuyệt đối chèo chống thì cũng khó có thể ngăn cản uy thế này.
Ầm!
Nửa thân thể bị đánh xuyên ra một cái lỗ hổng lớn, máu tươi tanh hôi văng ra bốn phía, nhuộm đỏ cả một vùng.
– Đây là cái gì vậy?
Lâm Phàm giơ tay lên. Lúc này, trên cánh tay của hắn xuất hiện khí tức mục nát, máu thịt giống như bị ăn mòn vậy.
– Trấn áp!
Một sức mạnh huyền diệu mạnh mẽ đâm tới giống như là muốn phá hư hết thảy sinh cơ trong cơ thể của hắn. Nhưng mà nguồn sức mạnh này cũng không cường đại, hắn có thể dễ dàng xua tan.
– Đồ hỗn trướng… hỗn trướng. Ngươi lại khiến cho bản tọa bị thương thành như vậy, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Hôm nay, dù bản tọa có phải tiêu hao hết thảy, ta cũng muốn để ngươi phải trả giá đắt.
Lập tức, bảy cái đầu rắn hiên ngang nâng lên rồi đồng thanh gầm rú. Bên trong mỗi một cái đầu rắn đều phun ra một búng máu tươi, cuối cùng máu tươi ngưng tụ cùng một chỗ.
– Trớ Chú Chi Ngữ, Vĩnh Thế Yên Diệt
Từ giữa thiên địa, khí tức mục nát, tử vong, hủy diệt hàng lâm xuống. Thân thể của con rắn lớn này tựa như là đã mất đi cái gì đó, đột nhiên suy bại, chỉ có một hơi mà thôi.
– Coi như ngươi còn sống, ngươi cũng sẽ trở thành một tên phế vật, một đời một thế, vĩnh viễn chịu đựng tra tấn.
Con rắn lớn này gào thét, nó biết người trước mắt này rất mạnh, nó bây giờ căn bản không phải là đối thủ của kẻ này.
– Lắm lời!
Lâm Phàm đưa tay, một chiêu trấn áp.
Ầm!
Thân rắn to lớn trong nháy mắt nổ tung. Máu tươi bắn tung tóe đầy trời.
– Hả? Không có điểm tích lũy sao?
Lâm Phàm nhíu mày, sao lại không có điểm tích lũy, chẳng lẽ con rắn này còn chưa chết. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một vệt sáng màu máu ở sâu dưới lòng đất chạy về phương xa.
– Muốn chạy, nằm mơ…
Mà khi Lâm Phàm chuẩn bị di động, một bóng người khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
– Ngươi chính là phong chủ của Vô Địch phong sao?
Thanh âm đinh tai nhức óc, vang động núi sông khiến cho mặt đất chấn động.
– Đúng vậy.
Ầm!
Vừa dứt lời.
Một sức mạnh khổng lồ nhanh chóng truyền đến. Lâm Phàm phun ra một búng máu tươi rồi rơi xuống mặt đất. Thân hình tạo thành một cái hố to, hãm sâu xuống dưới tựa như là bị đánh xuyên qua đến chỗ sâu nhất ở trong lòng đất vậy.
Đây là cường giả.
Đó là ý nghĩ duy nhất của Lâm Phàm trước khi ý thức tiêu tán.
– Thật sự là kẻ yếu, không chịu nổi một đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận