Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 322: Không chất đầy nội tình, ai cũng đừng nghĩ đi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Bản đế tới đây chính là vì trấn áp đối thủ nhỏ bé như vậy hay sao? Kẻ này lại nhỏ yếu đến mức chỉ cần một đòn là có thể trấn áp mà thôi. Thật sự là khiến cho bản đế thất vọng.
Lực Đế Chi Chủ có thân thể cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn tựa như là từng dãy núi khảm nạm ở trên thân mình. Hắn cởi trần, phía trên lồng ngực có xăm hình một con Long ưng hổ sư.
Lực Đế Chi Chủ phiêu phù ở trên không trung, chỉ bằng khí tức phát tán ra từ trên thân thể đã khiến cho hư không có dấu hiệu vỡ tan.
Hắn chỉ quan tâm đến cường giả mà không thèm để ý đến kẻ yếu.
Sau khi đánh bại Lâm Phàm, hắn càng xem thường những Pháp Vương trong giáo kia. Chỉ là một kẻ nhỏ yếu như vậy mà bọn họ cũng không dám ra tay. Thật đúng là mất mặt danh hiệu Pháp Vương.
Lúc Lực Đế Chi Chủ chuẩn bị bước vào hư không để rời đi thì một thanh âm vang lên.
– Ngươi đứng lại cho lão tử.
Lạch cạch!
Từ trong hố sâu, một bóng người leo lên.
– Ngươi thật là càn rỡ, vậy mà dám nói ta rất nhỏ yếu sao? Tốt. Ngươi đã khiến cho sự tự mãn ở trong lòng ta dần dần tiêu tán. Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng ta cũng không yếu.
Xoạt xoạt!
Thân thể nguyên bản có kích thước như người bình thường, dần dần phồng to lên, áo ngoài vỡ nát.
Cuồng Thân, Bạo Huyết,… Tại thời khắc này, tất cả công pháp đều được hắn thi triển ra.
Thất Thần Thiên Pháp năm thần đã mở, Thần Linh gào thét. Uy thế mênh mông nghiền ép về phía Lực Đế Chi Chủ.
Mái tóc đen phiêu đãng trong gió giống như bị tẩy và nhuộm, từ màu đen chuyển sang màu đỏ.
Trong hai con ngươi thản nhiên của Lực Đế Chi Chủ đột nhiên có một tia ba động. Hắn há miệng, cười phá lên.
– Không sai, đây mới là cảnh tượng mà ta muốn nhìn thấy. Chỉ có như thế này mới có thể làm cho máu trong cơ thể ta sôi trào.
Nói xong, Lực Đế Chi Chủ ngoắc ngoắc ngón tay.
– Đến đây đi! Để bản đế nhìn xem thực lực của ngươi rốt cuộc là mạnh mẽ hay vẫn chỉ là ngươi đang vùng vẫy giãy chết.
Khí tức của Lâm Phàm không ngừng kéo lên. Người ở trước mắt này không đơn giản, thực lực rất mạnh. Một đòn vừa rồi để hắn không có sức hoàn thủ, sức mạnh bùng lên đủ để nghiền ép hết thảy.
Đây là địch nhân mà hắn cần dốc toàn lực để đối kháng.
Ầm!
Khi sức mạnh đạt tới đỉnh phong, Lâm Phàm đột ngột giẫm chấn xuống đất, cuốn lên một mảnh tro bụi. Tro bụi tụ lại, hóa thành hình vòi rồng, cuộn tất cả bay thẳng lên trên trời.
– Băng Diệt Tinh Hà!
Năm ngón tay hợp lại, thiên địa chi lực ngưng tụ.
– Nếu ngươi có thể đánh chết ta, vậy coi như ta thua.
Lâm Phàm bộc phát toàn bộ sức mạnh. Một quyền đánh về phía Lực Đế Chi Chủ. Sức mạnh ẩn chứa trên nắm tay đủ để hủy diệt hết thảy.
– Thế này mới tốt chứ. Nếu ngươi đã nói như vậy thì bản đế chỉ có thể đánh chết ngươi mà thôi.
Lực Đế Chi Chủ giơ tay lên, bắt lấy nắm đấm của Lâm Phàm.
– Yếu!
Xoạt xoạt!
Lực Đế Chi Chủ dùng sức bóp mạnh. Xương bàn tay của Lâm Phàm lậptức vỡ nát.
Nhưng khi nhìn thấy người yếu này lại không hề có một chút biểu lộ đau đớn nào, Lực Đế Chi Chủ cũng có chút sợ hãi, thán phục. Lúc hắn còn đang phân thần, một cánh tay khác của Lâm Phàm đã đánh vào mặt hắn.
Ầm!
Lần này, Lực Đế Chi Chủ bị Lâm Phàm đấm gãy một cái răng. Cái răng này từ trong miệng bay vụt ra ngoài, khi đi còn mang theo một chút máu tươi.
– Ha ha ha ha!
Đột nhiên, Lực Đế Chi Chủ cười như điên tựa như là rất hưng phấn vậy. Hắn nhanh chóng nắm lấy một tay khác của Lâm Phàm sau đó hắn vung Lâm Phàm lên rồi quật xuống đất.
– Tốt. thật sự là rất tốt. Đã lâu lắm rồi, ta chưa chảy máu hay có cảm giác đau đớn. Phong chủ của Vô Địch phong, ngươi đã khiến cho bản đế cảm thấy rất hưng phấn. Loại đả kích này thật quá tốt đẹp. Đáng tiếc, đòn đánh này còn hơi yếu, chưa đủ để ta đau nhức lâu. Xin ngươi hãy cho bản đế đau hơn một chút đi.
Ầm!
Thân thể của Lâm Phàm va chạm cùng mặt đất tạo thành hố to, không biết hãm sâu đến cỡ nào.
– Đến! Tiếp tục đến đây đi! Để bản đế cảm thụ xem, một kẻ yếu hèn mọn như ngươi sẽ làm như thế nào để có thể sống sót hoặc có thể nói là vùng vẫy giãy chết như thế nào.
Lúc này, Lực Đế Chi Chủ giống như thần tiên đang nhìn xuống thương sinh. Ánh mắt khi nhìn về phía hố sâu kia như là muốn nói sâu kiến như ngươi sẽ làm như thế nào để sống sót trong tuyệt cảnh đây.
– Thật sự là quá phận! Ta thật vất vả mới bảo trì được cảm giác tự mãn, vậy mà hiện giờ lại bị ngươi đánh nát rồi.
Nương theo thanh âm truyền đến còn có một bóng người nữa. Một chưởng chứa đựng sức mạnh vô tận nhanh chóng được đánh ra.
Một chưởng này của Lâm Phàm dễ dàng đánh trúng ngực của Lực Đế Chi Chủ.
– Một chưởng này rất không tệ, khiến cho ta hơi có chút đau.
Lực Đế Chi Chủ không tránh né chút nào. Thân thể tựa như là làm bằng sắt kia tản ra ánh sáng chói mắt, rồi thoải mái nghênh đón một chưởng ẩn chứa sức mạnh khổng lồ của Lâm Phàm.
Sau đó, Lực Đế Chi Chủ giơ tay lên, đánh ra một chưởng. Tuy rằng tốc độ tay của hắn nhìn như rất chậm chạp nhưng thực tế lại tựa như là thuấn di vậy, nhẹ nhàng rơi vào trên ngực của Lâm Phàm.
Lâm Phàm trợn tròn mắt. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy một sức mạnh khó mà địch nổi đang oanh tạc ở trong cơ thể mình. Nhưng đồng thời, trong lúc đó, hắn lại cảm giác trong cơ thể giống như là có nhiều hơn một loại sức mạnh vô danh đang chảy xuyên.
– Đây là…
Tế bào trong cơ thể hắn tham lam nuốt chửng sức mạnh vô danh này. Mặc dù sức mạnh này không đủ cường đại nhưng lại khiến cho tế bào của hắn tỏa ra ham muốn tột cùng.
Thân thể rơi xuống hung hăng nện ở trong hố sâu.
Ngũ tạng lục phủ trong cơ thể đã bị vỡ nát, thậm chí ngay cả xương cốt đều đã hóa thành tro tàn.
– Càng đánh càng mạnh.
Lực Đế Chi Chủ chắp một tay ở sau lưng, ngạo nghễ nói. Nhưng sau đó, hắn lại nhẹ nhàng lắc đầu.
– Nhưng ngươi vẫn còn quá yếu. Nếu cho ngươi thêm thời gian, ngươi cũng sẽ là một đối thủ rất không tệ. Đáng tiếc, ngươi đã không còn cơ hội trưởng thành.
Đột nhiên, Lực Đế Chi Chủ đưa tay chụp vào hư không tựa như là muốn bắt lấy sức mạnh nào đó.
– Chiến ý bất khuất của ngươi còn không có tiêu tán hoặc là ngươi còn muốn đứng lên, chiến đấu tiếp. Nhưng đáng tiếc, đây đều là chuyện không thể nào xảy ra, chỉ giống như là nằm mơ mà thôi.
Mà khi Lực Đế Chi Chủ chuẩn bị dậm chân rời đi, vô số kiếm mang từ trong hố sâu bạo phát ra, lao về phía hắn. Lực Đế Chi Chủ vươn tay, cương khí tạo thành màn sáng hộ thân.
Đinh đinh đang đang!
Kiếm mang tuy mạnh mẽ nhưng không thể khiến cho màn sáng bao quanh thân thể Lực Đế Chi Chủ có chút chấn động.
– Tiếp tục chiến đấu đi! Ngươi khiến cho ta rất hưng phấn.
Uỳnh!
Một bóng người phóng lên trên trời. Hiện tại, Lâm Phàm dáng rất hưng phấn. Đối thủ lần này là cường giả, cường giả chân chính.
Đặc tính càng đánh càng mạnh khiến cho ta càng thêm cường đại. Bây giờ, ta cần chiến đấu, chiến đấu cùng cường giả.
– Sâu kiến phản kháng khiến cho người ta phiền chán.
Lực Đế Chi Chủ hừ lạnh. Trong nháy mắt, hắn đã biến mất khỏi chỗ vừa đứng, mà khi xuất hiện một lần nữa thì đã ở trước mặt Lâm Phàm.
Một quyền đánh vỡ hư không.
– Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng mà muốn miểu sát ta thì chỉ là chuyện nằm mơ mà thôi.
Lâm Phàm điên cuồng gào thét. Hắn nhanh chóng đưa tay, đón đỡ một quyền này của Lực Đế Chi Chủ.
Ầm!
Hai quyền này đụng nhau. Chỗ sức mạnh bùng lên hình thành một quầng sáng chói mắt. Lấy hai người làm trung tâm, quầng sáng này nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Mà ở trong màn sáng kia, một bóng người như là đạn pháo nhanh chóng rơi xuống dưới đất rồi không ngừng đâm sâu vào trong lòng đất.
– Gia hỏa này thật sự là quá mạnh khiến cho mình không hề có lực hoàn thủ. Thực lực chênh lệch quá lớn.
Mặc dù bị đánh xuống chỗ sâu dưới lòng đất nhưng khuôn mặt của Lâm Phàm vẫn không có biểu tình gì. Tuy rằng hắn không ngừng phun máu tươi, nhưng mà nội tình trong cơ thể lại không ngừng bổ sung khiến cho toàn thân tràn đầy động lực. Đây là động lực để bản thân truy tìm sức mạnh.
Lực Đế Chi Chủ nhìn chằm chằm vào hố sâu, nói:
– Hiện tại chắc là kẻ này đã chết đi. Mắc dù ta rất muốn nhìn quá trình ngươi phát triển thành cường giả, thế nhưng mà ngươi lại là một nhân tố không xác định, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn bóp chết ngươi từ trong trứng nước.
Khi chuẩn bị rời đi, hắn lại phát hiện, không biết từ khi nào, đã có vô số kiếm mang sắc bén treo ở hư không chung quanh, tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lạch cạch!
Phía dưới truyền đến thanh âm của Lâm Phàm.
Lực Đế Chi Chủ nhíu mày, nhìn về phía dưới, nghi hoặc.
– Ngươi còn chưa có chết sao?
– Ha ha ha. Muốn ta chết thì ngươi ít nhất phải giết ta một ngàn lần.
Lâm Phàm cười, bẻ bẻ cổ. Cảm giác bị người đánh tơi bời thực tình khiến hắn rất khó chịu. Nhưng mà bởi vì nội tình đang được lấp đầy cho nên hắn cũng cảm thấy đỡ khó chịu hơn nhiều, chí ít không phải là không công bị người đánh tơi bời.
Gia hỏa này là người của Thiên Thần giáo lại có được thực lực như vậy, hiển nhiên chính là cường giả cấp bậc Pháp Vương.
Xem ra lần này, mình hoàn toàn chính là tự tìm đường chết, lại chọn trúng loại người này làm mục tiêu chiến đấu. Bị đánh không hề có lực hoàn thủ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng hắn ưa thích. Mặc dù bây giờ thực lực của hắn không bằng đối phương, thế nhưng mà đối mặt cường giả có thể nghiền ép mình, hắn vẫn cảm giác rất thoải mái.
– Muốn giết một ngàn lần mới được sao? Đây là do tác dụng của công pháp hay là ngươi đạt được thứ gì có tác dụng như vậy. Chẳng lẽ là con rối thế thân hay sao? Ngươi thật là quá may mắn, thứ đó thật sự là đồ tốt.
Lực Đế Chi Chủ lẩm bẩm một mình tựa như là đang tự hỏi. Đột nhiên, trong con ngươi của hắn lấp lóe tinh quang. Một uy áp mênh mông nhanh chóng từ trên trời giáng xuống, nghiền áp về phía Lâm Phàm.
– Ngươi đừng đùa nữa, hãy chiến đấu thật sự đi. Đừng nghĩ dùng uy áp là có thể nghiền ép ta. Đối với ta, uy áp của ngươi rất yếu.
Lâm Phàm khoát tay. Mặc dù, bị người đánh tơi bời thì rất vô vị nhưng mà thu hoạch rất tốt.
– Thật sao?
Trong chốc lát, Lực Đế Chi Chủ đã vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, thậm chí khiến cho người ta không kịp phản ứng tới.
– Băng Diệt!
Một chưởng của Lâm Phàm đánh vào trên người Lực Đế Chi Chủ giống như là đánh vào trên thân thể cứng rắn nhất trên thế giới này vậy, căn bản không có loại cảm giác đập nện kia.
Ầm!
Lực Đế Chi Chủ đánh vào bụng của Lâm Phàm. Sức mạnh cường hãn để hắn cong người nôn khan. Loại sức mạnh kia, loại lực phá hoại kia thật rất mạnh.
Nhưng Lâm Phàm cũng không phải là người chịu bị đánh. Mặc dù bị đánh nhưng một quyền của hắn vẫn kịp đánh vào trên mặt Lực Đế Chi Chủ.
– Có gan thì ngươi cứ tiếp tục giết ta. Thực lực của ngươi khiến cho ta cảm giác rất yếu.
Nhưng trong lòng Lâm Phàm lại nói thầm, không sai, rất không tệ. nội tình đang nhanh chóng tăng lên.
– Thật sự là một con sâu kiến đáng ghét.
Lực Đế Chi Chủ tức giận gào thét. Một chưởng vỗ ở trên đỉnh đầu Lâm Phàm. Sức mạnh mênh mông chợt bộc phát ra.Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã bị đánh tới lòng đất. Máu thịt văng tứ tung.
– Chỉ là một ngàn lần thôi sao? Cho dù là mười ngàn lần, ta cũng muốn giết chết ngươi.
Giờ phút này, Lực Đế Chi Chủ nhấc chân đạp mạnh xuống. Mặt đất nhanh chóng vỡ nát. Sức mạnh mênh mông oanh tạc trong lòng đất.
Không biết đã qua bao lâu.
Giống như là đã thật lâu.
Khi Lâm Phàm xuất hiện lần nữa ở trước mặt Lực Đế Chi Chủ, cho dù có bình tĩnh đến đâu, Lực Đế Chi Chủ cũng phải triệt để nổi giận.
– Thật là phiền! Thật sự là quá phiền phức! Vì cái gì mà ngươi còn không chết?
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm lần nữa lao tới. Hắn nhanh chóng đấm ra một quyền vào người Lực Đế Chi Chủ.
Hiện tại hắn xem như minh bạch, đặc tính càng đánh càng mạnh hoàn toàn chính xác là rất nghịch thiên, không chỉ giúp thời gian chiến đấu lâu dài hơn mà nội tình còn có thể nhanh chóng tăng vọt. Thậm chí để hắn có cảm giác không bao lâu nữa là mình có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng năm, chân chính lĩnh ngộ được pháp tắc.
Đột nhiên, cảnh tượng để hắn không ngờ tới phát sinh.
Một chưởng lần này của Lực Đế Chi Chủ lại không có cường đại như lúc trước vậy, mình có thể ngăn cản.
Đây là bởi vì liên tục miểu sát với hắn đã khiến cho Lực Đế Chi Chủ mất đi hứng thú chiến đấu hay sao?
Thật sự là không thể tha thứ. Chiến đấu là chuyện làm cho người hưng phấn như vậy, tại sao ngươi lại không chịu chú tâm cơ chứ?
– Ngươi tập trung chiến đấu cho ta! Đã chiến đấu thì phải dùng toàn bộ sức mạnh mà chiến đấu chứ. Ngươi thật làm ta quá là thất vọng.
Lâm Phàm gào thét rồi đột nhiên đánh một quyền vào mặt Lực Đế Chi Chủ.
– Ta không chịu nổi nữa rồi. Đến cùng là ngươi còn muốn chết bao nhiêu lần nữa hả? Đến cùng ngươi còn có bao nhiêu con rối thế thân thế? Bản đế chịu đủ rồi, một con giun dế có chết hay không?
– Không xong.
Chính hắn đều đã quên mất rằng mình đã chết bao nhiêu lần, dù sao cũng đã chiến đấu mấy giờ rồi.
Hơn nữa chuyện để hắn không nghĩ đến chính là Lực Đế Chi Chủ hoàn toàn quy công việc hắn không chết cho con rối thế thân. Chuyện này khiến hắn có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ ngoại trừ chính hắn, người tu luyện ngạnh công đều là thiểu năng trí tuệ hay sao?
Lực Đế Chi Chủ đã không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Phàm nữa. Bởi vì thật sự là hắn quá khó chịu, giết Lâm Phàm mãi mà không chết.
– Kẻ này tại sao có thể có nhiều con rối thế thân như thế? Chuyện này cũng không có khả năng. Có thể là bảo bối nào đó có tác dụng tương tự. Dù sao hắn thân là đồ nhi của Thiên Tu, khẳng định có thủ đoạn bảo mệnh.
– Sâu kiến đáng giận, bản đế sẽ tìm đến ngươi. Chờ bản đế mang bảo bối kia đến, nhìn ngươi còn phục sinh bằng cách nào.
Lực Đế Chi Chủ không biết sâu kiến này còn có bao nhiêu con rối thế thân, chỉ cảm thấy vĩnh viễn không có điểm dừng.
Chỉ có thể dùng bảo bối ‘Ngăn cách chi lực’ của hắn mới có thể ngăn cách con rối thế thân, nếu không hắn chỉ có thể không ngừng lặp lại việc giết chết Lâm Phàm.
– Chớ đi, chiến đấu thì phải toàn tâm toàn ý chứ.
– Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Phát hiện Lực Đế Chi Chủ lại muốn rời khỏi, Lâm Phàm làm sao có thể đồng ý. Nội tình của bản thân còn chưa chất đầy thì hắn không cho phép bất cứ ai đi cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận